Tiêu Phong vốn nghĩ ngày đầu tiên gặp mặt muốn mời ba người Trần Phàm ra ngoài ăn bữa cơm, tăng tiến cảm tình lẫn nhau một chút, lại thật không ngờ một bữa cơm lại chọc phải phiền toái lớn, điều này làm cho hắn nhiều ít cũng có chút tự trách.
Trên đường trở về, ngồi trong xe, Trần Phàm giống như nhìn ra sự lo lắng của Tiêu Phong, mỉm cười:
- Tiêu Phong, đừng lo lắng, không có việc gì.
Nhìn dáng tươi cười như không có gì của Trần Phàm, Tiêu Phong chợt ngẩn ra, nửa tin nửa ngờ gật gật đầu, cũng không nói gì.
Lúc này, điện thoại di động của Trần Phàm bỗng nhiên run lên, hắn lấy ra nhìn vào, rõ ràng phát hiện Tô San nhắn tin cho hắn:
- Thật xin lỗi, là tôi làm liên lụy các anh. Yên tâm đi, nếu Hoàng Hiểu Đông thật muốn đối phó các anh, tôi sẽ gọi điện cho cha của tôi, anh với bạn anh sẽ không có việc gi.
Nhìn thấy tin nhắn này, Trần Phàm dở khóc dở cười, nghĩ nghĩ, trả lời:
- Lão bà thân ái, tôi cũng không phải là con chó con mèo ngoài đường, tôi giậm chân một cái, Đông Hải thị phải rung lắc ba lần!
Tô San:
- Anh cho anh là ai chứ? Cũng không sợ đem trời thổi bay! Cứ như vậy đi, nếu Hoàng Hiểu Đông làm khó các anh, nói với tôi, có tôi ở đây bọn hắn sẽ không thể đụng tới các anh một đầu ngón tay!
Hiển nhiên, Tô San hoàn toàn không hề tin chuyện ma quỷ của Trần Phàm, nhưng nàng thật sự có chút tò mò bối cảnh gia đình của Trần Phàm.
Mặc dù nàng là vị hôn thê của Trần Phàm, nhưng luôn luôn không biết tình huống gia đình của Trần Phàm, nàng cũng từng hỏi qua Tô Thanh Hải, nhưng mỗi một lần Tô Thanh Hải đều nhẹ nhàng che lấp cho qua.
Lúc chiều, Tô Thanh Hải phái người đem tới hai bộ giường đưa đến đại học Đông Hải, một bộ màu hồng nhạt, chăn màu hồng nhạt, ra giường, bao gối...Hơn nữa còn thêu lên hoa văn mèo nhỏ.
Nếu so sánh mà nói, bộ giường của Trần Phàm bình thường hơn, không có chỗ gì kỳ lạ.
Đối với chuyện có người đặc biệt tặng bộ giường cho Trần Phàm, Tiêu Phong cũng nhìn thấy, lý trí nói cho hắn biết, Trần Phàm không đơn giản, nhưng hắn cũng không truy hỏi sự việc kỹ càng, Chu Văn vẫn trầm mê trong thế giới AV, Ngu Huyền vốn định đi báo xã đoàn võ thuật, nhưng sau khi hỏi thăm mới biết được, ngày mốt những tân sinh như bọn họ sẽ được đưa đến quân doanh huấn luyện quân sự, sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, tân sinh mới có thể báo danh tham gia các xã đoàn.
Giữa trưa ngày thứ hai, tân sinh của đại học Đông Hải mới báo danh hoàn tất, trường học liền thống nhất mời dự họp đại hội tân sinh năm 2010.
- Các huynh đệ, đi đi, là tân sinh đại hội a, có thể gặp mặt toàn bộ tân sinh mỹ nữ.
Trong phòng ngủ 108, Tiêu Phong vừa chải đầu sửa sang mái tóc, soi soi gương, xác định không có gì sơ hở, nhìn ba người Trần Phàm vẫy vẫy tay.
Trần Phàm không nói gì lắc lắc đầu, Tiêu Phong đối với nhiệt tình tán gái hoàn toàn không kém hơn nhiệt tình nghiên cứu nghệ thuật cơ thể người của Chu Văn, ngược lại còn nhiều hơn.
Nhưng tên quái thai Ngu Huyền này đối với nữ nhân lại không có chút nào hứng thú, mà chỉ biết si mê võ thuật.
