Công Lược Lĩnh Chủ Thành Phố Ngầm Kia

Chương 24: Chương 24





Bùi Y chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.
Ở trong văn phòng của ác ma đỉnh cấp, một con Cốt Long rũ đầu ghé vào bên chân mình, khóc lóc cầu mình thu nhận một con Cốt Long khác.
Nghe như là một chuyện cười cấp thế kỷ nào đó.
Nhưng đúng là nó đã xảy ra.
Bùi Y nhìn Cốt Long rồi nhìn lại Louis: “Vị tiên sinh Cốt Long này, con hắn thực sự không có vấn đề nào khác sao?”
Bằng không thì tại sao lại phải khóc lóc cầu xin để tới làm công miễn phí tại thành phố ngầm mới mở của một mị ma?
Đương nhiên, mị ma cũng không phải là không tin thành phố ngầm của mình, y sẽ có lực lượng vũ trang, Cốt Long, kỵ sĩ máu hoặc là đoàn ám sát nổi bật … nhưng không phải bây giờ, không phải ở giai đoạn này.
Đối mặt với câu hỏi của mị ma, Gubonake có chút xấu hổ mà dùng móng vuốt cào cào mặt đất.
Louis đá nó một cái: “Nói chuyện.”
Gubonake: “Con trai đáng thương của tôi cái gì cũng tốt, nhưng mà… hiện giờ có lẽ nó đang ở trong tay một pháp sư vong linh.”
Trong phòng thực an tĩnh, chỉ có thanh âm Cốt Long mài móng vuốt lên sàn nhà.
“Pháp sư vong linh kia, tên của gã là Vong · Lagrange · Linh.”
Vong · Lagrange · Linh, một pháp sư vong linh truyền kỳ, một vu yêu đã sống hơn 900 năm, chiếm cứ bình nguyên Tử Vong Chi Ngân được đặt biệt danh là bãi tha ma, cách mặt đất vô cùng gần nhưng lại là một trong những con đường mà các chủng tộc trên mặt đất không muốn đi nhất khi tấn công vào dưới mặt đất.
Nguyên nhân không phải bởi vì nó, mà là do vị pháp sư vong linh Vong · Lagrange · Linh này quá có thể đánh.
Thủ hạ xương khô của gã đã chất đầy bình nguyên Tử Vong Chi Ngân, bất cứ một sinh vật nào tự tiện xông vào đều sẽ bị đại quân vong linh không thể đếm được của gã bao phủ, sau đó biến thành một sinh vật vong linh mới của bãi tha ma.
Louis cố nén cảm xúc muốn xoa thái dương, gọi Server trong đầu.
“Kiểm tra cho ta, hiện giờ có bao nhiêu AI đang tự do hoạt động.”
Server đang chui đầu vào một số lượng lớn tài nguyên tranh ảnh: “???? Cái gì?”
Bùi Y nhìn Gubonake, trầm mặc cả chục phút.
Y nói với Cốt Long: “Xin lỗi, mi có thể lặp lại tên của vị pháp sư vong linh kia một lần nữa không?”
Gubonake: “Hắn tên Vong · Lagrange · Linh.”
Bùi Y: “Ta vẫn là nên đi đến nơi vực sâu bắt một con vực sâu loại bình thường để làm anh linh thôi.” Y nhấn mạnh hai chữ “bình thường” này.
“Từ từ, từ từ.” Gubonake vội vàng hô: “Mị ma tiểu tiên sinh cậu đừng chạy a, còn không phải là Vong · Lagrange · Linh sao, một vu yêu 900 tuổi, Louis đại nhân của chúng ta muốn đánh hắn quả thực đơn giản như đánh một con Goblin vậy.”
Gubonake nói liên mồm như bắn súng: “Cậu có thể mang theo chủ nhân vĩ đại của tôi đi đến bình nguyên Tử Vong Chi Ngân.

Ôi, chủ nhân nhân từ của tôi a, ngài nhất định nguyện ý cứu vớt đứa con đáng thương của tôi tớ hèn mọn của ngài.”
Louis liếc mắt nhìn Cốt Long một cái, hai đốm lửa linh hồn chỗ hốc mắt của Cốt Long nhảy lập lòe.
Chú em, được lắm.
Louis mặt không biểu cảm cho Gubonake một ánh mắt tán thưởng, cũng buông lỏng cái chân vẫn luôn đạp lên cánh xương của Cốt Long.
Gubonake nhanh chóng lùi lại cánh.

Ô ô, vết nứt xương lớn như vậy phải mất bao lâu mới có thể lành chứ, nó quá khó khăn rồi.
Louis phất phất tay để Gubonake trở về không gian anh linh trên nóc nhà.
“Nếu em nguyện ý thử, không biết ta có vinh hạnh cùng em đi đến bình nguyên Tử Vong Chi Ngân hay không.”
Có lẽ là nụ cười của ác ma đỉnh cấp quá có tính lừa gạt, Bùi Y đáng xấu hổ gật đầu.
————————————–
Làm AI trung tâm của trò chơi 《 Thành phố ngầm mạnh nhất 》này, Louis có được 109 tòa thành phố ngầm mãn cấp cùng hơn ba vạn Boss đàn em cấp độ sử thi.

