Ở Tây Vực, người
người đều nói về chuyện nam nữ tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, sùng bái
vũ lực. Trận quyết đấu giữa võ sĩ Trung Nguyên và võ sĩ Tây Vực này, tất cả bọn họ đều nhiệt huyết sôi trào, cả quảng trường đều là một trận
huyên náo.
Trong giây phút Mộc Cẩn phi thân ra võ đài kia, nhất
thời quảng trường đều yên tĩnh, sau đó giống như giọt nước rơi xuống
chảo dầu sôi, bộc phát ra một hồi hoan hô càng nhiệt liệt hơn nữa, các
nam nhân huýt sáo giơ loan đao trong tay hô lớn:
“Ồ! Mục Lặc Vương! Chinh phục nàng ấy! Chinh phục nàng ấy!”
Đao của Mục Lặc rất nhanh, dưới ánh mặt trời lưỡi đao ánh ra ánh sáng lạnh
chói mắt. Nhưng điều càng làm cho người khác ngạc nhiên hơn chính là
chiêu thức của Mộc Cẩn!
Mộc Cẩn không dùng đao cũng không dùng
kiếm, hai tay trống trơn song thân thể lại linh động mềm mại như nước,
biến ảo nhiều dạng. Vòng tay trên cổ tay, băng gấm bên hông, trâm cài
giữa tóc, cát bụi dưới chân… Phàm là những thứ mắt có thể nhìn, tay có
thể cầm, nắm nàng đều có thể lấy làm vũ khí để công, phòng.
Mục
Lặc nhanh và ngoan độc, Mộc Cẩn linh hoạt và nhanh nhạy, quả nhiên là
ngang sức ngang tài, chiêu thức công phòng không chê vào đâu được!
Một đao của Mục Lặc chém thẳng xuống đầu Mộc Cẩn,☾Diễn✩Đàn✩Lê✩Quý✩Đôn☽ nàng nâng cổ tay lên đỡ, chỉ nghe một tiếng “keng” vang lên thanh thuý, lưỡi đao của Mục Lặc cắm vào trong vòng đồng trên cổ tay của Mộc Cẩn một ít. Mục Lặc khẽ híp đôi mắt bị ánh mặt trời nhuộm thành màu xanh lá, sau
một khắc, thanh loan đao trong tay trái theo sát chém tới, Mộc Cẩn nhẹ
nhàng né tránh, thân thể mềm mại như một cơn gió, sau đó, dưới chân nàng đá một cái, hất lên một tầng bụi đất thật dầy về phía Mục Lặc!
Bụi đất nồng nặc đánh thẳng vào mặt, Mục Lặc dùng tay ngăn trở tầm mắt theo bản năng.
Chính là lúc này!!
Mộc Cẩn thấy hắn lộ ra sơ hở, lúc này không chút do dự rút trâm đồng tước*, xoay người bay vào trong bụi đất, dùng cây trâm dài nhọn đâm về phía
nam nhân cao lớn thon dài! Một khắc kia, thời gian dường như bị kéo dài
thả chậm, trong mắt những người vây xem đều là thiếu nữ trên sân cùng
mái tóc đen tản ra như ánh bình minh, váy như phù dung nở rộ, cùng với
đôi mắt rắn sắc bén như ẩn như hiện sau lớp bụi đất… (Trâm đồng tước:
Trâm cài tóc hình chim tước làm bằng đồng.)
Quân Mẫn Tâm mở to
mắt, tầm mắt không cách nào xuyên thấu tầng bụi đất. Dần dần, cát bụi
tan hết, trên sân từ từ hiện ra hai người đã ngừng đấu.
Kết thúc sao? Ai thắng ai thua? Những người vây xem nín thở chờ đợi, toàn trường là một mảnh yên tĩnh trước bão táp.
