Cửa Tiệm Cổ Quái

Chương 4-2




Dưới đất đột nhiên có rất nhiều rắn, chúng lè lưỡi, trườn về phía cô. Hứa Tâm An phát hiện một con rắn đang quẩn quanh tay mình, cô hét lên định ném con rắn trên tay mình ra xa.

“Được rồi, tin tốt là cô vẫn chưa chết, tin xấu là cô sắp chết rồi.”

“Aaaaaa!” Hứa Tâm An cố gắng hết sức mình hét lên, thở hổn hển: “Mau nghĩ cách! Nghĩ đi! Nghĩ cách!”

“Cô đang làm gì vậy?”

“Đánh rắn!” Lại một con rắn bò lên người Hứa Tâm An, cô khoa tay múa chân vừa nhảy vừa đạp, cầm một con rắn làm vũ khó để đuổi những con khác đang định bò lên người mình. Đến khi cô nhìn lại mới phát hiện con rắn trên tay của mình đã biến thành cây chổi, cây chổi ấy còn có lửa.

Cô không kịp suy nghĩ chuyện gì đang diễn ra, chỉ cầm cây chổi múa may điên cuồng, mấy con nhìn thấy lửa liền lùi về sau, khá nhiều rắn bị đuổi ra xa. Hứa Tâm An vừa hét vừa cầm cây chổi múa dữ dội hơn. Một lúc sau cô phát hiện dưới chân mình không còn rắn nữa, song đám rắn vẫn vây quanh cô vẫn chưa chịu rời đi.

Hứa Tâm An xoay trái xoay phải cảnh giác nhìn chúng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Tất Phương, chỗ tôi xảy ra chuyện rất lạ.”

“Ừ. Chẳng phải nãy giờ luôn có chuyện lạ sao?”

“Anh đang nói chuyện hay đang tìm tôi đó?”

“Vừa nói chuyện vừa tìm.”

“Tìm thế nào?”

“Cảm ứng. Lúc nãy cô có phóng thích năng lượng, cố gắng duy trì đi.”

Hứa Tâm An vừa đổ mồ hôi lạnh vừa sầm mặt, gặp ma rồi chăng? Làm sao duy trì được đây? Cô phóng thích năng lượng quỷ gì vậy?

“Tôi nói anh nghe, lúc nãy có cả một bầy rắn. Sau đó tôi giãy giụa, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây chổi, còn có lửa nữa, tôi dùng chổi lửa đó đánh đuổi lũ rắn. Bây giờ chúng đang vây quanh tôi, không dám xông lên. Anh không biết lúc nãy tôi anh dung thế nào đâu, người đó nhất định không phải là tôi rồi.”

Tất Phương bình thản nói: “Lúc cô cầm chổi anh dũng cỡ nào chắc không ai hiểu rõ hơn tôi đâu.”

“Không có gì đáng cười hết!” Hứa Tâm An huơ cây chổi trong tay, dọa vài con rắn muốn tới gần.

Tất Phương không cười mà nói: “Cô đang trong kết giới ảo cảnh, những thứ trong đó đều do tưởng tượng mà ra. Căn nhà, rắn cũng thế…”

“Vậy sao anh ta lại tốt bụng biến một cây chổi cho tôi?”

“Đừng có ngắt lời, để tôi nói hết. Cây chổi là do cô tự nghĩ ra, lửa cũng vậy. Thứ đó liên quan đến tôi, là vũ khí cô có thể nghĩ ra nhanh nhất.”

Vậy sao? Hứa Tâm An kinh ngạc.

“Cô nhìn cây chổi trong tay có giống với cây ở nhà không?”

Hứa Tâm An nhìn tỉ mỉ, đúng thật: “Cây chổi này đúng là do tôi biến ra sao?”

“Đúng!” Tất Phương nói: “Trong ảo cảnh chỉ có ảo giác đấu với ảo giác.”

“Pháp lực của tôi ở đâu ra?” Hứa Tâm An bất lực muốn phát khóc.

“Mặc kệ pháp lực ở đâu ra, tóm lại là bây giờ cô có pháp lực, nên mới có thể dùng suy nghĩ nói chuyện với tôi và biến ra vũ khí. Cô nhớ kĩ, có thể biến ra tất cả mọi thứ, nhưng những cảm xúc như sợ hãi, khủng hoảng, mệt mỏi, tuyệt vọng… đều làm giảm sút pháp thuật, cô sẽ bị lấy mất linh hồn. Tên đó muốn lấy năng lực linh hồn mạnh mẽ của cô nên mới làm vậy, nếu không đã một dao đâm chết cô cho nhanh gọn rồi.”

“Cảm ơn sự an ủi của anh.” Bị một nhát dao đâm chết, nói như thế với phụ nữ anh không thấy tàn nhẫn sao? Hứa Tâm An đột nhiên hét lên: “Rắn biến mất rồi!” Trong lòng cô liền nhẹ nhõm, phát hiện cây chổi trong tay cũng không còn nữa. Thôi xong rồi, cô hoàn toàn không biết làm sao để biến ra lại cây chổi.

