Viên thịt, Viên đại thiếu, đúng là cùng Trần gia nổi danh Viên gia đại thiếu gia, Viên Cầu.
Ách?
Viên Cầu? Viên Cầu?
Danh tự, thật đúng là con mẹ nó chuẩn xác. Có thể thấy được, cha mẹ Viên Cầu có dự kiến trước cỡ nào, quả thực là có được biết trước chi năng a.
Con của mình mới sinh ra, cũng đã biết rõ, thằng này về sau sẽ rất béo, mập đồng dạng cùng Viên Cầu.
Viên gia Viên lão gia tử cùng Trần gia Trần lão gia tử là bạn chí cốt, đều là nhân vật nguyên lão trong quân, địa vị cao thượng. Gia lớn nghiệp đại, thực lực không thể so với Trần gia yếu bao nhiêu.
Đại thiếu gia một gia tộc như vậy, thiếu niên hư hỏng, người khác trốn cũng tránh không kịp, ai dám trêu chọc hắn? Hắn không trêu chọc người khác, người khác đã cười trộm rồi.
Khục khục, vốn là hung danh của Trần đại thiếu, so với Viên Cầu còn muốn sắc bén một ít.
- Mẹ hắn, còn không phải Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát hai huynh đệ tạp chủng kia, hắn mẹ nó.
Viên Cầu rất là bi phẫn, cố gắng mở ra hai mắt lớn như hạt đậu, lại tràn ngập tơ máu, nói ra:
- Tối hôm qua thi đấu đua xe, ca ca ta cùng hai tạp chủng kia thi đấu một đêm, trọn vẹn thua 500 vạn. Trần đại thiếu, anh ruột của ta, ngươi cần phải cứu cứu ta, hiện tại ta không dám về nhà, nếu ngươi không cứu ta... sau khi ta trở về, nhất định sẽ bị lão đầu tử đánh chết.
Vẻ mặt Viên Cầu mỏi mệt, không chỉ một đêm không có chợp mắt, còn bị thua rất thảm, lo sợ không dám về nhà.
- 500 vạn?
Trần Thanh Đế lại càng hoảng sợ, tuy hắn đối với tiền tài không có khái niệm gì, nhưng cũng biết, 500 vạn tuyệt đối là một số không nhỏ. Trước kia, Trần Thanh Đế mua nhiều thảo dược quý báu như vậy, cũng chỉ là tiêu hết hơn hai trăm vạn mà thôi.
Còn có nữa là, tiền đối với Trần Thanh Đế mà nói, không phải trọng yếu.
Muốn tăng tu vi lên, phải cần đại lượng dược liệu phụ trợ, chỉ là hấp thu linh khí mỏng manh trong thiên địa kia, chỉ sợ cả đời cũng đừng muốn Trúc Cơ.
Đại lượng dược liệu, cần đại lượng tiền tài, hơn hai trăm vạn dược liệu, chỉ cho Trần Thanh Đế phục dụng một tháng. Viên Cầu ở một đêm, thua 500 vạn.
Hai tháng dược liệu của Trần Thanh Đế, khẩu phần lương thực hai tháng cứ như vậy bị xong rồi hả?
- Không đúng, hình thể ngươi thì đua xe như thế nào? Có thể ngồi vào tay lái sao?
Vẻ mặt Trần Thanh Đế nghi hoặc nhìn Viên Cầu, Viên đại thiếu.
Viên đại thiếu ít nhất cũng có bốn năm trăm cân, một thân thịt mỡ kia, đừng đề cập đồ sộ bao nhiêu. Chỉ là cái hình thể kia, còn con mẹ nó đua xe cùng người khác? Mở liveshow truyện cười thế giới sao? Cái này bộ dáng, ngồi lên còn sợ xe không chạy nữa đó chứ.
- Đua xe, cái đó cần ta tự mình ra trận sao, ta là có lái xe, ngươi cũng không phải không biết.
