Còn Xuyên Nữa Sẽ Chặt Tay

Chương 11: Đến lúc nói lời tạm biệt




Nhìn chăm chú vào bóng dáng càng đi càng xa của người nọ, Bạch Tuyết Văn thở một hơi thật dài, lúc này đây, cô thật sự cảm thấy —— đã hoàn toàn quăng đi gánh nặng ở đâu vai, từ nay trở đi, cô sẽ thật sự bước sang một cuộc sống mới.

Nếu không có người kia làm bạn, cô thật sự không thể có hành động như ngày hôm nay.

Nghĩ đến đây, cô thấp giọng nỉ non: “Tiểu Lục, cám ơn.”

“Khách khí cái gì?” Tô Lục cười, “Em gái, cô nhất định là không có bạn bè thân thiết.”

“… Cô không phải bạn của tôi sao?”

“Bởi vì cô dường như có vẻ suất hơn tôi, cho nên tôi quyết định cắt đứt tình bạn.”

“…” Này, không cần tùy tiện nói ra những lời dọa người như vậy chứ!

Thật ra theo Tô Lục, đối xử với Hứa Bân như thế vẫn quá ôn hòa, nhưng nếu đó là ý nguyện của Bạch Tuyết Văn, cô cũng không thể nói gì. Hơn nữa cô có thể thấu hiểu được ý nghĩa của Bạch cô nương: Nói cho cùng, đó là người Bạch Tuyết Văn từng yêu, cho dù cuối cùng mọi chuyện đã đổ vỡ, nhưng cũng không thể coi hắn như kẻ thù. Chuyện xấu xa nhất hắn từng làm với cô, chẳng qua là phản bội mà thôi, đây không là tội lớn ngập trời, cũng không đáng vì thế mà liều lĩnh trả thù. Cho dù cái chết của cha mẹ Bạch, có lẽ Hứa Bân cũng gián tiếp có một phần trách nhiệm, nhưng nếu nói như vậy, trách nhiệm lớn nhất chính là thuộc về Bạch Tuyết Văn, dù sao người đưa ra quyết định từ đầu tới cuối đều là bản thân cô. Sự áy náy này, có lẽ cô sẽ mang theo cả đời, nhưng đồng thời cô cũng sẽ vui vẻ mà sống tiếp, bởi vì đó là nguyện vọng của cha mẹ.

Nói đến cùng, yêu càng nhiều thì hận sẽ càng nhiều, mà hiện tại, trong lòng cô đã không còn yêu thương cũng chẳng có hận thù, hiện tại Hứa Bân đối với Bạch Tuyết Văn mà nói, chẳng qua chỉ là một người xa lạ gặp thoáng qua, không hơn.

Nghĩ như vậy, Tô Lục lại cảm thấy, có lẽ đây mới là sự trả thù tàn khốc nhất với Hứa Bân.

Một cô gái tốt như vậy, từng yêu thương hắn nhiều như vậy, hắn lại không biết quý trọng, cho đến tận khi mất đi rồi thì có hối hận cũng không kịp, nếu như trời cao… Mà có lẽ đã hết hy vọng rồi, tuyệt đối không có cơ hội thứ hai. Một khi mất đi, sẽ là vĩnh viễn.

Có lẽ hắn sẽ đắm chìm trong hối hận hồi lâu, nhưng là… ai sẽ để ý cơ chứ?

Ít nhất không có Tô Lục.

Tô Lục đã trở lại thân thể, thoải mái nở một nụ cười, xoay người chuẩn bị tiếp tục về nhà, đúng lúc này, lại bất ngờ gặp được một bóng dáng quen thuộc, rồi sau đó trong lòng than thở: Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy? Liên tiếp gặp được người quen.

Có điều nếu đã nhìn thấy, cô cũng không định làm bộ như không biết, vì thế cười gọi: “Tuân luật sư, đã lâu không gặp.” Gần một năm không gặp, thời gian giống như dừng lại trên người thanh niên này, một chút thay đổi hắn cũng không có, vô luận là kiểu tóc, quần áo hay là tập công văn trên tay, vẫn hoàn toàn trùng khớp với trí nhớ.

“… Ừ.” Tuy rằng tiếp xúc với Bạch Tuyết Văn không quá nhiều, nhưng với trực giác của Tuân Hiên, hắn cảm thấy trên người cô có một loại cảm giác không hài hòa kỳ dị, giống như giờ phút này, khi đối thoại với Hứa Bân và khi tiếp đón hắn, quả thực giống như là hai người khác nhau.

Người trước là xa lạ, người sau mới giống như trong kí ức của hắn.

“Thật khéo, lại gặp nhau ở chỗ này.”

