Cực Phẩm Nữ Phụ: Nam Thần, Nâng Lên Cao

Chương 14




Edit: TrnTn1316 + hien333

Cố Tiểu Kiều vừa đi ra khỏi trường, ngay lập tức bắt taxi, đi thẳng về nhà.

Sau khi mẹ của nguyên thân - Vương Lạc Vân bị đuổi khỏi Cố gia, tự mình mở ra một công ty nhỏ, tuy tiền kiếm không được nhiều lắm, nhưng cũng đủ trang trải chi phí sinh hoạt hằng ngày của hai mẹ con.

Một tháng trước, một dự án Vương Lạc Vân phụ trách ký tên đã xảy ra vấn đề, công ty bên kia tìm được lỗ hổng trong hợp đồng nên đổ hết toàn bộ trách nhiệm  lên người Vương Lạc Vân. Vì thế, Vương Lạc Vân thiếu nợ bên ngoài tổng cộng 260 vạn, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nhưng đối với mẹ con Cố TIểu Kiều thì số tiền đó là muốn lấy mệnh các nàng.

Trong một tháng qua, đối phương luôn đưa người tới đòi nợ, thậm chí còn thuê lưu manh đến đòi.

Trong nhà, những đồ vật đáng giá, Vương Lạc Vân bán được đều bán, nhưng vẫn không bù được bao nhiêu vào con số kếch xù đó.

Cố Tiểu Kiều cực kỳ lo lắng về an toàn của mẹ nàng - Vương Lạc Vân.

Sự việc giữa nàng cùng Lạc thiếu đang được dư luận bàn tán rất xôn xao, nên có khả năng không chỉ Cố gia đến tìm mẹ con nàng gây phiền phức mà những tên chủ nợ  sợ là cũng đến tận cửa để đòi nợ.

"Bác ơi, nhanh lên, chạy nhanh lên!" Cố Tiểu Kiều khẩn trương thúc giục.

"Cô bé, đừng giục nữa, an toàn là trên hết. Sắp đến nơi rồi, cô bé, vội vã quá cũng không tốt đâu." Tài xế taxi lưu loát nói một tràng tiếng phổ thông.

Tới cổng tiểu khu, Cố TIểu Kiều mở WaChat ra, quét mã trả tiền xong, liền lao xuống taxi, vội vàng chạy về nhà.

Cốc cốc cốc.

"Ai đó?" Vương Lạc Vân hỏi.

"Mẹ, là con." Cố Tiểu Kiều thở dài nhẹ nhõm, nghe được giọng nói bình tĩnh của Vương Lạc Vân, xem ra trong nhà tạm thời vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, thật may mắn.

Vương Lạc Vân mở cửa, nhìn thấy Cố Tiểu Kiều thì ngơ ra, hỏi:"Tiểu Kiều, giờ này con phải ở trường học mà. Sao lại về nhà thế này? Có ai bắt nạt con ư?"

Cố Tiểu Kiều nghe Vương Lạc Vân hỏi, ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ đã quá tuổi tứ tuần, cả người hiện lên vẻ tang thương  trước mặt cười nói:"Không... Không có ai khi dễ con cả, từ nay về sau, sẽ không ai khi dễ được mẹ con ta nữa đâu, ai cũng không thể." 

Vương Lạc Vân đi tới cửa,ôm Cố Tiểu Kiều vào phòng, dìu nàng ngồi xuống rồi mở bình sữa đưa nàng, nghiêm túc hỏi:"Con giờ này sao không ở trường  học lại về nhà??Có chuyện gì xảy ra ư? Nói đi mẹ con ta cùng tâm sự."

Cố Tiểu Kiều nhìn khuôn mặt lo lắng của Vương Lạc Vân, có chút không đành lòng mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn nói:"Mẹ, con ở trường bị mắc bẫy của Cố Bình Yên, cùng Lạc thiếu ở chung phòng thay quần áo.....khụ,khụ.Bị Ngô Hạo cùng Cố Bình Yên đám người bắt tại trận có trong báo trường, chuyện này hiện đã lan rộng rồi. Hôn sự của con cùng Ngô Hạo sợ không giữ được."

Cố Tiểu Kiều hy vọng Vương Lạc Vân có thể biết được chuyện này từ chính miệng mình nói, chứ không phải là do bị Cố gia trào phúng chế nhạo mới biết.

Cố Tiểu Kiều nói xong chờ Vương Lạc Vân mở miệng, nguyên bản nàng còn lo lắng, Vương Lạc Vân sẽ tức giận quở trách nàng một trận, lại không ngờ tới, Vương Lạc Vân không chỉ không quở trách nàng, ngược lại còn vỗ vai nàng, nhẹ nhàng an ủi:" Chỉ cần mẹ con ta vẫn còn, mẹ con Cố Bình Yên sẽ không để yên cho chúng ta....... Đầu tiên là cha con, sau đó là tài sản Cố gia, hiện tại ngay cả vị hôn phu cả con cũng không buông tha...... Thực ra, mẹ cũng không hề muốn con đính hôn với Ngô gia, nhưng cái hôn sự này, là ông nội con lúc còn sống định ra, nên mẹ không có biện pháp gì. Hiện tại nếu Cố Bình Yên đã muốn cướp, thì cứ để cho cô ta lấy. Chuyện Ngô Hạo với Cố Bình Yên hai người thích nhau, ai cũng biết, nếu con mà gả đi, kết cục sẽ không có gì tốt, rồi cuộc đời rồi lại giống mẹ thôi...." Vương Lạc Vân vừa nói vừa khóc đỏ hai mắt, có chút tự trách vuốt lưng Cố Tiểu Kiều: "Là mẹ vô dụng, không chỉ không bảo vệ được cuộc hôn nhân của chính mình, còn khiến con phải chịu ủy khuất......"

" Mẹ, con gái không cảm thấy ủy khuất chút nào. Cái hôn ước này con cũng không cần......" Cố TIểu Kiều còn chưa nói hết câu, đã bị tiếng đập cửa rầm rầm đánh gãy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.