Cơn Mưa

Chương 34: Mâu thuẫn




Buổi sáng, hội quán Sanda không có khách, nhân viên đều đang bận rộn sắp xếp thu dọn.

Cô gái trẻ ở quầy lễ tân nhìn thấy Tôn Bằng thì hơi ngạc nhiên mừng rỡ, hỏi sao lâu như vậy mà anh không đến chơi.

Tôn Bằng dựa vào quầy hỏi han cô ấy đôi câu, hỏi, “Nghe nói Trân Trân nghỉ rồi?”

Cô ấy vừa nghe, thì ra là đến vì Trân Trân, sự nhiệt tình trong lòng hơi lắng xuống, “À, nghỉ một khoảng thời gian rồi… Không lâu trước đây người bạn kia của anh cũng có đến hỏi.”

“Cường Tử ư?”

“Ừm, hình như là vậy.”

“Bây giờ các cô có liên lạc với Trân Trân không?”

“Không có.”

“Ai có không?”

“Em đoán không ai có đâu, cô ấy nghỉ đột ngột lắm, còn tiền lương nửa tháng chưa lãnh nhưng cô ấy cũng chẳng quan tâm.”

Trong lời nói thoáng có chút chua ngoa, Tôn Bằng không nói tiếp.

Cô gái liếc anh một cái, “Đừng lo cho cô ấy, cô ấy câu được chồng rồi nên mới ra đi đó.”

Tôn Bằng gật đầu, “Cô làm việc đi, tôi vào thăm nhóm anh Khuê một chút.”

Khi anh Khuê đi ra khỏi toilet thì đụng ngay Tôn Bằng đang đi vào. Anh ta mặc áo may ô đen quần dài đen, khăn lau mồ hôi vắt trên cổ, vừa đi vừa lau mồ hôi.

“Anh Khuê.”

Anh ta thoáng sửng sốt, khóe môi có ý cười, “Sao hôm nay sang đây vậy? Mới sáng sớm.”

“Không có chuyện gì, tới xem một chút thôi.”

“Cô gái lần trước đâu? Sao không đến chung?”

Tôn Bằng mỉm cười như có như không.

Anh Khuê gật đầu, mời anh điếu thuốc, “Giám đốc Chu cũng đến, vừa tập xong, đang tắm bên trong đấy.” Anh ta nhìn anh, “Nghe nói cậu không làm ở chỗ anh ta nữa à?”

Máy sưởi đang bật, Tôn Bằng cởi áo khoác vắt sang một bên, “Ừm, nghỉ một khoảng thời gian rồi.”

Anh Khuê gật đầu.

Sáng thứ tư hàng tuần, Chu Tư Hồng sẽ đến đây luyện quyền một lúc, rồi đi bơi ở một khách sạn trong khu vực mới. Mỗi tuần, tất cả hoạt động thể thao của anh ta cơ bản là dồn hết trong nửa ngày này.

Tôn Bằng chính là do anh ta móc đi từ chỗ lương cao này. Làm tài xế riêng cho một ông chủ, lúc đó làm cho mấy người trong hội quán vô cùng ghen tị.

Tôn Bằng khoác tay lên thiết bị tập thể dục, “Hôm nay là thứ tư rồi à?”

“Chứ còn gì nữa.” Anh Khuê rít một hơi thuốc, “Bây giờ đang phát tài ở đâu mà quên cả ngày tháng thế.”

“Chưa đến mức đó đâu, mở một quán cơm nhỏ, vừa bắt đầu làm thôi.”

Anh Khuê liếc anh một cái, búng tàn thuốc lên tấm đệm của chiếc xe đạp tập thể dục bên cạnh, cảm khái, “Đãi ngộ chỗ giám đốc Chu tốt vậy mà cũng không giữ được cậu. Đã biết nhóc con cậu sớm muộn gì cũng là một ông lớn mà, im ỉm giàu to.”

