Note: Các cục cưng, ăn tết vui vẻ chứ??? Hề, ta chả được nghỉ tết, vẫn đi làm bình thường nên chả lì xì các nàng sớm được, đừng buồn ha, ta tái sinh lại rồi, lì xì đầu năm các nàng nè!!! (╯ω╰). Yêu lắm, thương lắm mà cưng lắm, hehe (╭ ̄3 ̄)╭♡.
Nàng nằm dài lên vai hắn, hơi thở dồn dập dần ổn định, đệ đệ Tiểu Vũ đã đứng lên hùng dũng, nàng bực mình ghét bỏ:
– Chàng cứ chọc vào người ta.
Tiểu Vũ mặt đần thối, xấu hổ cúi gằm mặt, Minh Minh lại le lưỡi
nghịch ngợm, liếm qua vành tai hắn. Nãy giờ thấy nàng hổn hển, làn hơi
ấm nóng cứ lướt qua tai làm hắn đỏ bừng cả mặt rồi, giờ nàng lại nghịch
ngợm vậy, hắn thấy tim muốn vọt lên chín tầng mây. “Thôi được rồi, bình
tĩnh!” – Hắn tự gào thét với bản thân, nhưng có vẻ không ổn, tên lính
tráng ngu ngốc kia kiên quyết không để chỉ huy vào mắt, quyết định đầu
hàng vô điều kiện, Minh Minh tóm lấy nó, véo một miếng, Tiểu Vũ điếng
người, rùng mình, Minh Minh cười khúc khích, Gia Vũ mặt đần thối, nhất
quyết làm đà điểu gục mặt xuống, nào dám ngẩng đầu lên, khẽ kêu những
tiếng ái muội:
– A… a…
Thấy hắn xấu hổ, nàng càng làm tới, lôi tuột tiểu đệ đệ ra ngoài ánh
sáng, tiểu đệ đệ hứng chí vươn lên hùng dũng, chào nàng bằng một loạt
máu trắng, Minh Minh cười run cả người, Tiểu Vũ thì từ lúc nào hai tay
đã bao trọn mông nàng, bóp chặt. Nàng lại thấy cả người nóng bừng, dịch
thủy chảy thành dòng kéo dài từ động sâu hun hút xuống ngang đùi. Nàng
vươn lưỡi nóng bỏng đẩy sâu vào trong tai hắn rồi cất giọng ướt át:
– Ta muốn chàng…
Gia Vũ cảm thấy muốn bùng cháy, hắn nhấc bổng nàng lên, ngoạm lấy
bánh bao nhỏ của nàng như đứa trẻ đói lâu ngày, tham lam cắn mút đay
nghiến, Minh Minh chao đảo trong hỗn loạn, bàn tay hắn vươn lên day bánh bao còn lại, nàng cảm thấy như hụt hơi trong nước, hít thở, hít thở,
hít thở ngày càng dồn dập. Minh Minh đẩy hắn ra, Tiểu Vũ đang ăn ngon bị giằng mất thức ăn trước mắt, mặt hụt hẫng, Minh Minh cười gian xảo,
sóng mắt lúng liếng:
– Chàng từ từ, đừng vội.
Nói rồi kéo hắn đứng lên, nàng từ trên bàn trườn xuống, xoay mông
lại, cái mông tròn lẳn, hơi lằn vệt đỏ trên bàn do ngồi lâu, tim hắn
loạn nhịp. Giữa hai chân hun hút là cả vùng đất bí ẩn, Gia Vũ cảm thấy nhất định là mình nên đi khám, tim mình không tốt,
không tốt thì sau này sao ở bên chăm sóc Minh Minh được, trong đầu hắn
nung nấu ý nghĩ sục sôi, quyết tâm đem bản thân đi gán nợ. Minh Minh
cười gian xảo, đánh ánh mắt về phía hắn rồi xoay người lại, thầm nghĩ: ” Như thế hơi nhanh, có lẽ nên thử cái đơn giản trước!!!” Thanh niên nào
đó nào có ngờ bản thân bị đặt lên bàn cân đong đếm thước đo khả năng,
mặt vẫn nghệt ra khó hiểu trước biểu hiện của nàng.
