Công Cụ Trả Thù Của Ác Ma

Chương 4-2




Lạc Dĩ Phương nhanh chóng nhìn lướt qua gò má của anh, hô hấp hơi gấp rút, lại cắn cắn môi theo thói quen.

Một lát sau mới lên tiếng, “Anh đã cái gì cũng biết, cần gì phải hỏi chứ?”

Người đàn ông này khiến người ta quá mù mờ, đều sẽ ngoài ý muốn làm ra một chuyện, nói ra một vài lời, quậy đến trái tim cô chấn động mạnh, không biết làm sao.

Môi mỏng của Đường Liệt câu lên, lại thản nhiên nói: “Mà tôi lại có một chuyện không biết... Tại sao em liều chết tránh tôi?”

“Hả?! Tôi, tôi không có...”

“Nói dối sẽ phải trả giá thật lớn, Dĩ Phương.” Sức lực bàn tay thoáng tăng thêm, gần như muốn cầm đau bàn tay nhỏ bé của cô rồi, “Nếu như tôi nhớ không nhầm, ngày đó chúng ta làm rất thoải mái, em ôm tôi thật chặt, vui vẻ thét chói tai, khóc thút thít, tại sao sau khi xong chuyện lại trở mặt?”

Vô cùng choáng váng đó lần nữa đánh tới, huyết dịch toàn thân Lạc Dĩ Phương cũng sắp sôi trào, nghĩ đến anh mạnh mẽ mà có lực xuyên qua, bộ ngực của cô phập phồng càng lúc càng nhanh, cảm giác không khí bên cạnh cũng cách xa cô, thiếu dưỡng khí nghiêm trọng.

“Anh, anh không được nói nữa, chúng ta... Không thể nào, anh biết rõ nguyên nhân, tại sao còn muốn tới tìm em?”

Bước chân Đường Liệt đột nhiên dừng lại, anh nghiêng người sang, cặp mắt sắc bén như chim ưng săn mồi dieendaanleequuydonn chớp cũng không chớp mà nhìn cô chằm chằm, thu hết vẻ mặt u buồn lại dịu dàng của cô vào trong mắt.

“Bởi vì tôi không quên được em.”

Lạc Dĩ Phương nhìn vào cặp mắt âm u của anh, lòng hung hăng khẽ động rồi, ngực của cô thật đau, đau đến nước mắt không nghe sai khiến mà tuôn ra, nhưng cánh môi xinh đẹp lại nở một nụ cười động lòng người.

Sao cô lại gặp gỡ anh? Làm sao có thể...

Không còn có hơi sức chống lại.

Dẹp lo lắng do dự, ôm thật chặt thân thể ấm áp cường tráng của người đàn ông, Lạc Dĩ Phương giống như không có ngày mai dốc hết tất cả khí lực –

Chỉ vì yêu anh.

“A, a a, Đường Liệt... Nhanh hơn chút nữa, nhanh hơn chút nữa... A a, a a...”

Trở lại nơi ở của anh, hai thân thể trẻ trung vừa mới ôm, giống như củi khô bốc cháy điên cuồng, cuốn tất cả xung quanh vào trong biển lửa, nhiệt độ lên cao không hạ xuống.

Đường Liệt nhiệt tình hôn người phụ nữ nhỏ bé trong ngực, bàn tay vuốt ve thân thể uyển chuyển của cô, lột bỏ từ cái quần áo của hai người.

Lạc Dĩ Phương lấy ngang hàng nhiệt tình hưởng ứng anh, mặc dù kỹ xảo hết sức không lưu loát, nhưng cô học được rất nhanh, lập tức đã chơi trò truy đuổi với môi lưỡi của anh, tay nhỏ bé mềm nhũn cũng học cách của anh, vuốt ve khắp thân thể cường tráng của anh, đốt lửa trên người anh.

Cô nhạy cảm lại nóng bỏng, giữa hai chân lập tức hiện ra mật ngọt ướt át, chờ đợi người đàn ông chộp lấy.

Đường Liệt không để cho cô chờ lâu, bởi vì anh cũng bị người phụ nữ nhỏ bé này ép đến cực điểm rồi.

