Công Bốn, Xin Đi Theo Tình Tiết

Chương 5: Minh chủ võ lâm




Ta và Tiển Băng Nhận ấn chức vụ mà nói, là kẻ địch thủy hỏa bất dung; dù cho chưa nói phân biệt hắc bạch, hai chúng ta trước khi lên sàn cũng hoàn toàn không cùng xuất hiện, thật sự không biết y vì sao muốn cùng đi với ta. Có điều y vừa muốn đi, đúng lúc thu hút chú ý của ảnh vệ kia, hai người có qua có lại giao thủ tại chỗ, cũng tiện ta rời đi.

Cửa bị bọn họ ngăn chặn đi không được, ta liền trèo cửa sổ. Cũng may ta nhiều năm luyện võ thân thể linh hoạt, không dựa vào chút nội lực ấy cũng thoải mái trèo ra ngoài, vọt ra cửa viện, lao nhanh phía Hồng Hương uyển.

Phòng này hóa ra không phải trong trấn, mà là xây tại chân một ngọn núi hoang, xung quanh không người cư trú. Đi thẳng hai ba dặm mới trông thấy xa xa một con đường nhỏ, chắc là thông về phía trong trấn. Cũng không biết bọn họ làm sao tìm được một nơi lụp xụp như thế ở lại — có điều Ngọc Lam Yên buổi tối luôn không ở đó, cũng có thể là đặc biệt tìm gian phòng bỏ hoang trông giữ ta, để tránh có người nhìn thấu hành tàng của bọn họ, cứu ta ra.

Thật sự là bi ai, vốn ta mới hẳn là người cướp nam bá nữ, nhưng lại để cho người khác bắt cóc. Việc này nếu là những người bạch đạo đó biết, không biết sẽ chỉ trích ta sau lưng như thế nào, ma giáo từ trên xuống dưới cũng không ngóc đầu lên được theo ta.

Hừ! Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn. Đợi đến lúc có đất diễn tiếp theo của ta, ta trực tiếp mang theo đệ tử ma giáo dùng công quỹ đi các quốc gia Tây Vực du lịch một vòng, du một năm rưỡi mới trở về, làm cho đám nhân vật chính và ưng trảo này sốt ruột đi!

Đi tới đi lui, phân thân vừa rồi bởi vì bị thương mà uể oải không phấn chấn của ta lại ngẩng đầu lên, trên mặt thiêu đến nóng rực, bước chân cũng hơi lảo đảo. Ta ấn huyệt thái dương từng bước một lết về phía trước, trong tai một mảnh ầm vang, lại mơ hồ dường như có người gọi tên ta đằng sau.

Tiếng gọi tên ta đó càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần, có phần không giống ảo thính. Chẳng lẽ là người trong ma giáo tới đón ta? Không thể nào, bọn họ không dám gọi thẳng tên ta, hay là ảnh vệ của Ngọc Lam Yên kia? Vậy nhưng không dễ xử, ta bây giờ đã mất sức lực một trận chiến, thực sự rơi vào trong tay bọn họ… Ôi! Không dễ dàng mới thoát ra, chẳng lẽ ta không trốn khỏi tình tiết chết người này ư!

Đang lúc nghĩ đến nỗi lòng rối loạn, một bàn tay đột nhiên vỗ lên vai ta, ta lấy làm kinh hãi, quay đầu lại thấy áo trắng tung bay, liền nghe thấy một âm thanh trong trẻo vang lên bên tai: “Bách Lý giáo chủ, ngươi vẫn ổn chứ?”

Là Tiển Băng Nhận?

Y không phải nên cùng Ngọc Lam Yên dạo giang hồ, thuận tiện chờ công chính quy cải trang vi hành tới đoàn tụ với Ngọc Lam Yên sao? Chẳng lẽ y là muốn thừa dịp ta một mình giết ta, lại đập tan ma giáo?

Ta chờ muốn vận công chống lại dám chắc cũng vô dụng, dứt khoát thản nhiên một chút, không đề phòng chút nào đối diện y.

“Tiển minh chủ, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu. Không biết minh chủ tìm ta có chuyện gì?”

