Sau một ngày đêm di cư, cả thị tộc trở về một ngôi làng có tên là Vathcaer.
Đây từng là nơi sinh sống của bộ tộc Avarosa và cũng là nơi Ashe lớn lên. Thế nhưng, trong chuyến thám hiểm gần đây nhất của Grena trong sứ mệnh tìm kiếm “Ngai báu của Avarosa” đã lấy đi tất cả người dân và khiến nơi này trở nên hoang tàn.
Số người quay về hiện nay ít hơn hẳn số người khởi hành lúc ban đầu.
Lothar cảm thấy chân mình sắp gãy nhưng vẫn cố nghiến răng dựng lều. Thật là kinh khủng nếu một người không có nơi trú ẩn trong đêm tại Freljord. Lothar không muốn mình trở thành một cái xác chết cóng vào sáng mai.
Hắn muốn dựng lều thật sớm rồi nấu nướng chút gì đó, ăn xong thì đánh một giấc thật sâu để dưỡng sức cho cuộc hành trình ngày mai.
Thế nhưng, một vụ ồn ào lộn xộn nào đã khiến Lothar chú ý đến.
"Chuyện gì đã xảy ra ấy nhỉ?"
Lothar kéo lê cơ thể kiệt sức của mình, bước về phía khu vực trung tâm ngôi làng. Dường như tất cả mọi người trong thị tộc đều tập trung đến đây, dù là Băng tộc hay dòng dõi Máu Ấm.
Lothar đang tìm kiếm bóng dáng của Ashe. Không có quá nhiều người trong bộ lạc sẵn sàng nói chuyện với hắn cả. Cũng dễ hiểu thôi, hắn là người ngoài. Họ nghĩ rằng, thằng nhóc này là kẻ xui xẻo nên mới bị sói nuôi dưỡng. Thậm chí, có thể là hắn sẽ không được biết chuyện gì đang xảy ra nếu không tìm thấy Ashe.
May thay, không quá khó để tìm ra Ashe. Cô ấy đứng giữa đám đông, giống như một bông hoa mặt trời mọc trên một bức tường đá cằn cỗi, vô cùng nổi bật.
Lothar chen qua đám đông, bước đến vỗ vai Ashe: "Này! Chuyện gì xảy ra vậy?"
Ashe quay đầu lại, phát hiện là Lothar, bèn cảm thấy hơi bối rối nhưng rồi cảm xúc đó đã bị ý nghĩ lo lắng đang bao trùm trong đầu xua tan ngay lập tức.
Ashe trông thấy thôn dân đang tụ tập ngày càng đông bèn kéo Lothar ra khỏi nơi này. Cả hai leo lên một trạm canh cách đó không xa. Sau đó, cô nàng mới nói: "Dì Herno muốn thách đấu mẹ tôi."
"Dì Herno muốn thách đấu Chiến mẫu Grena à?" Lothar giật mình: "Bà ấy muốn đảm nhận vị trí Chiến mẫu hả?"
“Không phải dì Herno làm thế để soán ngôi đâu.” Ashe nhìn về phía trung tâm, đám đông đang vây quanh một khu vực rộng lớn ở giữa ngôi làng. Tại nơi ấy, có hai người phụ nữ cao lớn đang lau chùi vũ khí của họ.
Tại sao lại làm thế?
"Làm thế là do cái thị tộc này! Vừa có một hộ gia đình Máu Ấm đã chết trên đường di cư đến đây trong ngày hôm nay."
Herno bước vào khu vực được chuẩn bị như một đấu trường đầu tiên. Bà ấy mang theo một thanh trường kiếm loại cầm bằng hai tay; một làn hơi lạnh yếu ớt tỏa ra từ thanh kiếm ấy chứng tỏ nó thực sự là một món vũ khí Chân băng.
Khuôn mặt của Herno rất nghiêm trang; ngược lại, Grena, người nhận lời thách thức, lại tỏ ra vô cùng thoải mái. Thậm chí, bà ấy còn cười nhạt, có vẻ như không mấy coi trọng lời thách thức của cô em gái trước sức mạnh của bản thân.
Grena cầm một chiếc rìu nhỏ ở tay phải và một cây giáo ngắn bên tay trái; cả hai đều là vũ khí Chân băng.
Bà chậm rãi bước vào đấu trường. Herno giơ thanh kiếm dài của mình lên, chĩa thẳng vào chị gái: "Grena, chị nên tuyên bố ngừng cuộc di cư này lại ngay lập tức! Đừng theo đuổi Ngai báu của Avarosa nữa, thứ này không hề tồn tại đâu!”