Ánh mắt Viên Cầu rơi vào trên người Trần Phong Nhiên, nói ra:
- Một tháng trước, Phong Nhiên giới thiệu cho ta một lái xe ngưu bức, lúc mới đầu, trọn vẹn thắng hơn ba trăm vạn. Vốn có thể thắng nhiều, đáng tiếc, càng về sau không ai dám đua xe cùng ta rồi. Text được lấy tại http://truyenhyy.com
Không ai dám đua xe với ngươi? Đó là ngươi đua xe sao?
- Ân?
Hai mắt Trần Thanh Đế híp lại thành một tuyến, liếc nhìn Trần Phong Nhiên, hắn cảm giác, trong này tất có cổ quái.
Một tháng trước, tại sao là một tháng trước? Một tháng trước, Trần Thanh Đế xuyên việt, Trần đại thiếu chết không thành, Trần Phong Nhiên trùng hợp ở thời điểm này giới thiệu cho Viên Cầu một lái xe, còn thắng một ít tiền?
Ở Trần Thanh Đế xem ra, trong đó tất không đơn giản.
- Phong Nhiên, ca ca ta còn không có cảm tạ ngươi nữa đó.
Viên Cầu nhìn Trần Phong Nhiên nói.
- Viên Cừu đại ca, cái này vốn chính là tiểu đệ phải làm, cần gì cảm tạ?
Trần Phong Nhiên nhíu mày, rất là không giải thích được nói:
- Viên đại ca, nghe ý của ngươi, chẳng lẽ lái xe tiểu đệ giới thiệu cho ngươi gặp đối thủ mạnh mẽ, nên thua rồi sao?
- Ai.
Viên Cầu than thở nói:
- Rất lâu không ai dám đua xe cùng ca, tối hôm qua hai tạp chủng Lữ gia kia tìm tới ta, muốn đua xe cùng ta, ta rất cao hứng. Lúc mới bắt đầu, ta còn thắng, thắng hơn hai trăm vạn...
- Không cho ngươi thắng, ngươi sẽ tiếp tục đánh bạc sao? Một lái xe, ngươi chơi một đêm, coi như là thần cũng có thể mệt chết.
Trần Thanh Đế hung hăng trợn mắt nhìn Viên mập mạp, trong nội tâm thầm than, lái xe kia càng lợi hại, cũng là Trần Phong Nhiên giới thiệu cho, trong đó tất nhiên có bí ẩn ở bên trong.
Bất quá, làm cho Trần Thanh Đế khó hiểu chính là, Trần Phong Nhiên như thế nào sẽ lăn lộn cùng hai tên Lữ gia kia cùng một chỗ. Theo lý thuyết, không có lthể a, dùng tâm cơ của Trần Phong Nhiên, sẽ không như thế mới đúng.
- Ta...
Viên Cầu rụt rụt đầu, nhỏ giọng lầm bầm nói:
- Tháng trước, trước một ngày ngươi bị đưa vào bệnh viện cũng không phải thua hơn ba trăm vạn sao, ta so với ngươi là nhiều thua một chút, còn không biết xấu hổ nói ta...
- Ngươi nói cái gì?
Thanh âm của Viên Cầu tuy thấp, nhưng thính lực của Trần Thanh Đế không phải là bình thường.
- Không có... Không có gì.
Viên Cầu lắc đầu liên tục, mặt thịt mỡ tả hữu đong đưa, như là gợn song:
- Đúng rồi, Trần đại thiếu, nghe nói cái đồ chơi kia của ngươi không thể dùng? Có phải thật vậy hay không?
Đang khi nói chuyện, Viên Cầu, Viên đại thiếu mở to một đôi mắt nhỏ, nhìn chằm chằm vào đũng quần của Trần Thanh Đế.
- Có thể dùng hay không, ngươi muốn tới thử xem hay không?
Trần Thanh Đế tức giận nói, càng rất là im lặng.