Hắn có chút chần chờ, vốn định gật đầu, cuối cùng lại đẩy mắt kính: “Nếu có chỗ nào cần hỗ trợ, cô có thể nói thẳng.” Nhìn có vẻ trùng hợp, thật ra cũng không phải. Vừa rồi trên đường hắn đi làm trở về, vô tình nhìn thấy Bạch Tuyết Văn đang đứng ở đầu đường nói chuyện với Hứa Bân, hơn nữa không khí giữa hai người cũng không phải rất tốt, để phòng ngừa có chuyện xảy ra, hắn đứng lại chờ đợi một lát. Có thể cam đoan bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay giúp đỡ, mặt khác cũng xác định không nghe đối thoại của bọn họ, không xâm phạm vào việc riêng tư.

Thấy cuộc đối thoại của bọn họ chấm dứt, hắn cũng muốn “công thành lui thân”, lại không ngờ bị cô “bắt được”.

“Không có việc gì.” Tô Lục cười cười, xem ra Tuân luật sư này không thay đổi chút nào, “Tôi nghĩ, hắn sẽ không tới tìm tôi nữa.”

“Thật không…”

“Ừ.”

Tuy rằng biểu tình của cô vô cùng khẳng định, nhưng Tuân Hiên vẫn hơi do dự một chút, cuối cùng nói: “Có đôi khi, chấp niệm của con người là thứ vô cùng đáng sợ, đặc biệt khi đối mặt với sự dụ dỗ của lợi ích.” Không cần biết như thế nào, đề phòng trước vẫn hơn. Có nghe hay không là chuyện của cô ấy, nhưng nhắc nhở vẫn là trách nhiệm của hắn.

“Cám ơn anh, tôi sẽ cẩn thận.” Tô Lục nói lời cảm tạ, tỏ vẻ mình thật sự chăm chú lắng nghe. Có điều, cô thật sự không cho rằng Hứa Bân phải làm như vậy. Căn cứ vào kí ức của Bạch Tuyết Văn và vài lần tiếp xúc với hắn, cô xác định hắn là “người theo chủ nghĩa cơ hội”, một khi có cơ hội sẽ không muốn bỏ qua, nhưng đồng thời, hắn cũng rất tham lam, cái gì cũng muốn có được, cái gì cũng không muốn mất đi. Tuy rằng hiện tại mọi chuyện của Hứa Bân có vẻ không quá thuận lợi, nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ chấp nhận buông bỏ tất cả. Bởi vậy vì một người phụ nữ tuyệt đối không có khả năng trở về bên cạnh hắn mà bám dính lấy, thậm chí nghĩ đến chuyện trả thù, hắn sẽ tuyệt đối không làm, bởi vì hoàn toàn không có được bất cứ ích lợi gì, mà có thể hủy hoại cả cuộc đời hắn.

Hơn nữa, từ đầu tới đuôi đều là hắn có lỗi với Bạch Tuyết Văn, mà không phải Bạch Tuyết Văn có lỗi với hắn, hắn có tư cách gì để trả thù đây?

“Vậy thì tốt.” Tuân Hiên gật gật đầu, hắn cảm thấy cuộc đối thoại lần này nên kết thúc, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại hỏi một câu, “Chi bằng cùng nhau ăn cơm trưa?”

“Được.” Tô Lục rất sảng khoái nhận lời.

Bởi vì cô còn cho rằng tên gia hỏa này có chuyện gì quan trọng muốn nói với Bạch Tuyết Văn, kết quả, thật sự chỉ là ăn cơm…

Có điều…

“Tuyết Văn, Tuân luật sư thoạt nhìn rất đáng tin cậy, về sau có chuyện gì cô có thể tìm hắn.”

“Ừ, tôi biết.” Giọng nói của Bạch Tuyết Văn hơi dừng một chút, “Nghe ý tứ của cô, chẳng lẽ là…”

“Đúng vậy.” Không phủ nhận hoặc lừa gạt, Tô Lục thẳng thắn trả lời, “Có lẽ tôi sắp phải rời đi.”

“…”

Nghe xong lời nói của Tô Lục, Bạch Tuyết Văn thật lâu không đáp lại, thật lâu thật lâu sau, cô mới nhỏ giọng hỏi: “Không thể không đi sao?”

Tô Lục cười trả lời nói: “Cô cũng không hy vọng khi mình thân thiết với Phương đồng chí, tôi đột nhiên nhảy ra hô to một tiếng ‘ngạc nhiên chưa’ chứ? Ha ha, như thế sẽ rất ảnh hưởng đến ‘thân thể’.”

“…”

Nếu trước kia nói như vậy, Bạch cô nương sẽ thẹn thùng nói một câu “đáng ghét”, sau đó Tô Lục vội vàng chà xát cánh tay nổi đầy da gà, nhưng lúc này, cô chỉ chìm sâu vào trong im lặng.

