Cú Lừa Hôn Ngoạn Mục

Chương 23: Điều khốn nạn




Sở Thần vẫn cứ có cảm giác Mạc Khiếu Bạch đang rơi vào âm mưu của Tằng Lam. Anh sống trên đời ba mươi năm, những chuyện khác có thể hiểu không nhiều nhưng lại thấy rất rõ vô số loại phụ nữ. Muốn anh tin tưởng một người phụ nữ sẽ không vì tiền mà thay đổi thì anh thà tình nguyện nghĩ rằng cái xã hội hòa bình này đang dần suy thoái còn hơn. Cho nên thời điểm anh nghe tin Mạc Khiếu Bạch hao tổn tâm cơ lừa người phụ nữ này về làm vợ, câu đầu tiên anh nói chính là:

“Tiểu Bạch, cậu chắc chắn bị lừa rồi.”

Mạc Khiếu Bạch không để ý đến lời nói của anh, nở một nụ cười như một tên ngốc. Rõ ràng anh đã bỏ lỡ điều gì rồi. Anh nghĩ mãi nhưng vẫn chẳng thể nào hiểu được, một kẻ từng trải trên thương trường, lòng dạ so với hồ ly còn lão luyện hơn lại cứ như vậy mà bị đánh bại, hay nói một cách khác chính là thua trên tay một nữ tiến sĩ lớn tuổi. Hơn nữa nữ tiến sĩ này lại vừa bị người ta bỏ rơi. Anh đã là Sở đại thiếu gia dương dương tự đắc biết bao nhiêu năm, mặc dù đối với sự nghiệp của mình có chút cẩu thả, nhưng bản thân vẫn là một con người ngạo mạn. Anh là người ưu tú trong số đám bạn, vì thế chỉ có một mình Mạc Kiếu Bạch là khiến anh bội phục từ tận đáy lòng. Cho nên anh ở trước mặt người khác ít khi tỏ vẻ đau khổ, vậy mà vừa ở trước mặt Mạc Khiếu Bạch lại không tự giác mà tỏ vẻ đáng thương. Đây chính là số phận.

Do đó dù thế nào anh cũng không thể chấp nhận hành động khác người này của Mạc Khiếu Bạch. Tự dưng lại kết hôn? Lần kết hôn thứ nhất của tiểu tử này hoàn toàn là âm mưu buôn bán, chuyện hôn nhân chớp nhoáng cậu ấy cũng cho là trò cười, nhưng lúc này đây cậu ấy là tuyệt đối cam tâm tình nguyện đưa chính mình lên thớt, lại còn vui vẻ bởi cái đức hạnh mà mình kiếm được.

Tình yêu thực con mẹ nó khốn nạn.

Bây giờ anh bên ngoài thì cười nói vui vẻ khi nhìn thấy Tằng Lam, nhưng trong ánh mắt lại không mang theo nhiều tia hảo cảm. Anh em của anh thì rối rắm, anh nên thay Mạc Khiếu Bạch suy nghĩ vấn đề. Cho nên anh luôn vờ như vô tình mà nhìn trộm vị nữ tiến sĩ này. Thật ra thì bộ dạng không mấy ưa nhìn, kỳ thật vừa nhìn liền biết đây là một người phụ nữ lớn tuổi. Nhìn qua thì thấy thông minh, nhưng dường như cũng có chút ngốc nghếch. Từ biểu cảm của cô có thể thấy được, cô đối với cuộc hôn nhân này không hề có sự vui mừng như Mạc Khiếu Bạch. Cô cứ như vậy ôn hòa mà đem Tiểu Bạch đùa giỡn xoay quanh, cứ vừa đánh vừa xoa rồi đột nhiên quay lại đòi kết hôn với cậu ấy. Cô rốt cuộc là đang có ý đồ gì?

Lúc càng nghĩ càng thấy mơ hồ thì anh ý thức được phía bên đối diện có một cặp mắt đang nhìn mình, anh vừa nhìn lên, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt sắc bén của Quý Thù. Trong lòng không khỏi rùng mình một cái. Đúng rồi, người phụ nữ kia vẫn còn một cái lá chắn mà. Quý Thù dường như nhìn thấu suy nghĩ của anh, ánh mắt phảng phất sát khí giống như nếu anh muốn tìm đường chết thì cứ thử đi. Đây chính là đe dọa một cách sáng chói. Anh âm thầm nín thở, bởi vì e ngại Tiểu Bạch đang ở trước mặt cho nên không tiện hành động.

