Cực Phẩm Ăn Xin Cường Hãn

Chương 5: Xin nghỉ việc




Trạng thái của Hàn Nhật lúc này cực kì không ổn. Trong tâm hắn đang hình thành một cái bóng ma, một nỗi hận, sát ý trong đoi mắt nhỏ bé đó tăng lên. Hắn hận, hận người bỏ rơi hắn, hận làm một kẻ ăn xin không tiền, hận người đã cướp Nhà đi.

Dưới con mắt ngơ ngác của bốn tên, Hàn Nhật đi đến trước mặt A Cẩu, tay không túm cổ hắn gặn từng giọng:

-Nói, tại sao đang yên lành, Nhà lại ra ngoài cùng các ngươi làm gì để lại bị bắt gặp.

-Buông ra, mau buông không huynh đấy nghẹt thở mất, buông tay.

Ba tên còn lại vội vàng phi thân đến cản tay Hàn Nhật lại, chỉ sợ cứ bóp vậy A Cẩu sẽ chết mất.

"Hừ"

-Cút.

Hàn Nhật không khách khí đạp ba tên ra, ba người đang chuẩn bị xông vào lại thì bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu của Hàn Nhật thì run sợ thối lui.

A Cẩu bị bóp chặt trong tay Hàn Nhật thì cực kì khó chịu, bất quá hắn lại không giãy dụa. Sau khi nghe Hàn Nhật hét ngoài kia hắn đã hiểu mình bị lừa. Đối mặt với ánh mắt kia hắn khổ sở khó khăn nói:

-Là ta không tốt, chỉ vì nghe tin đầu trấn...ự... có một nhóm người đến lại yêu cầu quái dị chỉ cần là nam tiểu hài tử...ự... đến đó cho họ xem lưng liền được 2 đồng nên vội kéo bọn họ đi. Chả ngờ Nhà nghe vậy cũng muốn đi lại đòi giả nam hài tử đến đó. Chỉ tại ta không cản muội ấy...

Hàn Nhật nghe xong ngẩn người, tay lập tức buông cổ của A Cẩu ra, sát ý trong mắt chợt mất mà bù lại là thống khổ, nước mắt hắn trợt trào ra. Hắn từ từ bước tưởng như vô lực vào bên trong, tiếp đó lại liền ngồi xuống bên đống linh thạch kia.

Bây giờ hắn có thể trách ai, chỉ tại hắn, một người không lo nổi cuộc sống cho muội muội của mình khiến con bé phải đi làm cái việc cải trang để lừa tiền kia. Chỉ tại hắn là một tên vô dụng, không bảo vệ nổi người thân của mình. Ta là phế nhân sao.

Tay Hàn Nhật nhặt từng miếng linh thạch trên đất vào trong túi, khi đã xong, tay lại cầm chặt nó, hắn một mạch đi vào trong góc đình kia. Đêm nay hắn cần an tĩnh.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, Hàn Nhật vẫn đúng thời gian như mọi khi. Hắn nhét túi linh thạch kia vào ngực lẳng lặng đi ra khỏi đình kia. Tối ngày hôm qua, hắn trải qua cực kì khó khăn, một buổi tối có lẽ là tâm tình hắn không ổn nhất. Cảm xúc hắn ngổn ngang như tơ vò vậy, nhớ thương, hoài niệm, căm hận, quyết tâm... vô số cảm xúc kiến hắn không sao ngủ được mà chỉ suy nghĩ về nó.

Cuối cùng, hắn đã ra một quyết định cũng là quyết tâm của hắn. Mạnh mẽ, ta phải là kẻ mạnh nhất, chỉ mạnh mẽ mới có thể tìm được Nhà, chỉ mạnh mẽ mới có thể bảo vệ người mình cần. Đúng vậy hắn muốn là người mạnh nhất, không một ai có thể làm gì tổn thương hắn.

Con đường hắn đi hôm nay đã khác ngày hôm qua. Lúc trước ước mơ của hắn cũng không to lớn, khi trước hắn chỉ cầu có cuộc sống ấm no hạnh phúc cùng người thân, vậy hôm nay thứ hắn truy cầu lại cực kì to lớn-Là kẻ mạnh nhất.

Mà việc ban đầu hắn muốn là để đi theo con đường này chính là tìm hiểu thật kĩ về cái thế giớ này, quan trọng nhất là ngày hôm qua hắn chỉ biết Nhà bị bắt đi bởi một môn phái nào đó thôi, ngoài ra không biết gì cả. Mà muốn tìm hiểu đương nhiên phải đi đến chỗ đông người, vì vậy mà hắn trên đường đến quán trà.

