Cốt Truyện Tôi Viết Thành Sự Thật

Chương 56: Em là tình đầu, cũng là tình cuối




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Tạ Chiêu và Lục Thừa Tư công bố tin tức đính hôn, phản ứng lớn nhất phải kể tới mẹ Tạ Chiêu.

“Chuyện lớn như đính hôn con lại không nói cho mẹ biết trước, mẹ còn thấy hot search Weibo mới biết đó!” Mẹ Tạ Chiêu to tiếng quở trách Tạ Chiêu ở đầu kia điện thoại, “Con nói mẹ làm mẹ con có làm được cái gì? Khác những dân mạng trên Weibo kia chỗ nào?”

“…” Tạ Chiêu đặt điện thoại lên bàn, nhỏ giọng thầm thì, “Khác nhau chính là bây giờ mẹ có thể gọi điện thoại tới mắng con đó.”

“Con nói cái gì? Con nói to hơn cho mẹ coi!”

“…” Tạ Chiêu nói, “Con nói là, thật sự không phải con cố ý không thông báo cho mẹ, là chuyện này xảy ra bất ngờ, con cũng không biết sớm hơn mẹ bao nhiêu!”

“Ồ, ý của con là Tiểu Lục người ta ép hôn con đúng không?”

“Vậy cũng không phải…”

“A, cuối tuần này mẹ với bố con qua thành phố A tìm các con để bàn bạc cẩn thận chuyện đính hôn với hai đứa.”

Tạ Chiêu mở loa ngoài, Lục Thừa Tư ngồi bên cạnh nghe đến đó, đúng lúc chen lời: “Cô, cuối tuần con bảo tài xế đến đón cô chú, cô chú cũng không cần ngồi tàu hỏa.”

Mẹ Tạ Chiêu nghe là tiếng của Lục Thừa Tư, thái độ lập tức chuyển một trăm tám mươi độ, nhẹ giọng hơn rất nhiều: “A, Tiểu Lục cũng ở bên cạnh à? Cô nói cho cháu, không cần phiền thế đâu, hiện giờ đường sắt cao tốc thuận tiện lắm, cô với chú cháu tự qua là được.”

“Không phiền ạ. Thành phố D cách thành phố A rất gần, lái xe không mất nhiều thời gian đâu cô.”

“Vậy khẳng định cũng chậm hơn tàu hỏa.” Mẹ Tạ Chiêu nói, “Cô với chú cháu lớn tuổi, ngồi xe mấy giờ không thoải mái.”

Lục Thừa Tư nói: “Cô không cần lo lắng, trên xe có sofa, cô ngủ trên xe cũng được ạ.”

Lời này làm mẹ Tạ Chiêu sửng sốt một chút: “Cái gì, trên xe còn có sofa á?”

“Dạ dạ, con ngồi rồi con làm chứng.” Tạ Chiêu lại nhớ lại chiếc Lincoln chặn ở cửa tiểu khu nhà mình hai lần lúc trước, “Không chỉ có sofa, còn có quầy bar nữa.”

“Xịn thế cơ à?”

“Dạ.” Tạ Chiêu gật đầu, “Niềm vui của người có tiền, mẹ không tưởng tượng nổi đâu.”

Mẹ Tạ Chiêu: “…”

Bà quyết định mang bố Tạ Chiêu trải nghiệm niềm vui của người có tiền. 

Sau khi bàn bạc ổn thoả, Tạ Chiêu thở dài một hơi rồi cúp máy: “Anh định làm lễ đính hôn thật à?”

Lục Thừa Tư nghe cô hỏi như vậy, lập tức cảnh giác nhìn cô: “Em sẽ không định không chịu trách nhiệm đấy chứ?”

“…Không, em chỉ sợ phiền phức mà thôi.” Có khi ngay cả hoạt động của đoàn làm phim Tạ Chiêu còn không tham gia, không vì cái gì khác, cũng bởi vì lười.

