Công Lược Lĩnh Chủ Thành Phố Ngầm Kia

Chương 47: Chương 47





Bữa ăn ở nhà ăn Long tộc cuối cùng cũng không hoàn thành, bởi vì Viêm Ma cùng ác ma Băng Sương càng đánh càng thăng cấp, kịch liệt đến nỗi toàn bộ sinh vật dưới lòng đất ở nhà ăn, bao gồm cả khách hàng, phục vụ, chỉ cần ai cảm thấy giá trị vũ lực của mình cao, có thể chịu được, đều chạy ra xem náo nhiệt.
Hóng chuyện quả nhiên là yêu thích lớn nhất của sinh vật dưới lòng đất.
Bùi Y được Louis cứu ra từ trung tâm trận chiến, mị ma dán vào ác ma đỉnh cấp, gân cổ lên cổ vũ cho đại ca:
“Đại ca lên a, đấm bên trái, đánh mặt hắn!”
Louis cúi đầu nhìn phần bụng nổi lửa do bị cái đuôi hưng phấn nhích tới nhích lui của mị ma cọ vào, giãy giụa tự hỏi có nên đổi vị trí đứng hay không.
“Các hạ, khoản bồi thường 100 vạn đã xong.” Em gái cự long kéo đuôi đi đến trước mặt Louis xoa ngón tay.
Louis không chớp mắt lại tạo ra một tờ chi phiếu cho em gái cự long.
Giờ này khắc này, thậm chí một đoạn thời gian rất dài sau này, Louis đều sẽ được xếp cùng hạng với ma tinh sáng lấp lánh trong mắt em gái cự long.
Bùi Y chú ý tới hành động em gái cự long đến chỗ Louis đòi tiền, nháy mắt đỏ bừng mặt.
“Các hạ, chờ đại ca em thu thập xong ác ma Băng Sương, em sẽ bắt hắn ta bồi thường gấp đôi cho ngài.”
Louis mỉm cười tỏ vẻ không cần.
“Chỉ là một chút tiền lẻ.” Hắn chính là nam ma có được 109 tòa thành phố ngầm mãn cấp, vẫn đường đường là chủ trình tự, thiếu tiền? Không có khả năng.
Nhưng Bùi Y khăng khăng muốn ác ma Băng Sương bồi thường Louis các hạ gấp đôi.
Louis nghĩ nghĩ, nhân công thiểu năng trí tuệ hủy hoại buổi hẹn hò của hắn, bắt hắn ra chút máu cũng tốt.

Nghĩ như vậy, Louis hoàn toàn vứt ý tưởng ban đầu “Sương Hàn đại công có thể thu phục đại ca Viêm Ma” của mình ra sau đầu.
Đang lúc Viêm Ma cùng ác ma Băng Sương chiến đấu gay cấn, cửa lớn của cửa hàng thịt nướng Long tộc bỗng nhiên bị đẩy ra.
“Sao lại thế này? Phục vụ đâu?” Một thanh âm ồm ồm thô lỗ truyền đến.
Louis dừng lại một chút, trùng hợp như vậy? Không phải anh trai lập trình viên cố ý an bài đấy chứ? nhưng mà hắn lại không phát hiện ra hành vi cố ý sửa chữa số liệu nào.
Cho nên, mọi chuyện thực sự trùng hợp như vậy.
Tại điểm đến đầu tiên của cái cớ mà Louis tùy tiện tạo ra để lừa mị ma đi du ngoạn khắp thế giới, hắn đã gặp phải ý chí của thế giới — nếu thực sự có cái thứ này (Server tách khỏi cuộc hội thoại với Louis liên tiếp hắt xì mấy cái) — trả thù, để cho ma công cụ Ngưu Lãng Minh Qua mà hắn lấy cớ ngẫu nhiên gặp được hắn ở cùng một nhà ăn.
Bùi Y cũng cảm thấy thanh âm này quen tai, nhưng phản ứng của y không nhanh như vậy, chờ y nhớ tới đây là thanh âm của Ngưu Lãng Minh Qua thì đối phương cũng đã nói ra câu thứ hai từ khi tới đây.
“Nhà ăn này rốt cuộc có buôn bán không đấy? Có tin Ngưu Lãng Minh Qua ta khó chịu một cái là phá hủy cả cái cửa hàng này không!”
Được, đã nghe ra.