Y nhìn chằm chằm ta một lúc, nhíu mày, hỏi ta: “Bách Lý giáo chủ, ngươi thật là bị bọn họ bỏ thuốc bắt cóc tới đó, thiếu chút nữa bị Ngọc Lam Yên mê gian?”

Ngươi biết nói không? Không biết nói thì đừng nói được không? Đâu có công để thụ mê gian, truyền ra ta còn làm người thế nào? Không được, không thể võ mồm với loại kẻ ngốc này, sẽ kéo thấp đẳng cấp của ta.

Thấy ta không phản ứng y, y cũng hơi ngộ ra, biết ta là chướng mắt y, liền khụ một tiếng nói: “Ta không phải đến làm khó ngươi, chúng ta mặc dù thuộc hai đạo hắc bạch, nhưng ta xem Bách Lý giáo chủ ngươi… cũng không giống người xấu.”

Đó là thời gian ngươi biết ta quá ngắn, dài sẽ biết, ta là đại ma đầu thiên hạ đệ nhất.

Y còn nói thêm: “Ngươi như bây giờ, đi chưa đến thanh lâu đã độc tính dâng trào, chỉ sợ tương lai hại cả đời. Ngọc Lam Yên bị thương không nặng, bây giờ lại có ảnh vệ đó ở bên, ta kẹp giữa bọn họ cũng vô dụng. Chẳng thà ta đưa ngươi qua, chờ độc tính của ngươi giải, chúng ta tiện thể trao đổi chuyện hai đạo chính tà giang hồ ra một cái điều lệ.”

Lời này của y nói rất khẩn thiết, quả thật cũng có chút đạo lý. Có người chịu làm gậy cho ta chính là cầu còn không được, ta liền đồng ý với y cùng đi về phía trước. Y không quen nơi này, dọc theo đường đi toàn dựa vào ta chỉ điểm, đi ước chừng một khắc đồng hồ, liền đến gian thanh lâu đó.

Vừa vào cửa ta liền đẩy y ra, kêu tú bà gọi Lục Yêu mỹ nhân đệ nhất nơi này tới đánh đàn, lại kêu ba bốn thanh quan nhân mỹ mạo đến giải dược tính thay ta. Tiển Băng Nhận loại đại hiệp chính phái này đâu từng thấy tình cảnh dạng này, liên tục bảo tú bà không cần gọi tiểu quan tới.

Không gọi tiểu quan, chẳng lẽ ngươi cho ta thượng? Ta thò tay móc ra một thỏi bạc nhét vào, tú bà, nàng vui đến mức xoay người liền đi lên gọi người. Hai thiếu nữ mỹ mạo chào đón tới đỡ chúng ta, Tiển Băng Nhận liền nghiêm cái mặt quan tài phất người đi, vừa thấy chính là con non, có điều ta còn phải dựa vào y đỡ, tạm thời không so đo với y.

Chắc là y xem ta đã sắp không được, tùy ý kéo ta vào gian phòng không có người, liền ném ta lên trên giường, chính mình trốn ra cửa. Ta nằm trên giường, chỉ nghe thấy bên ngoài mơ mơ hồ hồ có tiếng nói, nửa ngày cũng không có người tiến vào, thật sự nhịn không được, liền mặt hướng trong giường nằm nghiêng, dùng sức kéo đứt đai lưng, một tay luồn vào trong quần, xoa cây gậy thô cứng lửa nóng ấy.

Quần sớm ướt một mảng, may mà áo khoác màu đen, xem không rõ. Chẳng qua là dược tính này vô cùng mãnh liệt, chính ta mặc dù cũng vuốt mấy lần rồi, nhưng chỉ là căng càng thêm khó chịu, thế nào cũng làm không ra, gấp đến độ ta chỉ biết cuộn người vào, hai chân cọ xát chặt chẽ.

Càng cọ càng là khó nhịn, toàn thân ta đều giống như hỏa thiêu, không khí hít thở cũng có vẻ cực kỳ khô nóng, trước mắt cũng mơ hồ một mảnh tựa như sương trắng, thấy không rõ mọi thứ. Sức trên tay ta lại lớn hơn chút, chỉ cảm thấy càng thêm đau đớn, đang ngóng trông tiểu quan nhanh chút qua đây, liền cảm thấy đầu vai mát lạnh, có người lật ta từ phía sau lưng, lật ta xoay một cái, một khuôn mặt không tệ, chính là có thể nhìn ra đã có tuổi liền phóng đại trước mắt ta, hai mảnh môi hôn thẳng lên, một thứ ướt mềm trắng muốt theo đó trượt vào trong miệng ta.