Bụi mù tan hết,♡Di⊹ễn♡Đà⊹n♡Lê♡Q⊹uý♡Đô⊹n mái tóc đang tung bay của Mộc Cẩn
chậm rãi rơi xuống, giống như một con bướm đen nhẹ nhàng chậm rãi thu
cánh lại. Nàng ngẩng đầu lên yên tĩnh nhìn thẳng Mục Lặc, không vui
không buồn, không kiêu ngạo không tự ti… Trâm đồng tước nhỏ dài trong
tay đặt ngay động mạch cổ của Mục Lặc Vương ngông cuồng tự đại, đâm rách làn da màu lúa mạch của hắn, một tia máu đỏ thẫm uốn lượn chảy xuống
theo cây trâm, nhỏ giọt xuống bụi bặm.
Mà loan đao trong tay Mục
Lặc cũng gác trên cần cổ mịn màng của Mộc Cẩn, hắn hơi dúng sức, lưỡi
đao sắc bén lập tức cứa ra một vệt máu đỏ nhàn nhạt.
Bọn họ duy
trì tư thế như vậy, dùng vũ khí trong tay mình cảm thụ mạch đập của đối
phương, ánh mắt trên không trung va chạm vào nhau, không ai thắng nhưng
không người nào nhận thua, trên sàn đấu yên tĩnh chỉ nghe tiếng thở dốc
dồn dập.
Bỗng bên dưới phát ra một trận hoan hô và huýt sáo đinh
tai nhức óc. Cuối cùng Quân Mẫn Tâm cũng buông lỏng tinh thần khẩn
trương, thở dài nhẹ nhõm, xoa xoa cái trán đã rịn ra một chút mồ hôi lẩm bẩm nói:
“Ngang tay sao? Thật tốt quá…”
Kim Na ở một bên
ánh mắt phức tạp nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Không, không phải ngang tay. Trước giờ nhị ca đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, có thể chống lại
huynh ấy ở khoảng cách gần như vậy cũng không có nhiều người, mà nữ nhân có thể làm huynh ấy chảy máu chỉ có người hôm nay… Nghiêm túc mà nói
thì là tiểu thị nữ của ngươi thắng.”
Nghe Trần Tịch phiên dịch,
Quân Mẫn Tâm lại đưa ánh mắt về phía Mộc Cẩn đang đứng im nơi xa, không
khỏi sinh lòng kính nể nàng ấy.
Gió thổi lên một luồng tóc đen
mềm mại, dính vào trên đôi môi đầy đặn bởi vì thở dốc mà khẽ đóng mở của Mộc Cẩn. Đôi mắt Mục Lặc chợt co rút lại, trong phút chốc vẻ mặt mất đi vẻ lạnh lùng hiếm gặp. Trong gió, mái tóc ngắn màu trắng thuần đan vào
mái tóc đen mềm mại, chia lìa, quấn lấy mắt hai người.
Sau
đó, Mục Lặc thu đao vào vỏ, nâng tay đặt lên trâm đồng trên cổ sau đó chậm rãi trượt xuống,bàn tay to lớn nỏng bỏng
che phủ bàn tay nhỏ bé của Mộc Cẩn. Hắn cười hài hước với nàng một
tiếng, sắc mặt Mộc Cẩn khẽ đổi, chậm rãi nới lỏng bàn tay đang nắm trâm
đồng, kiên định rút ra từ trong tay hắn.
“Chưa từng có nữ nhân
nào có thể khiến ta đổ máu, dã thú nhỏ xinh đẹp, ngươi có ích hơn nàng
Công chúa kia nhiều.” Mục Lặc cười to một hồi không chút kiêng nể, lại
nghiêng đầu nhìn qua trâm dài trong tay, trong nháy mắt đôi mắt màu xanh phỉ thuý kia trở nên tĩnh mịch. Hắn cong khoé môi lạnh bạc, nói với Mộc Cẩn: “Vật này ta nhận. Bổn vương muốn ngày đêm mang theo bên người, coi như đây là nỗi sỉ nhục của đất nước!”
Dứt lời, hắn cười lớn xoay người rời đi. Dưới ánh mặt trời, đôi mắt âm lãnh màu xanh ánh lên ánh sáng loá mắt.
