Khi Tô Phi Vũ bị cảnh sát mang đi, khu nhà giàu Cửu Khê Mân Côi Viên lại khôi phục vẻ an tĩnh thường ngày.
-Có câu nói, ác hữu ác báo, chẳng qua là chưa tới lúc, Tô Phi Vũ thật là đáng đời.
Biệt thự số 1 Tô gia, Tô Lưu Ly tỏ ra khoái trá nói.
Bởi vì ở trong mắt nàng, Tô Phi Vũ vì muốn tranh giành người nối nghiệp của Tô gia mà hạ độc thủ với Tô Vũ Hinh, quả thật chết không có gì đáng tiếc.
-Đáng hận nhất chính là hắn rõ ràng ở sau lưng sai Cẩu Vĩ lái xe đụng Diệp thần y, sau khi gặp chuyện không may lại giả mù sau mưa làm người hòa giải, quá âm hiểm.
Tô Cẩm Đế cũng tức giận, hắn cũng không ưa gì Tô Phi Vũ rồi, hôm nay Tô Phi Vũ muốn hại chết Diệp Phàm tương đương gián tiếp lấy mạng Tô Vũ Hinh, hắn mong cho cả đời này Tô Phi Vũ phải sống trong ngục.
-Không chỉ có thể, hắn về nhà lại giả vờ ngây ngốc, gọi ông nội cứu Diệp thần y, hắn không đi diễn ở Hollywood thì thật là đáng tiếc.
Nghe Tô Cẩm Đế nhắc nhở như vậy, Tô Lưu Ly không khỏi nhớ lại bộ dạng giả mù sa mưa cho Tô Phi Vũ, tức giận không thôi.
-Chẳng lẽ 2 đứa sợ cái nhà này chưa đủ loạn hay sao?
Cái gọi là gia hòa vạn sự hưng. ( Trong nhà đoàn kết thì công việc sẽ hưng thịnh)
Không có một người nắm quyền của một gia tộc hy vọng gia tộc mình sẽ sinh nội đấu.
Thân là gia chủ của Tô gia Tô Hồng Viễn cũng không ngoại lệ.
Trong 2 năm qua, hắn đã ủng hộ Tô Vũ Hinh, một mặt là coi trọng năng lực của Tô Vũ Hinh, cung cấp nền tảng cho Tô Vũ Hinh để nàng có thể cống hiến sức lực cho Tô gia.
Ngoài ra, quan trọng hơn chính là hắn muốn lợi dụng Tô Vũ Hinh để kích thích ý chí chiến đấu của Tô Phi Vũ, cùng Tô Vũ Hinh cạnh tranh, cuối cùng tôi luyện để trở thành người thừa kế hợp cách của Tô gia.
Trời tính không bằng người tính.
Tô Hồng Viễn không nghĩ tới Tô Vũ Hinh còn xuất sắc hơn so với tưởng tượng của hắn, càng không nghĩ đến Tô Phi Vũ vì sợ Tô Vũ Hinh cướp đi vị trí người thừa kế nên đã làm ra những chuyện thủ túc tương tàn này.
Nhưng mà.
Mặc dù Tô Hồng Viễn tức giận đối với hành động của Tô Phi Vũ nhưng mà hắn lúc nãy hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mắng ra 2 chữ “ Nghiệt tử” nhưng về mặt khác mà nói thì Tô Phi Vũ vẫn là trưởng tôn của hắn, hay là nói hắn là người nối nghiệp trong tương lai của Tô gia.
Tô Hồng Viễn hy vọng Tô Phi Vũ chịu một chút khó khăn nhưng không hy vọng cả đời Tô Phi Vũ sẽ ngồi trong đại lao, huống chi ở hắn xem ra lấy năng lực của Diệp Phàm, nếu muốn giết chết Tô Phi Vũ thì Tô Phi Vũ tuyệt đối sẽ bốc hơi khỏi nhân gian.
Bởi vì hiểu được điểm này cho nên sau khi Tô Phi Vũ bị mang đi, Tô Hồng Viễn vẫn cân nhắc nên cầu tình Diệp Phàm như thế nào, để Diệp Phàm có thể hạ thủ lưu tình, không cần chỉnh chết Tô Phi Vũ.
Kết quả không đợi hắn nghĩ ra thì 2 người Tô Lưu Ly, Tô Cẩm Đế đã quở trách Tô Phi Vũ, điều này làm cho tâm tình của hắn hỏng bét, trực tiếp nổi giận.
-Ông nội, Tô Phi Vũ là tự tìm lấy, không trách được người khác.
Tính cách Tô Lưu Ly ngay thẳng, thích gì thì nói đó, mắt thấy Tô Hồng Viễn nổi giận, cũng không có kiêng kỵ, mà là lên tiếng chống đối.
Tô Cẩm Đế cũng không nhịn được, nói:
-Ông nội, cháu biết ông coi Tô Phi Vũ là người nối nghiệp của tô gia nhưng mà ông cũng đừng nên thiên vị cho hắn.
-Cháu cho rằng cháu tốt hơn nó sao?