Bọn họ thậm chí còn chưa kịp trở lại trên giường lớn, Đường Liệt trực tiếp đè cô ép lên tường, lồng ngực ngăm đen chống đỡ ngực tươi đẹp của cô, môi lưỡi thân mật dây dưa cái lưỡi thơm của cô, đồng thời nâng cao một chân của cô, đẩy mông eo lên trên, trong nháy mắt xuyên qua cô.

Anh không ngừng rung động, hôn từng tiếng nức nở của cô.

Ở dưới yêu cầu của cô, anh dẹp bỏ lý trí và văn minh, hoàn toàn biến thành một con thú hoang, sảng khoái mà xé rách chộp lấy món ăn ngon trong ngực.

“Em muốn, tôi sẽ cho mà không giữ lại chút nào.” Anh thô ráp phun ra lời, mỗi một lần tiến vào đều tràn đầy sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.

Lạc Dĩ Phương bám lấy bả vai rộng rãi của anh, kịch liệt chấn động nơi này, cả người cô run rẩy, mười móng tay cắm thật sâu vào trong da thịt ngăm đen của anh, cào ra dấu vết rõ ràng.

“Đường Liệt... A a a... Liệt...”

Tất cả ngôn ngữ đều là dư thừa, cô chỉ có thể không ngừng kêu gọi tên anh, khi anh bá đạo kiềm chế xuống lấy được vui vẻ vô tận.

“Dĩ Phương... Ngoại trừ tôi ra, em còn có thể để cho người đàn ông khác ôm em như vậy sao? Giống như tôi vậy, vùi bộ phận nóng rực lại cứng rắn vào trong thân thể em, lần sau sâu hơn lần trước, khiến em trải nghiệm nhiệt độ kinh người này... Người đàn ông khác cũng có thể die~nd a4nle^q u21ydo^n dùng phương pháp giống vậy yêu em sao?” Đường Liệt kéo dài yêu cô, đang mút hút vành tai đỏ hồng xinh đẹp thì thở dốc hỏi.

Nghe được câu hỏi của anh, nước mắt của cô bật ra, liều chết lắc đầu.

“Không – không muốn -” Cô hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, nếu như đối tượng không phải là anh, mình sao chịu được một người đàn ông khác đụng chạm?!

Cô đầu hàng anh, cho dù cả người, đều chỉ có thể thuộc về một mình anh.

“Em chỉ cần tôi sao? Có phải chỉ có tôi mới có thể như vậy với em không?” Đường Liệt nâng cô lên, khiến hai chân ngọc thon dài kia hoàn toàn vòng ngang hông anh, động tác này để cho kết hợp giữa hai người càng thêm xâm nhập, thân thể chặt chẽ không thể tin được.

Tay trắng của Lạc Dĩ Phương quấn quýt sau cổ anh, không giữ lại chút nào giao mình cho anh.

Khe mông mềm mại dưới nâng cầm của anh chấn động xuống, lửa nóng liếm da thịt của anh, cửa mật nhỏ hẹp này nuốt vào nhả ra khổng lồ của anh, ma sát kịch liệt không biết bao nhiêu lần, kích tuôn ra khoái cảm vô cùng kinh người, như sóng to gió lớn hung hăng quét sạch bọn họ.

“Dĩ Phương, tôi muốn nghe chính miệng em nói... Nói em chỉ cần tôi, không thể không có tôi, tôi muốn nghe em nói...”

Người đàn ông phun hơi thở nóng bỏng vào trong miệng cô, dây dưa cái lưỡi thơm của cô, hôn khắp mỗi một tấc trong miệng cô, xuất ra tất cả vốn liếng dỗ dành cỗ.

Lạ Dĩ Phương không chống lại được, cả người của cô bị khống chế trong tay anh, từng cử động của anh đều có thể ảnh hưởng thật sâu đến cô, phá hủy bản thân cô.

“Em a a... Liệt, em muốn anh, chỉ có anh... Chỉ có anh có thể cho em, a a...” Cô vỡ đê dưới thế công mãnh liệt của người đàn ông.

“Nói rõ ràng, chỉ có tôi có thể cho em cái gì?”

