Cơn Lốc Ky Giáp

Chương 7: Nuôi hổ




Người phụ nữ kia không để ý đến ánh mắt của mọi người đi tới chỗ Hạ Nhất trên mặt đất đã bị pháo điện từ laser đánh thành một hố to. Lúc đó cô đã cố ý bắn xuống mặt đất nên Hạ Nhất không thể chết được, có lẽ là bị ngất thôi.

Cô ta đứng trước mặt Hạ Nhất dùng thước dạy học gõ vào mặt cô mở miệng: "Tư liệu"

Sĩ quan tham mưu đứng ở phía sau cô ta lập tức kiểm tra số liệu, sau 10 giây mới mở miệng nói: " Trưởng quan tư liệu có cấp bậc cơ mật"

"Cấp bậc cơ mật?" Giọng của trung tướng bỗng cao lên, có một chút tò mò hỏi.

"Đó là cấp A và cấp E quyền hạn của tôi chỉ tới cấp C thôi" Người đàn ông đó lập tức đưa bản cảm ứng trên tay cho trung tướng.

Trung tướng nhận màn hình cảm ứng, tay phải nhẹ nhàng gõ trước dạy học trên vai, nhìn màn hình chớp màu đỏ cấp cơ mật A nói: " Tần luật, sư đoàn Nước Mắt Thiên Sứ, danh hiệu 1"

Máy giọng nói trên tai cô ta lập tức tiếp nhận rồi gửi lên tinh võng đưa vào hệ thống của quân đội màn hình cảm ứng trong tay bắn ra tia sáng màu lam quét tròng mắt của Tần Luật. Sau khi xác nhận nhận toàn bộ tư liệu của hạnh nhất đã xuất hiện trên màn hình cảm ứng.

Sau khi đọc xong Tần Luật nở nụ cười, trực tiếp ném màn hình cảm ứng cho sĩ quan phụ tá "Thú vị đấy, đem cô ta nhốt 3 tháng" Ném lại những lời này sau đó cô liền xoay người rời đi mang theo năm gã quan quân nhảy lên xe phong toàn.

Sĩ quan phụ tá của Tần Luật vẫn đứng tại chỗ gọi người đến xử lý nơi này. Hắn nhíu mày, đối với việc trước khi nhập ngũ mà thay đổi rất không vừa lòng, nhất là Lục quân còn có danh tiếng không tốt nữa. Dù sao người này Sư đoàn Nước Mắt Thiên Sứ muốn.

" Cô ta là người ta muốn không ai có thể cướp từ tay ta! Địch Lâm! Cô đi bộ tham mưu cướp lại người cho tôi," Thấy Tần Luật dám nẫng tay trên của mình, thượng tá vô cùng tức giận.

Địch Lâm đã chỉnh lại quân phục vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Thượng tá Khải Cơ, đối phương là trung tướng, nếu muốn tranh một binh nhì chỉ sợ chúng ta không tranh nổi với cô ta"

"Sư đoàn Nứoc mắt Thiên Sứ của cô ta thiếu người chẳng lẽ Binh Đoàn Hồng huyết của ta không thiếu người sao? Hơn nữa người là do tôi yêu cầu trước, dù cô ta có là trung tướng cũng không thể dâng người cho cô ta được" Thượng tá Khải Cơ trở lại ngồi ghế, đã bình tĩnh sau cơn tức giận nhưng ánh mắt hắn lại càng thêm lạnh lùng.

"Thượng tá, tôi sẽ cố hết sức nhưng theo thủ đoạn của trung tướng Tần Luật người mà cô ta muốn chắc chắn sẽ cướp đến tay." Địch Lâm nhắc nhở.

Thượng tá Khải cơ âm trầm nhìn cô, nheo đôi mắt đào hoa lại cười và nói: "Đành phải tìm phu nhân Lee Janne vậy, nhất định phải cứop được cô ta"

"Thượng tá..." Địch Lâm muốn nói lại thôi, chuyện này là nghĩ có khuyên cũng vô dụng chỉ tiếc cho cô bé này.

Vừa tỉnh lại Hạ Nhất đã thấy mình ở trong một gian phòng nhỏ có một 1 toilet. Cô nhìn bốn phía căn phòng màu trắng, trừ 1 cái cửa sổ dài 30 cm cao 10 cm ra thì không có một cái cửa sổ nào khác. Mà cửa thông khí này lại ở tít bên trên chứ không đặt ở chính giữa.

Trong phòng ngoài một cái giường và một chiếc bàn còn không có ngăn kéo ra thì chẳng còn gì. Cô ngơ ngác nhìn bốn phía lại nhớ tới mình bị cái gì đó nổ đến hôn mê bất tỉnh. Chẳng lẽ vì mình đánh cấp trên nên bị đưa vào ngục giam.

Không thể nào! Nhà tù thực dân tinh Miller số 1 ngồi tàu cũng phải một tháng mới đến, mình không thể nào hôn mê những một tháng được.

Hạ Nhất muốn cởi áo để kiểm tra vết thương thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy một chiếc camera giám sát nằm ở góc tường, đường kính khoảng 5 cm độ dài chỉ có 1 cm.

