Sau bữa đến cô nhi,
Meyami dường như không còn thời gian cho các chuyến đi chơi khác. Bài vớ xếp chồng thành núi khi cần kiến thức ôn lại. Chơi bao lâu bây giờ cũng phải chịu khổ. Người ta nói khổ trước sướng sau, bây giờ hiện tại cô
là người lập dị.
Sướng trước khổ sau!!
Trong thời gian qua không những cô được thả rong còn rất thỏi mái trốn bờ trốn bụi để tìm
miếng ăn nữa nha! Nhỡ người ta nói thiên tài mà kiểu này chắc tức hộc
máu nhỉ? Đùa thôi, “đi dạo “ cũng đã đủ rồi bây giờ sống cuộc sống bình
thường của một con người thôi. Mấy ngày trước đã có tin nhắn của Tompa,
công việc của anh làm luôn có kết quả mong đợi. Cô bé kia cũng đã tìm
được gia đình, vì mẹ cô bé bỏ quên đồ trong chợ sợ mất thời gian, và
cũng lo cho bệnh con gái mới khỏi nên để cô bé ở trước cửa hang búp bê,
nhờ cô tiếp hang trông côi. Không ngờ vì quá đông khách, bão tuyết làm
kẹt đường. Khi bà mẹ của cô bé đến nơi thì đã có người dẫn đi rồi. Sau
này cũng đã đăng báo, nhưng vì ngôi nhà thuộc vùng quê hẻo lánh, điều
kiện còn khó khăn nên không thể đăng báo hay lan tin tìm người. Cả gia
đình cũng đã tìm mọi nơi nhưng vô vọng. Không ngờ khi Tompa đi ngang qua khu vực do duyên kế không biết làm sao gặp được người cha cô bé đang
cầm bức ảnh cô bé chụp lúc trước hỏi xung quanh người đi đường.
Ngày mà cô bé nhận lại cha mẹ, Meyami phải có một tiết kiểm tra ở trường vì
thế chỉ nhờ Tompa gửi lại chút quà, xem như quà chia tay để tạm biệt.
Nghe Tompa nói cô bé đã khóc ầm lên khi nói cô không đến, cô lừa cô bé.
Sau nghe câu chuyện này, Meyami chỉ biết cười trừ, có thế đấy! Vì chính
cô cũng là kẻ nói dối, chưa chắc sau này có gặp lại. Vậy thì để cô bé
lưu một kí ức sấu về cô, sau này nên cẩn thận hơn với những kiểu người
như cô lại càng tốt. Xem như đó lại là một bài học về lời nói dối đầu
tiên đi.
Đêm đó , lại là một đêm mưa. Mưa như trút nước từ chiếc
bát lớn từ trời. Đứng bên cửa sổ là nhìn xuyên qua cửa kính màng mưa bao phủ. Rất đẹp, nhưng cũng rất lạnh buốt. Lâu nay không biết tâm trạng cô thế nào, lại có những lúc buồn lại không rõ nguyên nhân. Có lẽ cô bị
bệnh rồi!
Sắp tự kỉ rồi!
Câu truyện về Subaru cùng Ema
cũng đã sát đến hồi kết, còn đến giữ Chi và anh Louis, nhớ lại thấy buồn cười, không ngờ cô chị ngốc của cô lại đi ghen với anh vì chỉ nói
chuyện về cô trước mặt chị suốt. SÁng hôm sau, ôm con mắt sưng như gấu
trúc xuống nhà, khiến cô lo đến sốt vó, chạy đôn chạy đáo tìm cách giải
quyết. CUối cùng chỉ có kết quả khi chị chịu nói ra, lúc ấy mới kêu
người “thắc nút” đến “tháo” ra mới được.
Thở ra, làm em khổ quá
đi mà! Ai nói cho cô biết, sau này đừng nói chị có chạy tới tìm cô khởi
kiện vì đám người tình ngốc của chị không nha~
Chuồn? Muộn quá
rồi, đi đi về về, xem nhà người ta là cái chợ sao? Tuy anh Masaomi không nói nhưng cặp ông anh sinh đôi kia sẽ nổi khùng. Mà lâu nay rảnh rổi
lại bị hai ông anh bày ra trò đến nghiến răng nhưng lại không dám nói.
Chẳng hạn như khi xuống cầu thang vì học trễ quên luôn cách bước thế
nào, lớ ngớ đạp trúng vỏ chuối mà người nào đó đã gài bẫy. Sau này cô
mới biến Tsubaki đem đồng hồ của cô tắt đi, và bữa đó khiến cô quên luôn là ngày cuối tuần a~. Cuối cùng là một màn hôn đất mẹ. Chẳng hạn như
khi cô nấu canh chạy đi nghe điện thoại, khi xuống nhà gặp Ukyo đang
đứng nấu nồi khác, nhìn người ngồi dưới mặt đất mà ôm đầu. Nghe Ukyo kể
lại, anh bắt quả tang hai tên nhóc kia đem muối bỏ vào canh của cô khi
Meyami không có mặt.
Tuy nhiên mọi chuyện vẫn diễn ra yên bình,
trừ những lúc bị chọc phá, không những là trò chơi của cặp song sinh,
sau đó hình như tăng lên cả Iori, rồi đến anh cả, anh hai, cả anh ba và
anh tư cũng tham gia. Hỏi cô có kêu trời không chứ? Hôm nay được yên
bình rồi, cả nhà đều đi vắng, Chi đi hẹn hò với tình nhân, còn mỗi người lại có việc khác để chạy đi làm. Trong nhà đúng hơn chỉ còn cô, anh
Ukyo, anh Iori. Trời buồn thế này, Meyami nghĩ chẳng có ai có tâm trạng
chọc phá cô nữa đâu.