Tôn Bằng không tiếp lời anh ta, im lặng một chút, “Hỏi thăm anh chuyện này.”

“Hửm?”

“Biết Trân Trân đi đâu không?”

Anh Khuê nhìn anh, “Cô ấy hả? Nói là đi theo một người khách tốt lắm, thời gian người khách đó tới cũng không lâu, bây giờ thì không tới nữa. Tôi cũng không rõ lắm.” Anh Khuê chợt nhớ ra cái gì đó, dừng lại, quay đầu nhìn anh, hỏi dò, “Nhớ hai người thân lắm mà, cậu với cô ấy… không có cái gì chứ?”

Trong đầu Tôn Bằng trống rỗng, anh nheo mắt rít vài hơi thuốc, lắc đầu, “Không phải chuyện đó đâu, em luôn đối xử với cô ấy như em gái.”

Anh Khuê gật đầu, “Vậy thì tốt…” Anh ta ngẫm nghĩ, lại hờ hững nói, “Nói theo lương tâm thì mấy cô gái chỗ chúng ta quả thật đáng yêu vô cùng, trước trước sau sau cũng mấy người nghỉ rồi, không biết bây giờ sống thế nào.”

Nói mãi nói mãi, hai người đều im lặng.

Hút thuốc xong, Tôn Bằng đang định tìm một chỗ dụi tắt thuốc, ánh mắt quét nhìn xung quanh bỗng dừng lại, từ từ thẳng người lên.

Chu Tư Hồng đã tắm xong, đang xách túi thể thao đi từ phòng trong ra, giơ tay xem đồng hồ.

Khi đút tay vào túi quần thì anh ta nhìn thấy bọn họ.

Anh Khuê cười nhạt một cái, “Giám đốc Chu, đi đường cẩn thận.”

Chu Tư Hồng gật đầu với anh ta một cái, liếc nhìn sang, quan sát Tôn Bằng, “Tới chơi à?”

Từ sau khi Tôn Bằng âm thầm rời khỏi chỗ anh ta, đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt.

Giữa bọn họ có rất nhiều điều chưa lật bài với nhau, nhưng trong lòng lại rõ mười mươi.

Nếu như phụ nữ có một thứ mơ hồ như giác quan thứ sáu, thì đàn ông đối với người cạnh tranh cùng giới cũng có cảm giác nhạy bén vượt qua khỏi sự thật khách quan giống như vậy. Cảm giác này sẽ tạo thành một “trận” đặc thù, giống như mạch nước ngầm thầm luồn lách ngang dọc dưới đáy, hình dáng, sự vô hình va chạm vào nhau vô cùng mạnh mẽ.

Yết hầu Tôn Bằng lăn một cái, anh nói một cách ôn hòa, “Chuyện chiếc xe, thật ngại quá, nên nói với giám đốc Chu anh một tiếng. Dù sao cũng là chuyện xảy ra khi ở trong tay tôi.”

Thân phận vừa thay đổi thì thái độ sẽ thay đổi. Giờ đây anh đã không phải là người dưới quyền anh ta nữa, nên đã ít đi phần kính cẩn trước đây.

Chu Tư Hồng nhìn anh, nhếch khóe miệng, “Vụ án kết thúc rồi ư?”

“Vẫn chưa.”

Anh ta gật đầu, “Gần đây trong tay có nhiều việc, nên chuyện chiếc xe toàn do lão Lý rầy rà, nhưng tôi tin cậu.”

Tôn Bằng không lên tiếng.

Anh Khuê ở một bên nghe chuyện như lọt vào trong sương mù, nhưng anh ta cũng cảm nhận được bầu không khí tế nhị giữa hai người này.

Anh ta ra mặt giảng hòa, “Giám đốc Chu, hôm nay tôi thấy vai anh có hơi cứng, bình thường chú ý một chút, đừng ngồi lâu quá.”

