Công Bốn, Xin Đi Theo Tình Tiết

Chương 25: Ân oán đời trước




Có lẽ là sự chói lọi của Bách Độ che mắt mọi người, có lẽ là chỉ số thông minh của tác giả chúng ta đây quá thấp đến mức ảnh hưởng nhân vật dưới ngòi bút, lời nói dối rõ ràng không đáng tin như thế lại bị quần chúng tiếp nhận rộng khắp rồi.

Có điều bất kể nói thế nào, mọi người đều tin ta là người xuyên việt, tin ta là nhân vật chính của quyển sách tiếp theo; đối với ta trái lại chỉ có lợi. Vô luận là nhân vật phụ chủ yếu cũng tốt, diễn viên quần chúng bối cảnh cũng thế, ngoại trừ người nhìn xa trông rộng tỉnh táo như ta đây, lại có ai có thể kháng cự sự hấp dẫn tăng thêm số lần lên sàn chứ?

Lời nói dối này đã có thể khiến mọi người bạch đạo vứt bỏ ý định giết ta ngược đãi ta, thổi phồng ta và Tiển Băng Nhận không thua nhân vật chính chính quy Ngọc Lam Yên không bao nhiêu, như thế trong Lam Dương cung này, tất nhiên cũng sẽ có người bị đất diễn lên sàn che đi lý trí, có thể để ta thu mua lợi dụng.

Ta cúi đầu ngồi dưới đất, cổ đau nhức nhối, trong lồng ngực khó chịu muốn ói, xanh tím khó coi khắp cả người lại đều rơi vào trong mắt đại địch cả đời. Cho dù vậy, ta vẫn đè không được xu thế nhếch miệng lên. Thắng bại vinh nhục nhất thời coi là cái gì, miễn là ta còn có ba tấc khí này, tương lai chung quy có một ngày lật bàn!

Ta một tay chống đất, lắc qua lắc lại đứng dậy, bước qua trước mặt Thu Lam Tự, từ trên bình phong cầm lấy quần áo còn thừa lại mặc vào. Y sớm đã quay đầu đưa lưng về phía ta, mãi đến khi ta thay xong quần áo mới nói: “Bản tọa lúc trước không hợp quản giáo sơ ngươi, để ngươi phóng đãng vô hạnh như thế. Kể từ hôm nay, ngươi cứ lưu lại bên cạnh bản tọa, nhất cử nhất động đều không được thoát khỏi hai mắt ta!”

Ta chỉ đáp y một tiếng cười lạnh, đẩy bình phong đi ra ngoài, từ trong tay một thị nữ cầm lấy khăn mặt, ngồi trên ghế tròn lau ố nước trên chân, liền có con hầu quỳ đi giầy tất thay ta, phía sau lại có người đi lên búi tóc thay ta.

Chải tóc không biết xuất phát từ tâm lý gì, còn để lại một lọn tóc dài hai bên tóc mai ta, phía sau cũng không cột lên toàn bộ, mà là xõa một nửa trên vai — ta từ trong gương nhìn lại, không ngờ vô cùng tương tự cách ăn mặc của Ngọc Lam Yên; cả đến bộ quần áo của ta đây, cũng là đồ đen cùng hệ màu với hắn.

Không biết Thu Lam Tự là tính nhìn ta trông áo nhớ người, hay là trong cung bọn họ chỉ quần áo ba loại màu sắc như thế, ta hiện tại là con y, không thể áo trắng giống nô bộc, đành phải ăn mặc giống như đồ nhi yêu dấu của y.

Trên mười ngón tay ta còn nhuộm nước hoa móng tay, thế nào cũng rửa không đi, liền giao cả tay cho những người hầu kia xử lý. Thu Lam Tự lại không kiên nhẫn chờ ta, bước ra khỏi bình phong rời đi trước. Sau khi y đi đám người trong phòng này cũng dường như sống lại, mặc dù vẫn là không nói lời nào, ánh mắt động tác lại đều linh hoạt hơn vừa nãy rất nhiều, có mấy người gan lớn chút đã bắt đầu liếc trộm về phía ta.

Đợi sau khi áo mũ đều buộc xong, đệ tử lớn tuổi Thu Lam Tự vừa mới khâm điểm kia bèn qua đây hành lễ với ta nói: “Thiếu cung chủ, cung chủ có lệnh, mời ngài đến Lan các gặp.”

