Công Lược Lĩnh Chủ Thành Phố Ngầm Kia

Chương 52: Chương 52





Bùi Y không nghĩ tới kế hoạch đẩy mạnh tiêu thụ vũ khí của mình lại thuận lợi như vậy, thuận lợi đến nỗi y gần như sinh ra ảo giác — đống vũ khi này chính là thứ mà Louis các hạ vẫn đang chờ.
A, làm sao có thể chứ.

Bùi Y rất nhanh đã trở về hiện thực từ suy nghĩ vớ vẩn của mình.
Y tiến hành thảo luận với Louis về định giá của đống vũ khí này.
Bùi Y: “Dựa theo giá đầu vào để tính, giá một bộ áo giáp da là 50-80 ma tinh, giáp kim loại thì quý hơn một chút, nhưng giá cũng sẽ không quá 100 ma tinh.

Như vậy chúng ta định giá áo giáp da là 100 ma tinh một bộ, áo giáp kim loại là 130-160 một bộ.

Mà phương diện vũ khí, giá đầu vào kiếm một tay là 50, kiếm hai tay lớn là 65, khiên thì dựa theo sự khác biệt về chủng loại giá cả sẽ từ 20 đến 100.

Mỗi một cái chúng ta sẽ bán với giá tăng thêm 20 ma tinh, ngài thấy giá này có ổn không?”
Bùi Y đưa ra chính là giá cả thị trường của đống vũ khí này khi chưa được phụ ma khảm đá.
Có thể nói là một mức giá vô cùng có tâm.
Louis lại lắc lắc đầu.
Bùi Y nhìn hắn: “Ngài cho rằng quá đắt sao?” Các con dân của Louis các hạ không mua nổi trang bị ở mức giá này sao? Hoặc là, thật ra Louis các hạ sử dụng phương thức nô dịch để thu thập con dân, một đồng tiền lương cũng không phát?
Louis: “A, Bùi Y.

Ta giống như là một thành chủ bủn xỉn keo kiệt ngay cả một chút tiền lương ít ỏi cũng không chịu trả cho con dân của mình sao? Ta chỉ là đề nghị, em có thể nâng giá cao hơn một ít.”
Bùi Y chớp chớp mắt.

Y tin ác ma đỉnh cấp nói chính là tăng giá bán.
“Nhưng mà, các hạ, bọn họ là con dân của ngài.

Hơn nữa thành phố ngầm của chúng ta ở ngay cạnh nhau, em không muốn hành động với ngài như một gian thương.”
Louis giơ tay sờ sờ đầu mị ma: “Tin ta, các con dân của ta đều vô cùng giàu có.

Giá quá rẻ không kích thích được dục vọng mua sắm cùng nhiệt tình trong lao động của họ.

Chỉ khi bọn họ vô cùng cần một thứ gì đó, bọn họ mới có thể càng ra sức làm việc cho em.”

Louis dừng một chút, khóe miệng hơi nhếch lên: “Trùng hợp chính là, bọn họ vô cùng cần những trang bị đó, hơn nữa còn vô cùng si mê.”
Dù sao tỉ lệ rơi đồ ở phó bản quặng mỏ cẩu đầu nhân quá thấp, hơn nữa đa số đều là rác rưởi.
Bùi Y gật gật đầu: “Thì ra là thế, em đã hiểu.

Chúng ta lại thêm 20 ma tinh nữa.”
Louis lắc lắc đầu: “Ta đề nghị phân nhỏ trang bị ra để bán.

Em xem, phần che tay, quần áo, giày, quần cộc, mũ, vũ khí, sáu bộ phận này vừa lúc tạo thành bộ phận cơ bản nhất của một bộ trang bị.

Còn những vật phẩm trang sức khác có thể bổ sung thêm vào.
Các con dân của ta, có lẽ có một số tên không thể gánh vác chi phí của một bộ trang bị hoàn chỉnh, nhưng bọn họ có thể hoàn toàn mua một hoặc một vài món quan trọng trước, sau đó chậm rãi gom đủ cả bộ.

