“ Kyo, Mimi hai người quen nhau sao?”
Tohru hơi tò mò nhìn hành động hai người. Meyami chỉ biết cười, xoa lại mũi (xem thử mũi mình gãy chưa ý mà!)
“ Lúc sáng mình đụng cậu ấy. Khiến cả hai té ra đất. Mình xin lỗi cậu ấy không biết có bỏ qua hay không. Giờ chắc còn thù”
“ Ai rảnh rổi ôm thù với mấy người?!”
“ Không thù mà mới vào đã chỉ vào mặt người ta hét lên như thế sao? Hay bộc lộ cảm xúc quá mạnh vì vui mừng?”
Kyo hét lên sau khi nghe cô nói. Saki bình thản nói ra câu trêu tức. Cuối cùng cuộc chiến hai người kia xảy ra. Meyami vô can.
Ngồi chống cắm nhìn kịch vui trước mặt. Cô chưa bao giờ có ý tốt muốn giúp
người ta a! Từ đầu tới giờ vẫn vậy. Từ nhỏ đến lớn vẫn vậy. Và không
biết nó bắt đầu từ khi nào. Mọi chuyện xảy ra trong cuộc sống của cô
luôn là điều cô phớt lờ đầu tiên.
Đã quyết định đâm đầu về phía trước đi.
Có cần quan tâm đến?!
“ Tohru, nghe nói mẹ cậu đã mất. Vậy cậu đang ở đâu? Nhà ông ngoại sao?”
“ ừm …”
Trong lời nói của Tohru có chút lấp lững, nhưng khi cô bé trao đổi ánh mắt
với Yuki, thì cô cũng hiểu. Cô quên mất Tohru trong truyện, đoạn này
đang ở nhà của anh em Yuki.
“ Meyami, nếu rảnh mình có thể mời bạn đến nhà chơi không?”
“ ….. được thôi …. Mình mới chuyển trường cũng chưa quen ai. Nếu cùng Tohru và Saki, Arisa đến thì thật vui”
“Ừm tất nhiên rồi. À mình có chuyện mình đi trước một lát”
“Ừm”
Yuki cúi người rồi rời đi. Cô nhìn bóng lưng cậu bé.
Thật khó hiểu.
Chẳng phải dòng họ Sohma tránh gặp người bên ngoài nhất là người khác giới
sao? Tại sao cậu ta cả gan mới cô tới nhà? Không sợ bị lội bí mật sao?
Tohru biết chưa đủ náo sao?
“ Này, Yuki có vẻ quan tâm đến bạn”
Arisa bên cạnh nói nhỏ vào tai, hơi lạnh của cô bé khiến cô thoáng rung mình. Cô ấy đang “phóng điện” mình sao? Trong lòng nghĩ thế, nhưng phải trả
lời câu chính đáng cho cô bé đang ghen này.
“ đương nhiên rồi! Có lẽ vì mình là học sinh mới”
“ Chưa có cô gái nào được Yuki mời về nhà chơi. Dù đó là học sinh mới”
“Chuyện này mình không biết”
Đúng làm sao cô biết được chứ. Tên Yuki kia nổi chứng gì. Không chừng ngày mai mau mau đến xin rút lại lời cũng nên.
“ Hai người đó cãi nhau hoài như vậy sao?”
Chán chừa chỉ tay vào cặp oan gia Kyo cùng Saki kia. Hai người kia muốn phá lớp rồi.
“ Ừm, lúc nào cũng vậy. Meyami này cậu biết hông?”
“Biết chuyện gì?”
Tohru khéo léo đẩy chủ đề qua một nơi khác. Cô bé nói chuyện với cô như đang
nói chuyện với Yuki, lời nào không có tên Yuki hình như cô bé ăn không
ngon. Người chịu trận như cô đành chịu thôi. Ai biểu người ta là nam
thần của nữ chính làm gì. Mà cũng chẳng ai bảo cô là bạn của Tohru. Thể là buổi trưa trôi qua, tuy không được ăn trưa.
Meyami cũng cảm thấy đủ no khi cùng Tohru “tám” toàn chuyện trên trời dưới đất.
Trọng tâm vẫn là nam thần Kyo với Yuki.
Meyami một lần nữa bị trời hành!!!
Tan học, cô hơi chần chừ về đến nhà. Đứng trước cổng lại không dám vào. Thế là cứ mãi đi lòng vòng quanh nhà. Nhìn vết thương rồi nhìn bộ đồng phục bẩn đến đáng sợ. Lúc sáng bị dính bụi vì đụng Kyo, cả ngày này chỉ ngồi một chỗ, vết thương cũng đã đóng vảy, nhiễm trùng không biết có hay
không cũng là chuyện sau đó. Cộng với cà ngày mồ hôi chảy ra.
Vào nhà? Sợ chỉ thêm phần chán ghét giữa các anh.
Hay đến nhà chị Lily? Không được, nếu nhỡ làm phiền chị đi sắm đồ cưới thì
sao? Cách này không được, cách kia không được. Giờ làm sao đây?