“Tập trung tinh thần đi, năng lượng của cô đã bị thu lại, tôi không cảm ứng được vị trí của cô nữa. Kiên trì thêm chút nữa đi, tôi sắp tìm ra cô rồi.”

“Tôi không biết làm sao… A!” Hứa Tâm An lại hét lên, đột nhiên dưới chân cô trống rỗng, cả người rơi xuống. Trong lúc nguy hiểm, cô cố gắng đưa tay bám lấy thứ gì đó, đúng là bám được thật.

Hứa Tâm An ngẩng đầu nhìn lên trên, trước mắt là một khoảng hư vô, nhưng dần dần hiện lên rõ rệt hơn. Cô nhìn thấy thứ mình bám chặt lấy là tay nắm cầu thang của nhà kho nhà cô.

Không ngờ biến thành nhà kho dưới tầng hầm nhà cô rồi.

Hứa Tâm An nhìn xung quanh, quả đúng là kho nhà cô.

Cô nhắm mắt hít thở sâu. Phải rồi, Tất Phương nói cô có thể biến ra những thứ mình quen thuộc. Đúng là cô bị treo lơ lửng ở đây, và đã biến nó thành kho nhà mình để tìm kiếm cảm giác an toàn.

Nếu đúng là kho nhà cô thì tốt thật. Hứa Tâm An cắn chặt răng muốn trèo lên trên nhưng không thành công, lực nơi cánh tay của cô không đủ. Hứa Tâm An cúi đầu nhìn xuống rồi lại ngẩng đầu lên, treo lơ lửng ở đây không phải cách hay. Ngày trước nhà kho làm hơi sâu, chia thành hai tầng, cầu thang này cao hơn bốn mét, nếu rơi xuống dưới không biết có bị gãy tay gãy chân gãy cổ không nữa. Sao cô lại không biến ra chỗ nào kiên cố hơn chứ, hoặc biến luôn ra Tất Phương cho xong.

“Được rồi, tôi cảm ứng được cô rồi. Cố gắng kiên trì thêm.”

Rốt cuộc còn lề mề tới lúc nào đây? Hứa Tâm An biết không được trách Tất Phương, nhưng cũng không nhịn được ai oán mấy câu. Thì ra yêu quái, không, thì ra thần cũng chẳng lợi hại lắm, không giống như những gì phim truyền hình thường chiếu “chiu” một cái là xuất hiện ngay.

Hứa Tâm An cắn chặt răng, tự cứu lấy mình, cô không thể chết trước khi soái ca thần tiên đến, nhưng thể lực của cô chắc chắn không chống cự được bao lâu.

Hứa Tâm An lại nhìn xuống phía dưới, cầu thang nhà kho là dạng hình chữ L. Cô dò dẫm đến khi có thể cầm được tay nắm bậc thang cuối cùng.

Thế là cô đưa tay trái nắm lấy thành cầu thang, còn tay phải dường như bị vật gì quấn lấy, vật đó dùng sức cố kéo cánh tay phải của cô ra ngoài, lực kéo rất mạnh, cô nhận thấy vật đó rất khủng khiếp và ớn lạnh, cảm giác trơn tuột, lạnh lẽo, đau đớn…

Hứa Tâm An hét lên, cánh tay phải bị kéo ra ngoài, tay trái cũng trượt theo, làm cho cô không nắm được thành cầu thang, chỉ cố gắng bám lấy bậc thang.

Tay cô vô thức bám chặt lấy bậc thang, cơ thể lắc lư dữ dội khiến đầu cô va vào mép bậc thang.

Tiếng đập rất lớn “Ầm.” Hứa Tâm An đau đến chảy cả nước mắt.

Nhưng trong lúc đứng giữa lằn ranh sống chết, cô không còn bận tâm đến nỗi đau ấy, cũng không kịp nghĩ xem vật gì đang bám trên tay mình. Bản năng sinh tồn giúp cô trụ vững, mượn sức đỡ của tay trái, tay phải cố gắng bám lấy thành cầu thang.

Trong lúc lắc lư kịch liệt ấy đột nhiên mắt kính của cô rơi xuống đất, vang lên tiếng “cạch”. May mắn là cô không rơi xuống theo, tay phải cô nắm chặt lấy thành cầu thang, Hứa Tâm An cúi đầu nhìn mắt kính nhưng lại không thể nhìn rõ. Cô vừa ngẩng đầu đã tháy bên cổ tay phải có mổ con rắn đang lè lưỡi, tưởng chừng một giây nữa thôi nó sẽ bổ tới cắn cô một phát.

Hứa Tâm An lớn tiếng mắng: “Mẹ nó, chỉ biết biến ra rắn thôi hả? Sáng tạo hơn được không? Phải chuẩn bị sẵn đạo cụ chứ!”

Con rắn đó không lao tới cắn cô mà chỉ ngoe nguẩy cái đầu, quấn chặt thân mình để trói buộc tay chân của Hứa Tâm An, càng quấn càng chặt, chặt đến nỗi Hứa Tâm An thấy tay phải của mình sắp đứt đến nơi.

