Vào tối ngày thứ tư kể từ khi tiến vào sa mạc thì xảy ra một sự kiện nhỏ.
Ngoài lều gió thổi “vù vù” vang dội, Quân Mẫn Tâm cởi áo choàng và trung y,
chỉ mặc áo trong đơn bạc màu trắng ngồi trên giường êm, mười ngón tay
điều chỉnh dây đàn tỳ bà. Theo quy củ, sau khi tới Vương cung của Tô Cát Vương nàng phải biểu diễn tài nghệ trước mặt mọi người, thứ nhất là để
thể hiện văn hoá bác đại tinh thâm của Trung Nguyên, thứ hai là đại biểu uy nghi của hoàng thất.
Đêm qua nàng thả những cung nữ và nghệ nhân hồi môn nên toàn bộ chuyện biểu diễn này đều rơi vào người nàng.
Nàng đang chỉnh dây đàn thì thấy Trần Tịch khom người đi vào, ánh mắt phức tạp nói: “Mẫn Nhi, Tô Cát Vương tới.”
Tô Cát Vương? Quân Mẫn Tâm dừng lại, thầm nghĩ: Trời đã tối, lúc này hắn
ta không ngây ngốc ở lều trại của mình mà chạy tới đây để làm gì? Chẳng
lẽ…
Trong lòng Quân Mẫn Tâm lộp bộp một tiếng, cho dù nàng không
hiểu gì thì cũng biết đêm khuya một nam nhân tới lều trại của nữ nhân là để làm gì. Huống chi nàng còn là “Trường Phong Công chúa” do đích thân
Hoàng đế ngự phong, là Vương hậu tương lai của Tô Cát Vương!
Quả
nhiên, sau khi Tô Cát Vương tiến vào, đầu tiên là lấy lòng hàn huyên mấy câu với Quân Mẫn Tâm, tiếp đó vung tay với Trần Tịch, Mộc Cẩn và Tiểu
Cửu đang đứng ở cửa, ra lệnh:
“Các ngươi lui hết ra đi, không ai được tới quấy rầy ta và Công chúa!”
Trần Tịch đứng thẳng không nhúc nhích, bóng tối âm u hắt lên gương mặt khiến vẻ mặt hắn trở nên mơ hồ, Quân Mẫn Tâm chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mím chặt và hai nắm đấm nổi đầy gân xanh của hắn. Mộc Cẩn và Tiểu Cửu liếc
mắt nhìn nhau, đứng im không nhúc nhích.
Dường như Tô Cát Vương
không thể chờ đợi thêm được nữa, thấy không ai nghe theo mệnh lệnh, hắn
liền quay đầu nghi hoặc nói: “Công chúa, thuộc hạ của nàng không hiểu
những gì ta nói ư?”
Quân Mẫn Tâm khẩn trương nắm chặt tỳ bà, lòng bàn tay bị dây tỳ bà siết đau. Lát sau, nàng chậm rãi buông tay, đặt tỳ bà xuống, cố gắng nở nụ cười, ra vẻ thoải mái nói:
“A Tịch, Mộc Cẩn, Tiểu Cửu, các ngươi lui ra đi, ta trò chuyện cùng Đại Vương.”
Giờ khắc này sớm muộn gì cũng phải tới, không phải nàng đã sớm nghĩ thông
suốt rồi sao? ღdiễn⊹đàn⊹lê⊹quý⊹đônღ Nhưng tại sao khi giờ phút này thật
sự đến nàng lại cảm thấy đau xót và không cam lòng?
Trần Tịch nâng mắt nhìn nàng, trong mắt như lắng đọng ngàn năm đau thương, ẩn nhẫn như vậy, bi thương như vậy,…
Quân Mẫn Tâm nhỏ giọng nói: “Tin tưởng ta!!”
Đúng, xin hãy tin tưởng ta!!!
Lúc lâu sau, rốt cuộc Trần Tịch cũng khom người cáo lui, sợi tóc xoăn trước trán rũ xuống giữa không trung, giống như tình yêu phiêu đãng cùng với
bi sầu ngàn năm. Chỉ một động tác này thôi mà như lấy hết hơi sức cả đời của hắn.
Lúc rời đi, bước chân hắn vẫn kiên cường như trước, nhưng trong mắt lại là một khoảng không trống rỗng và mờ mịt.