Tiểu công chúa níu cổ hắn xuống, hít hà hít hà, hơi thở phả ra mùi
nguy hiểm, con mồi đã vào bẫy, nàng nào có chịu bỏ qua nhanh thế. Nàng
liếm môi hắn, khẽ tách đôi môi đang khô khốc của hắn, đưa dần lưỡi vào
khoang miệng. Tiểu Vũ mặt cứng đờ, run rẩy chạm vào cái miệng thơm tho
của nàng, hắn rụt rè chạm lưỡi, rồi thì “bùm!!!” vùng lên công thành
đoạt đất nàng. Hai người thi nhau giành giật từng hơi thở, cuối cùng,
nàng mút hắn một cái đau điếng, rồi thu lưỡi về, nhìn mặt hắn hụt hẫng
mất mát lại thấy mát lòng mát dạ, cười ngân nga:
– Chàng có muốn ta không?
“Ai ya, tiểu công chúa nhà ta đã mở lời, hắn dám không đồng ý???” –
Tiếng lòng của đống cung nữ rình ở ngoài nghe trộm, vừa nghe vừa thở dốc hít hà. Minh Minh thì không biết nhưng Tiểu Vũ tập võ lâu vậy, sao có
thể không nghe được tiếng động bên ngoài, hắn ngập ngừng, ôm lấy nàng,
làm đà điểu. Nàng dằn dỗi:
– Không muốn đúng không?
Hắn lí nhỉ, nhỏ như muỗi kêu:
– Muốn mà, chỉ muốn nàng thôi!!! – Nói rồi lại gục mặt xuống ôm nàng quyết tâm giả chết tiếp.
Minh Minh nghe được câu trả lời sướng rơn, lừa mãi mới được thanh
niên chậm tiêu vào tròng. Nàng đẩy hắn ra, mắt lả lướt bảo hắn:
– Vậy chúng ta tiếp tục chuyện lúc nãy…
Hắn đần mặt:
– Chuyện gì?
– Chuyện chàng muốn ta ấy!!! Haha…
Nói rồi nàng nhón một chân, dần dần nhấc cao, đặt lên đôn, hắn nhìn
xuống, mặt đỏ au, Minh Minh níu cổ hắn, cái lưỡi thơm tho đánh một vòng
trong tai hắn, phả từng hơi nóng vào từng sợi lông tơ đang dựng đứng của hắn. Gia Vũ chậm chạp quỳ xuống, cả vùng đất hoang sơ của nàng hiện ra
trước mắt, từng sợi dịch thủy giăng như tơ trải xuống chân phải của
nàng, từng dòng từng dòng. Hạt đậu đỏ vươn lên ngạo nghễ, đỏ ứng, sưng
to, tiểu đệ đệ nhà ai đó lại cứ muốn ngóc lên chào hỏi, bị chàng ấn
xuống. Được mát xa nên vườn hoa của công chúa mềm mại bóng nhẫy, ướt át
nước, hắn mê muội trước cảnh thần tiên, không nhớ trời trăng gì hết, đưa lưỡi liếm dọc từ dưới lên trên. Minh Minh run bắn người, cái lưỡi thô
ráp của hắn ấm nóng, chạm vào khiến lông tơ nàng dựng ngược, có gì đó trong bụng cuộn trào ra, chân nàng run rẩy. Minh Minh vươn tay đỡ lấy nàng. Từ dưới nhìn lên, góc độ này thật khác mọi khi chàng nhìn
thấy. Hai bên vườn hoa múp máp, dịch thủy tràn trề, hắn liếm, mút, chạm
đến hạt đậu khẽ cắn, kéo nhẹ, Minh Minh như quỵ xuống trước bão tình.
Gia Vũ day day hạt đậu, nàng k kìm nén được tiếng hét nữa:
– A… Ha…á…á…
Gia Vũ đẩy lưỡi vào trong, cái lưỡi như rắn, luồn lách, chạm phải
vách ngăn, hắn khẽ dừng lại. Kéo lưỡi ra ngoài, mút lấy hạt đậu, chơi
đùa nghịch ngợm với nó trong miệng, xoay tròn rồi cắn mút, Minh Minh lại giống như ngập trong ôn uyển, hết sóng này đến sóng kia dồn đến, nàng
cứ muốn chìm sâu chìm sâu xuống, nhưng bản thân lại kháng cự muốn hít
lấy không khí, cuối cùng, bụng nàng trào ra ồ ạt khí nóng, Gia Vũ hứng
hết lấy, nuốt trọn.