Trận chiến này làm cho danh tiếng Trung Nguyên trở nên vang dội. Ngoại trừ
một số ít cực đoan si mê võ học thỉnh thoảng hạ “chiến thư” với nhóm ảnh vệ ra thì càng có nhiều người mang lòng sùng mộ đối với bọn họ. Coi như là vì hoạ có phúc đi, khoảng thời gian này cũng trôi qua an ổn, Mục Lặc bên kia cũng đã lâu không thấy khiêu khích gây chuyện, chỉ có Kim Na
thỉnh thoảng tới tìm Trần Tịch tán gẫu. Lúc mới bắt đầu, Mẫn Tâm cảm
thấy có chút không vui, nhưng thấy Trần Tịch cũng không thân thiện với
Kim Na, luôn duy trì cự ly nên có mới từ từ yên lòng.
Chuyện duy
nhất khiến người ta đau lòng chính là dù mấy vị dược sư đã cố gắng hết
sức cũng không thể cứu sống Thập Tam. Ảnh vệ cao gầy trung thành trẻ
tuổi, cuối cùng lại chết trên nơi đất khách tràn đầy máu tanh và giết
chóc.
Cái gì gọi là sống yên ổn liền nghĩ đến ngày gian nguy, lo
sau tính trước? Kể từ sau khi chôn cất Thập Tam, Quân Mẫn Tâm vẫn luôn
suy nghĩ làm thế nào để thay đổi cục diện từ bị động chuyển thành chủ
động, tận lực bảo vệ mình và những người bên cạnh an toàn. Nàng vốn định lợi dụng chuyện Mục Lặc giết Tô Cát Vương để lôi kéo Kim Na cùng đề
phòng Mục Lặc nhưng Trần Tịch lại nói cho nàng biết: Người Hồ sùng bái
vũ lực và anh hùng, đối với máu mủ lại không quá để ý. Bất kể dùng
phương pháp gì, chỉ cần có thể đánh bại người mạnh nhất là có thể thuận
lý thành chương* trở thành tân quốc vương. Cho nên mặc dù Mục Lặc dựa
vào mưu trí và sức mạnh của mình giết chết Tô Cát Vương, Kim Na thân là
muội muội nhưng cũng sẽ không báo thù cho ca ca.(Thuận lý thành chương:
Hợp lẽ, lo-gic)
Nghe luật lệ ngang tàng bạo ngược của người Hồ,
trong nháy mắt tâm Quân Mẫn Tâm lạnh đi nửa phần, chỉ có thể buồn bực tìm cách khác.
Ngày hôm sau, Kim Na lại đến
tìm Trần Tịch nói chuyện như trước, theo sau nàng ta là một thiếu phụ
trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi, trong ngực ôm một tiểu nữ hài ước chừng
hai tuổi.
Thiếu phụ kia một thân quần dài màu xanh lá, ống tay
hẹp điểm xuyết một vòng lông thỏ màu trắng. Mái tóc xoăn màu đỏ để xoã,
trước trán rủ xuống một hạt trân châu, đôi mắt màu lục, đôi môi đỏ mọng
đầy đặn, cằm rơi rộng, là một mỹ nhân. Quân Mẫn Tâm quan sát nàng ta,
thấy trang phục nàng ta gọn gàng xinh đẹp liền biết thân phận người này
tôn quý.
Nữ nhân kia cao ngạo liếc Quân Mẫn Tâm một cái, ôm đứa
trẻ tìm một chỗ ngồi thoải mái ngồi xuống, sai Nô Y và Khả Khả mang rượu sữa* và đồ ăn ngon tới, dáng vẻ hoàn toàn như một nữ chủ nhân. Kim Na
nhận lấy nữ oa từ trong lòng nàng ta, vừa trêu chọc vừa giới thiệu:
“Đây là phu nhân A Tháp, trắc phi của Mục Lặc Vương và trưởng nữ Tiểu Công
chúa Tát Lệ. Mấy tháng trước họ trở về nhà mẹ thăm người thân, hôm qua
mới trở về nên Trường Phong Công chúa chưa từng gặp họ.” Sau khi quen
thuộc, Kim Na liền gọi Quân Mẫn Tâm là “Trường Phong Công chúa”, không
hề biết đây chỉ là phong hào của nàng chứ không phải tên thật.