Thấy những người không có phận sự đều đã lui xuống, Tô Cát Vương cười một
tiếng tiến nhanh về phía trước, đĩnh đạc ngồi lên giường êm của Quân Mẫn Tâm, vẫy tay với nàng:
“Công chúa đứng xa như vậy làm gì? Tới đây!”
Quân Mẫn Tâm khẽ cắn răng, nghe lời bước mấy bước về phía hắn. Bộ dáng này
của Quân Mẫn Tâm rơi vào trong mắt Tô Cát Vương lại trở thành thiếu nữ e lệ rụt rè, cảm thấy hết sức mê người. Thiếu nữ Tây Vực cao gầy tráng
kiện, nhiệt tình như lửa, đã bao giờ Tô Cát Vương gặp được thiếu nữ xinh xắn lanh lợi, dịu dàng như Quân Mẫn Tâm?? Cảm giác như bị trêu chọc làm lửa nóng dâng lên ngay trong tức khắc, nóng lòng muốn đặt thân hình
kiều nhỏ mềm mại kia ở dưới thân mình lật đi lật lại!
Hắn duỗi
cánh tay kéo Quân Mẫn Tâm vào trong ngực mình ôm chặt, vùi đầu thật sâu
vào trong mái tóc đen mềm như tơ lụa của nàng. Ngửi được hương thơm
thoang thoảng sạch sẽ của thiếu nữ, Tô Cát Vương càng thêm hưng phấn, hô hấp nóng bỏng phun trên gáy nàng, thanh âm khàn khàn nói:
“Công
chúa… Ồ! Vương hậu của ta, đừng sợ, Bổn vương sẽ tặng cho nàng tất cả
những thứ tốt đẹp nhất của Tô Cát quốc, sẽ khiến nàng trở thành Vương
hậu hạnh phúc nhất trên thế giới! Tiểu Công chúa xinh đẹp…”
“Đại
Vương, ta đi pha trà cho ngài, còn có bánh đậu xanh Phù Dung, Đại vương
nếm thử một chút đi!” Quân Mẫn Tâm kiếm cớ, cố gắng tránh thoát khỏi sự
giam cầm của Tô Cát Vương, bởi vì sợ và xấu hổ nên âm thanh có chút run
rẩy.
Thân hình cường tráng cao lớn của Tô Cát Vương đè thiếu nữ
đang giãy giụa xuống giường, cảm thấy ôn hương nhuyễn ngọc dưới người
đang tản ra hương thơm của thiếu nữ, giống như mèo nhỏ giãy giụa càng
trêu chọc dục vọng chinh phục của hắn. Tô Cát Vương không nhịn được liền cúi người chiếm lấy đôi môi hồng nhuận mềm mại của nàng. Quân Mẫn Tâm
cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cảm giác nguy hiểm
và sợ hãi trước nay chưa từng có đánh úp về phía nàng!!
Trong
kiếp trước, vì bị sỉ nhục trước khi chết nên cả đời này, ngoại trừ Trần
Tịch ra nàng rất chán ghét tiếp xúc thân mật với những nam nhân khác.
Nhìn thấy đôi môi khêu gợi của Tô Cát Vương hướng về phía mình, nàng vô
thức quay mặt đi, cự tuyệt dâng lên đôi môi của mình, cau mày nói:
“Đại Vương, râu đâm vào ta!”
Tô Cát Vương dừng động tác, đôi mắt vì lây nhiễm dục vọng mà trở nên xanh u sâu thẳm như loài sói. Hắn duy trì tư thế đè ép Quân Mẫn Tâm, sờ sờ
cằm. Hắn lầu bầu vài câu bằng ngôn ngữ của người Hồ, sau đó không cho là đúng cười nói bằng tiếng Hán: “Làm gì có nam nhân nào không để râu? Da
thịt Công chúa non mềm, ta nhẹ một chút là được.”
Dứt lời hắn lại cúi xuống lần nữa, bàn tay đặt lên ngực Quân Mẫn Tâm, dọc theo cổ áo bị nới lỏng do giãy giụa lục lọi vào bên trong. Đôi chân dài cường tráng
đặt giữa hai chân Quân Mẫn Tâm, hắn cố gắng tách đôi chân nhỏ bé không
nghe lời của nàng ra. Quân Mẫn Tâm vừa thẹn vừa tức, Tô Cát Vương kiên
quyết và nóng bỏng khiến nàng xấu hổ không còn mặt mũi.
“Đại Vương, đừng! ✧Diễnnn✤Đànnn✤Leeê✤Quuuý✤Đônn♧♧ Đại Vương!”