Chu Tư Hồng chuyển ánh mắt sang anh ta, rồi lại nhìn Tôn Bằng, “Đi đây.”

Anh Khuê thấy anh ta đi xa, nhìn Tôn Bằng, hờ hững nói, “Nghe anh trai khuyên một câu, hễ là chuyện có thể nhịn thì nhịn một chút, đừng chuốc phiền phức cho mình. Có những người không trêu vào được đâu, cứ tránh đi.”

Đầu thuốc lá vẫn ở trong tay.

Tôn Bằng đi tới dụi tắt trên sọt rác, vỗ vai anh Khuê, “Em cũng đi đây. Nếu có tin tức của Trân Trân, thì báo cho em biết một tiếng.”

*****

Xe cộ chạy qua lại trên đường, Cường Tử đứng bên một buồng điện thoại bỏ hoang, nhìn xa xa một người phụ nữ mặc áo da bước xuống một chiếc BMW.

Một người đàn ông trung niên hơi hói đầu bước xuống từ bên ghế tài xế, mở cửa sau xe, lấy mấy chiếc túi đưa cho cô ấy, nói với cô ấy mấy câu, rồi lên xe rời khỏi.

Cường Tử gần như không nhận ra đó là Khổng Trân.

Cô xách túi, khe khẽ ngâm nga đi về phía một tòa nhà chung cư ở bên cạnh, giơ tay vén lọn tóc quăn rơi bên gò má ra sau tai.

“Khổng Trân!”

Cô quay đầu lại, thấy rõ người gọi mình, vẻ hân hoan trên mặt biến mất.

Cường Tử đi đến trước mặt cô, trong lòng dịu xuống một chút, nói chuyện với cô bằng nét mặt, giọng nói như trước đây, “Trân Trân, sao em đổi số điện thoại vậy? Tìm em khắp nơi không được, mọi người đều lo lắm rồi.”

Khổng Trân bình tĩnh nhìn anh, một hồi lâu sau, “Sao anh lại đến đây?”

Khi một người thật sự muốn tìm một người, có quá nhiều cách.

Sau khi hỏi thăm người xung quanh phát hiện không có kết quả gì cả, Cường Tử nhớ ra cô từng có một người chị em thân đi làm cho một nhà máy bóng đèn ở ngoại ô. Nhưng anh chỉ có ấn tượng lờ mờ về cô gái đó, không biết cô ấy tên gì, cũng không nhớ tên nhà máy, chỉ nhớ phương hướng đại khái của nhà máy đó.

May mà bên ấy chỉ có một nhà máy bóng đèn, trước khi Tôn Bằng xảy ra chuyện, anh đã đi đến cổng nhà máy ngồi xổm chờ hơn mấy ngày, muốn thử vận may. Đương nhiên toàn uổng công. Sáng hôm nay ở trong nhà trọ, sau khi thức dậy, anh loáng thoáng nhớ ra lời nói tối hôm qua, một hồi kích động dâng lên trong lòng, nên lại đi đến đây.

Chính xác là trùng hợp như vậy. Anh vừa đến cổng là nhìn thấy dăm ba cô gái vừa làm ca đêm xong phờ phạc đi ra ngoài. Trong đầu anh rõ ràng không nhớ mặt mũi của cô gái kia, nhưng ngay sau đó, anh nhìn một cái là nhận ra cô ấy.

Cô gái đề phòng nghe anh nói mục đích đến đây, nói ấp úng bằng chất giọng miền nam, “Bây giờ tôi cũng không có số điện thoại của cô ấy, biết đại khái cô ấy ở bên kia thôi, không bằng anh đến đó chờ đi.”

Khổng Trân hiện đang ở tòa nhà chung cư kiểu xưa bên đường cái. Cô không cần trả tiền thuê nhà.

Không phải vì có người trả giúp cô, mà là vì căn nhà vốn là của người kia.

Căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, trang trí không mới lắm, nhưng rất có dáng vẻ của một ngôi nhà, cái gì cũng có.