Phương thức đi ra ngoài của hắn đương nhiên không giống với mị ma.
Hắn không cần gọi rồng bay tốc hành, cũng không cần đi sử dụng truyền tống trận của chính phủ.
Hắn gọi tới một con Cự Hình Độ Quạ.
“Mẹ của tôi ơi, đây là cái gì?” Người chơi đang học kỹ năng với NPC trừng lớn mắt nhìn con quạ loại siêu lớn bay về phía đại sảnh thành chủ.
Ezhan vuốt râu cười tủm tỉm: “Đây là Cự Hình Độ Quạ, xem ra thành chủ đại nhân muốn đi nghỉ dưỡng xa nhà.”
“Nghỉ dưỡng? Ngồi thứ này?” Người kia nhìn căn phòng thật lớn bên trên Độ Quạ, cảm thán: “Đây là xe phòng phiên bản thành phố ngầm a.”
“Mịa, đồ họa cùng nguyên họa của trò chơi này thực sự trâu bò, vừa nãy có người còn thấy một con Cốt Long ở đại sảnh thành chủ dọa sợ một con rồng bay, bên này lại xuất hiện một con chim lớn siêu cấp.”
“Tọa kỵ a tọa kỵ.

Khi nào tôi mới có một cái phòng xe như vậy.”
“Nằm mơ.” Defa đi ngang qua cuốn sợi thuốc lá, liếc mắt nhìn người chơi rồi nghênh ngang đi về phía văn phòng của Mũ Đỏ.
“Đệt, hai tên địa tinh kia lại sắp tụ tập cùng một chỗ cắn thuốc.”
Cự Hình Độ Quạ dừng ở bên ngoài đại sảnh thành chủ, nó có một bộ lông chim đen nhánh, chỉ có vài sợi linh vũ vô cùng dài chỗ đuôi là mang màu đỏ tím mỹ lệ.
Trên lưng nó cõng một căn phòng nhỏ không nhìn ra làm bằng cái gì nhưng cửa và cửa sổ đều đủ cả, phía trên đỉnh của nóc nhà còn có một quả táo hồng.
“Oa tuyệt quá.” Mị ma nhìn Độ Quạ, lộ ra biểu tình kinh diễm: “Trang bị đi xa mẫu mới nhất, Người Lữ Hành 2000.”
Louis vươn tay với mị ma: “Suy xét đến việc bình nguyên Tử Vong Chi Ngân cách nơi này vô cùng xa, ta nghĩ vẫn là ngồi Cự Hành Độ Quạ tương đối thoải mái.”
Bùi Y để tay vào lòng bàn tay của ác ma đỉnh cấp: “Ngài thật là quá chu đáo.”
Hai ma cùng giương cánh mượn lực, bay về phía Người Lữ Hành 2000 trên lưng Cự Hình Độ Quạ.
Cầu Cổn Cổn nằm dưới mặt đất, nhìn về phía trước: “Cánh của anh trai nhỏ mị ma so với lão Lou thật là nhỏ a.”
Bên cạnh nàng, một con Goblin ngửa đầu, híp mắt nói: “Lão Lou và mị ma cùng đi xa nhà thì cái nhiệm vụ kia của cô phải làm sao?”
Cầu Cổn Cổn thở dài nói: “Vừa được nhắc nhở là đóng băng.

Cậu biết nhắc nhở nhiệm vụ viết như thế nào không?”
Goblin: “Viết như thế nào?”
Cầu Cổn Cổn: “Thành chủ đại nhân cùng với mị ma của hắn ra ngoài du lịch, bọn họ quyết định không mang theo sủng vật, hưởng thụ thế giới chỉ có hai ma khó có được.”
Goblin: “Đây là cẩu lương đầy vị chua nào vậy.”
—-
Kết cấu bên trong Người Lữ Hành 2000 lớn hơn hình dáng bên ngoài của nó nhiều, vận dụng ma pháp khuếch trương không gian mới nhất.
Bên trong có một gian phòng sinh hoạt, một gian phòng ngủ cùng một gian phòng cất chứa, toàn bộ đều được trang trí xa hoa, chỉ cần xách ba lô vào ở.
Quản gia tộc trong suốt còn nhét đầy đồ ăn vào trong phòng cất chứa, có thành phẩm, có bán thành phẩm, cùng với mấy chục U Linh Mary dùng để pha trà.
Có lẽ là túi để U Linh không được buộc chặt, vừa mới lên Người Lữ Hành 2000 là Bùi Y đã có thể nghe thấy âm thanh nức nở đặc biệt của U Linh Mary.
Y cùng với ác ma đỉnh cấp nhìn nhau một cái, đi về phía phòng cất chứa phát ra âm thanh.
Vừa vào cửa đã thấy túi đựng U Linh Mary bị đổ nghiêng, một đám U Linh đang lên kế hoạch chạy trốn.
Louis búng tay một cái, đầu ngón tay toát ra lửa địa ngục.
“Không không không.” Bùi Y lập tức bắt lấy tay Louis: “Xử lý chúng nó không cần phiền toái như vậy.”
Y tùy tay túm lên một ấm trà, đi qua cất toàn bộ lũ U Linh vào trong ấm, sau đó đóng nắp, cả thế giới liền an tĩnh.
Bùi Y quơ quơ ấm trà trong tay, cười nói: “Chỉ là một ít tài liệu pha trà, cất vào trong ấm là sẽ không kêu.”

Louis gật gật đầu, thì ra là thế này.

Bộ dáng cầm ấm trà của y thật đáng yêu.
Ở trong đầu Louis đã não bổ đến hình ảnh mị ma mặc tạp dề đứng trước bàn bếp mời hắn cùng nhau thưởng thức bánh kem.
——————————–
Cự Hình Độ Quạ bay lên, các người chơi nghênh đón thành phố ngầm không có Louis.
Thực nhanh, đã có người anh em cứng đầu tụ tập một đội cảm tử, nếm thử việc đi xâm chiếm đại sảnh thành chủ.
“Nếu trò chơi này có độ tự do cao thì chiếm lĩnh chủ thành cũng là một trong những quy tắc trò chơi.

