Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 3: Tận thế




Dụ ninh mở cửa phòng ra, chợt thấy trước mắt có bóng người lóe lên, hai đầu gối cô như nhũn ra, suýt chút nữa ngã xuống đất.

“Cố Tỉ Vực?”

Dụ Ninh chưa bao giờ biết rằng khi cô sợ hãi đến cực điểm, giọng nói sẽ run rẩy, biến thành một loại âm điệu khác, một loại âm điệu hoàn toàn không phải âm giọng của cô. Bóng lưng gầy gò kia đứng lại một chút, nguời đó quay đầu lại làm Dụ Ninh có thể nhìn thấy rõ một gương mặt tà khí.

Cái nhìn này giúp Dụ Ninh hơi bình tĩnh lại một chút, mặc dù khuôn mặt giống nhau, cũng có cùng tên, nhưng người đàn ông trước mặt cô hẳn không có quan hệ gì với Thái Thượng Trưởng Lão của Thiên Huyền Tông.

Cô khẳng định điều này là bởi vì, ngay khi nhìn đến anh ta, hệ thống lập tức thông báo anh chính là nam chính trong nhiệm vụ lần này, cùng với đó, phần kí ức về nam chính trong đầu Dụ Ninh cũng hiện ra rõ ràng hơn. Cũng bởi vì Tinh Hải bí cảnh chỉ cho phép tu sĩ có tu vi ở mức Nguyên Anh đi vào, hơn nữa, trong bí cảnh, cô đã giết hai tu sĩ của Thiên Huyền Tông mà vẫn không có chuyện gì xảy ra, từ tất cả những điều trên cô mới có thể khẳng định như vậy.

Tất nhiên còn có một lí do Dụ Ninh không muốn thừa nhận, đó là cô không dám đối mặt với Cố Tỉ Vực thật.

Người này có khuôn mặt và tên giống với Cố Tỉ Vực, hẳn là chủ thần muốn gia tăng mức độ khó khăn của nhiệm vụ, vậy nên mới dung tâm ma mà cô sợ nhất, vừa nghĩ đến việc nam chính có khuôn mặt tương tự Cố Tỉ Vực, Dụ Ninh đột nhiên nhận ra dường như nhiệm vụ này còn khó khăn hơn so với việc cô biến thành một con zombie không lý trí.

Năm mươi năm trước cô từng đụng độ với Cố Tỉ Vực, đó cũng là một tháng mà cô bị Cố Tỉ Vực đuổi theo, và một tháng đó cũng là quãng thời gian  kinh khủng nhất trong trí nhớ từ lúc cô tu hành tới nay.

Khi đó cô vừa mới tu luyện đến cuối kì Kim Đan, mặc dù gặp được không ít cơ duyên nhưng cũng có không ít thủ đoạn, khi đó Cố Tỉ Vực đã là một tu sĩ Nguyên Anh, kết quả của trận đánh khỏi phải nghĩ, tháng ấy, mỗi một ngày qua đi, cô đều có cảm giác cận kề với cái chết.

Cuối cùng, cô liều mạng bỏ một tầng tu vi, chặt đứt kinh mạch một tay và hai chân mới thoát chết được.

Thế nhưng cảm giác bất lực, sợ hãi, tuyệt vọng lúc ấy đã khắc sâu vào thần hồn của cô, sau lần đó, cô cũng biết rằng, nếu Cố Tỉ Vực không chết trên tay cô, cô chắc chắn không thể qua được Tâm Ma Kiếp.

Tuy nhiên, Cố Tỉ Vực thăng cấp quá nhanh, khi cô mất hai mươi năm dưỡng thương đến hậu kì Kim Đan thì lúc đó Cố Tỉ Vực đã đạt đến cuối kì Nguyên Anh. Hơn nữa, không đợi cô báo thù, Cố Tỉ Vực đã đuổi bắt cô khắp Tu Chân Giới, Dụ Ninh trốn đông trốn tây đến tận khi đã đạt cuối kì Nguyên Anh, đây có thể nói là trời cao chiếu cố.

Nhưng rõ ràng trước khi đi vào bí cảnh, cô từng nghe tin Cố Tỉ Vực đã tu luyện đến Hóa Thần – cấp bậc trong truyền thuyết, chỉ đợi ánh sáng dẫn đường là có thể phi thăng.