Cô rót cốc nước cho Cường Tử, lấy một túi nhãn tươi trong tủ lạnh.

“Sao tìm đến đây được vậy?” Khổng Trân bóc nhãn, thờ ơ hỏi.

“Hỏi người bạn kia của em.”

Cô ngước mắt, “Ai cơ?”

“Tên gì nhỉ… Phương Viên?” Trước khi đi anh tùy tiện hỏi nên cũng không nhớ rõ.

Khổng Trân cụp mắt, nhìn móng tay mình bóp vỏ trái nhãn, nước chảy ra. Bóc hết vỏ, đầu ngón tay của ngón trỏ và ngón cái cô nhẹ nhàng cầm hai đầu, đưa cho anh, “Tới tìm em làm gì?”

Cô đã làm móng tay, hạt kim cương sáng lấp lánh đính trên nước sơn móng màu hồng.

Cường Tử lặng người nhận lấy trái nhãn, bỏ vào miệng, nhai hai cái, không biết là mùi vị gì.

Nhả hột ra, ánh mắt anh vô thức dừng lại trên chiếc ghế bên cạnh.

Trên đó là mấy chiếc túi mua sắm cô tùy ý để xuống sau khi vào cửa.

“Mua không ít đồ nhỉ.”

“Ừm.” Khổng Trân rút một tờ khăn giấy lau tay, đổi chủ đề, “Đúng rồi, lâu lắm không liên lạc, gần đây mấy anh sống thế nào? Quán vẫn ổn chứ?”

“Bình thường thôi…” Cường Tử ngẫm nghĩ, “Anh Bằng dính vào một vụ kiện… Có điều chắc cũng không có chuyện gì đâu.”

Khi nghe anh nói đến kiện cáo, Khổng Trân thoáng sửng sốt, nhưng rồi lại cười một cách lạnh nhạt, “Mạng anh ấy cứng như vậy, đương nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì rồi.”

Cường Tử nhìn khuôn mặt hờ hững của cô, một chút ảo tưởng còn sót lại nơi đáy lòng hoàn toàn tan biến.

Cô đã thay đổi, thay đổi vô cùng chân thật so với lần trước.

Từ nhỏ đến lớn, bất kể ở đâu, thì anh cũng đều là nhân vật nhỏ, cũng yên tâm làm một nhân vật nhỏ, chưa từng nói đạo lý lớn lao gì với người khác.

Giờ phút này, anh liếm đôi môi khô khốc của mình, thử nặn ra lời nói dưới đây từ trong cổ họng.

“Trân Trân, nghe anh Cường một câu, có những thứ bây giờ chúng ta không có, nhưng sau này sẽ có. Làm người không thể vội vàng được, muốn cái gì là có ngay cái đó, đó là đường không chính đáng. Đi đứng đắn là tốt, đi không đứng đắn thì bên cạnh sẽ không còn lại một ai, cuối cùng mình ở nơi nào cũng không biết. Ba người chúng ta chơi với nhau một năm rồi, mọi người đều thật lòng thật dạ. Nếu ai có lỗi với ai, thì tuyệt đối đừng để trong lòng, không ai rắp tâm làm hại ai đâu.”

Trân Trân cụp mắt, nghe anh nói những lời vô vị thật tâm thật ý này, trong lòng đầu tiên là khổ sở, rồi sau đó là đau đớn. Đau như ngạt thở vậy.

Cô mở to mắt, cố kìm không rơi lệ, hơi hất cằm, “Chẳng biết anh đang nói cái gì nữa…”

Cô quay đầu đi, ánh mắt rơi trên mấy chiếc túi giấy trên ghế.

Hàng hiệu đúng là hàng hiệu, ngay cả túi đựng nó cũng đẹp, tiếng Anh viết làm cho người ta đọc không hiểu, vẻ bóng bẩy cao cấp hiện lên trên mặt túi.