Thừa dịp lão Lou không ở đây, chúng ta đi chiếm lĩnh đại sảnh thành chủ thôi!”
Mười người chơi dám chết xuất phát.
Những người còn lại không tham gia hai mặt nhìn nhau, Manh Vương dùng ánh mắt thương hại nhìn bọn họ đi xa.
“Lão Lou không có thì bọn họ đánh thắng được người lùn cùng địa tinh? Còn có con Cốt Long mới chỉ xuất hiện một lần kia nữa?”
“Tôi cho rằng, chúng ta có thể nhìn xem đám anh em này đi tìm đường chết như thế nào.”
“Ý kiến hay, tôi còn có thể quay cái video ‘Một trăm cách đi tìm đường chết’ đăng lên mạng.”
“Tôi không đi, tôi cảm thấy gần đây tôi đã mạnh lên rồi, tôi muốn đi đến phó bản khiêu chiến Cẩu Thặng một lần nữa.”
Vì thế, một bộ phận người chơi PVE kiên định đi đánh phó bản, một bộ phận người chơi PVP thì lại đi xem kỷ lục tìm chết của đội cảm tử.
Server được Louis giao cho quyền giám sát, nhận thấy hành vi của đám người chơi thì run rẩy cành lá đánh thức Cốt Long.
Slime dẫn đầu đội cảm tử đến gần đại sảnh thành chủ, hắn đẩy cửa, không đẩy được.

Hắn kêu gọi đồng bạn lại đẩy cửa lần nữa, vẫn không đẩy được.

Hắn bắt đầu trao đổi với đồng bạn —
“Có lẽ trên cửa có cơ quan, nhất định phải ấn cơ quan mới có thể mở cửa.”
“Đầu óc của mi như được thay bằng quái vật bùn vậy, trên cửa sao lại có cơ quan được chứ.”
“Ha ha ha ha, đây là loại so sánh nào vậy, quá thành phố ngầm a.”
“Không phải, đợi đã.

Là ai? Là ai đang nói chuyện?” Đội cảm tử luống cuống.
“Ta a.” Gubonake chui đầu ra khỏi cửa, mở ra cái miệng rộng đầy răng nhọn với các người chơi.
“A!!! Cốt Long!”
Các người chơi mặt dán mặt với Cốt Long ở cổng lớn đại sảnh phát ra tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết.
Thành phố ngầm hôm nay, cũng thật náo nhiệt a.
——————————
Tuy hình thể của Cự Hình Độ Quạ rất lớn nhưng tốc độ cũng không kém mấy so với rồng bay tốc hành.

Chỉ ba ngày đã bay từ thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm đến bên cạnh bình nguyên Tử Vong Chi Ngân.
Bùi Y đi đến ban công nhỏ của Người Lữ Hành 2000, nhìn xuống Tử Vong Chi Ngân từ trên cao.
Hoàn cảnh xung quanh nó là hai thái cực rõ ràng.

Hai bên hẻm núi cùng đồi núi còn có thể thấy khoáng thạch cùng bùn đất màu đồng thau và các loại thực vật có màu sắc diễm lệ, vừa nhìn đã biết không phải loại cây cỏ dễ chọc.
Mà bình nguyên Tử Vong Chi Ngân thì giống hệt như tên của nó vậy.

Bùn đất cháy đen, tràn ngập chướng khí màu tím đậm, nhìn giống như một vết sẹo thật lớn.
“Nơi này chính là bình nguyên Tử Vong Chi Ngân.” Louis vén mành đi đến phía sau Bùi Y.
Độ Quạ hạ thấp độ cao.
Hiện tại xuyên thấu qua chướng khí là có thể thấy được đống xương trắng của bình nguyên Tử Vong chi Ngân, có một số nằm trên mặt đất, có một số đang tự do hoạt động.
Bùi Y rất rõ ràng, những bộ xương trắng không thể đếm được, thoạt nhìn vô cùng giòn này sẽ nhanh chóng bò dậy, hung tàn mà xử lý bất kỳ kẻ nào dám xâm nhập.
Tên Cốt Long kia quả nhiên không làm cuộc mua bán lỗ vốn.
Nếu đơn giản chỉ tính trên phương diện tiền bạc, muốn cứu ra một con Cốt Long từ trong tay Vong · Lagrange · Linh thì cần phải tìm một sinh vật cùng cấp truyền kỳ, hoặc là một ác ma đỉnh cấp bậc quân chủ, trước tiên không nói đến chuyện có thể mời được hay không, mà cho dù có mời được thì giá trị cũng đáng để một con Cốt Long phục vụ ít nhất 50 năm.
Chỉ cần tính như vậy, Bùi Y liền cảm thấy Louis đúng là một ác ma tốt bụng.
Bùi Y xoay người, há mồm, đang muốn như thường ngày mà bày tỏ sự cảm ơn của y đối với ác ma đỉnh cấp.
Louis dựng thẳng một ngón tay dán lên môi Bùi Y.
Bùi Y sửng sốt, theo bản năng mà vươn đầu lưỡi liếm một chút.
Liếm xong, y mới phát hiện mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì, từ gương mặt đến vành tai đều bịt kín một tầng hồng nhạt.
Louis cũng sửng sốt một chút, cảm xúc mềm mại rõ ràng trên ngón tay, hắn lại một lần nữa cảm ơn kế hoạch đã thiết kế ra các động tác cho mị ma, làm vô cùng đẹp.
“Ta muốn nói, nếu chỉ là lời cảm ơn thì không cần nói nữa.” Louis hơi có chút lưu luyến rời ngón tay đi: “Chúng ta sắp hạ xuống, muốn làm một cái ôm trước khi chiến đấu không?”
Nói xong, Louis mở ra cánh tay.
Bùi Y lộ ra một nụ cười tươi, cũng giang hai tay ôm chặt lấy Louis
“Ngài nhất định có thể dễ dàng đánh bại Lagrange.” Mị ma nhẹ nhàng nói lời chúc phúc bên tai ác ma đỉnh cấp.
Louis bình tĩnh tự tin trả lời: “Đương nhiên.”
Không có AI nào có thể thắng chủ trình tự, AI thoát ly khống chế cũng không được, giả thiết lực lượng mạnh nhất của hắn đã được cố định chắc.
Bởi vì phía trên của bình nguyên Tử Vong Chi Ngân đã bị lấp đầy kết giới cấm bay, Cự Hình Độ Quạ chậm rãi hạ xuống bên cạnh Tử Vong Chi Ngân.
Ở chỗ này, chướng khí màu tím cũng không quá nồng, đối với chủng tộc ác ma mà nói, cho dù là loại ác ma nào, đều không cần sợ hãi chướng khí cấp độ này.
Cho nên mang theo khẩu trang cũng chỉ có Cự Hình Độ Quạ sau lưng hai ma.
Cảm giác đầu tiên sau khi bước lên bình nguyên Tử Vong Chi Ngân chính là dày đặc hơi thở âm u.

