Công Tử Khuynh Thành

Quyển 1 - Chương 33




Edit: Tiểu Bao tử

Cung nữ bất giác nghĩ như vậy, bỗng ngẩng đầu lên hỏi: "Lâm tiểu thư, có phải người có thể chạm được vào Đại điện hạ không?"

Lâm Trì suy nghĩ một chút, gật đầu.

Đôi mắt cung nữ sáng lên, giọng nói không giấu được kích động: "Lâm tiểu thư này, tại sao người... tại sao lại không ở bên cạnh Đại điện hạ? Lăng Yến đó cũng chỉ vì có thể chạm được Đại điện hạ cho nên mới phách lối như thế! Nếu ta mà chạm được..." Cung nữ giơ tay lên lau vành mắt chua xót một cái, cắn răng nói: "Phàm là nữ nhân hầu hạ bên cạnh Đại điện hạ đều bị nàng ta chỉnh thê thảm, ban đầu Đại điện hạ còn có một thị nữ hầu hạ đi theo từ nhỏ Lăng Họa tỷ tỷ, cũng bị nàng ta khiến tức giận đến bỏ đi... Nếu không phải thật sự không còn cách nào, nô tỳ cũng không muốn đến gần Đại điện hạ..."

Lâm Trì ngẩn người, hỏi: "Nàng ta có ý... với Đại điện hạ à?"

Cung nữ ngừng lại chừng một khắc, rồi nhỏ giọng nói: "Nàng ta rất biết lấy lòng Đại điện hạ..." lát sau mới nói: "Nô tỳ hầu hạ bên cạnh Đại điện hạ là hơn một năm trước, khi đó Đại điện hạ rất ít xuất đầu lộ diện, mặc dù lạnh nhạt nhưng không khó hầu hạ, kể từ nửa năm trước sau khi Lăng Yến xuất hiện, Đại điện hạ mới thường ra ngoài. Mỗi ngày nàng ta đều quấn lấy người Đại điện hạ, Đại điện hạ cũng vì lý do đó, yêu cầu gì của nàng ta cũng đáp ứng, nàng ỷ vào được Đại điện hạ dung túng chuyện gì cũng dám làm, lần này nếu không phải Lâm tiểu thư người, chỉ sợ... chỉ sợ nô tỳ đã bị đánh chết."

"Lâm tiểu thư, nếu như theo lời của người thì người cũng có thể gặp được Đại điện hạ, vậy..."

Lâm trì hạ mắt, không nói gì,

Dĩ nhiên nàng còn nhớ rõ trước kia được Mạch Khinh Trần cưng chiều, bất luận nàng muốn làm gì, cho dù là giết người phóng hỏa chỉ sợ Mạch Khinh Trần phụng bồi nàng, thậm chí không cần bày tỏ, Mạch Khinh Trần cũng đã hạ sát thủ với mỗi một người làm tổn thương nàng.

Bây giờ nghe được hắn cũng đối xử với một người khác như vậy, trong lòng có cảm giác phức tạp.

Những điều tốt kia không phải chỉ đối với một mình nàng, chỉ vì có thể chạm được, muốn giữ nàng lại cho nên mới làm như vậy.

....Sự thực quả không sai, có Lăng Yến, Mạch Khinh Trần sẽ không quan tâm nàng, đó là lý do vì sao hắn lại thờ ơ để nàng rời đi như vậy.

Lâm Trì ấn trái tim đột nhiên co rút đau đớn, nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta còn có chuyện khác..."

Cung nữ vội nói: "Chuyện gì?"

Lâm Trì mở lời: "Ngươi có biết nếu vụ án có liên quan đến trong cung thì sẽ được niêm phong cất ở kho nào không?"

"Không biết..." Cung nữ vừa định lắc đầu, bỗng nhiên lại nói: "Không không, ta nghĩ có một nơi!"

Lâm Trì đè nén tất cả tâm tình xuống, y theo phương hướng vị cung nữ nói, cẩn thận di chuyển trên nóc nhà, một bóng dáng màu đen lọt vào tầm mắt nàng.

"Tiểu thư." Tác Đồng lắc mình đi tới, kéo lấy Lâm Trì: "Làm sao người lại..."