Ta liền theo đệ tử kia ra khỏi phòng tắm, rẽ qua mấy cái hành lang, tới bên trong một thủy các. Vừa mở cửa phòng, ta liền bị đầy giá thư tịch bên trong phòng hấp dẫn, lại không rảnh đi quản đệ tử dẫn đường kia đi hay ở. Gian phòng chứa sách này không tầm thường, hơn mười mấy giá sách sắp xếp theo thứ tự, phía trên ghi rõ môn phái, thế gia, nhân vật, lại là tập hợp chỗ tinh túy quan trọng nhất của võ công các phái lớn thiên hạ.

Người tập võ nào trước mặt bí tịch võ học còn khống chế được. Ánh mắt ta theo hàng loạt ngăn tủ trượt xuống, tay đã không tự giác từ trong quầy bên mình cầm một quyển sách mở ra.

Cúi đầu nhìn lại, viết trên sách kia lại cực kỳ tương tự công pháp ma giáo ta, mà lại còn dường như cao hơn ta học thuở nhỏ một bậc. Có lúc chỉ mấy lời cực ít đã có thể tháo gỡ chỗ ta tập võ nhiều năm không thể lĩnh hội, có chỗ lại là tinh thâm ảo diệu, ta ngay cả giải cũng không biết giải ra sao.

Đang xem say mê, chợt nghe thanh âm Thu Lam Tự vang lên phía sau ta: “Bản bí tịch này vốn nên là tồn trong địa cung ma giáo, cần lúc Bách Lý Phong Cương bắt cóc Yên nhi sau này rơi vào trong tay Yên nhi, để cho hắn luyện thành võ công tuyệt thế, chạy khỏi ma giáo.”

Nghe thấy thanh âm này, ta liền không khỏi toàn thân run lên, khép “bộp” bí tịch trong tay lại, trong lòng lại là tầng tầng nghi ngờ.

Đây chính là quyển bí tịch tác giả ngay từ đầu đã thiết kế đặt trong địa cung giáo ta? Hèn chi trong quan tài cha ta chỉ có quyển thiết lập hố nhi tử, thì ra bí tịch chân chính là bị Thu Lam Tự trước một bước trộm đến đây.

Nhưng vậy cũng không đúng ha! Y rõ ràng chưa từng tiến vào ma giáo — vả lại y không phải nơi chốn muốn bảo vệ Ngọc Lam Yên, sao lại chịu mạo hiểm để tiểu thụ kia đi không đúng tình tiết, đem sách này đến Lam Dương cung trước thời hạn?

Ta đang suy nghĩ bí ẩn trong đó, y đã vươn tay rút sách kia ra, thuận tay lật mấy trang, ánh mắt đảo qua trên mặt ta liền chuyển hướng ngoài cửa sổ, dửng dưng nói: “Năm đó Sương Nhận giáo chủ vì để cho nhi tử của gã sống, chủ động đưa sách này tới cho bản tọa, chỉ cầu ta giúp gã trôi qua đoạn tình tiết này, để lại cho nhi tử chưa ra đời của gã một đường sống… Ai ngờ tác giả nửa đường sửa lại thiết lập, Bách Lý Phong Cương lại thành nhi tử ta.”

Cha ta… Hắn chỉ lộ mặt trong hồi ức của Thu Lam Tự sau này, đối với nhi tử như ta đây hẳn cũng không có ấn tượng gì, càng không có khả năng có cảm tình gì, lại từng vì ta đi cầu xin BOSS này, thậm chí còn cầm bí tịch bản giáo đổi y tha ta một mạng…

Này, cha người bảo ta nói cái gì cho phải đây? Người nếu trực tiếp đem bí tịch ra dạy ta, nhi tử của người hiện tại có thể để người ta đè qua đè lại còn mang thai như thế ư? Ta nếu như võ công có thể tương đương họ Thu này, bây giờ căn bản cũng không cần cầu y cho ta một con đường sống nha!

Ta chỉ thấy đau đầu đến gần như muổn nổ tung, ngón tay chậm rãi bóp huyệt thái dương trên đỉnh, lại nghe Thu Lam Tự nói thêm: “Có điều, Bách Lý Phong Cương đã là bị ngươi xuyên, không tính chết trên tay ta, ước hẹn năm đó ta lập với Bách Lý Sương Nhận cũng là không còn giá trị.”