Bùi Y không nghe lầm, chính là Ngưu Lãng Minh Qua.
Y lập tức quay đầu nhìn về phía Louis, đầy mặt viết: “Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Louis dựng thẳng một ngón tay đè lên môi mị ma, hơi dựa vào gần dán lỗ tai mị ma nói: “Suỵt, chú ý nhìn cảnh vậy xung quanh.”
Hoàn cảnh?
Bùi Y nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ những thứ bị đại ca y và ác ma Băng Sương đánh hư, những đồ vật khác đều khá tốt — từ từ, cái Louis các hạ chỉ hẳn không phải là cái này.
Bùi Y lấy lại tinh thần, phát hiện sinh vật dưới lòng đất xem náo nhiệt ở xung quanh đang khe khẽ nói nhỏ:
“Này, anh em.

Ông có nghe được không? Hắn nói hắn là ai?”
“Ngưu Lãng Minh Qua! Ma thần đại nhân a, hắn chính là tên ác ma sừng trâu hung tàn kia!”
“Thật đúng là quá xui xẻo, tôi chỉ đơn giản là đến ăn một bữa cơm trưa thôi mà.”
“Đừng sợ, anh em.

Đây chính là nhà ăn cự long.”
“Đúng vậy, không sai.

Ác ma sừng trâu có hung tàn đến đâu đi nữa thì khi đối diện với mười mấy con rồng cũng phải tự hỏi xem có thể chịu được khoản bồi thường kếch xù sau chiến hay không.”
“Nghe đi, thế mà hắn lại nói muốn đập nhà ăn cự long.

Tôi cảm thấy tạp trí ‘Nam Ma’ số trước nói không sai, Ngưu Lãng Minh Qua quả nhiên sỉ nhục chỉ số thông minh của các ứng cử viên Ma vương lần này.”
Bởi vì thời gian dài không có phục vụ nào để ý đến Ngưu Lãng Minh Qua, thanh âm nói nhỏ của các sinh vật dưới lòng đất cũng càng ngày càng lớn, truyền cả vào tai ác ma sừng trâu, cho nên Ngưu Lãng Minh Qua làm ra hành động rút vũ khí, hủy hoại nhà ăn.
Vũ khí của gã là một cái rìu rất lớn, lưỡi rìu vô cùng sắc bén, khi bổ lên vách tường giống như đang chém một miếng bánh quy vậy.
Đây cũng không phải là công trình bã đậu của nhà ăn Long Tộc — cho dù vật liệu sử dụng khi xây dựng của bọn họ quả thật rất bình thường — đây là nhấn mạnh rằng vũ khí của Ngưu Lãng Minh Qua siêu tốt, đủ để phá hư một vách tường hoàn chỉnh.
“Oanh” một tiếng, vách tường sụp xuống, lộ ra thân ảnh đang cuốn vào nhau của Viêm Ma cùng ác ma Băng Sương.

Phí Y Ice: “?”
Phí Y: “Các hạ có việc gì sao?”
Ice: “Là mi quấy rầy ta giao lưu tay chân với Phí Y?”
Ác ma sừng trâu “Hừ” một tiếng: “Chính là bọn mi hấp dẫn sự chú ý thuộc về Ngưu Lãng Minh Qua ta?”
Phí Y: “Ha?”
Ice buồn cười thay đổi tư thế, đổi tư thế đón đỡ thành cầm lấy tay Phí Y, ngoài miệng nói: “Có phải đầu óc của gã bị vu yêu lấy đi làm thí nghiệm?”
Ngưu Lãng Minh Qua vô cùng không vừa lòng chuyện hai tên ác ma này xem nhẹ gã, khi gã nắm chặt vũ khí muốn tuyên bố vị trí trung tâm của mình thì bỗng nhiên bị mười mấy con rồng vây quanh.
Em gái cự long mặc quần áo hầu gái hai mắt sáng lên nhìn Ngưu Lãng Minh Qua: “Xin chào quý khách, cố ý phá hư kiến trúc của cửa hàng chúng tôi dựa theo giá thị trường phải bồi thường 1000 lần.

