Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha

Chương 39




Mỗi ngày trở về mặc dù cúi đầu nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, làm cho cô sợ, cũng làm cho cô tâm hoảng ý loạn.

Cô mặc dù đơn thuần nhưng không ngu ngốc, mấy ngày qua tim loạn nhịp làm cho cô loáng thoáng hiểu cái gì, tuy nhiên lại không dám đi tìm tòi nghiên cứu quá sâu, đó là không được nha!

Cô có vị hôn phu, hơn nữa phải kết hôn, Thanh Lê Kha đối với cô tốt như vậy,hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cô cũng thích Bạch Thanh Lê nha, gả cho Bạch Thanh Lê không phải là nguyện vọng cả đời của cô sao?

Cho nên chớ suy nghĩ quá nhiều, mấy ngày nữa cô phải rời đi, phải trở về, bất kể là chuyện lên giường hay là chuyện buổi sáng kia.Cô đều muốn quên mất, không muốn nhớ nửa!

Uông Ngữ Mạt hít sâu một cái, dừng bước, nhìn vào cánh cửa sắp bước, cửa sổ lộ ra ánh đèn sáng ngời, cô có thể nghe được tiếng động từ bên trong truyền ra,cô biết hắn ở bên trong.

Đưa tay cầm tay cầm cán cửa,cô mở cửa bước vào.

“Trở về rồi sao?.” Phương Nhĩ Kiệt tà tựa tại cửa phòng bếp.Nếu cô không trở lại hắn vừa muốn ra ngoài tìm cô.

“Ừm!” Uông Ngữ Mạt gật đầu, thói quen cúi đầu, nhận thấy được ánh mắt của hắn, cả người lùi thêm mấy bước.

“Anh đang nấu. . . . . .”

“Em đi tắm trước!” Cô cúi đầu muốn chạy nhanh lên lầu.

Nhưng lần này người đàn ông đó không cho cô trốn. Phương Nhĩ Kiệt ngăn cản trước thang lầu, nhìn cô cúi đầu xuống, ” Chuyện buổi sáng, em không muốn hỏi?”

Không nghĩ tới hắn nhắc lại, Uông Ngữ Mạt ngẩn người, “Em. . . .”

“Ngẩng đầu! Anh không có thói quen nói chuyện với đỉnh đầu.” Hai tay hoàn ngực, hắn dựa vào tường, bá đạo ra lệnh. Nha đầu này đã trốn quá lâu, thái độ né tránh của cô làm cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Buổi sáng xúc động động hôn cô là ngoài ý muốn, hắn cũng không nghĩ tới thông gia gặp nhau. Rồi nhìn đến hai người nam trẻ kia dây dưa với cô, mà cô lại sợ hãigiống như con thỏ nhỏ kinh hoảng, dáng vẻ khẩn trương chẳng qua là làm cho người ta càng muốn trêu chọc cô.

Hắn thấy vẻ mặt hai tiểu tử kia thật thú vị, trong lòng lập tức dâng lên một chút không vui, lập tức tiến lên bày ra dáng vẻ thân mật, biểu thị công khai chủ quyền.

Tiểu nha đầu xuẩn ngốc này chỉ có hắn mới có thể khi dễ, chỉ có hắn có thể trêu chọc, dáng vẻ đỏ mặt lung túng cũng chỉ có hắn mới được nhìn, chỉ có hắn mới được quyền.

Đột nhiên có ham muốn chiếm giữ làm cho hắn kinh ngạc, hắn không ngờ lại để ý tiểu nha đầu thua hắn chin tuổi? Thật là gặp quỷ! Phương Nhĩ Kiệt bị ý nghĩ trong lòng hù lấy.

Mà Uông Ngữ Mạt bị hắn ôm vào trong ngực một chút cũng không có cảm giác, còn vẫn muốn trốn hắn, muốn kéo dài khoảng cách với hắn. Hắn rõ ràng đã thấy trong mắt cô say đắm, nhưng mà cô vẫn muốn tránh hắn.

Nghĩ đến bà bầu kia nói gì là trong lòng tiểu nha đầu thích người khác, còn có Bạch Thanh Lê trong miệng cô nhớ mãi không quên, đầu hắn chợt u mê, hắn không biết gì về cô, chỉ biết cô đơn thuần, suy đoán xuất than không tệ,ngoài ra hắn cái gì cũng không biết.

Hắn vốn không muốn tìm tòi nghiên cứu chuyện của cô, nhưng mà bây giờ lại để ý.

Loại này cảm giác để ý là lần đầu có, hắn không có nghĩ tới hắn Phương Nhĩ Kiệt lại đi để ý một phụ nữ, hơn nữa còn là tiểu nha đầu.

Cô mới hai mươi ba tuổi, nhỏ hơn hắn chín tuổi, hơn nữa còn không phải là món ăn hắn yêu thích, hắn yêu chính là phụ nữ thành thục, cô đơn chỉ là tiểu bạch thỏ…..

Nhìn cô không phải ngốc đến bị hắn lừa gạt, còn dại dột không biết mình thích hắn?

Không biết mình thích hắn, cho nên trốn hắn, vậy có phải tỏ vẻ trong lòng cô thật ra có người đàn ông khác hay không, cho nên mới muốn tránh hắn?

Cho nên trong lòng hắn không muốn, mà cô lại còn muốn ngăn tay của hắn, hắn như ý nguyện của cô buông tay, thừa dịp cô chưa chuẩn bị , lại kéo cô về hôn lên cánh môi.

Hắn thừa nhận đó là thứ đàn ông tham muốn giữ lấy, muốn cho hai tiểu tử biết kia biết nha đầu này là của hắn , cũng muốn làm cho cô biết, không cho phép trốn hắn nữa.

Ai ngờ cô sợ đến đẩy hắn ra, thất kinh tránh né. Hắn không có đuổi theo, bởi vì tham muốn chiếm giữ quá nặng làm cho hắn kinh ngạc không dám tin tưởng, hắn cần nghĩ lại….

Trải qua một ngày tự hỏi, hắn cũng không phải là loại người không thể tiếp nhận tình hình thực tế, hắn không phải không thừa nhận, hắn là thật để ý nha đầu này.

Vốn là muốn true đùa cô. . . . . . Khi nào biến thành…….? Có thể là lúc trêu chọc cô, có thể là lúc lên giường, cũng có thể có thể là sau khi lên giường xong, cô lại muốn phủi sạch mọi quan hệ.

Ai biết? Dù sao hắn đã toan tính.

Nếu để ý đến như vậy hắn sẽ không cho phép cô trốn nữa, đem tất cả nói rõ, hắn cũng không tin nha đầu này xuẩn ngốc đến không biết mình thích hắn.

Cô chẳng qua là không dám thừa nhận, không dám suy nghĩ sâu xa, về phần nguyên nhân là cái gì. . . . . . Tròng mắt đen chợt khẽ hiện, cái này hắn muốn từ trong miệng cô moi ra .

Hắn ngó chừng cô, thấy cô vẫn cúi đầu, đầu lông mày rũ xuống, hắn dứt khoát nghiêng người, đem môi nhích tới gần lỗ tai cô.”Nha đầu, em yêu anh sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.