Qua những lần nói chuyện phiếm, Trần Phàm biết được, từ nhỏ Ngu Huyền theo ông nội luyện tập Hồng Quyền, có một chút hỏa hầu.
Làm một trong những trường đại học nổi tiếng Đông Hải thậm chí là cả nước, phương tiện về phần cứng của đại học Đông Hải là nhất lưu, có được đủ loại trang bị dạy học tiên tiến, đại lễ đường trang hoàng cực kỳ xa hoa, đủ để chứa đựng mấy ngàn người.
Lúc bốn người Trần Phàm đi tới đại lễ đường, khoảng cách thời gian khai mạc chỉ còn không tới năm phút đồng hồ, đại lễ đường cơ hồ đã ngồi đầy, đông nghìn nghịt, nơi nơi đều là đầu người. Nguồn: http://thegioitruyen.com
'Trời ạ, đất a! Phải ngồi ở phía sau, như vầy làm thế nào còn xem được mỹ nữ?
Tiêu Phong thấy thế, khóc không ra nước mắt, lúc này chỉ còn lại chỗ ngồi hàng cuối cùng, lấy kinh nghiệm tán gái của hắn, nữ nhân hiện tại, sau lưng là mỹ nữ, ngay mặt là khủng long vừa thò tay liền nắm một bó to, ngồi ở hàng cuối cùng, thế nào còn có thể chứng kiến được mỹ nữ?
Ba người Trần Phàm không để ý tới Tiêu Phong đang oán trời trách đất, tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, vẻ mặt Tiêu Phong bi thảm cũng theo sát ngồi xuống, ánh mắt lại không chút thành thật nhìn nhìn chung quanh, tựa hồ đang tìm mỹ nữ.
Lúc này, đèn lớn trong đại lễ đường vẫn còn sáng, nương theo ngọn đèn, đủ cho Tiêu Phong nhìn thấy rõ một ít gương mặt các nữ sinh.
- Ta kháo, chẳng lẽ chúng ta đang ở Jurassic Park, không thể nào toàn bộ đều là khủng long a? Còn có một bi kịch chính là...Còn có một người còn giống cả Phượng tỷ!
Tiêu Phong vừa nhìn vừa kêu ca, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng:
- Di, có phát hiện! Ta ngất, tại sao lại là các nàng?
Nghe được Tiêu Phong vừa nói như thế, Trần Phàm quay đầu vừa nhìn, phát hiện Tô San cùng Trương Thiên Thiên với hai người bạn cùng phòng khác mới vừa đi vào đại lễ đường, thật hiển nhiên, phát hiện trong miệng Tiêu Phong chính là chỉ Tô San cùng Trương Thiên Thiên.
Tô San cũng không có phát hiện Trần Phàm, cũng không ngồi bên chỗ Trần Phàm, mà ngồi vào chỗ ngồi bên kia.
Ba giờ thời gian, trên cơ bản đều đã đến đông đủ, nhân viên công tác hiện trường đóng lại cửa lớn đại lễ đường, một lão giả cùng một phụ nữ trung niên và mấy người đàn ông trung niên cùng đi, chậm rãi từ một lối đi khác trong lễ đường hướng về đài chủ tịch ở phía trước.
Nương theo ngọn đèn, Trần Phàm chú ý nhìn rõ vị lão giả kia, lão giả mái tóc trắng xóa, trên trán đầy nếp nhăn, nhưng cơ thể cũng không tệ, lúc đi đường nện bước thật ổn.
Đi theo phía sau lão giả là một phụ nữ trung niên mặc váy dài màu đen, người phụ nữ kia mang một bộ kính mắt gọng vàng, dáng người có chút mập mạp, cả người nhìn qua như một thùng nước.
Trần Phàm hiểu được, phụ nữ trung niên này chính là mẹ của Hoàng Hiểu Đông.
Những người này vừa đến làm cho đại lễ đường vốn đang ồn ào cũng yên tĩnh trở lại, cũng không còn thì thầm nói chuyện với nhau, đều đem ánh mắt nhìn lên hướng đài chủ tịch.
Rất nhanh, trong những ánh nhìn chăm chú, lão giả tóc trắng xóa dẫn đầu đi lên trung ương đài chủ tịch ngồi vào vị trí đầu tiên, những người khác lần lượt đi theo ngồi xuống, mẹ của Hoàng Hiểu Đông ngồi bên trái lão giả, mà vị trí bên trái cũng trống không, hiển nhiên còn có một người chưa tới.