Nếu như cần phải hình dung thì có chút giống với cảm giác một trăm tên cương thi vây quanh bạn nhảy điệu aloha vậy.
Lại một trận gió âm nữa nổi lên, lại thêm một luồng mùi thối của xác chết.
Bùi Y cùng Louis chậm rãi đi về phía trước, hình thể to lớn của Cự Hình Độ Quạ cùng uy áp của ác ma làm đám xương trắng ngo ngoe rục rịch xung quanh không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng càng đi sâu vào trong, bộ xương khô cùng những loại sinh vật vong linh khác càng tụ tập nhiều hơn, hoàn toàn vây chặt lấy đám Bùi Y.
Nhìn xuống từ không trung, xung quanh Bùi Y như có một vòng chân không, ngoài vòng chen đầy sinh vật vong linh như hổ rình mồi.
Bùi Y có chút khẩn trương mà dán sát vào ác ma đỉnh cấp: “Các hạ, chúng ta bị bao vây.”
Louis: “Đây đúng là điều ta muốn.”
Bùi Y: “A?”

Ác ma đỉnh cấp vươn tay, trong miệng phát ra một âm tiết, hắn như là một vị nhạc trưởng mà vung tay phải — trên bầu trời đột ngột rơi xuống một tia sét.
Tia sét kia cực kỳ lóa mắt, ngay cả ánh sáng của bảy mặt trăng cũng bị ảm đạm.
Cùng với việc tia sét giáng xuống thì đại quân vong linh cũng động.
Chúng nó đồng thời xông về phía vòng vây, tia sét do Louis đưa tới lúc này như tràng pháo hoa lớn, lấy hắn làm trung tâm mà phóng xạ ra bốn phía.
Âm thanh bùm bùm vang lên bên tai không dứt, cùng với nó là tiếng kêu thảm thiết của đại quân vong linh.
Vì thế, Bùi Y không thể không bưng kín lỗ tai.
“Thanh âm này còn chói tai hơn tiếng thét của Mary.” Y nhỏ giọng nói.
“Ta cũng cho là như vậy.” Louis nhíu mày, nhìn Bùi Y đang che lỗ tai, lại trấn an Độ Quạ bị âm thanh dọa xù lông, bố trí một kết giới cách âm.
Chờ đến khi đợt sét qua đi, mấy vạn sinh vật vong linh đều đồng loạt ngã trên mặt đất, đám có thân thể như cương thi thì phủ bởi màu sắc cháy đen, bộ xương khô thì vỡ thành xương nát, linh thể trực tiếp biến mất….Tình huống đồ sộ đến nỗi có thể lên trang bìa của nguyệt báo dưới lòng đất.

Đáng tiếc, cũng không có phóng viên nào dám đến Tử Vong Chi Ngân để chụp ảnh.
Bùi Y cứng đờ quay đầu, sau khi xác định ác ma đỉnh cấp chỉ dùng một chiêu là có thể giải quyết một vụ thiên tai vong linh bản đơn giản, y dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Louis: “Louis các hạ, ngài quả thực là Ma vương trong lòng em.”
Louis nhìn đôi tay mị ma hưng phấn bắt lấy vạt áo ngoài của hắn, cùng với cái đuôi vô ý cuốn về phía hắn kia, hận không thể tự mình mọc ra một cái đuôi, cuốn lấy cái đuôi tình yêu nhỏ của đối phương.
Đáng tiếc, hắn là loại không đuôi của tộc ác ma vực sâu.
Cảm giác tiếc nuối lan tràn dưới đáy lòng Louis.
Điều chỉnh lại tâm tình của mình, Louis nói: “Động tĩnh lớn như vậy đủ để dẫn ra Lagrange, nhớ kỹ phép thuật tăng cường phụ ma mà ta đã nói cho em không?”
Bùi Y gật gật đầu: “Nhỡ rõ.” Chỉ cần một âm tiết là có thể chủ động kích hoạt phụ ma loại phòng ngự trên áo sơ mi, trí nhớ của Bùi Y trong việc nhớ những thứ ngoài ‘Quy tắc của mị ma’ đều vô cùng tốt, Louis chỉ dạy một lần là y có thể nhớ kỹ.
“Rất tốt.” Louis nói “Gã tới.”
Vong · Lagrange · Linh là một tên chỉ suốt ngày ru rú trong nhà, tin đồn khủng bố hoàn toàn dựa vào báo chí và nhân viên chuyển phát nhanh tận cửa tuyên truyền.

Yêu thích lớn nhất kiếp sống vong linh của gã chính là triệu hoán sinh vật vong linh làm dàn nhạc, tiếp đó là dùng bộ xương khô chơi đấu nhạc, cuối cùng là xem tạp chí bát quái.
Nửa giờ trước khi địa bàn của nó bị sét tấn công, Lagrange đang xem số báo mới nhất của tạp chí ‘Nói hươu nói vượn’.