Kể từ khi chuyển đến đây, cô cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, không có ràng buộc, cũng chẳng quan tâm. Khi tắm trong nhà tắm có nước nóng 24 giờ, khi khoác lên người bộ quần áo hàng hiệu, khi bước xuống chiếc xe BMW đón nhận ánh mắt hâm mộ của người qua đường, những niềm vui và thỏa mãn kêu gào trong lòng ấy đều chân thật như thế.

Sự chân thật trước nay chưa từng có.

Chỉ khi vào đêm, cô bật tivi chơi điện thoại di động, một mình nằm trên chiếc giường rộng hai mét lót nệm Simmons, cô mới có một chút cô độc và bất an. Nhưng khi mặt trời mọc, những cảm xúc yếu ớt ấy sẽ tự động tiêu tan, so với những đau khổ trước đây thì không đáng nhắc tới.

Hết thảy mọi thứ, cô đều không hối hận.

Tối ngày Tôn Phi đi lạc, cô thẫn thờ một mình rời khỏi nhà Tôn Bằng, chờ đèn đỏ trên vạch dành cho người đi bộ. Một chiếc xe màu đỏ sắp quẹo cua cũng đang chờ.

Cô nhìn từ xa xa, trên ghế phụ của chiếc xe ấy không phải là một người mà là một con chó lớn. Nó chống đầu ra ngoài cửa sổ, lè lưỡi hóng gió.

Cô gái ngồi trên ghế tài xế hình như là đang nhai kẹo cao su, quai hàm khẽ động, trong lúc lơ đãng liếc cô một cái qua cửa sổ. Đèn đỏ chuyển xanh, xe vù một tiếng chạy đi.

Gió quá lạnh, thổi đến mức khiến mặt cô đau, mắt cô đau. Khổng Trân đứng tại chỗ, tay che miệng lại, nước mắt rơi lã chã.

Anh nói, anh chưa bao giờ suy nghĩ nếu như.

Anh nói, trên đời này không bao giờ có nếu như.

Nhưng em vẫn cứ muốn nghĩ.

Nếu như em sinh ra nơi thành phố phồn hoa này, nếu như bố mẹ em hòa nhã có học thức, nếu như em không có nhiều anh chị em như vậy, nếu như em không bỏ học, nếu như em có một công việc vẻ vang, nếu như có những cái nếu như ấy, liệu khi không có cô ấy, anh có thể chọn em hay không?

*****

Lúc Tôn Bằng ra ven đường lấy xe, chiếc xe thể thao bên đường nhấn còi với anh một tiếng.

Chu Tư Hồng bước xuống xe, trên tay vắt chiếc áo đã bọc kĩ càng, “Này.”

Tôn Bằng nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, đi sang.

“Áo của Trần Nham, cậu đưa cho cô ấy giúp tôi.” Chu Tư Hồng đưa áo cho anh.

Tôn Bằng tựa như nghe không hiểu anh ta nói gì, nhìn anh ta, rồi lại nhìn món đồ trên tay anh ta, khựng lại, vươn tay nhận lấy.

Là chiếc áo khoác màu xám đậm của cô, đã giặt qua, là thẳng thớm để trong túi nhựa trong, giống như một chiếc áo mới.

“Hôm đó vì chuyện của cậu mà buổi tối cô ấy đi tìm tôi, lúc đi… quên cầm theo.” Anh ta thản nhiên nhìn anh một cái, trong giọng nói cố ý ngập ngừng mang theo một chút mờ ám.

Mỗi người sinh ra đã mang theo một phần ác độc.

Tuyệt đại đa số sẽ áp chế trong quá trình trưởng thành, giấu phần ác đó đi, để cho bản thân thiện lương tốt đẹp nhận được sự công nhận của người khác. Đây là sự thay đổi đối với bản thân để thích ứng với việc sinh tồn. Nhưng có một số người, từ khi sinh ra, anh ta đã là kẻ mạnh trong rừng rậm, bọn họ không cần áp chế bản tính của mình, bọn họ có thể tùy theo ý mình trút hết ác ý rõ ràng có từ lúc sinh ra lên người bạn.