Tô Lưu Ly chống đối thì thôi, một người luôn gây chuyện như Tô Phi Vũ lại mở miệng trực tiếp làm Tô Hồng Viễn phát hỏa.
-Ông nội, cháu không tốt hơn hắn, không có đầu óc như hắn, không có lòng dạ sâu như hắn, không có nhẫn nại như hắn, cháu chính là một bại gia tử.
Đối mặt với lời khiển trách của Tô Hồng Viễn, 2 mắt Tô Cẩm Đế đỏ hồng, năm chặt 2 đấm, không nhúc nhích ngó thẳng vào Tô Hồng Viễn, trầm giọng nói:
-Nhưng mà dù sao đi nữa cháu cũng không vô sỉ đến nỗi sẽ động thủ với người nhà như hắn, hơn nữa sẽ không làm ra loại chuyện hại chết người nhà mình.
-Cháu….
Tô Hồng Viễn đưa tay chỉ vào Tô Cẩm Đế, giận đến sắc mặt xanh mét, lại vô lực phản bác.
-Cẩm Đế.
Tô Vũ Hinh thấy thế, lên tiếng ngăn cản Tô Cẩm Đế.
-Chị, em…
2 mắt Tô Cẩm Đế đỏ lên, bộ dạng tỏ ra không cam lòng.
Tô Vũ Hinh thở dài, cắt ngang lời nói của Tô Cẩm Đế:
-Thời gian không còn sớm nữa, ông nội cũng mệt rồi, chúng ta trở về đi thôi.
-Được rồi.
Cho tới nay, Tô Cẩm Đế đều nghe lời của Tô Vũ Hinh, nghe Tô Vũ Hinh không muốn truy cứu chuyện đêm nay, mặc dù hắn cảm thấy tức giận nhưng nghĩ đến Tô Phi Vũ đã bị cảnh sát mang đi nên cũng gật đầu.
Mà Tô Lưu Ly ở bên cạnh muốn nói cái gì, thấy Tô Vũ Hinh kéo Tô Cẩm Đế đi thì nuốt mấy câu muốn nói xuống bụng.
Nàng hiểu rõ tính tình của Tô Vũ Hinh.
Mặc dù Tô Vũ Hinh có danh hiệu “ Thiết nương tử, lãnh diện tổng tài”
Mặc dù Tô Phi Vũ làm quá phận nhưng mà đã chịu lấy trừng phả, lấy tính thiện lương của Tô Vũ Hinh, nàng sẽ không truy cứu chuyện này nữa để cho Tô Hồng Viễn khỏi cảm thấy khó xử.
-Diệp thần y, có thể nói cùng ngài vài lời không?
Mắt thấy Tô Vũ Hinh đề nghị rời đi, Tô Hồng Viễn do dự một chút, nhìn sang Diệp Phàm.
Tô Hồng Viễn vừa mở miệng, Diệp Phàm liền đoán được tính toán trong lòng Tô Hồng Viễn, vốn là mở miệng từ chối nhưng thấy Tô Vũ Hinh muốn nói lại thôi, lại nghĩ đến tiếng lòng của Tô Cẩm Đế ở quán Bar Cc, hắn liền thay đổi chủ ý, dừng bước lại.
-Được.
Diệp Phàm gật đầu, sau đó nói với Tô Vũ Hinh:
-Tô tiểu thư, tối nay tôi sẽ chữa trị cho cô, sau khi về cô hãy đợi tôi một lát.
-Vâng.
Tô Vũ Hinh gật đầu, mang theo Tô Lưu Ly cùng Tô Cẩm Đế rời đi.
-Diệp thần y, chuyện đêm nay thật sự là xin lỗi.
Đợi 3 người Tô Vũ Hinh rời đi, Tô Hồng Viễn cân nhắc một chút, nói:
-Tôi thay mặt nghiệt tử kia nói lời xin lỗi với ngài, hy vọng ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với nó.
Nói xong, Tô Hồng Viễn cúi chào về phía Diệp Phàm.
Có lẽ biết được trong hồ lô Tô Hồng Viễn bán thuốc gì nên Diệp Phàm cũng không ngăn cản.
“Lộp bộp!”
Chẳng…Chẳng lẽ Diệp thần y muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
Thấy Diệp Phàm thờ ơ, trong lòng Tô Hồng Viễn lộp bộp, tràn đầy lo lắng nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm thấy thế, đi thẳng vào vấn đề:
-Tô lão tiên sinh, tôi biết ông nghĩ van xin tôi để tôi tha cho Tô Phi Vũ một lần, đúng không?
-Tôi…haizz
Tô Hồng Viễn có chút lúng túng thở dài, nói:
-Diệp thần y, tên nghiệt chủng kia cố ý mưu hại cậu, tôi không dám yêu cầu cậu bỏ qua cho nó chẳng qua là hy vọng cậu lưu lại cho nó một con đường sống.
-Hắn chưa đủ tuổi để tôi phải dây dưa vào.
Diệp Phàm khinh thường:
-Nếu như tôi muốn đối phó với hắn sẽ không chờ đến lúc này, mà là ngay tại quán Bar CC động thủ với hắn rồi.