Lục Thừa Tư nói: “Vậy em không cần lo lắng, mọi chuyện anh đều sẽ chuẩn bị kỹ càng, em chỉ cần có mặt đúng giờ là được.”

“A… Vậy là tốt rồi.” Tạ Chiêu liếc nhìn điện thoại di động của mình, “Hôm nay sau khi công bố tin tức, rất nhiều bạn bè đến hỏi em, ngay cả Sở Dật cũng nhắn tin cho em.”

Sau buổi gặp mặt tại cửa hàng đồ ngọt lần trước, Sở Dật không liên lạc với cô nữa, Tạ Chiêu cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao Sở Dật là cảnh sát, bình thường công việc bận rộn như vậy, thỉnh thoảng còn phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ bí mật, đột ngột biến mất một thời gian là quá bình thường.

Lục Thừa Tư lập tức cảnh giác: “Sở Dật? Anh ta nhắn gì với em?”

“Hỏi em chuyện trên hot search có thật không.”

Lục Thừa Tư nhìn cô: “Em nói như thế nào?”

“Em nói là thật chứ sao.”

Lục Thừa Tư hài lòng: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh ấy chúc chúng ta đính hôn vui vẻ, còn gửi lì xì nữa!”

“…” Anh cầm điện thoại di động lên, gửi mười cái lì xì liên tiếp cho Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu: “…”

Lục Thừa Tư gửi xong, còn cau mày đề xuất ý kiến cho Wechat: “Anh cảm thấy chức năng gửi lì xì này nên được nâng cấp, chơi trò chơi còn có rút mười lần, nó cũng nên làm mười lì xì một lần.”

“…” Tạ Chiêu vừa nhận lì xì, vừa gật đầu như thật, “Em cảm thấy Lục tổng nói rất có lý, nhận lì xì cũng nên có nhận một thể, bằng không người nhận lì xì cũng mệt lắm.”

Lục Thừa Tư: “…”

Cuối tuần, bố mẹ Tạ Chiêu thuận lợi được trải nghiệm niềm vui của người có tiền và tới thành phố A. Lý Tuyền nhiệt tình ở trong trang viên tiếp đãi bọn họ, hai bên bàn bạc vấn đề thời gian và địa điểm tổ chức lễ đính hôn… và đạt được thống nhất chung.

Bởi vì chỉ là đính hôn, Tạ Chiêu và Lục Thừa Tư… chủ yếu là Tạ Chiêu… đều đề nghị không muốn tổ chức quá mức long trọng, nếu không vô hình tăng độ khó cho hôn lễ sau này. Thật ra Lý Tuyền không muốn tổ chức đính hôn trước khi kết hôn, nhưng bây giờ đã quyết định tổ chức lễ đính hôn trước, vẫn phải làm thật tốt: “Mẹ đồng ý với hai đứa, có thể không cần tổ chức quá long trọng, nhưng vẫn phải tinh tế và trang trọng, dù sao đây cũng là lễ đính hôn của hai đứa.”

Lục Thừa Tư và Tạ Chiêu đều không có ý kiến, chỉ xuất hiện một điểm khác nhau là Lục Thừa Tư nói anh muốn nhảy một điệu với Tạ Chiêu ở lễ đính hôn.

Tạ Chiêu cảm thấy anh đang cố ý làm khó cô.

“Thế nhưng em chưa từng học khiêu vũ.” Tạ Chiêu sống trong gia đình bình thường, mặc dù khi còn bé cũng được học lớp sở thích có hứng thú, nhưng lúc không có hứng thú tự nhiên không đi học. Như ca hát, vẽ tranh, thậm chí Olympic Toán học cô cũng từng học, nhưng cuối cùng chẳng học được mấy cái.

“Không sao, anh biết.” Lục Thừa Tư nhìn cô, “Anh có thể dạy em.”

“…Ừm, nhất định phải khiêu vũ sao?” Tạ Chiêu bắt đầu cò kè mặc cả, “Em hát một bài cho mọi người được không?”

Lục Thừa Tư nghiêm túc suy nghĩ: “Cũng không ổn lắm.”

