Từ sau buổi dạ tiệc ngày hôm đó, tâm tính Tần Thâm giống như bình tĩnh hơn rất nhiều, trừ bỏ công tác bên ngoài, chính là nỗ lực ở trên giường cùng Từ Thiên Huệ lăn qua lăn lại.
Mặc kệ về nhà sớm hay muộn, cũng phải đem Từ Thiên Huệ kéo vào phòng làm vài trận rồi mới đi ngủ, sau đó ngày hôm sau sảng khoái thỏa mãn đi làm.
Mà đối với Từ Thiên Huệ mà nói, chỉ cần hắn không tiếp tục hắc hóa, bắt cô phải làm gì cũng được, mặc kệ Tần Thâm ham muốn cơ thể cô hay con người cô, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, điều này cũng không quan trọng.
Chính là phải làm như thế nào thì Tần Thâm mới chịu thay đổi thái độ đối với cô, chuyển hóa thích thành yêu, hơn nữa phải là yêu sâu đậm a?
Từ Thiên Huệ đối với vấn đề này có chút phiền não, bởi vì hiện tại Tần Thâm đối với cô chỉ có “Thú tính” mà thôi.
Bỗng nhiên lúc này, Tô Tuyết lại gọi điện cho cô hẹn gặp mặt tâm sự, Từ Thiên Huệ nháy mắt liền nghĩ ra một diệu kế.
Thời gian cuộc hẹn là vào sáng ngày cuối tuần, địa điểm liền tại biệt thự của Từ Thiên Huệ cùng Tần Thâm.
Tô Tuyết cũng đồng ý đáp ứng, bởi vì mục đích của cô ta chính là gặp được Tần Thâm, lời nói của Tần Thâm ngày hôm đó đã vạch rõ quan hệ giữa cô ta và Tần gia, một xu quan hệ cũng không có, làm cho Nghiêm Tư Hàn đối với cô ta lãnh đạm không ít, nghe nói còn muốn tìm người mới.
Điều này làm cho cô ta như thế nào không nóng nảy, vì thế, cô ta da mặt liền dày muốn thỉnh cầu Tần Thâm giúp đỡ, chính là Tần Thâm không chịu tiếp nhận điện thoại của cô ta, đi đến công ty tìm hắn, bảo vệ ngăn chặn không cho cô ta vào, Tô Tuyết chỉ có thể hướng tới Từ Thiên Huệ cấp một cuộc gọi.
Chỉ là cô ta không biết, thực chất Từ Thiên Huệ đáp ứng cô ta cũng chỉ muốn lợi dụng cô ta để thúc đẩy mối quan hệ giữa cô cùng Tần Thâm, cô tâm tình vui sướng mong chờ ngày cuối tuần cùng Tô Tuyết gặp mặt.
Cuối tuần Tần Thâm lại phải tăng ca, nhưng Từ Thiên Huệ biết giữa trưa kiểu gì hắn cũng về.
Bởi vì buổi chiều hắn còn phải tham gia một cuộc họp, mà toàn bộ tài liệu đều bị cô cố ý lấy đi, đem đặt vào trong ngăn kéo ở thư phòng.
Thời gian không sai biệt, Từ Thiên Huệ tính toán thực hảo, kế tiếp chỉ cần chờ Tô Tuyết tự đưa mình tới cửa a.
Tô Tuyết mặc một bộ váy trắng liền thân thanh thuần, áo khoác phẳng phiu màu đen, cả người nhìn giống như một học sinh cao trung, có chút bất an đi vào trong nhà Từ Thiên Huệ cùng Tần Thâm.
Mà đối ngược với Tô Tuyết, Từ Thiên Huệ lại mặc một bộ sườn xám sứ Thanh Hoa ưu nhã thành thục, trên mái tóc được vấn theo kiểu cổ trang có cài một chiếc trâm ngọc phỉ thúy xa xỉ, cả người toát ra khí thế cổ xưa, phảng phất như mỹ nhân thời dân quốc.
“Tần ca ca không ở nhà sao?” Tô Tuyết ngồi vào sô pha, ngó nhìn khắp nơi, phát hiện Tần Thâm không có ở trong phòng khách,trong lòng có chút thất vọng.
“Anh ấy a, hiện tại chắc đang ở công ty, dạo này công việc có chút bận bịu” Từ Thiên Huệ ưu nhã nhấp một ngụm trà, ôn nhu cười nói.
Tô Tuyết tươi cười có điểm cứng đờ, thế nhưng không ở nhà.
“Tần ca ca cũng thật là, cuối tuần cũng không ở nhà bồi chị dâu, như vậy lại tăng ca” Tô Tuyết ngữ khí trách cứ.
“Đàn ông đều vậy a, coi trọng sự nghiệp, cũng đâu thể vì tư tình mà chẫm trễ công việc” Từ Thiên Huệ lời nói đầy ẩn ý, ngữ khí cùng thần thái lại ôn nhu, một bộ dáng vợ hiền ngoan ngoãn.
Tô Tuyết mặt hoàn toàn cứng đờ, cô ta cố gắng gượng cười: “Chị dâu nói cũng đúng, bất quá Tần ca ca cũng thật là, trước khi kết hôn còn rất ôn nhu lãng mạn, thế nhưng sau khi kết hôn chỉ có một lòng công việc”.