Khuôn mặt bị tình dục nhiễm đỏ không khỏi ngửa lên, mặc cho người đàn ông gặm cắn, mút cổ ngọc tinh tế của cô, cô không ngừng run rẩy, trong đầu thật loạn, chỉ có thể phản ứng theo bản năng, “Cho em... Vui vẻ... A, a a... Chỉ có anh khiến cho em vui vẻ, sung sướng như vậy, cho em rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều...”

Đường Liệt đột nhiên thít chặt hai cánh tay lại, nắm chặt thân thể cô, giống như muốn nặn cô vào trong thân thể mình.

Cổ họng anh phun ra hơi thở gấp thô ráp, ôm cô đến trên giường, thân hình cường tráng chống đỡ chặt chẽ trên mềm mại của cô, đè cô trên giường mềm mại.

“Tôi có thể cho em nhiều hơn, em tuyệt đối vui vẻ không tưởng tượng nổi.”

“Liệt...” Cực vui mà khóc, nước mắt thấm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng ve yếu ớt lại quyến rũ của cô, bất kỳ người đàn ông nào cũng không chịu nổi hấp dẫn như vậy.

“Chính tôi ở đây.” Đường Liệt cho cô một nụ hôn sâu vô cùng nóng bỏng, mười ngón tay giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, động tác tăng nhanh trong nháy mắt, mãnh liệt ra vào nơi ướt mềm giữa hai chân cô.

“A, a, a, Liệt... A a, a a...” Cái này quá nhanh, mạnh mẽ! Lạc Dĩ Phương gần như bị anh thô bạo chộp lấy loay hoay đến phải thét chói tai liên tiếp.

Mắt sáng của cô khép hờ, gương mặt die nda nle equ ydo nn ửng đỏ, đôi tay bất lực nắm chặt ga giường, theo xâm nhập rất mạnh mà có lực của anh, nực rất tròn đung đưa ra sóng lớn khêu gợi.

“Liệt... Hu hu... Quá nhanh, quá nhanh, hu... Cầu xin anh, em, em không chịu nổi...”

Toàn thân cô co lại run rẩy, đặc biệt là đóa hoa nhỏ đẹp đẽ thừa nhận công kích hung mãnh này, dưới ma sát cực nóng, đã không chịu nổi co rúc lại, căng thẳng, ấm áp y hệt xuân triều gấp gáp phát tiết ra ngoài, thấm ướt hai bên đùi, cũng thấm ướt ga giường bên dưới.

Đường Liệt vẫn đè lên người phụ nữ nhỏ bé phía dưới, cô co quắp tạo thành ảnh hưởng thẳng thắn hơn với anh, khiến cho anh gần như điên cuồng, nham thạch nóng chảy trong cơ thể cuối cùng không chịu được, sẽ bộc phát nơi chỗ sâu của cô.

“Dĩ Phương, cô gái xinh đẹp động lòng người của tôi, không phải mới vừa rồi em còn thúc giục tôi nhanh lên một chút, lại dùng sức một chút sao? Tôi tuyệt đối không để cho em thất vọng, a a -”

Anh phát ra tiếng gầm nhẹ dao động lòng người, bắp thịt cả người căng chặt, triển khai toàn bộ hỏa lực chạy nước rút.

“A a -” Lạc Dĩ Phương cong thân thể lên đón lấy anh, ngón tay dùng sức túm lấy cánh tay anh.

Bất thình lình, phái nam cứng rắn đâm vào nơi ấm áp nhất, kèm theo tiếng thở gấp thô ráp của Đường Liệt, đỉnh đầu nóng bỏng cuối cùng không kiềm chế được, một tinh hoa nóng bỏng gấp rút bắt ra, gieo xuống thật sâu.

“Liệt...” Lạc Dĩ Phương kêu khóc, cùng anh đồng thời đạt tới cao trào, kết hợp tuyệt đối khiến cho hai người nếm được tư vị tuyệt vời khó có thể hình dung.

Giờ khắc này, tất cả thực tế đều cách xa, mộng ảo bao phủ lấy bọn họ.

Hai người ôm chặt đối phương, trao đổi nhiệt độ lẫn nhau, thỏa mãn nghỉ ngơi ở trong mộng đẹp...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.