Lâm Trì chỉ nói: "Trên đường có một số việc bị trì hoãn."

Tác Đồng gật đầu, chỉ vào cung điện thoạt nhìn rất cũ kỹ và tầm thường cách đó không xa, nói: "Tiểu thư, ta thăm dò qua, có lẽ là ở chỗ đó, trước cửa có thị vệ tuần tra, ta đi dụ bọn họ rời đi trước, người tùy cơ hành sự."

Lâm Trì khẽ gật đầu, cúi xuống, phán đoán khoảng cách và phương hướng, đồng thời Tác Đồng cũng dụ người đi, nhanh như chớp xông vào trong điện.

Trong điện không có nhiều bụi bặm, chỉ là chất chồng lộn xộn rất nhiều sách vở và thẻ tre.

Lâm Trì dựa theo niên đại tìm được năm phụ mẫu bị giết hại. Sau đó giở từng quyển một, càng lật càng nhiều, tim Lâm Trì cũng càng lúc càng đập nhanh.

Đã bao nhiêu năm.

Trong một tối, nàng không còn nhớ gì cả.

Nàng đấu tranh để sống sót, niềm tin ban đầu chỉ là vì để báo thù, vì không muốn để cho phụ mẫu dưới cửu tuyền khó nhắm mắt.

Dù cho khi đó không hề có bất kỳ năng lực gì.

Ngón tay nàng dừng lại trên một cuốn sách.

Lận thị phú thương Giang Nam.

Tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lâu lắm rồi, lâu đến mức nàng gần như đã quên mất tên thật của mình.

Lận An Nhạc.

An Nhạc An Nhạc... cả đời an nhàn, là mong đợi duy nhất của phụ mẫu đối với nàng, 

Cũng là nguyện vọng không cầu tiến tới duy nhất của nàng, vậy mà ngay cả ý nguyện đơn giản nhất này cũng không thực hiện được.

Nàng bây giờ là Lâm Trì, bất an lang bạt bị truy nã bị đuổi giết, Lâm Trì mang mối thù trên vai.

Nàng chạm vào mảnh giấy, nhưng lại không dám lật tiếp, mở ra, giống như một lần nữa nhớ lại cái ngày đẫm máu đó.

Lâm Trì do dự không biết bao lâu, nàng chậm rãi nhìn xuống dưới...

"Phịch."

Cánh cửa bị đạp ra, Lâm Trì nhanh chóng cất cuốn sách vào trong ngực, nghiêng người trốn đi.

"Đang ở bên trong!" Giọng nói nữ tử cực kỳ vui vẻ: "Thị nữ của ta thấy Lâm Uyển Như đó lẻn vào nơi này, nàng ta nhất định là mật gián của địch quốc! Mau bắt nàng ta lại cho ta!"

Nàng quay lại nhìn, quả nhiên là Lăng Yến kia.

Nàng ta... là loại người như thế này sao?

Người đuổi sát phía sau ngăn lại nói: "Lăng cô nương, nơi này không thể vào!"

Lăng Yến cười lạnh một tiếng: "Người kia đã đi vào, ta đi bắt người tại sao lại không thể vào? Ngươi biết ta là ai không? Có tin ngươi mà cản ta nữa thì tính mạng ngươi cũng khó mà giữ được hay không!"

Người nọ lưỡng lự: "Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà!" Tầm mắt Lăng Yến nhìn vào trong điện, mơ hồ mang theo mấy phần đắc ý: "Nàng ta đang ở bên trong! Lục soát cho ta! Cho dù ngươi quen Đại điện hạ thì làm sao, hừ, hiện giờ Đại điện hạ đang ở cùng Hoàng hậu nương nương, ngươi đừng nghĩ lại may mắn như vừa rồi!"

Lâm Trì nhìn thấy sắp sửa lục soát đến vị trí của nàng, nàng nheo mắt, nhanh chóng ra tay đánh ngất thị vệ trước mặt. Đồng thời bẻ gãy cánh tay hắn, sau đó đoạt lấy kiếm xông về phía Lăng Yến.

Động tác của nàng lúc này quá nhanh, căn bản không ai kịp phản ứng, Lâm Trì đã gác kiếm lên cổ Lăng Yến!