Chủ biên kim bài Gargamel của tờ báo này là học sinh của gã, sau khi biết sở thích của đạo sư thì mỗi lần khi ra số mới nhất đều sẽ gửi một quyển cho đạo sư.
Số báo lần này, trang bìa của tạp chí ‘Nói hươu nói vượn’ chính là vị ác ma vực sâu có được 109 tòa thành phố ngầm mãn cấp, đang tranh cử vị trí Ma Vương – Louis.
Chủ đề của số báo lần này được viết bằng loại ký tự hoa lệ thông dụng của thế giới dưới lòng đất.
Ác ma bá đạo yêu tôi.
Ngoài bìa, yêu tinh ánh sáng của bình nguyên Tro Tàn nhảy múa đầy trời, cánh chim màu đen thuộc về ác ma vực sâu giang rộng, trong ngực hắn ôm một sinh vật không thấy rõ chủng tộc cùng gương mặt.
Trong bóng đêm thâm thúy, trong điệu múa của đám yêu tinh đom đóm, cảnh tượng lãng mạn cỡ nào.
Lagrange nghiêm túc ghi chép —
Thời gian: Nhất định phải là đêm tối, bởi vì ban đêm có cảm giác đẹp đẽ mông lung đặc biệt.
Tư thế: Ôm từ sau lưng, vòng ‘ta’ ở trước ngực.

Có vẻ rất có cảm giác an toàn.
Những lưu ý khác: yêu tinh đom đóm.

Tác dụng là chiếu sáng cùng ánh đèn có thể điều khiển theo ý muốn.

A, nghĩ như vậy thì hình như có thể thay thế bằng bộ xương khô? Chỉ cần có nhiều ngọn lửa linh hồn thì cũng có thể tạo thành hiệu quả như vậy.
Lagrange ghi chép xong, nhìn lại một lần, phát hiện ra Tử Vong Chi Ngân của gã chính là thánh địa hẹn hò a.
Nhưng mà, tại sao lần trước khi gã vừa muốn hẹn một em gái tinh linh hắc ám, em gái kia vừa mới biết được hắn ở Tử Vong chi Ngân liền lập tức ‘block’ gã chứ?
Lagrange nghĩ nghĩ, nhất định là bởi vì em gái nổi bật có tính cách cường thế, thích chủ đạo mọi thứ, gã dò hỏi làm em ấy cảm thấy bị động.

Ừm, nhất định là như vậy.
Khi đang tiến hành học tập kỹ lưỡng tạp chí ‘Nói hươu nói vượn’ được một nửa, Lagrange bị một trận đất rung núi chuyển đánh gãy suy nghĩ.
Gã tháo mắt kính xuống, xách lên pháp trượng của mình, nổi giận đùng đùng đi ra tháp pháp sư.
Gã muốn nhìn xem là ai đánh gãy gã học tập.
Bộ xương khô lại đứng lên một lần nữa như rối gỗ bị giật dây, xương cốt bị lệch khớp lại một lần nữa lắp ráp lại vang lên tiếng ‘lách cách’, nghe vô cùng sởn tóc gáy.

May mắn, Bùi Y ở trong kết giới cách âm nên không nghe thấy.
Y chỉ có thể thấy các loại sinh vật vong linh không thể đếm được như bộ xương khô, cương thi, u linh, chó địa ngục,… lui về hai bên, để lộ ra một con đường thẳng tắp.
Một sinh vật ăn mặc hoa hòe lòe loẹt đi nhanh ra khỏi con đường.
Làn da gã là một màu trắng tái nhợt, nhưng lại phiếm ra ánh sáng xanh lam đặc biệt, như là bị đóng băng vậy, không hề có sinh khí.

Hai hốc mắt gã trống rỗng sâu hun hút, chỉ thỉnh thoảng lập lòe vài đốm sáng nhỏ mờ mờ.
Đây rõ ràng là diện mạo vu yêu.
Hiển nhiên, đây chính là pháp sư truyền kỳ, Vong · Lagrange · Linh.
Áo choàng pháp sư đầy hoa văn quý phái không hợp với hoàn cảnh xung quanh, nhưng hiển nhiên vị tiên sinh vu yêu này cũng không chú ý tới điều ấy, gã thậm chí còn cài một bông hồng đỏ thắm ở trên áo choàng.
Bùi Y vô cùng khiếp sợ với phong cách ăn mặc đầy ngả ngớn này của Lagrange.
Louis vẫn còn tốt hơn Bùi Y một chút, hắn biết Lagrange muộn tao, nhưng hắn không biết là loại muộn tao này.

Có chút, cay mắt.
Cùng lâm vào khiếp sợ chính là Lagrange.
Gã nhìn Louis, nhìn tạp chí trong tay, rồi lại nhìn Louis, nhìn tạp chí trong tay, sau khi so sánh nhiều lần mới xác nhận, đây chính là ác ma vực sâu, Louis.
Hắn tới Tử Vong Chi Ngân hẹn hò sao?
Tử Vong Chi Ngân quả nhiên là thánh địa hẹn hò.
Lagrange nhìn đám sinh vật vong linh của gã, hủy bỏ hết những con không có tác dụng chiếu sáng, thay bằng chủng vật có thể sáng lên, cũng mệnh lệnh chúng nó nỗ lực sáng lên.
A, gã đúng là một vu yêu tốt.
Chẳng những cung cấp địa điểm hẹn hò cho những ma khác mà còn cung cấp đèn làm đạo cụ.

Có ai còn phục vụ chu đáo hơn gã chứ?
Không được, gã phải thu thêm phí phục vụ.

Lagrange: “Vị các hạ này, ở đây thu phí 2000 ma thạch một giờ, phục vụ lửa linh hồn của xương khô tự động điều tiết sẽ thu thêm 500 ma thạch một giờ.