“ Mimi, sao em không vào nhà?”
“ à em chờ chị”
Ema đi đâu về, trên tay còn xách rất nhiều túi giấy. Không để chị lo, cô lấy đại cái kế rồi xách đồ phụ chị vào nhà.
Chuẩn bị tinh thần cho ánh mắt chán ghét.
“ Em làm sao biết chị ra ngoài mà đợi?”
“ Em đoán”
“ Đoán hay thật”
“ Hihi, ủa chị định làm bánh kem sao?”
Nhìn vào túi mình đang xách, là bột làm bánh, còn có trứng, bơ cùng mấy thứ
linh tinh khác. Bánh kem là thứ cô thích ăn nhất. Chị Chi thương cô
nhất.
“ ừm, ngày mai là sinh nhật Subaru đấy”
Câu trả lời ê chề
Meyami bên ngoài cười tươi: “Thật sao, em nên mua quà”. Thực chất sau đó là :
“chị có chồng rồi quên đứa em gái này phải không?”.
“ Mimi, Ema, các em mới về”
“ vâng ạ”
Hai người bước vào nhà, đã được sự chào đoán của các anh. Ema vui mừng,
cươi tươi rối. Cô nói cái này chỉ dành cho chị Chị thôi có được không?
Buổi sáng thái độ khác, buổi tối thái độ khác. Nói dành cho cô?
Xin lỗi tiêu hóa không kịp!
Anh Ukyo cười tươi xoa đầu cô, đem túi trên tay cô đưa vào bếp. Bảo cô nhanh đi tắm để ăn cơm. Mọi người chờ.
Hơi ngạc nhiên nhưng cũng nghe theo. Sống dưới mái hiên người ta phải nép
mình. Dù đó có giả tạo. Tắm rữa sạch sẽ, không làm họ thấy ngứa mắt đi.
Bậc thang máy lên lầu. Không ngờ giữa đường lại gặp Fuutan. Người con thứ 12 của dì Miwa.
Bất ngờ thật.
Lúc trước cô cũng đã cùng cậu chụp ảnh trang bìa. Cùng các bộ phim. Hay các bài hát, hình như là khoảng hai năm phải.
“ Mimi, Mimi sao cậu ở đây?”
“ …. Mình là con của papa Rintarou mà …”
“ Thật sao?”
Fuutan nheo mắt nhìn cô như kẻ nói dối. Cô như tội phạm sao? Cái nhà này hết nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét đến điều tra? Đùa à?
“ chào mừng đã trở về Me … ya … miiiiiiiii”
Giọng nói của Tsubaki. Hình như cô cảm giác không được tốt cho lắm.
Đúng như suy nghĩa cô, một bong đen nhà đến
“ a …..”
“ A….”
“Binh … bốp … rầm … bốp ….chụt …. ạch …”
Tiếng động vang lên. Ngay lập tức những âm thanh lien tục phát ra. Náo loạn
cả căn nhà. Mọi người ở tầng dưới ngay lập tức chạy lên.
“Mimi …”
Chi trợn to mắt nhìn đứa em gái của mình. Rồi nhanh chóng chạy đến đỡ em
dậy. Xoa xoa vùng trán đã bị sưng đỏ ân cần hỏi thăm. Các người khác mỗi người một việc giúp ba anh em khác đứng dậy.
Một ngày xui xẻo!
Meyami không ngờ cái nháy mắt của anh Kaname lại ám ảnh lâu như vậy.
Oan hồn bất tán.
*Quay lại 15 phút trước*
Lúc Tsubaki nhảy nhào vào cô, bất ngờ khẽ “ a …” một tiếng nhảy sang một
bên tránh thoáng. Không ngờ, ông trời không tha. Lúc Tsubaki nhảy tới
cũng là lúc Fuutan kéo cô lại. Theo quán tính lực tới vào kéo, hai khuôn đầu va chạm nhau “Binh”, Fuutan ăn đau đầu ngã ra sau đụng vào tường “ Bốp”, ngay lúc đó Tsubaki mất đà ôm trọn vào đất mẹ “Rầm”. Vách tường
chạm đầu, Fuutan lại bậc ra lần nữa, hai người cô cùng anh “thân mật”
hôn đầu. Meyami ngã ra sau, ngồi trên lưng Tsubaki. Đúng lúc Azasa chạy
lại, muốn ngăn Tsubaki, ai ngờ Fuutan bậc ra sau cú va chạm với cô lần
hai, nhào người tới Azasa. Đụng chạm thân mật, không phải khổ như cô. Mà là qua môi “Chụt”. Bị cô ngồi lên người Tsubaki khẽ rên một tiếng, nằm
bẹp dí dưới đất “Ạch”.
Sau đó là cả nhà chạy lên. Mắt A mồm O rồi nhanh chóng đỡ bốn người dậy.