Ta đây coi như là bê hòn đá đập chân mình ư?

Nếu như lúc trước tại Phượng Hoàng sơn trang chưa từng ngầm thừa nhận mình là người xuyên việt gì gì, nói không chừng Thu Lam Tự còn có thể nể phó thác của cha ta, nương tay tha ta một con đường sống… Hừ! Đại trượng phu chết thì chết, ta chẳng lẽ phải xin y tha tính mạng ta!

Lam Dương cung và ma giáo chỉ là thế cùng tồn tại, giáo chủ ta đây không bằng y, không có nghĩa là ma giáo không bì kịp cung bọn họ. Nếu không phải y sau đó thành cha ruột ta, muốn cướp đoạt ma giáo há có dễ dàng như vậy!

Ta vốn định hiên ngang lẫm liệt mắng y, lại không biết sao, lời ra khỏi miệng lại biến thành: “Nếu ta thật sự là Bách Lý Phong Cương, ngươi lại đối xử như thế nào?”

Y chẳng nói câu nào nhìn chằm chằm ta, không biết qua bao lâu, mới bộc phát ra một trận cười không có chút ý cười nào, chấn động đến mức màng nhĩ ta đau ngầm ngầm. Lúc tiếng cười kết thúc, ánh mắt y như mũi tên cắm trên mặt ta, nghiêm nghị nói: “Bản tọa nửa đời trước chỉ yêu cha của Yên nhi, sau này phân tâm yêu Yên nhi, đã là cực có lỗi với hắn, sao có thể lại có nhi tử với nam nhân nào! Nếu ngươi thật sự là… Hừ, ngươi sao có thể là Bách Lý Phong Cương. Gã tất nhiên là không nghĩ muốn bóp méo tình tiết, nếu gã còn sống, tác giả cũng sẽ không cần làm cho ta vô duyên vô cớ thêm một đoạn tình sử không thanh không bạch thế này, còn lưu lại chứng cứ phản bội rạng rỡ…”

Không thanh không bạch… Cha ta thì thanh bạch sao? Người chết mười mấy năm rồi còn muốn bò dậy sửa thiết lập, còn công chuyển thụ kiêm sinh con cuối cùng bởi vì khó sinh mà chết…

Một làm ấn hoa mai, một sao chép tiểu thuyết sinh con, trong đầu người đời trước rốt cuộc đều là thứ gì? Dính phải hai người cha thế này, ta làm nhi tử mới là xui xẻo nhất!

Ta càng nghĩ càng bực bội, tay không kìm nổi sờ lên mảng da thịt bị y ủi lên cái gọi là bớt ấy, đau đớn da thịt rách tấy khi đó dường như vẫn lưu lại tại nơi đó. Chứng cứ này lại là đích thân y in lên người ta, nếu thật sự thù hận ta như vậy, không muốn coi ta là nhi tử, lại hà tất làm việc này?

Ta nhất thời hỏa khí dâng trào, không để ý còn làm bộ như bị người ta xuyên, kéo cổ áo, áo ở vai trái tuột tới dưới xương vai, nhắm dấu ấn ấy ngay y, quay đầu hỏi: “Ngươi đã không muốn làm phụ thân ta, lại cảm thấy ta không phải nhi tử ruột của ngươi, vì sao phải làm ra thứ này? Tác giả đích thực là viết ta thành nhi tử ngươi, nhưng quan hệ này chỉ cần miệng nói là được, căn bản không cần phải in thứ như thế này làm bằng chứng chứ?”

Thu Lam Tự cũng không nói nữa, chỉ bước lên một bước khép áo của ta lại, trong chớp mắt lại lui ngoài mấy bước. Quyển sách kia cũng bị ném vào trong tay ta, mở ra trước mắt ta, chính là trang ta vừa mới xem đó. Mà y lúc này đã lùi tới trước cửa sổ, một đôi con ngươi cay nghiệt không phải của con người như cũ nhìn chằm chằm ta, sát ý chưa thu hết, đâm tới mức da thịt người ta đau đớn.

