Cự Phách

Chương 46: Rời đi với bạn




Lần này Vương Ninh An không đi công tác, mà sống ở thủ đô ngập trong vàng son kia, Vương Thành không lo anh sẽ bị thành phố phồn vinh mê hoặc, mà chỉ sợ anh không yêu thân thể của mình thôi, hôm trước cậu gọi cho mẹ nói chuyện này, mẹ Vương cũng bảo anh cả phải chăm sóc tốt cho bản thân.

"Anh cả, lần này anh đến thủ đô công việc rất bận à?" Vương Thành giúp xếp hành lý, quần áo của anh cả cậu rất nhiều, gấp mấy lần của cậu nữa, nhìn tuy lãng phó, nhưng người có thể kiếm tiền thì hưởng thụ là chuyện rất bình thường.

"Ban đầu chắc chắn rất bận, có chuyện gì không?" Vương Ninh An nghe ra được có ý trong lời cậu nói.

"Vốn em đang nghĩ nếu anh không bận thì đưa tiểu muội đến Kinh đại báo danh, trước kia chẳng phải anh học ở Kinh đại sao, có anh đưa tiểu muội đi mọi người cũng yên tâm." Dù sao đây là lần đầu tiên tiểu muội đến nơi xa như vậy, ba mẹ đều lo lắng.

"Không phải còn hơn nửa tháng nữa sao, em lo thì sớm vậy." Vương Ninh An vừa nghe liền hết nói nổi lắc đầu, lấy đống chai lọ trong phòng tắm nhét vào va li.

"Cũng sắp rồi còn gì, nếu không phải em chưa từng đến thủ đô thì em cũng đưa tiểu muội đến rồi." Vương Thành cũng lo lắng một mình tiểu muội đi xa nhà.

"Nếu em muốn đến thủ đô cũng được, đến lúc đó anh tìm người dẫn đường cho em, em muốn đi dạo ở đâu cũng không sao hết."

"Đến lúc đó rồi nói."

Vương Ninh An đặt vé trên mạng, lần này chỉ mình anh đi, trợ lý không mang ai theo cả, đến bên kia tổng bộ sẽ sắp xếp một hai trợ lý cho anh, anh đã đặt vé bay vào thứ sáu, chín giờ sáng đã ra cửa đi đến sân bay, mười giờ rưỡi lên máy bay, nếu máy bay đến đúng giờ thì trước mười hai giờ có thể đến thủ đô.

Vương Thành xin nghỉ nửa ngày tiễn anh ra sân bay, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy sân bay, rộng lớn rất khí phái, nơi nơi đều là người.

"Đây là chìa khóa xe, tìm thời gian học lái xe đi, lấy được bằng rồi chiếc xe kia muốn lái thế nào thì lái, nhưng phải chú ý an toàn." Vương Ninh An biết cậu không thích chen xe bus trong ngày nóng nực.

"Em biết rồi." Vương Thành nhận lấy chìa khóa, cậu có ý định này, nhưng học lái xe cũng mất nhiều thời gian, chờ đến lúc cậu lấy được bằng thì chắc đã là mấy tháng sau rồi, mùa đông cũng đã đến.

"Còn một việc nữa." Vương Ninh An bỗng chần chừ.

"Có việc gì cứ nói thẳng đi."

"Ông chủ kia của em, nếu như không cần thiết thì đừng qua lại nhiều với anh ta."

"Vì sao?" Vương Thành rất ngạc nhiên.

"Nghe nói bối cảnh của anh ta không đơn giản, liên quan quá nhiều đến anh ta cũng không tốt." Vương Ninh An nghĩ đến những chuyện mình nghe được khi đến thủ đô công tác lần trước, tuy chưa chứng thực, nhưng anh không muốn em trai duy nhất của mình liên quan đến phiền phức nào đó.

"Anh ta là ông chủ của em, em sẽ cố gắng." Vương Thành không dám nói là mình đã bàn xong với Chử Diệc Phong rồi.

Tiễn anh cả đi, Vương Thành đi ra đại sảnh sân bay, bỗng nghe thấy người gọi tên mình, một chiếc xe thể thao màu bạc quay đầu lại dừng trước mặt cậu, trong cửa sổ thủy tinh có một gương mặt xa lạ lại quen thuộc.

"Tôi biết là không nhìn lầm mà, cậu là nhân viên của Leon, Vương Thành."

Người đến chính là Thẩm Viễn, bạn của Chử Diệc Phong, được Vương Thành định nghĩa là playboy, có đôi mắt hoa đào lúc nào cũng phóng điện được, nhưng mà Leon là ai?

"Leon là ông chủ của cậu đấy." Thẩm Viễn nhìn ra được thắc mắc của cậu, giải thích xong liền nhiệt tình mời: "Cậu muốn về sao? Có cần tôi tiễn cậu một đoạn không?"

"Vậy làm phiền anh rồi." Có xe miễn phí cậu sẽ không khách khí.

"Tôi gọi cậu là Vương Thành đi, gọi cậu Vương thì xa lạ quá, cậu cũng đừng gọi tôi là ngài Thẩm, cứ gọi tôi là Thẩm Viễn hay anh Thẩm đều được." Lái xe rời khỏi sân bay đi trên đường quốc lộ, Thẩm Viễn liếc nhìn Vương Thành nói vậy. Lúc trước anh còn tưởng là giữa hai người có gì đó nên mới cố ý ở lại vài ngày, sau đó mỗi ngày hẹn Chử Diệc Phong ra ngoài, kết quả từ sau lần đó không thấy hai người cùng xuất hiện với nhau nữa, nhưng anh vẫn không tin hai người chỉ có quan hệ giữa ông chủ và nhân viên bình thường.

Chử Diệc Phong là người gì chứ, cậu ta luôn luôn một mình, lúc ăn cơm với cậu ta cũng chưa thấy mang ai theo cùng, dù là người đang hẹn hò cũng chưa từng giới thiệu cho anh quen, đủ thấy người đó không đủ để cậu ta để bụng, xác định chắc chắn là số chia tay rồi, chỉ là bây giờ cậu ta lại dẫn theo một chàng trai đến ăn cơm cùng, muốn nói hai người không có gì, anh sẽ chém đầu xuống làm cầu đá.

"Hôm nay cậu không cần đi làm sao?"

Vương Thành thấy anh nói chuyện với mình như nói việc nhà vậy, người thân thiết như vậy không phải cậu chưa từng gặp, liền trả lời: "Tôi đến tiễn anh cả tôi."

"Cậu là người ở đâu?"

"Nông dân." Đây là tra hộ khẩu sao?

"Ha ha." Thẩm Viễn bị câu trả lời của cậu chọc cười, "Cậu thú vị thật đấy."

Vương Thành yên lặng nhìn anh.

Thẩm Viễn đưa cậu đến công ty nhưng không rời đi, mà sau khi đậu xe xong liền đi lên với cậu, tiếc là anh ta đã phải mất công rồi, Chử Diệc Phong sẽ không đi làm sớm như vậy, một tuần có thể nhìn thấy anh một hai lần vào buổi sáng đã không tệ rồi.

Nhưng lần này Vương Thành đã đoán sai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.