Giá cả vừa phải, xin hỏi là quẹt thẻ hay trả tiền mặt?”
Ở trong kết giới cách âm, Bùi Y cùng Louis liếc nhau.
Bùi Y: “Ngọn lửa linh hồn của bọn chúng trở nên lớn hơn rồi, vu yêu muốn ra tay sao?”
Louis: “Hình như xuất hiện vấn đề ở đâu đó.

Ta không cảm nhận được phép thuật ngưng tụ ma lực của vu yêu.”
Lagrange hơi tức giận, ác ma đỉnh cấp này tại sao lại keo kiệt trong việc tán gái như vậy, nghe thấy thu phí còn cố ý làm lơ gã chứ.

Mất công tạp chí ‘Nói hươu nói vượn’ còn nói hắn ôn nhu, lãng mạn săn sóc cỡ nào.
Gã muốn cho em gái này biết đi theo ác ma keo kiệt này không có kết quả tốt.
Vu yêu đột nhiên di chuyển pháp trượng, kết giới cách âm Louis tùy tiện xây dựng ‘phanh’ một cái vỡ vụn.
Ngay sau đó Lagrange sử dụng dịch chuyển mà pháp sư nào cũng biết, xuất hiện ở ngay phía trước Louis.
Louis giơ tay bóp cổ gã.
Đây hẳn là phản ứng ngay lập tức của ác ma đỉnh cấp, bắt lấy gã ngay sau khi vu yêu hiện thân.

Nhưng từ góc độ bàng quan của Bùi Y mà nói thì rất giống như vu yêu tự mình đưa tới cửa cho ác ma bóp cổ.
Lagrange: “Buông, buông, buông tay.

Không trả tiền thì thôi mi thế mà dám tập kích lĩnh chủ của Tử Vong Chi Ngân.

Có xấu hổ hay không?”
Louis: “Trả tiền?”
Bùi Y: “Hiện giờ đánh nhau với pháp sư vong linh, đánh hỏng bộ xương khô còn phải đền tiền sao? Đây là thủ đoạn ăn vạ kiểu mới của pháp sư vong linh bọn mi?”
Lagrange: “Ăn vạ cái gì? Bọn mi hẹn hò ở chỗ này không cần trả tiền thuê địa điểm cho ta sao? Ánh đèn ngọn lửa linh hồn không cần trả phí dịch vụ sao?”
Bùi Y: “Cái, cái gì? Hẹn hò? Ở chỗ này?”
Louis buông lỏng cổ tay bóp cổ pháp sư vong linh: “…..Mau tỉnh lại, không có sinh vật sẽ muốn hẹn hò ở Tử Vong Chi Ngân, trừ hệ vong linh ra.

Không khéo, bọn ta đều không phải.”
“Không có khả năng!” Lagrange như bị đả kích rất lớn, cao giọng phủ nhận.

Pháp bào trên người gã phồng lên, nhóm sinh vật vong linh của gã hùng hổ thu nhỏ lại vòng vây.
Bùi Y thời khắc chuẩn bị chiến đấu.
Vu yêu giơ cao pháp trượng, Bùi Y khẩn trương nắm hai tay, cái đuôi cuốn chặt lên đùi.
Lagrange: “Bọn mi không phải tới hẹn hò thì đến làm cái gì? Còn có mi, cái đuôi của mi tại sao lại phải cuốn chặt lên đùi hắn? Đây không phải là biểu hiện thân mật hẹn hò thì là cái gì? Mi, ác ma Louis, thừa nhận đi, mi chính là một nam ma keo kiệt.”
Louis: “…… Lagrange điên rồi.” Ta vẫn là đánh chết hắn thôi.
Bùi Y: “Ta, ta, ta chỉ là khẩn trương.

Khi ta khẩn trương thì cái đuôi sẽ tự động cuốn lấy thứ mà nó cho là an toàn.”
Mà ở nơi này giờ phút này, thứ được cho là an toàn —- Louis.
Lagrange: “Ta không điên.

Ta là vu yêu bác học Lagrange.

Ta thậm chí có thể sử dụng ma pháp vong linh chứng minh định lý Lagrange, ta cũng có đủ chứng cứ để chứng minh Tử Vong Chi Ngân là nơi hẹn hò tuyệt diệu.”
Nói xong vu yêu liền đưa ghi chép của gã cùng tạp chí ‘Nói hươu nói vượn’ nện trước mặt Louis cùng Bùi Y.
“Nhìn đi, nhìn đi.

Mỗi một luận điểm của ta đều có căn cứ ma pháp.”
Tay Bùi Y cầm lên một quyển, ác ma bá đạo yêu tôi? Đây là tiêu đề của tên paparazzi nào vậy? Bìa ngoài có chút quen mắt, đây, đây không phải tối hôm y cùng Louis ở bình nguyên Tro Tàn sao?
“Các hạ, quyển tạp chí này xâm phạm quyền hình ảnh của ngài.” Bùi Y nói với Louis.
Louis vừa mới xem xong ghi chép của Lagrange, đưa một tờ bị gập góc mới nhất cho Bùi Y xem.

Ác ma đỉnh cấp nhanh chuẩn tàn nhẫn túm lấy cổ áo vu yêu: “Em chờ ta ở chỗ này vài phút, ta cảm thấy ta cần phải nói, chuyện, riêng với Lagrange một chút.”
Louis kéo vu yêu đi mất, ngay trước mặt một đám sinh vật vong linh.
Ngọn lửa linh hồn của nhóm sinh vật vong linh nhảy lên, giống như là mật mã đặc thù nào đó.
“Lên hay không?”
“Không lên, đánh không lại.”
“Vậy tan đi.