Quá trình đạt được cũng vô cùng thú vị.

Tin tưởng các con dân của ta sẽ vô cùng thích hình thức này.”
Thì ra không phải trang bị truyền kỳ cũng có thể tách ra để bán!
Đây là một hình thức tiêu thụ đột phá thời đại nào a.
Mị ma nhìn về phía ác ma đỉnh cấp: “Louis các hạ, ngài đúng là thiên tài thương nghiệp.”
—————–
Phố buôn bán của mị ma khai trương.
Bùi Y tự mình làm công tác chủ trì, dựa theo bản thảo đọc diễn văn mà đại ca trước đây vẫn dùng cho các cửa hàng mới khai trương, sửa lại một chút để sử dụng.
Y tràn đầy tự tin lên tiếng, các con dân của ác ma đỉnh cấp trầm mê vào lời nói của y, nghe vô cùng nghiêm túc.

Bùi Y rất vừa lòng.
“Trời ạ, vẻ ngoài của mị ma hôm nay quá gợi cảm rồi.”
“Mẹ tôi ơi, tôi cho rằng áo sơ mi lộ vai và quần da nhỏ đã đủ sẹc xi rồi.

Hôm nay là cái gì? Trang phục lụa sao? Tôi thật muốn lên tự tay cởi —-”
“Anh em mau câm miệng, tôi cảm thấy lão Lou đang nhìn ông đấy.”
“Sửng sốt làm gì, chụp hình a.”

Âm thanh các người chơi khe khẽ nói nhỏ, Bùi Y hoàn toàn không chú ý tới.

Nhưng Louis nghe thấy được.
Cho dù đám người chơi to gan lớn mật này mỗi ngày đều muốn làm mị ma của hắn, nhưng có một điều mà Louis phải đồng ý.
Đó chính là, hôm nay mị ma vô cùng gợi cảm.
Nhìn những mảnh vải tơ lụa màu đen kia xem, mềm mại như vậy, bóng loáng như vậy, bao bọc lấy bất kỳ chỗ nào nên che đậy, rồi lại đáng chết gợi ra vô hạn mơ màng.
Bùi Y đọc xong diễn văn của mình, cùng Louis tiến hành nghi thức cắt băng.
Sau đó, Bùi Y tuyên bố một chuyện làm người chơi phải điên cuồng.
“Các con dân của thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm, thành phố ngầm Vĩnh Nguyệt Chi Huy của ta mới mua một đám vũ khí trang bị phẩm chất hoàn mỹ, sẽ đặt ở trong phố buôn bán để giao dịch.

Nếu như các bạn có nhu cầu thì có thể thử mua mua mua.”
Bùi Y không nói dong dài bởi vì y đã nhìn thấy biểu tình cuồng nhiệt trên mặt của các con dân thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm.
Y nghĩ, chuyện tiếp theo liền giao cho phố buôn bán tự phát huy đi.
Đúng vậy, phố buôn bán của Bùi Y không mời thương gia đến ở, cũng không mời ma đến bán hàng.
Buổi sáng khi y trao đổi với Louis các hạ chuyện bán trang bị vũ khí, Louis các hạ liền nhắc đến chuyện có cần giúp y thuê một công nhân để quản lý việc bán hàng này không.
Bùi Y nhận lấy sự giúp đỡ của ác ma đỉnh cấp.
Sau đó, y liền nhận được một con phố linh từ chỗ của quản gia tộc trong suốt.
Cái thứ như phố linh này có chút giống với trạch linh, đều là sinh vật hệ linh hồn sống nhờ vào kiến trúc.

Phố linh xem tên đoán nghĩa, nó có thể bao trùm toàn bộ con phố, thao túng và quản lý đường phố nó sống nhờ.
Nói cách khác, phố buôn bán của Bùi Y, hiện tại biến thành hình thức tự động (phố linh động thủ) một nửa.
Các người chơi chen chúc nhau đi về phía cửa hàng, đâu vào đấy mà mua sắm trang bị.
Cũng không phải không có người chơi có ý đồ khiêu chiến hệ thống cùng NPC, nhưng phố linh nhất định sẽ ngay lập tức túm lại hắn, rồi ném hắn ra khỏi phố buôn bán.
Tử vong không phải trừng phạt của hắn.