Trước khi kết hôn ôn nhu lãng mạn? Này cũng chỉ ôn nhu lãng mạn với mình cô ta đi? Từ Thiên Huệ trong lòng lẩm bẩm, bắt quá trên mặt vẫn duy trì thần thái như cũ cùng dịu dàng: “Đàn ông ấy mà, có gia đình tự nhiên sẽ thành thục hơn nhiều, đàn ông tâm có công việc so với những người đàn ông khác ở ngoài ăn chơi đàm đú tốt hơn nhiều”.
Tô Tuyết sắc mặt thực sự không tốt lắm, bởi vì cô ta nghĩ tới Nghiêm Tư Hàn, tuy rằng gia thế so với Tần Thâm mạnh hơn rất nhiều, nhưng mà đối với bạn gái lại tựa như thay quần áo…. Không có một chút nào thâm tình như Tần Thâm, vì cớ gì sau khi kết hôn, thái độ đối với cô lại không tốt như xưa.
“Tô tiểu thư, sắc mặt cô dường như không tốt lắm, có phải thân thể không thoải mái hay không?” Từ Thiên Huệ thực săn sóc hỏi.
“Không…. Chỉ là có chút chóng mặt mà thôi” Tô Tuyết miễn cưỡng duy trì tươi cười, cô kêu chị dâu nửa ngày, đối phương chỉ khách khí kêu cô một tiếng Tô tiểu thư….
“Kia, có muốn lên lầu nghỉ tạm không? Vừa đúng giữa trưa, ở lại cùng nhau ăn cơm” Từ Thiên Huệ vẻ mặt quan tâm hỏi, lỗ tai nhanh nhanh đã nghe thấy tiếng động cơ như có như không, tuy còn rất ra, nhưng mà…. Cũng không sai biệt lắm.
“Cũng được, làm phiền chị dâu” Tô Tuyết đánh cái chủ ý muốn kéo dài thời gian chờ Tần Thâm tan tầm, vì thế trong lòng liền vui vẻ đáp ứng lời mời của Từ Thiên Huệ.
Từ Thiên Huệ câu môi hơi hơi mỉm cười: “Không cần cùng ta khách khí” Dù sao tôi cũng chỉ lợi dụng cô thôi.
Nói xong, cô đỡ Tô Tuyết lên cầu thang, mà lúc này, xe Tần Thâm đã chạy đến cổng lớn.
Chờ đến khi hai người sắp đến ngã rẽ cầu thang, Tần Thâm đã xuống xe bước về phía cửa biệt thự.
Ngay lúc này Từ Thiên Huệ thu chân, tựa như không cẩn thận trượt chân một cái,cô khẽ đẩy Tô Tuyết về phía trước, đem cả người ngã về phía sau.
Cùng với tiếng thét thất thanh, Từ Thiên Huệ từ trên cầu thang lăng xuống phía dưới, phần đầu hung hăng đập vào chân cầu thang, máu chậm rãi chảy ra, hai mắt tối sầm ngất lịm.
Tô Tuyết bị đẩy hai chân lảo đảo, xoay người lại, bị một màn này dọa sợ ngã ngồi trên đất.
Tần Thâm vừa tiến tới cửa liền bị tiếng thét thất thanh làm hoảng, vội vàng chạy vào, liếc nhìn một thân sườn xám đang nằm bất động trên đất, tâm tình lập tức cuống cuồng, vội vàng ngồi xổm xuống, đem người ôm lên.
Sau đó hắn mới nhìnTô Tuyết vẻ mặt hoảng loạn ngã ngồi trên cầu thang, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Tần ca ca…… Không…… Không phải em…… Không phải em đẩy……” Tô Tuyết hoàn toàn không nghĩ tới Tần Thâm sẽ xuất hiện ở chỗ này, còn dùng loại ánh mắt này nhìn cô ta, cô ta cả người đều hoang mang lo sợ.
“Mặc kệ có phải cô hay không, cô tốt nhất nên cầu nguyện cô ấy không có việc gì!” Ngữ khí âm trầm ném xuống những lời này, Tần Thâm ôm lấy Từ Thiên Huệ xoay người rời đi, nhanh chóng lái xe đem cô đến bệnh viện.
Trên đường đi, Tần Thâm cũng không biết chính mình vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, mười phút trôi qua hắn tưởng như bốn mươi phút, giờ phút này hắn cảm thấy thật may mắn khi mua biệt thự không cách bệnh viện quá xa.
Xe dừng ở cửa bệnh viện, Tần Thâm ôm lấy Từ Thiên Huệ đã hôn mê trong lòng vọt thẳng vào bên trong…..
Chờ đến khi Từ Thiên Huệ được đưa vào phòng cấp cứu, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, mà tây trang trên người dính không ít máu của Từ Thiên Huệ, bất quá hiện tại hắn cũng chả có tâm tình nào để quan tâm.
Lấy điện thoại trong túi quần ra gọi một cuộc cho ba Từ, điện thoại vừa đổ tiếng một khắc, tâm tình Tần Thâm trở nên rối rắm phức tạp, ba Từ hảo hảo đem con gái bảo bối cho hắn, mà hiện tại hắn như thế nào mở miệng, con gái bảo bối của Từ gia đã xảy ra chuyện….
“Ba, Thiên Huệ bị thương……”