(Conan Đồng Nhân) Boss Mafia Là Thanh Mai Trúc Mã

Chương 13: Ai muốn chia rẽ chúng ta đều...phải chết




Đến khi Kuro bước vào lớp, tất cả mọi người đều đã yên vị tại chỗ ngồi. Chihiro còn đang mải mê nói chuyện với mọi người thấy Kuro vào lập tức hưng phấn kéo tay hắn.

"Mau, Kuro-chan mau ngồi xuống!"

Sonoko hắc hắc cười, hỏi vặn lại Chihiro:

"Thật sự?"

"Ừ, tất nhiên rồi!" Chihiro đắc ý ôm lấy cánh tay Kuro :

"Ne, Kuro-chan, cậu rất giỏi trinh thám, tớ không nói ngoa đúng không?"

"...Ừ."

Tầm mắt theo nụ cười trên mặt cô đến cánh tay đang ôm chặt lấy tay hắn, đôi mắt đỏ rực như máu thoáng vụt qua một tia sáng không tên.

"Kuro cậu thật giỏi a!"

"Samui."

Đột nhiên Kuro trống rỗng nói, Sonoko và Ran vốn đang cười lập tức trên đầu hiện lên dấu chấm hỏi, không rõ lắm.

"A..ha ha.. ý cậu ấy là cậu không được---đừng gọi Kuro, hãy gọi cậu ấy là Samui."

Chihiro trên đầu rớt xuống vài giọt mồ hôi lạnh, mặt đen đen.

Tên Kuro thối tha này, lại giở cái tính ngạo kiều ra sao?

"...." Sonoko giật giật khoé miệng. Hình như..ban nãy...cô gọi hắn là Kuro.

Cảm giác thật mất mặt.

_____

Đi học về, Chihiro tạm biệt mọi người rồi đi theo Kuro lên xe, chiều nay cô có hẹn với Kudo, Ran và Sonoko.

Cảm giác rất hưng phấn.

Trên đường về thấy Chihiro cứ liên tục cười tủm tỉm, đôi mắt hắn nheo lại.

Cuộc nói chuyện của cô hắn đương nhiên nghe thấy. Không nghĩ tới a...Thật sự không nghĩ tới.

Cô lại vì tên Kudo Shinichi kia mà chuyển trường về đây.

Không những thế, lại vô cùng vui mừng khi đi chơi cùng bọn họ. Hắn rất khó chịu. Khó chịu đến điên người. Bảo bối mà hắn gìn giữ 12 năm qua lẽ nào sắp bị đánh mất?

Không, không bao giờ.

Tại sao ai cũng muốn mang Chihiro ra khỏi hắn? Tại sao lại như vậy?

Từng đã có một Akai Shuichi điềm tĩnh, có một Kuroba Kaito ôn hoà.

Đã có rất nhiều kẻ không biết sống chết khác tiếp cận Chihiro của hắn, lúc này đây lại có thêm một Kudo Shinichi? Thật sự là làm hắn mệt mỏi.

Mệt mỏi đến khiến hắn nghĩ đến nhiều thú vui hơn, mệt mỏi đến khiến hắn điên dại.

Nhưng mà...mặc kệ nhiều bao nhiêu, thì cũng không thoát khỏi một kết cục cuối cùng...

Tử thần tuyên án, mãi mãi trốn không thoát.

Một cỗ sát khí từ trên người hắn phát ra, đôi mắt đỏ vậy mà lại lấp lánh ý cười, bàn tay theo thói quen đưa lên chống cằm, môi nhếch lên một độ cong tuyệt đẹp.

Nụ cười khiến người khác sởn gai ốc.

"Chihiro, buồn ngủ không?"

"Tất nhiên là khôn--ơ, sao lại đột ngột buồn ngủ thế nhỉ."

Chihiro che miệng lại ngáp một cái, ánh mắt mơ hồ. Kuro từ đầu đến cuối vẫn dõi theo cô, không rời một giây.

Em ngủ đi, ngủ thật ngon. Còn lại hãy để tôi giải quyết, được không?

Những ai muốn chia rẽ em và tôi, đều phải chết.

Tôi sẽ làm điều đó, như chính tôi trong quá khứ đã từng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.