“…Vậy, anh ở bên cạnh đệm nhạc, chắc là được rồi nhỉ?”

Lục Thừa Tư nhìn cô, bỗng nhiên cong môi cười: “Làm sao em biết anh biết nhạc khí?”

“A?” Tạ Chiêu bị anh hỏi sững sờ. Đúng vậy, cô chưa từng thảo luận vấn đề này với Lục Thừa Tư, nhưng chính là ngầm thừa nhận anh biết nhạc khí, “Anh làm tổng giám đốc tập đoàn Nặc Sâm, vậy mà không biết nhạc khí? Vậy vào tiệc thường niên của công ty của các anh, anh biểu diễn cho mọi người cái gì? Hát một bài «Không có gì cả» sao?”

“…” Lục Thừa Tư im lặng giây lát, “Xin lỗi, anh không tham gia tiệc thường niên của công ty. Năm nay ngược lại có thể tranh thủ một chút.”

Tạ Chiêu bĩu môi: “Cho nên rốt cuộc anh biết hay không?”

Lục Thừa Tư đến gần, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Buổi tối biểu diễn cho em.”

“Khụ khụ.” Lý Tuyền ngồi một bên ho nhẹ một tiếng, cắt ngang hai người không coi ai ra gì, “Hai đứa có cái gì thì thầm thì chờ lát nữa chỉ còn hai đứa lại nói.”

“…” Tạ Chiêu nhìn vẻ mặt chế nhạo của bố mẹ cô, lập tức xấu hổ không thôi.

Buổi tối cơm nước xong xuôi, Lục Thừa Tư gọi Tạ Chiêu lên sân thượng bọn họ đã từng ngắm sao. Hè đã qua, sao trên trời dường như không còn lấp lánh như đêm hè, Tạ Chiêu cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý của mình hay không.

Cô và Lục Thừa Tư nằm trên sofa sân thượng, ngắm sao trên trời: “Tự dưng em nghĩ đến, em còn có thể biểu diễn võ thuật cho mọi người đấy!”

Lục Thừa Tư: “…”

“Trước đó không phải em bảo Triệu Khoan dạy em một bộ quyền pháp sao, mặc dù anh ấy nói em đánh như khoa chân múa tay, nhưng khoa chân múa tay không phải thích hợp dùng để biểu diễn sao!?”

“…” Lục Thừa Tư quay đầu nhìn cô, “Nếu không em biểu diễn đập tảng đá lớn trên ngực cho mọi người ấy?”

“…” Tạ Chiêu cũng nghiêng đầu nhìn anh, “Nếu không anh lên biểu diễn tranh cãi cho mọi người đi! Người dẫn đầu nghệ thuật tranh cãi của tập đoàn Nặc Sâm!”

Lục Thừa Tư khẽ nở nụ cười.

Tạ Chiêu vốn hung dữ lườm anh, nhưng cũng có thể bởi vì ánh mắt Lục Thừa Tư quá mềm mại, tầm mắt của hai người không hiểu sao quyện vào nhau. Khoảng cách giữa Lục Thừa Tư và cô vốn gần, chỉ cần thoáng nghiêng về phía trước là có thể chóp mũi chạm chóp mũi, dưới khoảng cách này, bầu không khí càng thêm thích hợp làm chút chuyện người trưởng thành nên làm.

Lục Thừa Tư cơ bản không hề tốn sức, hôn lên môi Tạ Chiêu.

Hai người yêu đương đến nay, cũng hôn nhau không ít lần, nhưng mỗi lần Lục Thừa Tư hỏi cô, Tạ Chiêu vẫn sẽ không tự giác tim đập rộn lên.

…Nhất là cô cảm thấy kỹ thuật của Lục Thừa Tư càng ngày càng thành thạo.

Rõ ràng gió đêm trên sân thượng hơi lành lạnh, nhưng Tạ Chiêu lại cảm thấy da của mình càng ngày càng nóng, ngay cả hơi thở cũng trở nên cực nóng. Ngón tay Lục Thừa Tư vùi trong mái tóc hơi rối của cô, nhẹ nhàng mơn trớn gò má cô, động tác nhẹ nhàng, nhu hòa, triền miên.

Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến giọng nói vang dội của Triệu Khoan: “Cậu chủ, nhạc khí của cậu đã được mang đến!”

Lục Thừa Tư: “…”

Loại thời điểm này còn quan tâm nhạc khí cái gì.

Nhưng Tạ Chiêu rõ ràng đã bị tiếng Triệu Khoan kéo về hiện thực, cô giật phắt dậy, chỉnh lại tóc của mình: “Triệu Khoan bên ngoài gọi anh, nói là mang nhạc khí đến rồi.”

“…” Lục Thừa Tư cũng ngồi dậy, “Anh nghe thấy rồi.”

Anh đi ra ngoài mở cửa cho Triệu Khoan, nhận lấy nhạc khí, sau đó không nói một lời đóng cửa lại. Bởi vì toàn bộ hành trình anh đều trưng mặt thối, Triệu Khoan không thể không bắt đầu suy nghĩ, có phải bản thân xuất hiện không phải lúc, cắt ngang chuyện tốt của cậu chủ hay không.

Thế nhưng, anh ta chỉ là một vệ sĩ, anh ta có ý đồ xấu gì đâu?

Sau khi Lục Thừa Tư đi lấy nhạc khí, Tạ Chiêu vẫn tò mò nhìn chăm chú về phía anh, muốn nhìn xem rốt cuộc anh biết chơi nhạc khí gì. Cô nghĩ phổ biến nhất chắc là piano, khí chất cao quý lạnh lùng của Lục Thừa Tư rất thích hợp ngồi đánh đàn piano.

Nhưng lúc anh bảo Triệu Khoan đi lấy nhạc khí, cô biết chắc không phải piano, bởi vì cho dù Triệu Khoan khỏe đến đâu cũng không thể di chuyển một khung đàn piano.

“Đây là…” Tạ Chiêu nhìn Lục Thừa Tư mang theo một thứ rất to đến đây, “Đàn Cello?”

“Ừm.” Lục Thừa Tư gật đầu, ngồi trên sân thượng điều chỉnh đàn, “Khi còn bé rất thích đàn Cello, cảm thấy có cảm giác an toàn.”

Tạ Chiêu gật đầu cười: “To như thế, nhìn xác thực có cảm giác an toàn, đánh người chắc đau lắm.”

“…”

“Nhưng ngay từ đầu em cho rằng anh học piano cơ.”

“Anh cũng học chơi piano.” Lục Thừa Tư ngước mắt nhìn cô một cái, “Nhưng anh không thể cầm nó đánh người, cho nên về sau ít chơi hơn.”

Tạ Chiêu: “…”

Được thôi.

Cô làm ra vẻ hắng giọng một cái, nhìn Lục Thừa Tư hỏi: “Như vậy xin hỏi anh chuẩn bị trình diễn một bài hát nổi tiếng thế giới gì?”

“Không tính bài hát nổi tiếng thế giới.” Lục Thừa Tư nói, “Chỉ là một bài hát xưa mà anh thích nghe.”

“Bài hát xưa?” Tạ Chiêu nhìn anh nở nụ cười, “Không nhìn ra, một bạn nhỏ sáu tuổi như anh còn thích nghe bài hát xưa?”

“…Lần đầu tiên nghe là bố anh hát cho mẹ anh, lúc đó anh đã nghĩ,” Anh nói đến đây, dừng một chút, “Nếu như về sau có cơ hội, anh cũng muốn diễn tấu bài hát này cho cô gái mình thích.”

Tạ Chiêu tò mò hỏi: “Cho nên rốt cuộc là bài gì?”

“‘Mối tình đầu’ của Tô Minh Mỹ.” Lục Thừa Tư nói, chậm rãi kéo dây đàn, tiếng đàn du dương quanh quẩn dưới bầu trời sao đầu thu.

Em là tình đầu, cũng là tình cuối của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.