Ngươi càng cố chấp, thì ta càng muốn thấy ngươi đau đớn lăn lộn khắp nơi, nhìn ngươi bị ta giẫm đập dưới chân, để ngươi biết rõ ràng rãnh trời ngăn cách giữa chúng ta. Ta chơi với ngươi, cũng là nể mặt ngươi.

Gần trưa, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống đất, Tôn Bằng như bị đóng băng, cầm chiếc áo, nghe thấy tiếng tim đập “thình thịch” ở nơi sâu nhất trong cơ thể, cái này tới cái khác.

Chu Tư Hồng nhìn anh, trước khi lên xe để lại một câu, “Đối xử với cô ấy tốt một chút, cô ấy rất tốt đấy.”

*****

Trong nhà là mùi nhãn ngọt ngào.

Khổng Trân im lặng bóc một hơi rất nhiều trái, để bên tay, không lấy dĩa đựng nhưng cũng không ăn.

Cường Tử đưa tay ra, nắm cổ tay cô, ép buộc cô dừng động tác lặp lại đó. Trong cổ họng anh như có đờm chặn lại, không nói nên lời.

Nuốt nước bọt mấy lần, anh thuyết phục cô lần cuối cùng, “Trân Trân, anh biết một mình em ở đây không dễ dàng gì. Em nghe lời anh Cường Tử đi, cố gắng tìm một công việc, chúng ta sẽ giống như trước đây, có được không?”

Cô nhìn anh, lắc đầu, “Không được.”

“Trân Trân… em…”

“Không được!” Khổng Trân đột nhiên la lớn một tiếng, trong khi hất tay anh ra thì kéo bay chiếc túi nilon trên bàn.

Trái nhãn đã bóc vỏ, chưa bóc vỏ văng vương vãi ra ngoài, nước nhãn bắn tung tóe lên người, lên mặt Cường Tử. Anh ngơ ngác nhìn, hô hấp dừng lại trong nháy mắt.

Anh khựng lại, nắm nắm tay, tiến lên một bước ôm lấy cô, đè đầu cô vào ngực mình.

Cô gào thét, hai cánh tay đùn đẩy giãy giụa. Cường Tử cũng nổi máu nóng, ôm cô gắt gao, cơ bắp cả người căng chặt.

Một lát sau, người trong lòng không nhúc nhích nữa, chỉ còn lại sống lưng run rẩy.

Nước mắt như nước tràn đê, liều mạng chảy ra ngoài, hai cánh tay ôm hông anh, giống như ôm tấm gỗ nổi cuối cùng.

Đừng quan tâm đến em nữa.

Các anh đừng ai quan tâm đến em nữa.

Để cho em sa đọa đi, sa đọa đến nơi tận cùng, nơi sâu nhất, để xem kết quả, xem thử rốt cuộc có cái gì, so với sống không bằng một con chó còn đau khổ hơn.

Mắt Cường Tử đỏ hoe. Anh ôm cô thật chặt, đặt cằm trên trán cô.

Trong tiếng khóc nức nở đè nén của cô, trái tim anh như bị cái gì đó xoắn mạnh lấy, càng xoắn càng chặt, gần như vỡ tan.

Nghèo là cái tội sao?

Trong lòng anh rất muốn chất vấn: Nghèo, thật sự là cái tội sao?

Trên con đường xe cộ qua lại như mắc cửi, Chu Tư Hồng đang định đóng cửa xe, một sức mạnh đột nhiên kéo cửa về hướng ngược lại.

Anh ta mất trọng tâm, còn chưa điều chỉnh xong, thì giây kế tiếp, một sức mạnh hung dữ lôi anh ta ra khỏi xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.