Quân Mẫn Tâm không ngừng giãy giụa, Tô Cát Vương cho rằng đây là lần đầu
nàng trải qua chuyện này nên ngượng ngùng. Hắn vội vàng đè lại cánh tay
của nàng trấn an nói: “Không phải sợ, không phải sợ, sẽ không đau.”
Tô Cát Vương cởi bỏ áo choàng, tháo thắt lưng. Mắt thấy y phục của mình
sắp bị lột ra, trong lúc nóng lòng Quân Mẫn Tâm nhanh trí không chút
nghĩ ngợi nói:
“Đại Vương, hôm nay Bổn cung có hồng*, không thể sinh hoạt vợ chồng!” (Có hồng*: Dì cả)
Tô Cát Vương bị vẻ mặt nghiêm túc của nàng làm cho cả kinh. Hắn khẽ sửng
sốt, không hiểu ra sao mờ mịt hỏi: “Có hồng là cái gì? Sinh hoạt vợ
chồng là cái gì?”
Tô Cát Vương không hiểu rõ tiếng Hán, dĩ nhiên
không thể hiểu được ý nghĩa của những từ ngữ không rõ ràng này. Quân Mẫn Tâm đành đỏ mặt ấp úng giải thích:
“Chính là chuyện hàng tháng
mỗi thiếu nữ đều phải trải qua, không ngừng chảy máu, không thể cùng nam nhân làm… Làm chuyện kia. Mấy ngày gần đây đi đường ngày đêm, không hợp phong thuỷ, Bổn cung đã… Đã đau bụng không ngừng, mong Đại Vương thông
cảm!” Không dễ dàng nói xong, Quân Mẫn Tâm quả thật xấu hổ tới mức muốn
chui xuống kẽ đất hoặc là trực tiếp ngã xuống đất ngất đi.
Lúc
này Tô Cát Vương mới hiểu rõ, nhìn chằm chằm Quân Mẫn Tâm. Sau khi hít
thở sâu một hồi hắn mới chợt ngồi dậy, cầm ấm trà nguội trên án kỷ lên
uống vài ngụm, lúc này mới sửa sang lại quần áo nói với Quân Mẫn Tâm:
“Trên người Công chúa không có mùi máu tươi.”
Quân Mẫn Tâm thở phào một hơi, nghe Tô Cát Vương nói vậy thì bàn tay đang
chỉnh quần áo khẽ run một cái, ngạc nhiên nhìn về phía hắn.
Tô
Cát Vương hít sâu mấy lần như muốn áp chế dục vọng của mình, một lúc sau hắn mới khôi phục lại tỉnh táo, nở nụ cười trấn an thiếu nữ đang hoảng
sợ, tự tin nói: “Ép buộc nữ nhân không phải việc anh hùng làm, ta sẽ chờ Công chúa hoàn toàn tiếp nhận ta! Nam nhi đại mạc ta dũng mãnh cường
tráng, một ngày nào đó Công chúa sẽ yêu thương đại mạc, yêu Bổn vương!”
Dứt lời, hắn nhặt áo choàng trên mặt đất lên, sải bước đi nhanh ra ngoài.
Kỳ thực Tô Cát Vương là một nam nhân tốt, rất anh hùng, Quân Mẫn Tâm thầm
nghĩ. Chuyện hôm nay chỉ là sự khởi đầu, nàng không biết dựa vào chính
mình còn có thể cự tuyệt hắn được bao lâu, mà trong lúc này tình cảm của nàng và Trần Tịch cũng giống như một con dao sắc để trong lòng nàng,
nghĩ tới thôi cũng đau đớn vô cùng. Không nói tới lợi ích quốc gia, chỉ
với trượng phu trên danh nghĩa, hoặc là người trong lòng nàng đều không
tìm được nơi dừng chân cho bản thân mình. Cảm giác tội lỗi xen lẫn vô
lực ép nàng không thở nổi.