"Thả ta đi." Lâm Trì nói ngắn gọn.

Lăng Yến tức đến nổ phổi, nhưng vì mạng của nàng ta còn đang ở trong tay Lâm Trì, chỉ đành nén lại bực tức nói: "Nếu ngươi dám đụng đến một ngón tay của ta, Đại điện hạ sẽ không tha cho ngươi!"

Lâm Trì  bẻ bẻ ngón tay Lăng Yến.

Lăng Yến nổi điên: "... Ta muốn giết ngươi!"

Lâm Trì lại kề sát kiếm thêm mấy phân.

Lăng Yến áp chế lại tức tối: "Được rồi, ngươi thả ta ra, ngươi thả ta ra trước ta sẽ để cho ngươi đi!"

Lâm Trì: "Ngươi để cho ta đi, ra khỏi cung ta sẽ thả ngươi ra."

Lăng Yến nghiến răng: "Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp!" rồi quay đầu lại nói: "Còn ngẩn ra đó làm gì, không mau tránh ra! Không lẽ còn muốn ta bị nàng ta giết chết hay sao!"

Lâm Trì nhẹ nhàng thở ra, dẫn Lăng Yến đi ra ngoài.

Đường đi rất dài, biến cố rất nhiều, Lâm Trì không thể không tập trung tinh thần.

May mà... Mạch Khinh Trần không có ở đây.

Đột nhiên Lăng Yến hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao ngươi lại biết Đại điện hạ?"

Lâm Trì thành thật trả lời: "Không muốn nói cho ngươi biết."

Lăng Yến cười lạnh: "Còn không phải là cũng muốn Đại điện hạ sao, ta cho ngươi biết, Đại điện hạ là của ta, tốt nhất ngươi nghĩ cũng đừng có nghĩ đến!"

Khẩu khí thật lớn...

Lâm Trì mơ hồ hỏi: "Ngươi thích Đại điện hạ sao?"

"Thích?" Lăng Yến cũng ngừng lại, mới cười nhạt: "Tại sao ngươi lại hỏi ta vấn đề nực cười này. Có thích hay không không quan trọng, đối với ta Đại điện hạ hắn nói gì nghe nấy, ta muốn gì hắn cũng cho ta, ta muốn làm gì hắn cũng đồng ý, đây mới là quan trọng nhất!"

Lăng Yến dường như nhận ra điều gì, mắt đảo một cái, nói: "Vậy còn ngươi? Ngươi sẽ không thật sự thích Đại điện hạ chứ?"

"Ta..." Lâm Trì ngẩn ra.

Đúng lúc nàng ngẩn ra, đột nhiên Lăng Yến dùng cùi chỏ đập vào ngực Lâm Trì, Lâm Trì bị đau, nhất thời mất cảnh giác, Lăng Yến nhân cơ hội thoáng cái đã thoát khỏi khống chế của nàng.

...Ngay tại trong chớp mắt đó, ánh mắt Lâm Trì thoáng qua sau vạt áo Lăng Yến vì giãy giụa mà có hơi xộc xệch, trên cổ trắng nõn có một vết bớt nhỏ hình lăng hoa (*)

"Ngươi là..."

Lâm Trì còn chưa nói xong, thị vệ đã bao vây lấy nàng.

Lăng Yến gào lên: "Giết ả!"

******************************************************************************

Phút chốc Lâm Trì tỉnh táo lại, vung kiếm ngăn cản.

Đám đông ào tới, khí thế trùng trùng điệp điệp không ngớt.

Lâm Trì khẽ cau mày, đối thủ quá đông, tiếp tục như vậy, cho dù nàng không bị thương, thì sớm muộn cũng sẽ kiệt sức.

Nhưng mà... chạy trốn, hoàng cung rộng lớn, biết trốn đi đâu?

Đang trong lúc suy nghĩ, một thanh đao giúp nàng chặn lại thế tấn công.

"Ta nói này, nhiều người đánh một nữ tử yếu đuối như vậy, có phải không tốt lắm không, bổn đại gia nhìn thật chướng mắt!" Hoàng y nam tử dùng thanh đao chặn trước người Lâm Trì, nháy mắt, vẻ mặt ngạo mạn.