Cũng xem như là chờ được.

Vốn đối với thanh quan nhân nên săn sóc một chút, có điều ta bây giờ cũng không kịp rồi, chỉ muốn mau mau tiến vào thân thể hắn. Ta cấp bách không chịu được đưa tay về phía giữa hai chân hắn, chỗ ấy vươn còn tinh thần hơn ta, không biết có phải trước khi vào cửa cũng uống thuốc gì đó hay không. Nhưng mà ta chỉ cần hắn phát tiết, không hưng trí làm gì tình thú, tay trực tiếp đưa về phía sau, tìm kiếm chốn mất hồn ấy.

Tay ta còn chưa duỗi được phân nửa, nhưng bị người đè lại, đặt trên mạng sống của tiểu quan kia hết sức chà xát mấy cái. Tay người nọ thô to có sức, xem mặt tuổi cũng không coi là nhỏ, tú bà kia không phải bịp ta chứ? Hay là trẻ tuổi mỹ mạo không còn ai chưa phá trinh, tìm hạ nhân chuyên làm việc tay chân thay thế?

Hạ nhân kia không biết quy củ tí gì, kéo tay ta sờ phân thân hắn một lát, lại nằm bò liếm trước ngực ta, một đường ướt đẫm liếm hôn đến bụng, lại vòng quanh nghiệt căn ta cọ xát rất lâu, chính là không chịu để cho ta tiến vào trong cơ thể hắn. Ta gấp đến độ hốc mắt nóng lên, nắm tóc hắn muốn kéo lên, lại bị tiểu quan không biết tôn ti ấy nắm hai tay đặt bên cạnh, chết sống giãy không động đậy.

Tình hình này không đúng! Ta giật mình một cái mở mắt, nâng nửa người trên nhìn hắn, khàn giọng kêu lên: “Dừng tay! Gọi ma ma các ngươi, đổi người tới!”

Hắn cũng ngẩng đầu lên, một tay vẫn ấn ta, tay kia thì dùng sức nâng chân ta lên đè đến trước ngực ta, đưa thứ cứng rắn kia đến giữa hai chân ta, mặt sáp lên, chậm rì rì nói: “Bách Lý giáo chủ, chuyện cho tới bây giờ, nhưng đổi thì tiêu rồi.”

Cái gì? Ta nghe xong thanh âm này, máu toàn thân đều xông lên đầu, một đôi mắt cơ hồ muốn trừng ra ngoài. Ta vừa rồi rõ ràng gọi tiểu quan, sao lại biến thành y?

Không đợi ta nói chuyện, y liền thực sự dùng sức đâm một cái, đưa toàn bộ nghiệt căn vào trong cơ thể ta, đau đến mức ta nhất thời trước mắt biến thành màu đen, không đứng lên được, hung hăng ngã xuống gối mềm. Đau còn chưa thôi, ta một công — tuy nói là công bia đỡ đạn nhưng lại để người khác công, loại cảm giác khuất nhục này mới là thật sự khiến người ta khó mà chịu đựng.

Ta ngã vào giường, thở không ra hơi, mở miệng gắng sức phì phò mấy cái, cắn răng hỏi: “Ngươi vì sao…”

“Giải độc thay ngươi nha.” Y thở hồng hộc tựa đầu sáp lên, phun ra hơi thở ẩm nóng bên tai ta: “Ngươi trúng xuân dược, ta không thể không quản, mắt thấy kiêu hùng một đời bị mấy tiểu quan… ừm, công.”

“Ta trúng là xuân dược chuyên dụng cho tiểu công!” Ta bi phẫn đến gần như ngồi dậy, cảm giác đau đớn giữa eo mông nhưng lại dọc theo cột sống vọt lên, lại ngã xuống giường. Tiển Băng Nhận gật gật đầu bên tai ta, sợi tóc cọ hai má ta nhột nhạt từng đợt, nói ra lời càng thêm khốn kiếp hơn vừa rồi:

“Trên đời này nào có xuân dược chuyên dụng cho tiểu công gì, đều là thứ như nhau, chẳng qua sau này uống thượng người khác, liền xem như nó là thuốc tiểu công dùng sau khi uống để người ta thượng thì xem như thuốc tiểu thụ dùng… Bách Lý giáo chủ ngươi yên tâm, qua tối nay, dược tính này nhất định có thể giải.”