Trần Tịch chạy nhanh vào, thấy quần áo Quân Mẫn Tâm vẫn chỉnh tề hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó mày kiếm xoắn chặt vào nhau, hắn suy sụp ngồi cạnh Quân Mẫn Tâm, ánh
mắt nhìn về phương xa vô tận, suy nghĩ mông lung hồi lâu mới lẩm bẩm
nói:
“Ta biết sớm muộn gì nàng cũng phải đối diện với những
chuyện này, không có cách nào thay đổi. Có lúc, ta thật sự không muốn để ý bất cứ chuyện gì đưa nàng chạy trốn, nhưng cuối cùng ta không có dũng khí như Lạc Trường An…” Dừng một chút, hắn vùi mặt vào hai bàn tay,
giọng nói khàn khàn: “Mẫn Nhi, trong lòng ta rất đau... Dù chỉ nghĩ tới
những chuyện này một chút thôi, ngực ta đau đến không cách nào hít thở!”
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, A Tịch.” Quân Mẫn Tâm nhẹ nhàng ôm
Trần Tịch, không có dục vọng, chỉ như người thân trấn an thiếu niên đang bi thương, mỉm cười nói: “Chỉ cần A Tịch ở cạnh ta là ta có thể kiên
cường, trở nên vô cùng, vô cùng mạnh mẽ!”
Ngày hôm sau Quân Mẫn
Tâm kinh ngạc phát hiện Tô Cát Vương cạo sạch bộ râu đẹp đẽ mà hắn vẫn
luôn kiêu ngạo, lộ ra chiếc cằm trơn bóng sạch sẽ khiến hắn trở nên trẻ
trung tuấn lãng không ít. Quân Mẫn Tâm nhìn ánh mắt nóng bỏng của Tô Cát Vương, nhất thời im lặng.
Tháng chín, ban ngày trong sa mạc vô
cùng nóng bức nhưng ban đêm lại rét lạnh. Đầu mùa thu, chim nhạn bay về
phía Nam, mà những người rời xa quê hương không thể không tiếp tục đi về phía Bắc. Tiếng tỳ bà xen lẫn tiếng lục lạc leng keng nói lên nỗi nhớ
nhung vô hạn đối với quê hương cẩm tú.
Mùng chín tháng chín,
trong ngày Tết Trùng Cửu* của Trung Nguyên, cuối cùng Quân Mẫn Tâm cũng
tới Vương đô Tây Vực của Hồ tộc cùng với Tô Cát Vương. (Tết Trùng Cửu:
Mồng 9 tháng 9 âm lịch là ngày tết Trùng Cửu - một ngày tết truyền thống quan trọng trong dân gian TQ. Mỗi khi đến ngày này, mọi người đều dìu
già dắt trẻ, đi leo núi, ngắm hoa cúc, còn cắm thủ dũ ( một loại thực
vật để làm thuốc có mùi thơm), ăn bánh bò – Theo vietnamese.cri.cn)
Nóc nhà hình tròn màu trắng, ๖ۣۜdiễn❄đàn❄lê❄๖ۣۜquý❄đôn những toà thành cao
thấp xen lẫn nhau, cửa sổ hoa thuỷ tinh, tháp đá đỏ, thành thị được xây
dựng trên ốc đảo vô cùng sầm uất náo nhiệt. Trong ca múa náo nhiệt sôi
nổi của dị tộc, người người mặc áo tay hẹp chân đi giày, những con dân
Hồ tộc có màu tóc khác nhau đội trên đầu các loại trái cây và quà tặng,
reo hò vây quanh muốn thấy dung nhan Vương hậu tương lai của Tô Cát
quốc.
Nhóm người Hồ vừa múa vừa hát, hương rượu Bồ Đào* xen lẫn
hương dưa thơm ngọt phiêu đãng trong không khí làm say lòng người. Đoàn
xe dừng lại, Quân Mẫn Tâm vén một góc rèm cửa lên thì thấy cổng thành
Vương cung cao dầy uy nghi đang từ từ mở ra, một nhóm kỵ binh mặc khôi
giáp tay cầm loan đao chạy ra, sắp hàng chỉnh tề trước mặt Tô Cát vương, khom lưng hành lễ, lớn tiếng dùng ngôn ngữ Hồ tộc nghênh đón quốc vương của họ trở về. (Bồ đào: Hay còn gọi là nho, nhưng trong tiếng Trung nó
được gọi là 葡萄 (bồ đào) và khi người ta nói đến rượu bồ đào là nói đến
rượu được làm từ quả nho.)
Tô Cát Vương cười ha ha, giục ngựa lên trước trao một cái ôm nhiệt tình với nam tử đứng đầu mặc trang phục hoa lệ, sau đó dùng roi ngựa chỉ xe ngựa của Quân Mẫn Tâm nói gì đó.