Sau đó Cao Hưng tới, cậu cuối cùng cũng có một cái nhìn sâu sắc về sự tàn nhẫn của Tằng Lam. Không ngừng chơi Tiểu Bạch, ngay cả bản thân cũng mang ra đùa. Quả nhiên là một vai diễn tàn nhẫn. Trong lòng anh âm thầm đồng tình với sự nghiệp thuận buồm xuôi gió trong thành phố A gần đây của Happy Ca. Tất cả chuyện này là gì đây?

Việc tụ họp trong bầu không khí kỳ lạ này kéo dài trong một đêm, cuối cùng Happy Ca cũng nản lòng nói lời rời đi trước tiên. Sở Thần vừa nhìn thấy một tia cảm xúc trong mắt Tằng Lam. Thì ra mới vừa nãy làm ra vẻ lạnh lùng đều là giả vờ cả đi? Tiểu Bạch giống như một tướng quân thắng ngay trận đầu, lòng tràn đầy vui mừng khi mang vợ về nhà. Chỉ còn lại Sở Thần và Quý Thù ở trước cửa Zero, anh do dự không biết có nên phát huy tác phong đưa phụ nữ về nhà.

“Cô tự lái xe đến hay là muốn gọi taxi? Có muốn tôi đưa cô về hay không?” Anh nói.

Quý Thù quay lại, trên môi nở một nụ cười rất xinh, quyến rũ nói:

“Nào dám làm phiền đến Sở thiếu gia? Tôi vẫn nên tự mình gọi taxi thì tốt hơn.”

Ánh mắt này tựa như gọi hồn, danh hiệu Hoa Hồ Điệp Quý Thù quả nhiên là danh bất hư truyền. Người phụ nữ này thật sự rất ưu tú, đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật. Nếu Tằng Lam duyên dáng như một bản phác họa giản dị bình thản, trong lành khoan khoái, vậy thì Quý Thù chính là một bức tranh đầy màu sắc, sang trọng và thanh lịch. Thân hình của cô có lồi có lõm, làn da trắng nõn mịn màng, bên người khoác lên một bộ trang phục màu bạc phô bày thân hình gợi cảm của người phụ nữ. Anh bắt đầu suy nghĩ hàm ý của nụ cười này. Lòng cũng đã dần trở nên ngứa ngáy.

Anh chiếc chìa khóa xe trong tay:

“Không phiền, đưa người đẹp về nhà là một trải nghiệm tuyệt vời, như thế nào là phiền chứ?”

Quý Thù cười càng thêm quyến rũ, trong ánh mắt chứa đầy mùi vị hấp dẫn của hoóc môn, cô đến gần anh, da mặt tinh xảo của cô chạm nhẹ vào mặt anh.

Một mùi hương như thấm vào ruột gan cứ lượn lờ trước mặt, khiến cho máu trong toàn thân anh như muốn tràn ra. Sau đó anh nhìn đôi môi đỏ mọng của cô hơi khép mở, gằn từng tiếng chậm rãi nói:

“Đàn ông đúng là hèn hạ, một bên thì lo lắng đề phòng phụ nữ, một bên thì không kháng cự lại được sự hấp dẫn.” Nói xong cô xoay người một cách rực rỡ, giơ tay gọi một chiếc taxi, thời điểm mở cửa xe quay đầu lại nói: “Anh đừng ảo tưởng nữa, còn có rất nhiều điều cần biết, dành chút thời gian đọc sách đi!”

Anh nhìn theo chiếc taxi chạy xa dần, chau mày, tức giận nhưng lại bật cười. Anh cư nhiên bị người phụ nữ này đùa giỡn, điều đáng giận nhất là, vừa mới một lúc thôi, anh tự dưng lại động lòng với cô.

“Tốt lắm, Hoa Hồ Điệp, hãy đợi đấy.” Anh nói như muốn rít lên.

Tâm tình đêm nay của Mạc Khiếu Bạch vô cùng thoải mái. Nhất là khi Tằng Lam không chút thương tiếc dùng sự thật đả thương Cao Hưng thương tích đầy mình, trong lòng anh kêu lên một tiếng sảng khoái. Thật ra, anh đặc biệt nhớ rõ bản thân đối với Cao Hưng nói một câu, chuột bạch cũng có một ngày được ở trên cao.

Khi bọn họ về đến nhà, ngừng xe, lúc lên lầu tay anh vẫn ôm eo cô. Cô một chút phản đối cũng không có. Chẳng qua là cô vẫn như cũ không chịu mở miệng.