Ta mới tắm bùn được một nửa.”
“Đi thôi, ta còn muốn ngủ thêm 20 năm nữa.”
Vì thế Bùi Y kinh ngạc nhìn đại quân vong linh rút đi như thủy triều, có một vài con trực tiếp nằm xuống đất, tan thành một đống xương cốt, có vài con trực tiếp đi vào sương mù biến mất không còn.
Cự Hình Độ Quạ kêu “a a” hai tiếng, cúi đầu.
Bùi Y bám vào mõm nó, bò lên đầu nó.

Sau đó liền thấy ở nơi xa hơn một chút, ác ma đang đánh vu yêu tơi bời.
Hình ảnh đó tương đối hung tàn.
Một cái đầu gối của Louis đánh Lagrange thành hình con tôm, tay thì túm lấy cổ gã kéo lên.
“Ta? Keo kiệt? Tới Tử Vong Chi Ngân hẹn hò? Lấy tạp chí hạng ba để làm nghiên cứu học thuật?” Louis khinh miệt mà cười một tiếng: “Vu yêu, đầu óc của mi bị đám cương thi mi nuôi ăn rồi à?”
Lagrange còn chưa kịp phản bác, Louis đã tiếp tục nói: “Còn có, nhìn xem cái pháp bào hoa hòe lòe loẹt này của mi đi, mi đang muốn trở thành một con yêu tinh hoa sao? Để ta nói cho mà biết, cái này không hề hợp với cái làn da màu xanh thi thể của mi một chút nào.”
Lagrange run rẩy môi, ánh sáng nhạt nơi hốc mắt vốn đã không quá sáng giờ lại càng thêm ảm đạm.
Louis buông tay ra, vu yêu ngã vào nền đất cháy đen: “Mặt khác, cái loại đồ vật như hoa hồng này, nếu không có sinh vật thưởng thức thì cài lên ngực trông rất là quê.”
Rất, là, quê.
Ánh sáng trong mắt Lagrange hoàn toàn tắt, trên gương mặt chết lặng của vu yêu chỉ còn hai hốc mắt tối om.
Louis đá gã một cái: “Này, đừng giả chết.

Chưa từng nghe qua có con vu yêu nào sẽ bị mấy câu đả kích giết chết.”
Lagrange hơi thở mong manh nói: “Mi, mi dẫm vào hộp sinh mệnh của ta.”
Louis: “?” Hắn nhấc chân, trên mặt đất là bùn đất bình thường đã bị ăn mòn.
Lagrange: “Một cái chân khác.”
Louis thay đổi vị trí của hắn.
Lagrange bổ nhào vào nơi ác ma đỉnh cấp vừa đứng, dùng sức đào đất vài phút.
Một hộp nhẫn vuông vức bị gã đào ra.
Gã mở hộp nhẫn ra, một cái nhẫn kim cương chừng hai mươi phân nằm yên trong đó.
“Hộp sinh mệnh đáng thương của ta, phải nhận lấy trọng lượng mà nó không thể chịu nổi.” Lagrange xoa xoa nhẫn, triệu hoán một lĩnh chủ xương trắng, để lĩnh chủ xương trắng ôm hộp sinh mệnh của gã rời đi: “Đi tìm hố số 300 để chôn đi.”

Louis nhìn vu yêu lâm vào trầm tư.
Hiện tại xử lý luôn tên Lagrange này, đổi một cái mới thì có được không nhỉ?
Không đợi hắn tính xong số liệu, Lagrange đã nói chuyện.
“Ta muốn phản bác mi, phẩm vị của ta không hề tệ một chút nào.

Ta muốn ….”
“Dừng.” Louis không biết xấu hổ sử dụng công kích siêu nhiên, đình chỉ vận hành trình tự.
Ác ma đỉnh cấp ôm hai tay, đi vòng quanh Lagrange một vòng, dùng ánh mắt bắt bẻ quét qua vu yêu.
“Thôi, ta không muốn bình phán phẩm vị của mi.

Nhắc lại một chút, ta không phải tới hẹn hò.

Ta tới để tìm một con Cốt Long, hơn 300 tuổi.

Nghe tên cha già không đáng tin cậy của nó nói thì nó chỉ lớn tầm một quả cầu.”
Lagrange có chút lạnh nhạt nói: “A.”
Louis: “Con rồng như vậy đâu.”
Lagrange: “Nhiều xương cốt như vậy làm sao ta biết ở nơi nào.”
Louis: “Mi là pháp sư vong linh sao?”
Lagrange: “Như mi đã thấy.

Nhưng ai nói mỗi một pháp sư vong linh đều có thể nhớ rõ mỗi một bộ xương?”
Louis: “Chống cự tiêu cực không có tác dụng.

Hoặc là hiện tại mi giao ra Cốt Long, hoặc là toàn bộ tiêu đề các tờ báo dưới lòng đất ngày mai đều sẽ biến thành phẩm bị của pháp sư vong linh Lagrange rác rưởi, mãnh liệt kiến nghị tất cả sinh vật không yêu đương cùng với vu yêu.”
“Mi không thể làm như vậy.” Lagrange rống giận với Louis.
Ác ma đỉnh cấp liếc vu yêu: “Ta có thể.”
Vu yêu xoay hai vòng tại chỗ: “Mi từ từ, từ từ.

Để ta nghĩ lại, Cốt Long, Cốt Long —- đáng chết, nơi này của ta có ít nhất 16 con Cốt Long.