Tô Lục biết, trong lòng đối phương không nỡ, trên thực tế, cô cũng có chút lưu luyến. Nhưng Tô Lục là Tô Lục, Bạch Tuyết Văn là Bạch Tuyết Văn, hai người từ đầu đến cuối vẫn không phải là một người, có cuộc sống của chính mình, tình huống giống hiện tại tuyệt đối không thể tiếp tục kéo dài. Hơn nữa, hiện tại Bạch Tuyết Văn đã không còn khiến người ta lo lắng nữa, cho dù không có Tô Lục ở bên cạnh, cô nương này vẫn có thể tiếp tục sống.

Cho nên cô có thể yên tâm rời đi.

Một tuần sau, vừa vặn là ngày giỗ của cha mẹ Bạch.

Giống như cảm giác được cái gì, một ngày này, Tô Lục rời giường từ rất sớm, lại không thay quần áo, chỉ phủ thêm một chiếc áo khoác bên ngoài bộ quần áo ngủ, ghé vào lan can trên ban công, nhìn bầu trời xa xa.

Nơi đó đang chậm rãi sáng lên.

“Muốn ngắm mặt trời mọc sao?” Trong lòng có giọng nói nhẹ nhàng hỏi.

“Ừ.”

“Cô sắp rời đi sao?”

“Ừ.” Tô Lục không muốn tiếp tục đề tài này, hỏi ngược lại, “Sau khi tôi đi, cô có tính toán gì không?”

Bạch Tuyết Văn nhẹ giọng trả lời: “Tôi muốn tiếp tục đi du lịch ở bên ngoài.” Cô muốn xem toàn bộ những dấu vết cha mẹ để lại, tuy rằng hiện tại chỉ còn lại một mình, cô vẫn muốn đi.

“Thật sao. Một người? Rất nguy hiểm.”

“Tôi biết, lúc trước Thư Duy có nói… nguyện ý đi theo tôi.”

“Thật sao, như thế quá tốt rồi.” Tô Lục nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Có nghĩ tới chuyện xác định quan hệ với Tiểu Phương hay không? Hắn cũng không tệ lắm, là người đáng giá phó thác, có điều làm gì cũng nên lưu lại đường lui cho mình.”

“Tạm thời còn chưa nghĩ đến chuyện này.” Bạch Tuyết Văn cũng cười trả lời, “Là cô nói cho tôi biết, trời rộng lớn như vậy, thế giới rộng lớn như vậy, tôi còn muốn đi nhiều hơn, nhìn nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn, để cho lòng dạ của mình rộng lớn hơn. Thế giới chỉ có một người, thật sự rất yếu ớt cũng rất dễ dàng tan vỡ.” Bởi vì người kia sẽ rời đi, cho nên phải chứa nhiều thứ ở trong lòng, như vậy, cho dù tương lai có mất đi thứ quan trọng nhất, ít nhất cũng sẽ không quá bàng hoàng mà suy sụp.

“Ừ, có đạo lý.”

“Hơn nữa… giống như cô nói với tôi, thế giới rộng lớn như vậy, một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở một nơi nào đó, đúng không?”

Nghe lời nói tràn ngập mong đợi của Bạch Tuyết Văn, Tô Lục không thể nói lời phủ định, chẳng lẽ phải trả lời: “Rất xin lỗi, chúng ta chưa bao giờ thuộc về một thế giới” sao? Lời nói như thế thật sự quá mức tàn nhẫn. Cô chỉ có thể ba phải: “Đúng vậy, có lẽ một ngày nào đó, chúng ta có thể gặp lại cũng nên, đến thời điểm đó nhất định phải nhận ra tôi đấy.”

“Ừ, nhất định! Chúng ta… giao hẹn nhé?”

“Ừ, giao hẹn, nhất định sẽ gặp…”

Một hồi lẩm bẩm tự nói như thế, thái dương ở phía chân trời không biết đã mọc lên từ khi nào, mặt trời rực rỡ, xua tan mây, dùng ánh sáng vạn trượng soi sáng bầu trời phương xa.

Cô gái quan sát nó khẽ chớp mắt, hai hàng lệ im lặng trượt xuống gương mặt mĩ lệ, giống như những giọt sương điểm xuyết lên những đóa hoa trong vườn hoa dưới lầu.

Cô có chút mờ mịt nâng tay lên, như đang quan sát nó, lại như muốn bắt lấy cái gì, hoặc là đang tạm biệt ai đó?

“Tạm biệt.”

Đã giao hẹn như thế, một khi nói lời này, nhất định có thể gặp lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.