Tên khốn! Tức đến mức gan ta cũng đau! Thằng khốn họ Tiển nhiều lời mấy câu, không hề có ý rút ra, ngược lại lần này đâm sâu hơn lần khác. Cảm giác đau đớn dần dần tê dại, một cảm giác sảng khoái khác thường bắt đầu tỏa khắp trong cơ thể ta áp chế khó chịu lúc trước. Y biến đổi góc độ lần lượt vùi thật sâu vào trong cơ thể ta, kích thích đến mức trong đầu ta trống rỗng, lão nhị trước người vốn đã run rẩy phun ra không ít dịch sữa màu trắng cuối cùng khống chế không nổi, một lần tiết nghìn dặm. Toàn thân ta rung động một trận, trong vô ý co rút lại, đột nhiên cảm thấy trong cơ thể nóng bỏng một trận, Tiển Băng Nhận nhưng lại bắn vào bên trong ta.

Thân là một công, thế nhưng chỉ bị người khác công liền bắn… Mặt mũi của ta, bên trong tất cả đều không còn… Ta về sau còn làm công bốn này thế nào, sao có mặt mũi mê Ngọc Lam Yên, còn làm sao đi gặp những đệ tử ma giáo coi ta như thiên thần ấy…

Ta hồn bay phách lạc nhắm mắt lại, bốn phía nhất thời yên tĩnh không tiếng động, ngay cả tất cả khó chịu trên người cũng không cảm giác được.

Khi tỉnh lại lần nữa, toàn thân cao thấp ta tựa như bị người đánh gãy xương rồi gắn lại, mềm oặt không có sức, ngay cả ngón tay cũng nâng nổi. Trong Hồng Hương uyển vắng lặng không tiếng động, tú bà không tìm ta tính tiền — đến đây cũng không cho nàng tiền! Sau này cũng không tới thăm nhà này nữa! Không, dứt khoát gọi người đến diệt khẩu bọn họ đi? Chờ ta xuống giường, lập tức liền gửi tín hiệu cho đám đệ tử, sai bọn chúng san phẳng thanh lâu này cho ta!

Trọng trách trong người, ta chỉ đành nhịn đau đỡ người dậy, một phen vén màn che giường, tìm kiếm quần áo hình như hôm qua bị người ta ném xuống đất. Tay vừa duỗi ra mới phát hiện, quần áo trên người ta mặc rất chỉnh tề, phía dưới cũng không có cái loại cảm giác khó chịu ướt át đó.

Rốt cuộc là ai đổi quần áo thay ta? Vậy nhưng phải mau sai người đến diệt khẩu, lại gọi người theo dõi Tiển Băng Nhận, chờ võ công ta khôi phục, sẽ tìm ra diệt khẩu tất cả người y từng tiếp xúc. Ta gấp đến độ xuống đất, nhưng không ngờ nửa thân thể từ eo trở xuống giống như không phải của ta, không dùng được tí sức nào, tay mềm nhũn lăn luôn xuống giường.

Ta nhắm mắt lại chờ bị ngã, không ngờ dưới thân đột nhiên xuất hiện hai tay vịn cứng như sắt thép nâng nửa người trên của ta, nửa người dưới lại là đập rõ ràng trên mặt đất.

Một âm thanh quen thuộc đến mức khiến người ta chán ghét vang lên bên tai ta: “Bách Lý giáo chủ, ngươi không bị thương chứ? Tối hôm qua ta là có làm trái tâm ý ngươi, nhưng đây cũng là chuyện gấp phải làm, tại hạ không phải cái loại người không hiểu chuyện đó, tuyệt sẽ không làm ngươi lại khó xử. Xin ngươi đừng chà đạp bản thân như vậy… Ngươi, ngươi rơi lệ?”

Lời thừa! Ngươi để ta thượng một lần, rồi lại ném mông dưới đất đụng thử xem!

Thế nà bạn công bốn đã thành công biến thành thụ =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.