Vô cùng trẻ tuổi cũng có 5 con, làm sao ta biết được mi muốn tìm con nào.”
“Vậy nhìn từng con xem.” Ác ma đỉnh cấp xoay người: “Mi dẫn đường, ta đi đưa mị ma của ta lại đây.”
Lỗ tai vu yêu giật giật.
Mị ma? Vừa rồi hắn nhắc tới mị ma? Chính là mị ma vô cùng thông thạo, có thể nói là cấp bậc tông sư của phương diện hẹn hò và tính dục?
Lagrange đi theo phía sau ác ma đỉnh cấp, thanh thanh giọng nói: “Khụ khụ, đối tượng hẹn hò của mi là mị ma?”
Louis: “Sửa đúng một chút, không có ‘đối tượng hẹn hò’ đùng ‘đúng’.

Chính là, mị ma của ta.”
Lagrange: “Được rồi.

Mị ma của mi thì mị ma của mi.

Ta chỉ hỏi một chút, mị ma của mi ở phương diện hẹn hò này có thành quả học thuật gì không?”
Louis dừng bước chân, hắn nhìn Lagrange, giống như đang xem một con Slime muốn biến mình thành quái bùn.
“Mị ma chưa bao giờ coi hẹn hò là học thuật, bọn họ trời sinh đã biết.”
Ánh mắt trống rỗng của Lagrange sáng lên ánh sáng nhạt: “Cho nên chúng ta hẳn là nghiên cứu mị ma một chút! A —”
Một tiếng sấm qua đi, vu yêu thành công làm được một cái đầu xõa tung.
Trong miệng Lagrange phun ra khói đen: “Ta chỉ là đề nghị.”
……
Bùi Y nhảy xuống từ trên lưng Cự Hình Độ Quạ, y tự nhiên đi đến bên người ác ma đỉnh cấp, nhờ nửa người hắn ngăn trở chính mình, giương mắt nhìn về phía Lagrange.
Con vu yêu này thoạt nhìn tương đối thê thảm, không chỉ là phong cách ăn mặc tệ hại của gã, mà còn cái đầu bông xù xõa tung nhìn thế nào cũng không hợp với khí chất của vu yêu.
Vu yêu cũng đang nhìn chằm chằm mị ma.
Có chút kỳ quái, tại sao ‘nàng’ lại không có ngực chứ?
Mị ma đều có bộ ngực đầy kiêu ngạo a.
“Mi đang làm cái gì?” Độ nhạy bén của Bùi Y đối với loại ánh mắt nào đó có thể nói là mãn cấp.
Lagrange thực thẳng thắn, dùng ngữ khí tràn đầy tính học thuật nói: “Dựa theo thẩm mỹ của chủng tộc mị ma, mi nhất định là loại có thiên phú kém cỏi nhất.”
Bùi Y gần như không duy trì được vẻ mặt bình tĩnh của mình, y hít sâu hai lần: “Tất cả sinh vật đều thích mị ma, nhưng mà nhóm chị gái mị ma lại thích ta.”
Louis đúng lúc tiếp lời: “Em rất đáng yêu, sinh vật có phẩm vị đều sẽ thích em.

Ví dụ như, ta.”
“Louis các hạ.” Bùi Y ôm cánh tay ác ma đỉnh cấp, lại một lần nữa cảm thán: “Nghe ngài nói chuyện đúng là một loại hưởng thụ.”
Đôi mắt của Lagrange nhìn chằm chằm, hai điểm sáng nhạt nhảy tán loạn.
Louis duỗi tay xoa đầu mị ma, hành động này làm vu yêu lại sửng sốt một lần nữa.

Con mị ma kia thoạt nhìn vô cùng hưởng thụ, điều này chứng minh động tác này có hiệu quả, vậy thì tại sao lại không có em gái nào đồng ý để cho gã sờ đầu?
Loui mặc kệ tâm tình phức tạp lúc này của vu yêu, mở miệng nói: “Dẫn đường đi.”
Vu yêu vẫy vẫy pháp trượng, khung xương trên mặt đất xếp thành một con đường nhỏ: “Cốt Long trẻ tuổi hẳn là ở mặt sau tháp pháp sư.

Cự Hình Độ Quạ không thể đi, sẽ bị nhóm Cốt Long ăn luôn.”
Louis gật đầu, sờ cánh của Cự Hình Độ Quạ để nó rời đi Tử Vong Chi Ngân trước.
Tiếng xương cốt va chạm sột soạt sột soạt vang cả một đường, vong linh pháp sư đi ở phía trước thường thường quay đầu lại nhìn mị ma.
Bùi Y bị gã nhìn mà khó hiểu, y lặng lẽ hỏi Louis: “Các hạ, khi pháp sư Lagrange chế tác hộp sinh mệnh thì bỏ luôn đầu óc gã vào sao?” Nghe nói vu yêu thiếu hụt đầu óc sẽ có chút không bình thường.
Louis: “Ta nghĩ tình huống có lẽ càng thêm nghiêm trọng một chút.”
Bùi Y: “Á, càng thêm nghiêm trọng? Chẳng lẽ là đầu óc của gã bất hạnh thất lạc?”
“Ta nghe thấy được.” Lagrange quay đầu, mặt không biểu tình mà nhìn chằm chằm hai ma: “Đầu óc của ta thực an toàn mà ở trong sọ não, xin không cần tùy tiện suy đoán.”
Bùi Y chớp chớp mắt, vô cùng vô tội mà “a” một tiếng.
Louis: “Không liên quan gì đến đầu óc của mi.

Là phẩm vị cùng thẩm mỹ cùng với bộ phận nhận thức có vấn đề.”
Lagrange: “Mi còn muốn tìm Cốt Long?”
Louis: “Mi còn muốn yêu đương?”
Bùi Y tận mắt nhìn thấy sau khi vu yêu cứng đờ vài giây thì cắm pháp trượng vào trong đống xương cốt, sửa sang lại pháp bào hoa lệ của gã: “Cốt Long trẻ tuổi ngài muốn tìm đều ở mặt sau, các hạ.

Trước đó, ta muốn mượn mị ma của ngài vài phút.”
Hết chương 24..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.