Một lúc sau Hàn Nhật đã đến nơi, lần này hắn có ý định khác nên cũng không đình đi làm, nhưng vẫn nguyên bản như cũ chọ cửa dau mà đi bởi bộ trang phục hắn mặc vẫn là một thứ rẻ rách như mọi người nói. Khi đi vào thấy tiểu nhị kia vẫn có vẻ gấp gáp bưng bê như mọi khi, luôn chạy qua quán trà rồi trong bếp. Thấy lão bản cũng không có rảnh, Hàn Nhật biết hiện tại không được mà việc tìm Nhà cũng không thể ngày một ngày hai được.

Lại nghĩ xin nghĩ hiện giờ quá gấp sợ quán trà sẽ không cho vả lại nếu có thì cũng sẽ thiếu củi, lão bản ở đây đã có lòng giúp hắn nên hắn lại định buổi tối sẽ nói chuyện riêng sau.

Bữa nay Hàn Nhật tâm tình kiến hắn cũng không diễn tả nổi nữa, bổ ít củi mà lại không xong nhưng cũng may hôm qua có dư củi nếu không thì thật khó nói.

Đang lúc này thì tự nhiên có bóng người tới bên vỗ vai làm hắn giật mình:

-Cậu bé nghỉ thôi, trưa rồi mau vào lấy cơm mà mang về.

Ngẩng đầu thì trước mặt hắn là lão bản kia, vẫn khuôn mặt phúc hậu kia cười với hắn.

-À xin lỗi tại tôi không để ý, với lại tôi chưa có làm xong.

-Thôi, có lẽ chiều ít khách lắm, không cần làm nữa đâu, trưa nắng như vậy mau cầm cơm về, không có người lại đợi.

Trong lòng lão bản quả thật rất quý cậu bé này, mới bé mà đã có thể làm việc cực nhọc chịu khó thật là tốt, lại khi cậu bé trước mặt mày xin cơm mang về thì ông cũng đoán ra chắc hẳn hắn còn nuôi ai đó nữa.

Nghe vậy khuôn mặt Hàn Nhật lập tức buồn đi. Nếu lão không nói tới thì chỉ sợ hắn sẽ mang cơm về, trong lòng hắn thật vẫn không thể nào quen việc thiếu mất hình ảnh của Nhà trong cuộc sống.

-Hôm nay tôi có thể ăn ở đây được không vậy, cơm thì thôi tôi không mang về nữa.

-À...um tất nhiên là được. Ta mong còn không được có người ăn cùng.

Nhận ra giọng Hàn Nhật có chút tâm tư, lão bản cũng không hỏi nhiều mà đồng ý.

-Mà ngươi tên là gì vậy, từ lần trước ta vẫn quên không hỏi.

Bỗng nhớ ra điều này, lão bản liền quay lại.

-Tôi tên Hàn Nhật.

-Được rồi đi thôi.

Cuối cùng Hàn Nhật cũng buông rìu xuống đi rửa tay cho sạch sẽ, sau lại cùng lão bản đi vào.

Nói là trưa cũng không hẳn, nếu bình thường cũng gần chiều rồi, ttuwa là lúc quán đông nhất nên khi độ người ăn vãn quán liền trực tiếp đóng. Hàn Nhật cũng không biết sao quán này lại khì lạ như vậy nhưng trung quy hắn vẫn không hỏi.

Đi theo lão bản thì xuyên qua sau cái bếp một khoảng, nơi đây có một cái sân lớn cùng với vài chậu cây hoa cảnh, ngoài ra không còn gì khác. Đây là lần đầu tiên Hàn Nhật đi vào chỗ này, mọi hôm lấy cơm hắn chỉ trực tiếp đi vào bếp là xong rồi. Hàn Nhật không biết sao lại phải tới đây nữa, đang lúc hắn ngắm nhìn mấy cây hoa thì lão bản lại vẫy tay giục hắn đi vào cùng căn nhà trước.

Trước nhà có một phần mái chìa dài ra ngoài tại đây Hàn Nhật thấy có một chiếc bàn đá và các chiếc ghế xung quanh, bên trên chiếc bàn đã có một mâm thức ăn và cơm xẵn.

Bên cạnh Hàn Nhật lại thấy tiểu nhị kia xếp bát đũa. Khi xong tiểu nhị lập tức chạy đi.