Mỗi lần Quân Mẫn Tâm nghe nàng ta gọi mình là “Trường Phong” đều cảm thấy
khắp người không thoải mái, mặc dù đã sửa nhiều lần nhưng Kim Na ngại
“Mẫn Tâm” quá khó nói liền cứ gọi “Trường Phong” ơi “Trường Phong” à vì
vậy Quân Mẫn Tâm liền mặc kệ nàng ta.
Khiêm tốn lễ độ nhìn nmỹ
nhân tâm cao khí ngạo này một cái, Quân Mẫn Tâm gật đầu mỉm
cười:☾Diễn✩Đàn✩Lê✩Quý✩Đôn☽ “Phu nhân mạnh khoẻ.” Sau đó phân phó Mộc
Cẩn: “Lấy chút bánh táo hôm nay mới làm để Tiểu Công chúa nếm thử một
chút.”
Tiểu Công chúa Tát Lệ chưa từng ăn qua đồ ngọt của Trung
Nguyên, trẻ nhỏ đối với những đồ vật mới mẻ luôn là yêu thích không
buông tay, lập tức cầm bánh táo ăn vô cùng vui vẻ. Mộc Cẩn mím môi cười, lau sạch vụn bánh nơi khoé miệng thay bé, lại đút bé trà sữa hương vị
ngọt ngào.
Trắc phi A Tháp lạnh lùng nhìn, đoạt lấy trà sửa ở
trong tay Mộc Cẩn tự mình đút cho nữ nhi, sau đó ngạo mạn liếc nhìn Quân Mẫn Tâm, lầu bầu một câu Hồ ngữ:
“Một nữ nhân thấp bé như vậy mà cũng muốn xưng là Vương Hậu? Đại Vương nghĩ như nào mà lại muốn tục
cưới nàng* ta! Nữ nhân này có điểm nào tốt hơn ta? Hừ, chỉ sợ thị nữ
Trung Nguyên tay chân cũng không sạch sẽ, đừng chạm vào nữ nhi của
ta!”(Tục cưới: Ý ở đây là Mục Lặc cưới QMT đã có 1 đời chồng)
Trắc phi A Tháp coi thường Công chúa Trung Nguyên là người tha hương, nghe
không hiểu Hồ ngữ. Nàng ta không ngờ rằng khi Quân Mẫn Tâm còn nhỏ vẫn
luôn theo phụ thân học qua mấy câu Hồ ngữ đơn giản, lại đến Tây Vực đã
được vài tháng, chưa kể nàng đi theo Nô Y và Khả Khả học hành khổ luyện, bây giờ phần lớn Hồ ngữ nàng đều có thể hiểu và sử dụng được.
Nghe thấy lời oán trách bao hàm địch ý của trắc phi A Tháp, nàng không khỏi
cười khổ: Không biết nữ nhân này nghe bóng nói gió ở đâu chuyện Mục Lặc
Vương muốn lấy mình làm Vương Hậu để củng cố thế lực hơn nữa, vì vậy vừa mới sáng sớm liền theo Kim Na chạy tới nơi này hạ mã uy với mình!
Chỉ là chuyện này cũng chẳng phải là tin đồn vô căn cứ, để ngừa vạn nhất,
nàng phải tính toán bước tiếp theo mới được… Nàng cũng không muốn tái
giá với nam nhân như bò cạp rắn rết kia!
Đảo mắt đã đến mùa đông. Ở Tây Vực, nhiệt độ trong ngày thực sự chênh lệch rất lớn, mùa đông giá lạnh khiến Quân Mẫn Tâm vốn đã sợ lạnh lại càng thêm khó khăn, trong
phòng đốt lò lửa cả ngày, sàn nhà trải thảm lông cừu dày, ống tay áo và
cổ áo cũng được thêu lông thỏ ấm áp, đầu đội mũ lông cáo hình quả dưa,
chỉ có như vậy mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày.