Khi anh mở cửa, cô mới gỡ tay anh xuống và đi vào phòng. Thay giày, đặt túi xuống, thản nhiên nói:

“Em đi tắm trước đã.”

Anh lúc này mới nhận ra biểu cảm của cô có chút không đúng. Sải bước chân đến trước, ôm người phụ nữ này vào lòng, không chút do dự hôn vào cổ cô một cái:

“Làm sao vậy bà xã, em là đang đau lòng vì Cao Hưng ư?”

Toàn thân cô đột nhiên run lên, sau đó mặt đỏ tựa như quả cà chua chín mọng. Vẻ mặt vẫn cố giữ bình tĩnh nói:

“Ừ, bọn em dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, chuyện của hôm nay quả thật là em đã quá đà.”

Mạc Khiếu Bạch nheo mắt nhìn khuôn mặt ửng đỏ, tim đập nhanh của cô, giống như hiểu được điều gì đó, vì vậy anh lại cuối đầu muốn hôn cổ cô, nhưng lại bị cô phản ứng tránh né:

“Em đi tắm đã.”

Mạc Khiếu Bạch nhìn bộ dáng không ngừng tránh né của cô, anh càng cười tươi hơn. Anh hiểu ra rồi, nơi mẫn cảm nhất của Tằng Lam chính là gáy. Giống như phát hiện ra một cái bí mật kinh hoàng, toàn thân anh kích động nóng bỏng, hận không thể lập tức vọt vào phòng tắm ôm lấy thân cô mà sung sướng.

Tuy nhiên anh vẫn không bốc đồng, anh phải từ từ và kiên nhẫn. Vì thế khi Tằng Lam bước ra, cô chỉ thấy anh thay bộ đồ thường ở nhà, thanh thản nằm trên ghế sô pha. Tóc Tằng Lam còn ướt, cho là anh đang nhìn TV, chắc là sẽ không nói chuyện nên đi về phòng mình.

“Bà xã, em lại đây.” Anh dừng lại gọi cô.

“Có chuyện gì?” Cô giống như đã quen cách anh gọi cô là bà xã. Chỉ là cô chưa gọi anh là chồng.

Anh đứng lên, kéo tay cô, cùng nhau ngồi trên chiếc ghế sô pha. Ánh mắt nhìn cô đầy nguy hiểm. Vì cô vừa mới tắm, trên mặt còn đỏ ửng bởi hơi nước, tựa như bánh bao vừa ra lò, cả người tản ra hương thơm mê người. Ngay cả áo ngủ của cô cũng là áo sơ mi đơn giản, loại vải bông nguyên chất, giống với làn da mềm mại của cô, màu da thị hồng nhạt, cùng với thân thể của cô như hòa vào làm một. Ánh mắt của cô trước sau như một vẫn rất trong trẻo, ánh mắt chăm chú chân thành, giống như cô không biết rằng cái bộ dạng này của mình đã trêu chọc tới một bộ phận nào đó trên cơ thể anh, khiến nó đang vùng dậy mãnh liệt.

“Bà xã, em cũng đã đến đây hai ngày, nhà chúng ta em có quen chưa?” Anh ho một tiếng, giả bộ bày ra dáng vẻ nghiêm túc.

Cô gật đầu:

“Ừ, em rất thích nơi này.”

Anh cười gian xảo:

“Vậy em cũng thích ứng với hoàn cảnh mới rồi, có nên hay không, khụ khụ, thực hiện một chút nghĩa vụ của người vợ?”

Trong nháy mắt cô liền hiểu ý của anh, khẽ hạ mắt xuống:

“Ừ, em biết rồi.” Sau đó lại giương mắt hỏi: “Anh tắm chưa?”

“Yên tâm, vừa mới ở trên lầu tắm qua.” Anh cười nói.

Anh một tay ôm lấy cả người cô, hưng phấn giống như một đứa trẻ, ầm ầm bước lên lầu, đá văng cửa phòng, điều này làm cho anh nhớ đến những ngày đêm lòng nôn như lửa đốt khi muốn đem người phụ nữ này mang lên giường. Đầu tiên miệng anh liền cắn nhẹ vào cổ cô, cả người cô liền run rẩy. Sắc mặt ngày càng đỏ.

“Bảo bối em yên tâm, anh sẽ khiến em vui vẻ. Bảo đảm sẽ không thất bại như lần đầu tiên đó đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.