-Lại đây ngồi ăn với ta.

Sau khi ngồi xuống lão bản lại vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh ý nói Hàn Nhật ngồi xuống.

Thấy lão bản nhiệt tình, Hàn Nhật cũng không kiêng kị mà trực tiếp ngồi xuống. Điều này lập tức làm lão bản vui vẻ:

-Nào ăn đi, không có gì cả cứ ăn tự nhiên.

Nhìn quanh một chút Hàn Nhật vẫn không động đũa, do dự một hồi hắn nói:

-Không còn ai ăn nữa sao.

Nghe vậy lão bản hơi nhíu mày không hiểu:

-Sao, còn ai nữa sao, hay ngươi lại mời người nhà mình đến à.

-Không có, ý tôi nói là người nhà ông đó. Sao tôi không thấy họ, chẳng lẽ họ bận chuyện gì sao.

Đột nhiên lão bản cười to, Hàn Nhật bên cạnh chẳng hiểu sao lại thấy có chút buồn chứ không phải là vui, lại nghe lão nói:

-Làm gì có mà bận, Nhà trước có hai người, cái bà già ác độc kia lại dám bỏ đi để lão già này ở lại một mình nên giờ chỉ có mình ta. Thôi ăn đi không nguội.

Hàn Nhật nghe cũng có chút hiểu rồi cũng không khách khí mà cầm đũa lên ăn. Cơm hôm nay hắn thấy cũng chỉ có vài món đơn giản như rau và đậu hũ ngoài ra không có gì hết nhưng thế là quá đủ với Hàn Nhật rồi. Bình thường hắn luôn nghĩ người giàu sẽ ăn khác tỉ như thịt cá gì đó chứ.

Đang Hàn Nhật lại nhớ ra chuyện chính bèn ngẩng đầu nói:

-Lão bản, tôi có thể làm nốt hôm nay rồi nghỉ được không.

-Hả, sao vậy ngươi đang làm rất tốt mà, hay ngươi đã tìm được việc khác rồi.

Lão bản đang ăn cũng lập tức dừng đũa. Lão thấy hôm nay cậu bé này rất khác thường nhưng cũng không nghĩ tự dưng lại xin nghỉ.

Sợ lão bản nghĩ sai Hàn Nhật vội xua tay:

-Không phải như vậy, chỉ là tôi có việc nên không thể làm được thôi.

-Có phải thân nhân ngươi xảy ra chuyện gì không, ta cũng không muốn hỏi nhiều nhưng ngươi không thấy quá gấp sao, nếu ngươi đi thì quán trà phải làm sao.

-Cái này, tôi thật xin lỗi nhưng việc này rất gấp.

Hàn Nhật cũng không muốn kể về chuyện của Nhà cho lão bản còn hắn cũng thật lòng xin lỗi, việc này vốn sĩ là tại hắn quá gấp lại bất ngờ nếu đổi lại là hắn cũng không cho phép. Tiếp đó câu của lão bản lại làm hắn bất ngờ:

-Thôi, ngươi đã quyết vật thì chiều nay không cần phải trẻ củi nữa, ngươi đi theo ta đi lấy một vài đồ cần thiết cho quán.

Trong lòng ông cũng thở dai, thằng bé này không biết có chuyện gì với nó nữa. Mới mấy tuổi mà phải...ài.

-Được, vậy tí sẽ đi luôn sao.

-Uk, tí cùng ta lấy ít đồ là ngươi có thể nghỉ. Ngươi không phải lo vẫn có tiền như mọi ngày.

Đã lo xong xuôi việc xin nghỉ, Hàn Nhật lại hỏi luôn:

-Lão bản....

-Đừng gọi như vậy cứ gọi ta là Dương thúc là được...

Không đợi Hàn Nhật hỏi lão bản đã gắt luôn, tay cầm chén trà từ từ đưa len uống.

Nghe vậy Hàn Nhật cũng không phàn màn gì mà trực tiếp đổi xưng hô, thực chất hắn thấy gọi lão bản cũng rất khó nghe:

-Dương thúc, thúc biết bên ngoài ra sao không. Ý là thế giới rộng bên ngoài ra sao đó.

-Ý ngươi là cảnh vật hay con người.

-Cả hai Dương thúc cháu muốn hiểu rõ chút.

-Ta không biết ngươi đừng hỏi.

Thấy Dương lão hình như cũng không muốn nói Hàn Nhật cũng im nặng.

.............................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.