Đừng quên, Mũ Đỏ cùng hai đạo sư kỹ năng và hai đạo sư nghề nghiệp đều có mặt.
Mi muốn giảm thanh tiến độ nhiệm vụ xây dựng bên tay trái? Hay là giảm độ thuần thục kỹ năng bên tay phải? Hoặc là rèn cùng may, tự mình chọn một cái.
Mặt khác, cũng nên tìm hiểu việc độ hảo cảm của toàn bộ NPC đều giảm xuống một chút.

Các người chơi cũng không ngốc, sau khi thử không thấy bug thì thành thật dựa theo quy tắc trò chơi để mua trang bị.
“A trời, trang bị mua tới cũng được khóa lại.

Xem ra không cần lo lắng đến chuyện chết một lần liền rơi trang bị.”
“Thuộc tính khá hơn do hệ thống phát nhiều.

Nhưng mà đắt, tiền dọn gạch cực khổ hơn một tháng của tôi đã không còn.”
“Thế nhưng tôi khá vừa lòng hình dáng của trang bị mới, hiện giờ tôi rốt cuộc cũng trông giống một chiến sĩ trung cấp.”
“Từ từ, các anh em pháp sư, các ông không phát hiện điểm mù à?”
“Cái quỷ gì, vì sao trong đống trang bị này không có giáp vải?”
“Hiệp hội pháp sư đưa ra kháng nghị, chẳng lẽ tôi phải mặc áo giáp da à?”
Khi các người chơi chức nghiệp chiến sĩ được mùa, nhóm người chơi pháp sư toàn bộ nổ tung.
Không có giáp vải!
Không, có, giáp, vải!
Pháp sư không mặc giáp vải thì không có linh hồn.
Tại sao trò chơi này không có giáp vải? Nó kỳ thị pháp sư sao?
Cái này cũng không phải là kỳ thị pháp sư, trên thực tế, hoàn toàn ngược lại.

Những trang bị sơ cấp đó không có pháp bào giáp vải là bởi vì các pháp sư quá quý giá.
Quý, giá đúng trên mặt chữ.
Ở Daknas, pháp sư là một chức nghiệp tiêu tiền.
Quân đội phòng thủ thành phố ngầm bình thường căn bản sẽ không có đoàn pháp sư lớn, càng đừng nói đến cái thành phố ngầm nát cái gì cũng không có vừa mới bắt đầu của Bùi Y.
Bởi vì nó không xứng, nó căn bản không nuôi nổi một đoàn pháp sư.
Cho nên khi Phí Y gửi trang bị qua bưu điện cho em trai nhỏ căn bản không suy xét đến chức nghiệp pháp sư.
Điều này liền tạo thành chuyện trong 3000 bộ vũ khí trang bị căn bản không có giáp vải.
Đương nhiên, Louis đã sớm suy tính đến trải nghiệm của những người chơi chức nghiệp pháp sư, vì thế hắn phân một chút cho người chơi pháp sư.
Chỉ thấy đại sư may Thải Phong xuyên qua phố buôn bán rộn ràng nhốn nháo, nhìn trái nhìn phải rồi đột nhiên vỗ đùi.
“Ai nha, ta đột nhiên nhớ ra thành chủ đại nhân đã đặt một số lượng lớn trang bị giáp vải, cũng được giao vào hôm nay.

Có ai có thể thay ta đi xem bãi đỗ phi ưng có gói hàng nào không?”
“Ta!”
“Không, là ta!”
Nhiệm vụ tương tác này ngay cả dấu chấm than màu vàng kim cũng chưa kịp nhảy ra đã bị các người chơi phát rồ đoạt mất.
Thải Phong mang theo bốn người chơi pháp sư đi đến bãi đỗ phi ưng.
Sau lưng còn đuổi theo một số lớn người chơi không nhận được nhiệm vụ nhưng cũng không muốn bỏ qua nhóm trang bị pháp sư đầu tiên này.