Phí dụng của mặt tường này tổng cộng là 200 triệu ma tinh tệ.”
Ngưu Lãng Minh Qua nheo mắt, lỗ mũi đeo khoen phun ra một ngụm khí: “Ta biết rồi, bọn mi đây là cố ý ăn vạ.”
Tráng hán hắc long lắc lắc cái đuôi: “Nói chuyện chú ý một chút a, đừng tưởng mi là ứng cử viên Ma vương thì ta không dám làm gì, ứng cử viên Ma vương ở đây cũng không chỉ một mình mi.

Nhìn Louis các hạ xem, ngài ấy điệu thấp cỡ nào a.

Cùng tiểu mị ma ra ăn cơm còn phụ trách trả phí bồi thường cho anh trai mị ma cùng tình địch.”
“Đúng vậy, Louis các hạ săn sóc ôn nhu cỡ nào.” Một cô nương lục long khác phụ họa.
Bồi thường, đánh nhau, mị ma.
Ba từ ngữ mấu chốt này vừa xuất hiện, ánh mắt của tất cả các sinh vật đều nhìn về phía Bùi Y cùng Louis.
“Thế mà lại là thành chủ Louis thần bí?”
“Đây vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Louis thành chủ.

Bên cạnh chính là mị ma của hắn sao? Tuy không có ‘hung khí’ lớn, nhưng đường cong thân thể cũng không tồi, mặt siêu cấp đẹp nữa.


Quả nhiên thành chủ Louis đúng là tinh mắt.”
“Vậy ác ma Băng Sương kia chính là Sương Hàn đại công? Kỳ quái, tình địch đánh nhau tại sao lại phải đi đánh anh trai của mị ma đương sự?”
“Trời ạ, tin tức của ác ông đúng là lạc hậu.

Chỗ tôi có tin tức bí mật mới nhất.

Đây không phải là tình tay ba gì, đây là tuồng sóng gió gia đình càng thêm bùng nổ.”
“A!”
Bùi Y: “……” Tại sao nghe xong những sinh vật dưới lòng đất này ăn dưa nói chuyện phiếm xong thì cảm giác nguy cơ vừa mới nổi lên đã không còn vậy?
Phí Y cùng Ice liếc nhau, Phí Y hất Ice ra, bước nhanh đi đến bên người em trai nhỏ.

Hắn muốn cách Sương Hàn đại công càng nhanh càng tốt.
Sương Hàn đại công cảm thấy hôm nay mình đã tiếp xúc đủ với đại ca Viêm Ma rồi, rốt cuộc chỉ số thông minh cũng chạy trở về, không lại dây dưa tiếp, mà là khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, cao lãnh đứng một bên.
Còn Louis, một giây trước hắn còn đang tự hỏi có nên khống chế hướng đi của trình tự, cứu vớt trình tự ngu ngốc Ngưu Lãng Minh Qua này hay không.