Lăng Yến thấy thế, cau mày nói: "Lăng Thư, ngươi có ý gì?"

Lăng Thư sờ mũi, cười khiêu khích: "Ý là, bổn đại gia phải cứu nữ nhân này."

Lăng Yến cười lạnh nói: "Ngươi muốn đối nghịch ta? Còn... chỉ bằng một mình ngươi cũng muốn cứu người?"

"Dĩ nhiên không chỉ một."

Một nữ tử khác tướng mạo dịu dàng cười nói: "Nếu như cộng thêm cả ta thì sao, Lăng tiểu thư?"

Lăng Yến lùi lại một bước, nói: "Các ngươi muốn cùng nhau làm phản Đại điện hạ hay sao?"

Lăng Thư cười lắc đầu: "Nữ nhân ngu xuẩn, chỉ là chúng ta nhìn ngươi không thuận mắt mà thôi. Cùng nhau làm phản Đại điện hạ, ngươi quả là tự đề cao mình... Ngươi thật sự cho là bản thân sẽ là Thiếu phu nhân của chúng ta hay sao?"

Lăng Yến giận dữ: "Các ngươi chờ xem, chờ..."

Vẻ mặt Lăng Yến khinh thường, nở một nụ cười cực kỳ thiếu đòn, rồi sau đó giễu cợt nói: "Chờ, sẽ chờ, ngươi có thể làm gì bổn đại gia? Bổn đại gia rất mong chờ đấy!"

Lăng Họa không để ý đến Lăng Yến nữa, quay người nhìn về phía Lâm Trì, ánh mắt phức tạp: "Người trở lại rồi?"

Nàng ấy biết nàng là người thế nào...

Lâm Trì cứng ngắc, không biết trả lời thế nào.

Lăng Họa thở dài, ôm lấy Lâm Trì, giọng điệu xen lẫn vui mừng và thoáng chút buồn bã: "Cuối cùng người cũng quay về rồi, Thiếu phu nhân."

Kể từ khi sau khi nàng chạy trốn khỏi Mạch Khinh Trần, Lăng Họa không còn gọi nàng là Thiếu phu nhân nữa.

Đột nhiên nghe xưng hô này, Lâm Trì cũng ngẩn ra.

"Lần này, cho dù là không từ thủ đoạn nào, thì cũng..."

Lâm Trì nháy mắt một cái: "Hả?"

Lăng Họa cười làm cho người ta rợn cả tóc gáy: "...Cũng không thể để cho người tùy ý bỏ lại công tử như vậy nữa."

Ngay sau đó sau gáy Lâm Trì đau nhức, thần chí lập tức mơ hồ.

.... Tại sao màn này lại có chút quen thuộc, giống như trước kia Lăng Họa cũng đã làm như vậy với nàng, sau đó nàng liền...

Lâm Trì mở mắt, ngồi dậy.

Trước mắt bóng tối bao trùm, một lát sau, nàng mới nhìn rõ hiện trạng... Đây hình như là một căn phòng, nàng đang nằm trên giường, chăn đắp trên người là tơ tằm, cảm giác mượt mà.

Trong không khí có hơi thở thanh khiết nhàn nhạt, an tĩnh mà tịch mịch.

Thoáng chốc đại não như ngừng hoạt động, Lâm Trì đỡ đầu có phần choáng váng, xuống giường.

Trước đây nàng sẽ không phản ứng chậm chạp như vậy, đụng vào đầu quả nhiên là vẫn có chút phiền phức...

Nghĩ như vậy, song không đợi Lâm Trì đứng lên, đã có người lướt qua bình phong tiến đến gần.

Hơi thở tựa như băng tuyết càng thêm nồng đậm, lờ mờ giữa ánh trăng chiếu vào nhà, bóng dáng người đó mới dần dần rõ ràng.

Lâm Trì mở to mắt.

Người đó rất bình tĩnh rất yên lặng đi tới, rất bình tĩnh rất yên lặng vén chăn lên nằm xuống, khi ngón tay chạm vào Lâm Trì chợt dừng lại, sau đó ngồi dậy, con ngươi màu thủy mặc chăm chú nhìn Lâm Trì, giọng nói cẩn trọng gần như là thử thăm dò hỏi: "Lâm Trì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.