Một cái rương lớn được nâng đến thành phố ngầm Vĩnh Nguyệt Chi Huy.
Louis nói với Bùi Y: “Bùi Y, như em đã thấy, thành phố ngầm của ta còn chưa có quy hoạch thương nghiệp, có thể mượn chỗ của em để bán trang bị không?”
Bùi Y: “Hoàn toàn không có vấn đề, các hạ.”
Rương không gian được mở ra, các người chơi tận mắt nhìn thấy sự thần kỳ của đạo cụ không gian.
“Trời má, cái rương này có thể mua hay không? Về sau sẽ ra nhẫn không gian hoặc là túi không gian lớn hơn nữa không?”
Thải Phong cười tủm tỉm nói: “Chỉ cần kỹ xảo may của mi đủ cao, thêm một vài tài liệu thuộc tính không gian là hoàn toàn có thể làm ra túi vải cùng túi da không thua kém gì rương không gian.”
Các người chơi: “!”
Thải Phong hoàn toàn không nghĩ tới chỉ vì chuyện ngoài ý muốn này mà số lượng người chơi chạy tới học nghề may tăng thêm rất nhiều.
Đại sư rèn Iron đứng nhìn Thải Phong từ xa, chua loét nói: “A, nhìn bọn họ như vậy, giống như chưa từng nhìn thấy trang bị không gian bao giờ ý.

Ta thật muốn có một khối thủy tinh hoặc đá quý ngay bây giờ, để ta thể hiện kỹ thuật khảm cao siêu một chút.

Như vậy, những sinh vật khuyết thiếu kiến thức đó cũng sẽ chạy đến chỗ ta học tập chăng.”
Viện Trưởng vừa mới mua xong trang bị, đang đứng ở một mình ở bên ngoài phố buôn bán chụp ảnh.
Hắn nghe được lời Iron nói, cẩn thận nghĩ ngợi vài giây, đây còn không phải là ám chỉ nhiệm vụ sao?
Vì thế hắn chạy đến gần: “Đại sư, thủy tinh dùng để khảm chính là thủy tinh ở hẻm núi Marquette sao?”
Iron: “A đúng rồi, không sai.

Hẻm núi Marquette có cửa hàng bán sỉ đá quý dùng để khảm lớn nhất.

Đá quý mua ở nơi đó không nhất định có chất lượng tốt nhất nhưng tuyệt đối phù hợp nhất.”
Iron nói xong câu đó, Viện Trưởng kinh ngạc phát hiện, nhiệm vụ chủ tuyến 【 Chuyến đi đến chợ mua bán 】 của hắn sáng lên.
Viện Trưởng hô hấp dồn dập: “Đại sư, ngài chờ.

Chờ tôi trở lại, tôi sẽ đến tìm ngài học khảm.!”
Toàn bộ nhiệm vụ tiến hành thuận lợi, tâm tình Louis không tồi, kêu quản gia tộc trong suốt chuẩn bị bữa cơm, hắn muốn mời mị ma cùng dùng một bữa cơm trưa hoàn mỹ.
Tâm tình Bùi Y cũng vô cùng không tồi, hắn nhìn cảnh tượng chen chúc náo nhiệt ở phố buôn bán, cảm thấy đây mới là bộ dáng nên có của một thành phố ngầm.
Một vị diện khác, thuộc về vị diện địa ngục.
Ác ma sừng trâu mặc vải thô, ra sức leo lên phía trước.
Đáng chết, vị diện địa ngục này thực sự quá khó bò, Ngưu Lãng Minh Qua bắt đầu lần thứ 13 cố gắng chạy khỏi địa ngục.
Dưới chân gã là dung nham nóng bỏng cùng phần đất đã bị dung nham nóng đỏ, phía trên là vách đá nhìn không thấy đỉnh.
Ngưu Lãng Minh Qua mắng Louis: “Louis đáng chết, chờ tao ra ngoài tao nhất định sẽ đánh mày vào địa ngục!”
Hết chương 52..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.