Grena cười to hai tiếng: "Em gái à, chỉ với một mình em thì không đủ để thách thức vị trí của chị đâu. Hiện tại vẫn còn kịp để em rút lui đấy, ít nhất là để chị không phải đánh em không lếch nổi xuống giường."
Đám đông xung quanh bật cười trong khi những người thuộc hai phe ủng hộ Grena và Herno bắt đầu chửi nhau. Nếu không phải cuộc đấu tay đôi giữa Grena và Herno vô cùng trang trọng, thì có lẽ hai nhóm người ấy sẽ lao vào đánh xáp lá cà với nhau.
Ashe buồn bã nhìn bọn họ. Thì ra, bộ tộc mình không hề đồng lòng với nhau, còn có rất nhiều người phản đối việc tìm kiếm ngai báu của mẹ mình.
Lothar ôm choàng lấy vai của Ashe: "Đừng sợ, dù ai thắng thì tôi cũng đứng về phía cô."
Ashe cảm giác rung động nhè nhẹ, không hề tránh né Lothar, cứ để hắn ôm lấy như vậy...
... Mãi đến khi bàn tay của Lothar từ từ sờ xuống ngực của Ashe...
Chát!!!
“Ui da!” Lothar bị Ashe tát một cái mạnh đến nỗi giật thót cả mình. Nếu Ashe không nương tay, cái tát này có thể đánh rớt vài cái răng của Lothar mất.
“Ban ngày đã đi mệt lắm rồi, sao anh còn sức mà làm chuyện xấu xa đến vậy!” Ashe đá mạnh vào lưng Lothar.
Lothar cười xin lỗi, đỡ cú đá Ashe: "Tôi sai rồi... Hãy cho tôi một cơ hội để ôm cô lần nữa. Tôi hứa sẽ không vượt qua giới hạn đâu mà!"
“Hay quá ha!” Ashe vẫn muốn đấm Lothar vài phát, nhưng cuộc đấu tay đôi giữa Grena và Herno đã bắt đầu. Ashe vội vàng rướn người sát vào lan can trạm canh, bắt đầu quan sát cuộc chiến.
Herno vung kém, chém ra một luồng gió lạnh sắc bén. Ngay lập tức, Grena bắt chéo cây giáo và rìu lại thành hình chữ thập, đón đỡ nhát chém này.
"Em gái yêu quý của ta! Chừng này thì chưa đủ để thắng chị đâu nhé!" Grena cười điên cuồng, lao đến Herno. Bà bổ mạnh bằng rìu, đâm thẳng bằng giáo, từng đòn tấn công đều có gió lạnh gào thét kinh người.
Herno không hề sợ sệt những đòn công kích dữ dội của Grena, bèn vận dụng thanh trọng kiếm nhuần nhuyễn, lúc công lúc thủ, tạo ra từng luồng gió kiếm mạnh mẽ.
“Wowww, hai người đó thật lợi hại.” Lothar đứng trên trạm canh, theo dõi cuộc đấu tay đôi của hai người bên dưới. Thậm chí, cả Lothar và Ashe đều cảm nhận được làn gió lạnh lẽo sản sinh từ cuộc chiến ấy. Nhiều người bên dưới đã phải chạy xa xa khỏi khu vực ấy vì không thể chịu nổi từng cơn gió rít tạt ngang.
Herno vừa đỡ một nhát chém của Grena, vừa giận dữ hét lên: "Grenna! Chị không còn thích hợp để lãnh đạo bộ tộc nữa!"
“Vậy em thích hợp hơn à?!” Grena trả lời trong khi lách người né tránh một làn kiếm quang của Herno.
"Chúng ta nên tìm một nơi để định cư! Mọi người có thể gieo lúa và đi đánh bắt vào mùa hè" Thanh kiếm sắc bén của Herno lướt ngang qua khuôn mặt của Grena, để lại từng mảnh băng nhỏ đọng lại trên khuôn mặt bà ấy.
"Em gái à! Chị không đến để nghe một kẻ hèn nhát nói chuyện! Nếu em có lời muốn nói, thì hãy dùng vũ khí mà cất lời!" Grena đá mạnh vào ngực Herno, khiến bà ta lùi lại mấy bước.
“Vậy thì đánh đi!” Herno nhanh chóng lấy lại tư thế, thế kiếm tiến thẳng không lùi.
"Đừng mà..." Ashe đau lòng nhìn mẹ và dì, nhưng đáng tiếc là cô không giúp ích được gì trong chuyện này cả.