Mắt thấy mọi người đã ngồi xuống, một nam nhân trung niên cũng ngồi xuống theo, điều chỉnh microphone một chút, sau đó nói:
- Các vị đồng học, chào buổi chiều!
Ba ba!
Bên trong đại lê đường vang lên tiếng vô tay như dời non lấp biển.
- Xế chiều hôm nay, chúng ta ở trong này mời dự cuộc họp đầu tiên, xin mời đồng chí hiệu trưởng cổ Chánh Binh nói chuyện.
Tiếng vỗ tay vừa ngưng, người chủ trì đem quyền nói chuyện giao cho lão giả tóc trắng xóa, hiển nhiên, lão giả mới là diễn viên đại hội tân sinh lần này.
- Các vị đồng học, chào buổi chiều. Thật cao hứng có thể cùng các vị gặp mặt nơi này, cũng thật cao hứng có thể thông qua cơ hội này cùng các vị trao đổi.
Tuy rằng lão giả đã lớn tuổi, nhưng thanh âm lớn, còn đầy đủ khí lượng, mới mở miệng liền được toàn bộ tiếng vỗ tay của các học sinh:
- Nói vậy, trước khi các vị tiến vào cửa trường đại học, các vị đã biết bốn năm đại học là thời gian tốt đẹp nhất trong đời mình...
Khác với các nói chuyện của những vị lãnh đạo bình thường, lão hiệu trưởng nói chuyện thật giống hình thức nói chuyện phiếm, không hề giới thiệu đủ loại ưu điểm của đại học Đông Hải, mà là chỉ tán gẫu về đề tài trong cuộc sống đại học.
Mặc dù Trần Phàm không có quá lớn hứng thú với điều này, nhưng mắt thấy người chung quanh đều nghe say sưa, hắn chỉ đành làm ra bộ dạng như thật hứng thú.
Một giờ sau, lão hiệu trưởng đã nói chuyện xong, hắn thông qua thái độ hòa nhã dễ gần, cùng sự hài hước ít có, đã lấy được tiếng vỗ tay như nước thủy triều, thật hiển nhiên, mọi người có ấn tượng đầu tiên đối với hắn phi thường không tệ, ngay cả Trần Phàm cũng không ngoại lệ.
Sau khi lão hiệu trưởng kết thúc bài phát biểu, mẹ của Hoàng Hiểu Đông lại phát biểu, bà là phó hiệu trưởng phụ trách giáo học, thời gian phát biểu phần lớn đều nói về chuyện học tập, điều này làm cho những tân sinh nguyên bản nghĩ đại học là thiên đường lại cảm nhận được một tia áp lực.
Theo sau, lại có hai trung niên nhân nói chuyện, nội dung nói chuyện đại khái giống nhau, ít nhất đối với người có kiến thức nhiều như Trần Phàm cũng không thấy có bao nhiêu điểm sáng.
- Các học sinh, tiếp theo, tôi sẽ giới thiệu cho các em một vị bác sĩ mới tới trường học.
Khi Trần Phàm nghĩ đại hội tân sinh sắp kết thúc, trưởng phòng y tể ngồi bên trái vẻ mặt kích động nói.
Lời của hắn giống như bỏ ra một trái bom trong lễ đường, nhất thời nổ tung, tụm năm tụm ba thảo luận.
- Làm cái quỷ gì, đến bác sĩ cũng long trọng giới thiệu?
- Đúng vậy, người này đầu óc không bị nước vào đi, TMD (con mẹ nó) đã sắp sáu giờ, ca vẫn chờ vọt đi đây.
- Bác sĩ nào lại có mặt mũi lớn như vậy, đến trường học làm thầy thuốc mà cần có trưởng phòng y tế long trọng giới thiệu như thế?
Hiển nhiên, theo mọi người xem ra, đến phòng y tế làm việc chỉ là việc nhỏ, căn bản không cần tuyên bố trong đại hội tân sinh.
- Các học sinh, xin yên tĩnh một chút.
Phía dưới nghị luận sôi nổi, trưởng phòng y tế lại không có chút tức giận, ngược lại nhìn hắn giống như mới ăn thuốc kích thích, tâm tình căn bản không thể bình tĩnh, thanh âm run rẩy:
- Tiếp theo, chúng ta dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh nàng đến!