Cô cắn chặt răng, tay phải ra sức kéo tay trái về, nắm chặt thành cầu thang. Vừa mới nắm chặt thì tay trái liền cảm thấy có vật gì đó trơn tuột lành lạnh, cô bèn nhìn sang, không biết từ đâu lại xuất hiện thêm một con rắn quấn lấy tay trái cô.

Cô bị treo lơ lửng ở đây, hai tay đều có rắn quấn chặt, nó vừa thè lưỡi vừa phát ra âm thanh “khè khè”. Dần dần mọi thứ trở nên mơ hồ, cảm giác như biến thành nơi khác, giống như một tầng lầu đã bị bỏ hoang tối đen như mực, bụi bặm giăng kín mọi ngóc ngách. Cô nắm chặt lan can cầu thang mục nát, cảm giác như một giây sau đó nó sẽ đứt gãy.

Cô chưa nhìn thấy nơi này bao giờ, hoàn toàn xa lạ. Thế là cô đã hiểu, đều do Ngô Xuyên biến ra. Anh ta chiếm thế thượng phong, không chế toàn bộ cục diện.

Hứa Tâm An thấy rất mệt, hai tay vừa đau vừa tê, sắp không chống cự được nữa rồi. Tất Phương ơi Tất Phương, bây giờ anh đang ở đâu?

Không ai trả lời. Hứa Tâm An không biết có phải do cô không thể phát huy năng lượng nên đứt liên lạc hay không. Nghĩ vậy liền nổi giận.

“Mẹ nó chứ! Bà đây không sợ!” Thật ra cô rất sợ, mặc dù đánh không lại chửi mắng vài câu cũng đâu có thiệt.

Vừa chửi xong cô liền thấy đôi chân mình cũng bị vật gì đó quấn lấy, bèn cúi đầu nhìn.

Toàn là rắn, chân cô, dưới cầu thang, trên mặt đất toàn là rắn. Ngẩng đầu nhìn cũng toàn là rắn.

Lông trên người cô dựng đứng hết cả, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng. Lần này cho dù biến ra cây chổi cô cũng không còn tay cầm lấy nữa. Hơn nữa đám rắn lần này không tấn công cô mà chỉ hù dọa, như muốn kéo cô xuống dưới.

Đột nhiên Hứa Tâm An hiểu ra mọi chuyện. Ngô Xuyên biết rõ cô không có pháp lực, không biết pháp thuật, tuy nhiên sự công kích của lũ rắn đã kích động cô, khiến cô đột nhiên lợi hại hơn. Ngô Xuyên cũng như cô, không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta biết không thể tiếp tục kích động cô nữa. Tiềm năng bị kích phát của cô trong chớp mắt có thể đánh bại anh ta, nên bây giờ anh ta đang muốn tiêu hao thể lực và giày vò ý chí của cô.

Hứa Tâm An thấy mình không thể tiếp tục kiên trì được nữa, cô lại ngẩng đầu lên, cầu thang ở đây có vẻ không cao, cô buông tay ngã xuống chắc sẽ không chết, nhưng phía dưới toàn là rắn. Cô mặc kệ, thả lỏng tay ra, thế là rơi xuống.

Hứa Tâm An nhắm chặt mắt, cố gắng tập trung tinh thần, đồ vật cô quen thuộc nhất, đồ vật cô quen thuộc nhất… Đột nhiên cả căn phòng sáng rực lên, Hứa Tâm An mở to mắt, phát hiện khắp nơi toàn là nến, những ngọn nến này còn đang được thắp sáng.

Trên mặt đấy, dưới cầu thang, toàn là ánh nến ấm áp. Ánh nến xua đuổi đàn rắn, rất nhiều ảo ảnh dần biến mất.

Hứa Tâm An buông tay, trong lòng nhẹ nhõm, cô rơi xuống cầu thang, lúc bị ngã khá đau song cũng may không bị thương.

Nến không còn nữa, đàn rắn lại chui ra. Hứa Tâm An tập trung tinh thần, lần này nắm chặt cây chổi trong tay, trên đầu cây chổi là ngọn lửa cháy rực, cô quét một lượt, đàn rắn lui đi hết nhưng rồi lập tức trở lại.

Thêm lần nữa, lần nữa! Hứa Tâm An đã có kinh nghiệm nên trong lòng cũng yên tâm hơn. Cô có thể kéo dài thời gian đợi Tất Phương tìm ra cô, có điều cảm xúc vui mừng chưa kéo dài quá hai giây thì Hứa Tâm An trượt chân, suýt ngã nhào xuống đất, “Ầm ầm ầm”, một loạt âm thanh vang lên làm Hứa Tâm An chăm chăm nhìn xuống, sàn gỗ đột nhiên nứt ra. Tốc độ nứt rất nhanh, mảng sàn cách chỗ cô hai ba bước đã nứt thê thảm.

Hứa Tâm An hét lớn chạy về phía sau, lúc này cô nghe thấy giọng nói của Tất Phương: “Tìm thấy cô rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.