Lothar nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Ashe.
"Em gái à! Đến phiên chị nhé!" Công kích của Grena ngày càng trở nên ác liệt hơn. “Ta là một ngọn giáo nhọn!” Ngọn Giáo băng trên tay trái của Grena đâm thẳng vào hông Herno. Bà vội vàng giơ kiếm chống cự.
“Ta là một chiếc rìu sắc bén!” Grena thuận thế bổ cây Búa băng trong tay phải mình xuống; Herno nghiêng người sang một bên, vất vả lắm mới tránh thoát đòn này.
"Ta là bão tuyết! Ta là sấm sét!" Grena vung hay tay một cách điên cuồng, hai thanh vũ khí Chân băng giao thoa lẫn nhau, công kích dồn dập. Luồng gió lạnh thấu xương cuốn lấy các tinh thể băng, như một trận tuyết lở dữ dỗi, tấn công vào tư thế phòng thủ của Herno không ngừng nghỉ. Đám đông người xem vội vã tản ra xung quanh để né khỏi đòn tấn công kinh hoàng của Grena.
“Ta chính là Grena!!!” Chiếc rìu sắc bén và ngọn giáo nhọn giáng xuống cùng một lúc; hàng loạt các cơn sóng băng cao vút nuốt chửng lấy Herno, phá hủy một vài ngôi nhà phía sau lưng bà.
“Thắng bại đã định.” Lothar nhẹ nhàng nói.
Ashe nhảy khỏi trạm canh, chạy đến sân đấu trường.
Màn sương lạnh lẽo tan đi, Herno cố gắng chống kiếm đứng dậy, nhưng cuối cùng đành ngã xuống đất một cách yếu ớt.
“Định mệnh đã không chọn em, em gái à!” Grena đeo Búa băng lên vai phải rồi giơ cao hai tay lên; đám đông ủng hộ Grena vỡ òa trong tiếng reo hò.
Ashe chạy đến đỡ Herno dậy, ôm lấy bà ta. Mặt bà ấy tái mét, hơi thở ngắt quãng.
Lothar và Maalcrom cũng chạy đến cạnh Ashe.
“Maalcrom, dì có sao không?” Ashe hỏi vị Giáo sĩ Băng trước mặt.
Maalcrom kiểm tra Herno một lát rồi hở phào nhẹ nhõm: "Dì sẽ ổn thôi, nhưng Ashe này..."
Ashe nhìn thẳng vào mắt Maalcrom.
“Ashe, em phải ngăn mẹ lại. Nếu cứ tiếp tục như thế, Avarosa sẽ không thể cầm cự nỗi.” Maalcrom nghiêm nghị nói.
"Em biết..." Ashe ôm lấy Herno đang hôn mê bất tỉnh, cúi đầu thật sâu, "Em biết chứ."
Lothar nhìn Herno, sau đó là Maalcrom, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Ashe. Dường như trong ánh mắt có từng ánh lửa đang lập lòe.
- -----------------------------------------
Chân băng là một loại vật chất kỳ diệu có chứa hàm lượng ma thuật mạnh mẽ và chỉ được tìm ra tại Freljord. Nó chứa một lượng lớn năng lượng ma pháp mang thuộc tính băng giá bên trong. Chỉ cần một mảnh Chân băng bé nhỏ giải phóng hoàn toàn năng lượng, thậm chí nó có thể đóng băng chết một con quái thú khổng lồ.Ngay khi chạm vào Chân băng, nguồn năng lượng ma thuật ấy sẽ xâm nhập vào cơ thể con người, thường gây ra tình trạng bỏng lạnh nghiêm trọng vĩnh viễn. Người bình thường khó có thể sử dụng vũ khí được rèn đúc từ vật liệu Chân băng này. Họ sẽ chết khi chạm vào nó. Chỉ khi dòng dõi Băng tộc không sợ rét lạnh trưởng thành đến một độ tuổi đạt yêu cầu mới có thể chống lại phản ứng dữ dội của vũ khí Chân băng đối với bản thân. Điều này góp phần làm cho năng lực chiến đấu giữa huyết thống Băng tộc và người bình thường bị nới rộng vô hạn. Chuyện một người bình thường có thể chiến thắng một người thuộc Băng tộc với vũ khí Chân băng trong tay chưa bao giờ xảy ra.-- Trích từ "Valoran Du Ký - Hồi Freljord - Chương 1: Hình thái xã hội" của tác giả Ezreal.