Quân Mẫn Tâm nghe không hiểu, buồn bực nói: “Tô Cát Vương đang nói gì vậy?”
Mộc Cẩn và Tiểu Cửu cùng lắc đầu, không hiểu ra sao. Trần Tịch đứng thẳng ở ngoài xe ngựa quay đầu lại, phiên dịch: “Nam tử trẻ tuổi đang được Tô
Cát Vương ôm là đệ đệ của hắn, gọi là Tô Cát Mục Lặc. Hiện tại Tô Cát
Vương đang giới thiệu nàng với hắn.”
Quân Mẫn Tâm hơi kinh ngạc,
lúc này mới nhớ ra Trần Tịch đã từng sinh sống mười năm ở Hồ tộc nên vô
cùng tinh thông ngôn ngữ cũng như tập tục của người Hồ.
Vào
thành, đoàn người Quân Mẫn Tâm đi tới một toà thành nhỏ được bao phủ
bằng bạch ngọc với những thềm đá khắc hoa, lập tức có cung nữ Hồ tộc mặc váy bố, mắt sâu mũi cao nghênh đón nhóm người Quân Mẫn Tâm xuống xe
ngựa, sau đó dẫn họ đi tới đại sảnh rộng rãi đang có tiếng người huyên
náo.
Giày thêu phù dung đi trên thảm lông cừu thượng hạng như đi
trên đám mây. Toàn thân Quân Mẫn Tâm mặc hỷ phục đỏ tươi, đầu đội mũ hoa mẫu đơn bước vào đại sảnh. Tất cả mọi người đều an tĩnh lại, không hẹn
mà cùng nhìn về phía Quân Mẫn Tâm, nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng,
thỉnh thoảng phát ra tiếng than nho nhỏ.
Tô Cát Vương cất tiếng
cười phá vỡ trầm tĩnh, nói mấy câu bằng tiếng Hồ sau đó bước ra từ sau
án kỷ, thân thiết kéo bàn tay có một lớp mồ hôi do khẩn trương của Quân
Mẫn Tâm, dùng tiếng Hán vang vang có lực tuyên cáo với tất cả mọi người:
“Các con dân của ta, hãy tận tình chào mừng đoàn đại sứ hoà thân đường sá xa xôi đến, hoan nghênh tân Vương hậu Tô Cát quốc của các ngươi đi!”
Giọng nói uy nghiêm hùng hồn, chấn động cột đá. Tất cả quan viên đều thét to
chúc mừng, khom lưng hành lễ, tay phải để trên ngực trái, dùng ngôn ngữ
Hồ tộc lớn tiếng nói: “Hoan nghênh Vương hậu!”
Quân Mẫn Tâm và
cung nữ, ảnh vệ tâm phúc sau lưng cũng đáp lễ lại. Tô Cát Vương lôi kéo
Quân Mẫn Tâm tới trước án kỷ của mình khoanh chân ngồi xuống, ý bảo nàng ngồi cạnh hắn. Quân Mẫn Tâm gật đầu một cái, theo lễ tiết của thiếu nữ
Hồ tộc ngồi xếp bằng ở một bên.
Lúc này, phía bên trái án kỷ có
người đứng dậy, khom lưng hành lễ với Quân Mẫn Tâm. Nam nhân này vô cùng trẻ tuối, bộ dáng hai mươi hai hai mươi ba, ngũ quan ngay thẳng thâm
thuý, mái tóc ngắn màu trắng thuần rủ xuống đến tai cùng với đôi mắt màu phỉ thuý âm lãnh như rắn. Nàng chống lại ánh mắt của nam nhân kia, bỗng có một cảm giác nguy hiểm không rõ, giống như thỏ trắng bị rắn để mắt
tới.
Đang suy nghĩ, thì thấy tay nam nhân kia đặt trên ngực trái, khom lưng ngước mắt nhìn nàng, khoé miệng dâng lên một đường cong mỉa
mai, dùng tiếng Hán lưu loát nói:
“Công chúa Điện hạ tôn quý, ta
là Tô Cát Mục Lặc, đệ đệ khác mẹ của Tô Cát Vương, thỉnh cho phép ta
thay mặt con dân Tô Cát quốc hỏi ngài một vấn đề. Công chúa vừa là Tĩnh
Công chúa của Tĩnh quốc, vừa là Trường Phong Công chúa của Khương quốc,
vậy xin hỏi rốt cuộc ngài họ Quân, hay họ Lạc?”
- Hết chương 35 -