Có lẽ cô vĩnh viễn cũng không có cơ hội tự tay giết kẻ thù, nghĩ đến điều này, trong mắt Dụ Ninh chợt lóe sát khí, nhưng cứ nghĩ đến hậu quả của việc giết chết nam chính trong nhiệm vụ, mình sẽ bị đánh nát thần hồn, thì Dụ Ninh lập tức buông bỏ ý nghĩ này.

Nếu có thể giết chết Cố Tỉ Vực thật thì dù chết cô cũng không màng, nhưng nếu chỉ vì một kẻ giả mạo mà bị tiêu diệt thì cô cũng quá chịu thua thiệt rồi.

Cố Tỉ Vực nhíu mày nhìn lướt qua những ngón tay tái nhợt do dung sức quá lớn để nắm chặt cánh cửa của người đối diện, hơi chút nghi ngờ âm giọng sợ hãi đến biến điệu mình vừa nghe được có phải phát ra từ cô ấy hay không.

Chẳng lẽ tại một thời điểm nào đó mình đã làm sai chuyện gì chọc đến cô ấy, nhìn dáng vẻ kia cũng không giống vậy, nhưng mà nhìn đôi mắt trợn trừng sợ hãi, né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt mình cũng thật có ý tứ.

Cố Tỉ Vực nhíu mày: “Hả?”

Cố Tỉ Vực giả có giọng nói vô cùng giống với Cố Tỉ Vực thật, Dụ Ninh nhìn người đứng trước mặt có gương mặt giống Cố tỉ Vực, hơi suy nghĩ, nếu là người khác thì không có gì, nếu làm cho Cố Tỉ Vực yêu mình, chuyện này đem lại cảm giác thành tựu không thua gì phi thăng đâu.

Nhưng mà khi ánh mắt chạm đến đôi mắt lạnh băng thâm thúy của Cố Tỉ Vực, trái tim Dụ Ninh theo bản năng run lên, quyến rũ hay không còn là một vấn đề.

Cố Tỉ Vực thấy cô liên tục thay đổi sắc mặt mà lại không thấy có một cái nào đẹp mắt, thì đoán rằng cô đã gây ra chuyện gì không giải quyết được ở bên ngoài, muốn nói với mình mà lại không dám “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Nghe thấy giọng nói khàn khàn hơi lạnh của Cố Tỉ Vực, Dụ Ninh không khống chế được bản thân mà rùng mình một cái, sau khi tự an ủi bản thân vô số lần rằng kẻ đứng trước mặt không phải Cố Tỉ Vực dù cho có giọng nói tương tự, đó chỉ là một con rối, cô mới bình tĩnh nhìn thẳng anh,”……………Không có việc gì”.

Cố Tỉ Vực nhìn cô một cái, cô không hề biết rằng bộ dạng hiện tại của cô hoàn toàn không giống như không có chuyện gì, cái miệng nhỏ xinh xắn mím đến trắng bệch, đôi mắt to tràn đầy sương mù cố tỏ ra trấn định nhìn anh, dáng vẻ này giống như một con thỏ nhỏ bị dọa đến mềm nhũn.

Thế lại trông có vẻ khá ngon miệng, Cố Tỉ Vực hơi cong môi, anh cảm thấy nhất định mình sốt nhẹ cháy hỏng não rồi,nếu không thì làm sao có thể sinh ra loại ảo giác buồn cười này, nghĩ đến đây, anh cất bước xuống lầu trước.

Thấy bóng lưng Cố Tỉ Vực dần biến mất, Dụ Ninh thở ra một hơi.

Tưởng tượng là một chuyện, nhưng nếu thật sự đối mặt với Cố Tỉ Vực cô vẫn sẽ sợ hãi, một kẻ giả mạo mà cô còn sợ như vậy nữa là, Dụ Ninh cảm thấy may mắn khi bị đuổi bắt mình đã không bất chấp tất cả đi gặp Cố Tỉ Vực, đồng quy vu tận với hắn, nhìn phản ứng hiện tại của cô, nếu khi đó thật sự làm vậy, chắc chắn cô chưa đánh thì chân đã mềm nhũn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.