Riiiiiiiiiiiiiing ………..Riiiiiiiiiiiiing…….
Nhạc chuông trong điện thoại, lại bị Wataru trong lúc chơi game đổi nữa rồi. Số điẹn thoại của Tohru khá quen thuộc đối với cô, mà mỗi khi gọi lại
là cả mấy tiếng đồng hồ để nấu cháo. Riết cô thật sự làm người hóng
chuyện rồi. Nhưng hôm nay cuộc gọi có khác, thường thì không phải giờ
này Tohru đi làm them sao? Gọi cô làm gì?
“ Meyami cậu đang ở đâu đấy?”
“ Ở nhà. CHuyện gì sao?”
“ À không có gì. Tạm biệt”
Nhìn cuộc gọi vừa mới nghe, chỉ trải qua có mấy phút, thật không phải như
tính tình của Tohru. Nếu không gọi thì thôi, nhưng gọi rồi Meyami càng
thấy lo cho cô bạn hơn. Có chuyện gì sao? Nghe giọng nói như nất nghẹn
trong họng. Cô phải tới đó nhanh, không phải gia trưởng tộc Sohma đã làm gì với cô? Xóa kí ức? Hay đuổi giết.
Sao tự nhiên cô cảm giác không tốt vậy nè!
Chạy cốc tốc ra khỏi nhà, nhờ đồng nghiệp cùng công ty đem xe đến gần nhà
gas, may cậu ấy còn đang mượn xe cô chạy vòng quanh chơi phố, nếu không
cậu đang ở nhà hay ở nơi nào đó xa nhà cô, chắc chắc Meyami sẽ chạy bộ
đến nơi đó. Bóng đen của chiếc xe chỉ kịp in dấu trên đường rồi biến
mất, trong óc như vang lên câu trấn an, Tohru sẽ không sao. CÔ bé là con người hoạt bát và dịu dàng, với lại có cả Yuki cùng Kyo và các nam chủ ở đó. Chắc chắng sẽ không sao ……. Nhưng tại sao cô thấy sợ …
Để xe dưới đồi, chạy trên đường đất lầy lội, đi theo đường tắ qua cái hồ trên đồi, rừng cây rập rạp, các rễ cây đã nhiều lần làm cô té ngã, nhưng cái lo lắng lại nổi trội hơn là vết thương đau ở chân. Mưa rơi bên tai,
trên mặt lá, nghe tiếng nước chảy róc rách khi chạy đến gần hồ nước, mưa rả riết rơi xuống, mù dày đặc. Như muốn cản bước chân người, nền đất
lại bắt đầy thấm đẫm những chiếc ổ to nhỏ đọng thành những vũng nước
bùn, khi Meyami không quanh tâm chỉ chạy hướng một đường, giẫm lên nước
càng chạy nhanh. Bẩn không là gì khi sợ nhất sắp sẽ mất them một người
mình quý mếm.
“A …..”
Một rễ cây to chắn ngang đường khiến chân vô vướn phải rồi ngã sập xuống đất, bùn đất lầy lội, nhơ nhuốt bám đầy người lên cả tóc mặt mũi. Cố gắng đứng dậy khi biết cổ chân mình
bị trật khớp, tay vươn ra bám chặt vào thân cây, cố gắng đem từng bước
chân như đang lếch đi tiếp.
Mưa một ngày lại một to, to đến nổi
xung quanh chỉ nghe được tiếng mưa chạm vào đất rồi tạo thành hồ nước.
Qua được nửa rừng, đột nhiên Meyami khự người khi nhìn thấy Tohru cùng
Yuki đang đứng bên hồ, còn trước mặt họ là một con … Nói sao đây? Cho
không phải chó, mà chuột chẳng phải chuột, thân hình cao lớn gấp đôi con người, ánh mắt đỏ hung ác, lại đem tiếng gầm gừ của mình như trước mặt
họ.
Đứng một bên quan sát, khoan đã đoạn này … cái đoạn này ….
Này tại sao lại lôi cô vào? Tự nhiên đang yên đang lành Tohru gọi cho
cô cái cuộc gọi kì lạ ki, rồi để cô lo lắng chạy đến đây. CUối cùng thì
sao đây? Đây là một phần của cốt truyện khi linh hồn của loài mèo bắt
đầu phát triển mà. Cái quái gì vậy?
Quá đáng vừa thôi chứ!
CÔ là người ngoài mà! Nhớ sao ra cô hay dzữ thần luôn. Không phải trước
tiên Tohru phải nhớ được tới hai cô bạn kia sao? Buồn ghê gớm, tự nhiên
lo chuyện bao đồng. Về thôi ạ. Câu truyện này không phải cho người ngoài như cô.
Thế là cố cắn răng quay lại trở về, không ngờ lại …
“Rắc ….”
Cành cây khô từ đây ra, mưa tứ tán khắp phía không biết tại sao cành cây này không ướt giúp cô đi. À mà có ướt đấy, chỉ là ướt một nữa. Và xui xẻo
kiểu gì cô giẫm trúng chỗ khô của nó. Và ba người bên dưới kia đều là
nghe rõ, à không phải là tất cả chỉ có tai của Kyo bén nhọn ai biết biết đâu quay ngoắc sang cô……
Tiêu a~