“Ách... "
Tô Hồng Viễn ngẩn ra, dường như không hiểu ý của Diệp Phàm.
-Lúc ở quán Bar CC, tôi biết hắn là kẻ ở phía sau giở trò quỷ rồi.
Diệp Phàm vạch trần đáp án
-Lúc ấy tôi không động thủ với hắn không phải là tôi không dám, cũng không phải là nể mặt của ông, quan hệ của tôi và ông chưa đến mức phải làm thế.
Đối mặt với lời nói đầy kiêu ngạo của Diệp Phàm, mặc dù Tô Hồng Viễn cảm thấy lúng túng nhưng không dám nói gì bởi vì hắn biết bằng vào thực lực tối nay của Diệp Phàm, quả thật là không cần nể mặt của Tô gia.
-Nhất định ông rất tò mò tại sao lúc đó tôi không động thủ đúng không?
Thấy Tô Hồng Viễn không nói lời nào, Diệp Phàm hỏi.
Tô Hồng Viễn lòng vẫn còn sợ hãi gật gật đầu, hắn biết rõ, nếu là lúc ấy Diệp Phàm động thủ, sợ rằng Tô Phi Vũ sẽ giống như Cẩu Vĩ, trở thành một tên phế nhân.
-Bởi vì khi ở quán Bar CC, Tô Cẩm Đế đã thổ lộ với tôi, cậu ta muốn vượt xa Tô Phi Vũ để ông có thể coi trọng cậu ta, để cậu ta có cơ hội cùng Tô Phi Vũ tranh đoạt người nối nghiệp của Tô gia, nhưng mà cậu ta cố gắng như thế nào đi nữa cũng cảm giác được bản thân không thể vượt qua Tô Phi Vũ,
Diệp Phàm nghiêm mặt nói:
-Khi chuyện tối nay phát sinh, Tô Phi Vũ cảm thấy tôi đã phát hiện được chuyện lừa dối trong này nên rất sợ, thậm chí hướng Tô Cẩm Đế cầu tình để tôi có thể bỏ qua cho hắn. Tôi muốn Tô Cẩm Đế biết Tô Phi Vũ trong mắt cậu ta cũng không cường đại như cậu ta tưởng, hắn chỉ là một đồ bỏ đi.
Sắc mặt Tô Hồng Viễn khó coi, không biết nói gì.
-Tôi biết, ông tìm tôi nói chuyện là bởi vì ông vẫn coi Tô Phi Vũ là người nối nghiệp, trong mắt ông hắn là kẻ biết làm chuyện, biết dùng đầu óc, hiểu được nhẫn nại, diễn trò.
Diệp Phàm nói tới đây, lời nói xoay chuyển, thanh âm đột nhiên đề cao:
-Nhưng trong mắt tôi, hắn chỉ là một người không có độ lượng, không có ý chí, chỉ biết đùa bỡn chút đồ bỏ đi, không hơn không kém.
Hiểu con không ai bằng cha.
Mặc dù là ông nội của Tô Hồng Viễn nhưng Tô Hồng Viễn cũng biết rõ Tô Phi Vũ, hắn biết lấy năng lực trước mắt của Tô Phi Vũ thì hắn vẫn chưa đủ để xứng với 2 chữ xuất sắc.
-Diệp thần y, những gì mà cậu nói thì tôi đều hiểu.
Tô Hồng Viễn thở dài, nói:
-Nhưng tôi cũng không có cách nào, đời thứ 3 của Tô gia chỉ có 2 nam, 2 nữ, tôi không thể truyền vị trí gia chủ này cho nữ hài, mặc dù Tô Phi Vũ hơi xấu tính nhưng mà nó vẫn tốt hơn Tô Cẩm Đế.
-Trong mắt tôi, muốn làm việc trước hết phải biết cách làm người. Một người nếu như cả cách làm người cũng không biết thì làm sao làm được chuyện gì?
Diệp Phàm cười trào phúng:
-Mặc dù Tô Cẩm Đế không bằng Tô Phi Vũ nhưng mà cậu ta biết cách làm người, thậm chí vì chị của mình mà cậu ta đi mượn tiền, chạy đến nơi rừng sâu núi thẳm để cầu y. Mặc dù người cậu ta tìm là một tên lừa gạt nhưng mà cậu ta cũng không bỏ cuộc.
Tô Hồng Viễn lại trầm mặc, chẳng quá là ánh mắt của hắn lại lóe lên.
Hiểu nhiên hắn đã hiểu được ý của Diệp Phàm.
-Nếu Diệp thần y đã coi trọng Cẩm Đế như thế thì tôi sẽ cho nó một cơ hội.
Tô Hồng Viễn lại mở miệng, giọng nói toát ra vẻ mong đợi:
-Tôi tin tưởng có sự dạy dỗ của Diệp thần y, Cẩm Đế nhất định có thể trở thành một người nối nghiệp hợp cách.
-Cơ hội là dựa vào chính bản thân mình, không phải người khác cho.
Diệp Phàm lắc đầu, sải bước rời đi.
Tô Hồng Viễn đứng nguyên tại chỗ.