“Mẫn Nhi, tin tức tốt!”
Trần Tịch sải bước đi vào cửa, trên người còn mang theo hơi lạnh của gió
tuyết, trong đôi mắt màu xanh lam xuất hiện thần thái vui vẻ hiếm thấy.
Quân Mẫn Tâm bị nhiễm sự vui vẻ của hắn, trong lòng tràn đầy mong chờ
lập tức rời khỏi lò lửa chạy tới, vội vàng nói:
“Là phụ thân gửi
thư tới sao? Như thế nào, mấy người tiểu thúc vẫn khoẻ chứ? Sau tết ta
không thể đi tảo mộ mẫu thân, phụ thân không quên đi xem mẫu thân chứ?
Bây giờ Kim Lan sao rồi, vẫn ở trong chùa khổ tu sao? Thẩm Lương Ca lại
thăng quan rồi hả? Nàng ấy có đáp ứng ta trợ giúp phụ thân đưa Tĩnh quốc trở nên lớn mạnh hơn Khương quốc không…”
Muột loạt vấn đề khiến
Quân Mẫn Tâm cởi bỏ vẻ ngoài lạnh nhạt chững chạc thường ngày, nhiền
thêm vài phần hoạt bát của người thiếu nữ. Nếu không phải trong lòng
Trần Tịch hiểu rõ thì có ai ngờ nàng lại là người tâm tư kín đáo đây,
suy cho cùng cũng chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi mà thôi.
Sau
một loạt câu hỏi như đạn bắn liên hồi, Quân Mẫn Tâm mới phát hiện bàn
tay Trần Tịch vì lạnh lẽo nên có chút xanh xao, liền vội vàng phân phó
thị nữ: “Mộc Cẩn, mang miếng làm ấm tay của ta cho A Tịch! Khả Khả, nấu
một ly rượu sữa tới đây!”
Dứt lời, nàng kéo Trần Tịch đến ngồi
xếp bằng bên chậu than, sai Nô Y đóng cửa sổ thuỷ tinh khắc hoa lại, sau đó mới đến gần nhỏ giọng hỏi:
“A Tịch, rốt cuộc là tin tức tốt gì vậy?”
Trần Tịch giả vờ im lặng một hồi rồi mới dịu dàng cười nói: “Vừa mới nhận
được mật thư, nói Vương Gia phái sứ thần tới đàm phán cùng Mục Lặc,
tranh thủ đưa chúng ta trở về cố hương sớm. Hiện tại sứ thần đang trên
đường tới đây, đại khái còn hơn mười ngày nữa mới đến.”
“Thật??!!”
Quân Mẫn Tâm mở to mắt, không thể tin kêu lên một tiếng: “Chúng ta còn có thể trở lại Tĩnh quốc sao?”
“Nha đầu ngốc, sao lại không thể?” Trần Tịch cưng chiều sờ sờ chiếc mũ lông
chồn mềm mại ấm áp hình quả dưa của nàng, cười nói: “Tô Cát Vương đã mất rồi, hiện nay cơ cấu quan lại của Mục Lặc không ổn định vì vậy tuyệt
không dám làm khó nàng. Nếu năm nay đàm phán không thành công, vậy thì
đợi đến năm tới, ba năm tới, đợi đến khi Tĩnh quốc lớn mạnh hơn, Mục Lặc sẽ phải e ngại mà thả chúng ta trở về thôi.”
Quân Mẫn Tâm quấn
quấn sợi tóc đen rũ xuống đầu vai, dựa vào ngực Trần Tịch cười khanh
khách không ngừng. Mộc Cẩn mang rượu sữa nóng lên, cũng cười nói: “Công
chúa, chúng ta cũng phải cố gắng mới được.”
“Đúng, chúng ta cũng
phải cố gắng!” Tâm tình Quân Mẫn Tâm tốt, cười một hồi lại hỏi: “A Tịch, trong thư có nói trong triều phái vị đại thần nào tới đàm phán hay
không?”
“Là Đại Tướng quân Quân Nhàn, còn có Thẩm đại nhân Thẩm Lương Ca!”