Gã đã không phải cấp bậc thiểu năng trí tuệ do lập trình viên dùng chân viết nữa, mà gã đã bị kế hoạch ném mất đầu óc khi đang làm thiết lập nhân vật rồi.
Louis gần như đã ra quyết định cuối cùng, nếu không cứu vớt Ngưu Lãng Minh Qua, gã sẽ bị mười mấy con rồng cùng lão đại của hai trận doanh đánh chết ở nhà ăn này trước khi cốt truyện chính thức của phiên bản closed beta 2 bắt đầu mất.
Sau đó, cốt truyện cứ như vậy mà bị hí kịch hóa.
Ai có thể nghĩ đến chuyện đầu bếp của đàn cự long này có rồng là fan trung thành của Louis thành chủ chứ?
Bởi vì một câu “Thành chủ Louis” của đầu bếp cự long, thù hận của Ngưu Lãng Minh Qua nháy mắt bị dời đi.
“Louis? Mị ma?” Ngưu Lãng Minh Qua ha một tiếng, “Đây chẳng lẽ là ý chỉ của Ma thần, đưa hai bọn mi đến trước mặt ta để nhận lấy cái chết?”
Bùi Y cũng “Ha” một tiếng, y không am hiểu chiến đấu, nhưng y cảm thấy ở phương diện nói chuyện này hẳn sẽ không thua ác ma sừng trâu.

Huống chi hôm nay, bên phải y có Louis, bên trái y có đại ca, sau lưng còn có một ma ngoài biên chế Sương Hàn đại công.
Bùi Y một chút cũng không lo lắng phương diện giá trị vũ lực.
“Chủng loại biến dị của tộc đàn ác ma sừng dê, chẳng lẽ còn có kỹ năng khoác lác sao? Đúng là xứng với cái sừng trâu của mi nha.


Chậc, nhìn vẻ mặt hiện tại của mi đi, đúng là nên tìm một cái kính nữ yêu đến soi cái gương mặt xấu xí này của mi một chút.

Cái khoen mũi này quả thực đã sỉ nhục giới thời thượng, làm sao lại có một mẫu khoen mũi xấu như vậy chứ? Mi chính là trâu cày nuôi trong nhà của nông phu trên mặt đất à?”
“Mi, nói, lại, một, lần?” hàm răng Ngưu Lãng Minh Qua nghiến ken két.
Mắt Bùi Y trợn trắng: “Chậc, lại là một con trâu điếc nữa chứ.”
“Hô —-” Ngưu Lãng Minh Qua tức điên rồi vung rìu chém về phía Bùi Y.
Ba con ác ma đồng thời ra tay.
Louis ỷ vào quyền hạn cao, trộm điều chỉnh nhanh tốc độ của mình.
Chỉ thấy ác ma vực sâu giống như pháp sư vèo một cái đã xuất hiện trên quỹ đạo công kích của rìu lớn, cùng lúc với việc chắn kín mị ma ở phía sau, ác ma vực sâu vươn một bàn tay cầm lấy lưỡi rìu.
Bộ mặt của ác ma sừng trâu dữ tợn, giống như dùng hết khí lực toàn thân.

Mà Louis lại vô cùng thoải mái mà cầm lấy lưỡi rìu của gã.
“Thành chủ Louis thế mà dùng tay không chặn lại!”
“A, nam ma chất lượng tốt như vậy, tôi cũng muốn có.”
“Đều là ứng cử viên của Ma vương, thực lực lại chênh lệch lớn như thế.”
“Cho nên mới nói thành chủ Louis điệu thấp nha.”
Bùi Y nghe những sinh vật dưới lòng đất khác ca ngợi Louis các hạ, vô cùng đồng ý mà gật đầu.
Đúng, không sai.

Louis các hạ chính là ưu tú như vậy.
Louis mỉm cười giương tay lên, cái rìu lớn cùng với Ngưu Lãng Minh Qua cùng bay ngược ra ngoài.
Hắn bình tĩnh mà sửa sang lại cổ tay áo một chút, ngay sau đó cũng nhấc chân đi ra ngoài cửa.
Đàn em của Ngưu Lãng Minh Qua há hốc mồm nhìn đại ca bị ném ra khỏi cửa lớn, không biết có nên đi đến đỡ một cái hay không.
Ngưu Lãng Minh Qua ngây ngốc ngã trên mặt đất vài giây, đang muốn giãy giụa bò dậy.
Louis đi qua, một chân đạp lên ngực Ngưu Lãng Minh Qua: “Muốn trả thù ta sao? Tới thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm, ta sẽ chơi một trận với mi.”
Hết chương 47..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.