Ta lại bỗng nhiên có chút động tâm. Y hận ta như thế, rốt cuộc là vì ta thành chứng cứ y phản bội người tình cũ, hay là bởi vì y cho là ta… không phải là ta?

Ta ngẩng đầu nhận lấy ánh mắt sắc nhọn của y, lại lần nữa truy hỏi: “Trong lòng ngươi, Bách Lý Phong Cương chẳng qua là chứng cứ ngươi phản bội cha Ngọc Lam Yên, vậy ngươi vì sao… vì sao không giết…”

Cổ họng ta càng ngày càng ngưng trệ, một chữ sau cùng lại bất kể như thế nào cũng phun không ra. Y hừ lạnh một tiếng, thản nhiên đáp: “Đương nhiên là bởi vì ngươi sau này còn có đất diễn.”

Trả lời hay! Ta gần như muốn reo hò khen hay cho y. Không hổ là người có thể nuôi được Ngọc Lam Yên, để quyển sách này có thể kết thúc tử tế, thù sâu hận lớn thế nào cũng có thể nhịn xuống sao? Ta nuốt tanh ngọt đột nhiên trào lên trong miệng xuống, buột miệng hỏi: “Ngươi đã mọi chuyện đều vì bảo vệ tình tiết, lúc trước vì sao lại muốn nhận lấy quyển bí tịch này của Bách Lý gia này, vì sao lại phải nhận lời Bách Lý Sương Nhận, giữ một mạng cho nhi tử hắn?”

Lúc y nghe thấy câu này sắc mặt lập tức trắng mấy phần, cố hết sức kiềm chế sát ý, thậm chí đầu ngón tay cũng hơi rung rung. Ta thấy y thần thái như vậy, trong lòng lại có loại sảng khoái khó mà tả xiết, chỉ muốn xem xem bộ dáng y càng thêm khó chịu, lại cũng không suy nghĩ hậu quả chọc tức người này, ấn ngực từng chữ một nói: “Ảnh vệ ngày đó bị ta giết trong y quán chính là công ba, quyển sách này vĩnh viễn cũng sẽ không kết thúc tử tế giống như tác giả dự tính.”

Sát khí trong mắt Thu Lam Tự lập tức đại thịnh, ngay khi ta cho là y muốn nhào lên giết ta, y bỗng nhiên phất tay áo dài một cái, quay người đi ra ngoài, trong miệng nghiêm nghị nói: “Chuyện trước kia sửa thiết lập khỏi phải nhắc lại! Thân thể này của ngươi nay đã là nhi tử ta, ta sẽ không tự tay giết ngươi. Sách tại đây ngươi đều có thể tùy ý xem, mỗi ngày giờ mão tới giờ ngọ, bản tọa tự mình dạy ngươi luyện võ. Ba tháng sau là đại hội võ lâm, đến lúc đó ngươi cần phải lấy thân phận giáo chủ ma giáo đánh bại Tiển Băng Nhận, bắt Yên nhi đến ma giáo — nếu ngươi dám không tuân theo, bản tọa tự có phương pháp xử lý ngươi!”

Trong thanh âm lại dùng tới công pháp nhiếp hồn, từng chữ đập đến chỗ sâu đáy lòng ta, làm ta vô cớ dâng lên sợ hãi vô hạn. Cổ họng dường như bị cái gì lấp kín, không thể hít thở, trước mắt một màn sương dày tỏa khắp, hai tay đã không còn nửa phần lực đạo, một quyển tập mỏng manh kia dường như có sức nặng nghìn cân, từ giữa ngón tay ta rơi thẳng xuống.

Chỉ sợ ta cũng sẽ rớt xuống đất giống như quyển này.

Ta vươn tay muốn tìm một thứ chống một chút, để tránh ngã quá nặng, vươn tay lại không chạm vào thứ gì có thể đỡ, ngược lại càng lắc lư mạnh, cơ thể nghiêng một cái, liền ngã thẳng về phía mặt đất.

Nửa đường lại có cánh tay lạnh như băng tóm lấy cổ tay ta, nhấc cổ tay ấy kéo về phía trước một cái. Ta cuối cùng không cần phải lo ngã quá nặng, trong lòng buông lỏng, liền bị cảm giác chóng mặt ùn ùn kéo đến chìm ngập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.