Tính ra trong cuộc va chạm này chỉ có Azasa được lời thôi.
Tại sao? Cô cũng là con gái mà. Cũng biết đau long chứ.
Sau chuyện này, cặp song sinh này không chừng sẽ thù cô đến chết mất.
Khi cả nhà đến, Fuutan còn đang nằm trên người Azasu, môi răng hai người còn dính nhau mà.
Oa! Đau quá đi.
Có ai ngờ được chứ. Cái nháy mắt của Kaname ám cô tới bây giờ chưa dứt .
Âm hồn bất tan!!!
Một ngày xui xẻo!
Ngồi trên ban cồng nhìn bầu trời đêm. Chắc bây giờ cả nhà đang cười nói vui
vẻ ở phòng khách rồi nhỉ. Ánh sao quá nhỏ bé, không thể chiếu rọi tất cả thế gian.
Cô tránh mặt cho họ được vui!
“ meoooo ….. meooooo ….”
“ là mày à!”
Quay người đưa tay ôm lấy mèo đen vào lòng. Nó như có linh tính, cọ cọ đầu vào ngực cô. Nheo mắt.
Không ngờ xúc vật cũng biết cách ăn đậu hủ ngơ!
Đưa tay ngõ lên đầu nó, rồi thả nó ra. Ngày mai là sinh nhật của anh Subaru, không biết nên tặng gì nhỉ.
Mai có xui đến thế nữa không?
Đem tay xoa vùng trán bị xưng, rồi lại đến vết thương ở đầu gối. Gió trên
cao rất mát, rất nhẹ. Nhưng cô có cảm giác từng đợt như cắt vào da thịt, khẽ rung mình. Dựa người vào thanh chắn. Đưa mắt nhìn ánh đèn thấp
thoáng xa xa.
Thật mờ nhạt!
Như ước mơ của cô. Không thể với tới. Cũng chẳng thể tìm ra. Cô có ước mơ không?
Hai kiếp, hai số phận. Hai hoàn cảnh. Cô chưa bao giờ biết được mình có ước mơ.
Gió lạnh quá. Lạnh như đêm tối ở nơi só sỉnh bỏ quên. Ngoài kia là nụ cười
sang rực của loài người. Họ nói họ cười họ đi lại, họ mua cho nhau những món quà, họ tặng cho nhau những lời chúc. Họ kể nhau nghe về trò chơi
“thế giới trong mơ của họ”.
Không một ai!
Đúng không một ai nhớ đến con búp bê nằm trong góc tối đã cũ rách, dơ bẩn.
“ em đang nghỉ gì Mimi”
“ ước mơ ….”
Một giọng nói phát ra từ phía sau. Trong mộng, cô lại trả lời. Giật mình quay lại phía sau. Mở tròn mắt nhìn.
Mọi người!
Tất cả mọi người đều đứng sau lưng cô. Ngươi vừa cất tiếng nói là anh
Loius. Anh đến bên cô thật nhẹ, ngồi bên cô khi nào. Đến khi bị bàn tay
anh nhẹ nhàng đặt lên vai. Cô mới tỉnh, trở về hiện thực.
“Ước mơ của cậu là gì? Mimi?”
Fuutan chạy đến ngồi bên cô, đem bàn tay lạnh buốt làm ấm. Cậu cười thật tươi. Không giống thằng nhãi hay trêu cô trong làm việc. Ánh mắt có phần ấm
lên.
“Sao mọi người lại ở đây?”
“ Nhà chúng ta bị thiếu một thành viên. Không ngờ đứa em đó lại chạy lên đây ngắm sao một mình”
Iori mỉm cười nhìn bên cạnh. Lò nướng?
Này mấy người định mở picnic đấy à?
“ Nhân dịp, trời đầy sao. Chúng ta không mở party nhỉ?”
Yusuke cười tươi, đem cây xúc xích đặt lên than.
“ Meyami, cười lên nào”
Wataru nhảy tới bên cạnh cô kéo má cô. Bắt buộc phải cười. Cô nặng nề mở miệng nhe răng, nhưng chắc chắng không thể cười nổi. Kiểu này chắc chị Chi đi tìm cô, họ lo cho chị nên mới tham gia thôi. Đi xuống đi, thời gian của họ rất tốt.
“Em tham gia chứ Meya- chan? Cả nhà lâu rồi mới có dịp vui như thế này.”
Subaru lấp lửng tới bên cô. Iori cũng mỉm cười “cùng tham gia nào!”.
“Ước mơ cùng gia đình … Có không Mimi? Tham gia cùng mọi người?”
Fuutan đem tay sờ vùng trán bị sưng đỏ của cô, nhiệt độ của cô khác với mọi người. Đúng là cơ thể rất lạnh.
“ dạ”
Cươi tươi đứng dậy đến bên bếp lò. Đem miếng thịt cùng chị Chi nướng.
Cô không biết. Giả tạo, hay sự thật? Nhưng cô vẫn muốn gia đình luôn là hiện thực.