Có cả camera giám sát? Cô nhảy xuống giường tò mò lại gần ngẩng đầu quan sát thứ đó. Nhìn một lúc Hạ Nhất đi vào toilet trong đó không có cửa sổ thông gió nhưng bồn rửa mặt và những thứ khác đều đủ cả cả trên trần cũng không có camera giám sát. Nếu nơi này cũng phải giám sát thì thật sự vô nhân đạo.

Hạ Nhất quay trở lại giường không tìm được giày của mình đâu cả, cô muốn nhìn ra bên ngoài xem ở đây là chỗ nào, như vậy mới có tính toán tốt nhất cho bản thân.

Kéo cái bàn đến bên giường cô lui về sau chạy đà dẫm lên mặt bàn chỉ trong phút chốc đã bám lên trước cửa sổ nhỏ.

Sau đó hai chân mở rộng ra trụ chắc trên tường hai tay bám chắc vào song cửa, đầu vươn lên ngó ra khỏi cái cửa sổ thông gió. Hạ Nhất đưa mắt nhìn về phía xa thấy, một cái ky giáp hạng nặng đang đi tới đi lui cùng các tòa kiến trúc màu đen với quân nhân mặc trang phục màu đen, tất cả đều là lực lượng vũ trang của Liên bang Nada.

Thì ra là ở trong tổng bộ...

Hạ Nhất nhảy xuống vò đầu một lúc, sau đó đem ghế dựa kéo tới chỗ của camera giám sát rồi lại một lần nữa mượn lực của chiếc bàn nhảy lên vươn tay bẻ gãy camera giám sát.

"Đừng ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi! Tôi không thích có người nhìn chằm chằm vào mình." Hạ Nhất ném nó xuống gầm giường, chỗ này còn không có cả thùng rác nên chỉ có thể nhét xuống đây.

Không có người theo dõi, cô liền cởi quần áo kiểm tra lại cơ thể của mình. Quả pháo kia nổ mạnh không làm cho xương cốt bị gãy nhưng vết thương ngoài da lại không ít chút nào, tất cả đều là những vết thương dài khoảng 10 cm, có hơn 10 vết thương. Cô sợ hãi than, đến cuối cùng cùng thứ gì đã bắn đến chỗ cô vậy, bị thương thành thế này. Tuy rằng đã dùng băng y tế CC nhưng độ dài của những vết thương cũng khiến cho người ta hoảng hốt.

Thứ băng y tế này chính là đồ dùng tốt trong quân đội, bề mặt trong suốt dính sát trên cơ thể. Có thể còn có khả năng gây tê giảm đau nên Hạ Nhất không cảm thấy miệng vết thương có đau đớn gì nhiều lắm. Nhớ tới những lúc bản thân bị thương thường dùng băng y tế giá rẻ, cái màu vàng kinh tởm kia một chút giảm đau cũng không có lại còn dán trên miệng vết thương cực kỳ khó chịu.

Ngân thúc nói đúng, mình nên nhập ngũ, đồ dùng chữa bệnh ở đây sinh ra là để dành cho mình. Không có những người như mình thì ở thời bình bộ Nghiên cứu và phát triển sẽ không có việc gì làm mất.

Ước chừng sẽ có người tới rất nhanh, Hạ Nhất mặc lại quần áo dựa vào tường chờ người đến kiểm tra camera giám sát bị hỏng.

Quả nhiên cửa vang lên một tiếng "ting" khóa thông minh màu đỏ biến thành màu lam cửa lập tức liền mở ra. Cô cũng không thừa dịp này mà lao ra, Hạ Nhất ghét người khác bắt nạt mình nhưng không có nghĩa là cô không có đầu óc.

Sự việc ầm ĩ như vậy thế nào cũng phải có thẩm vấn, không thể đưa ra ngoài xử tử luôn được nên Hạ Nhất cũng không nghĩ sẽ xông ra. Mà nơi này lại là tổng bộ vũ trang cô có trốn cũng không thoát được xa, thế nào cũng bị người ta lấy cớ bắn cho tan xác.

Có 5 người bước vào đi đầu là một trung úy, phía sau là 4 gã sĩ quan bảo vệ. Tay của họ luôn đặt ở trên cây thương ở bên cạnh, lúc nào cũng có thể rút thương ra xử lý cô.

Hạ Nhất thấy 5 người bước vào liền cười như ánh mặt trời, sau đó liền luôn cười tủm tỉm nhìn họ không mở miệng nói trước.

Tên trung úy kia liền cau mày nhìn nhìn cô gái ngồi trên giường vẻ mặt vô hại, đoạn video cô ta đánh người hắn đã xem qua. Lực lượng cực kỳ lớn hơn nữa phản ứng rất linh mẫn xuất thủ đều là sát chiêu, so với đại bộ phận quân nhân đã qua huấn luyện mạnh hơn rất nhiều. Người như vậy khi nhập vào đội nào về sau quân hàm khẳng định rất cao.

Chỉ là thân phận cô ta không thể nào tiến cao được, vào Binh Đoàn Hồng huyết chỉ cần vài ngày là đã hi sinh rồi.

Thu hồi những suy tư lại gã trung úy nói với Hạ Nhất: "Binh nhì Hạ Nhất cô đánh cấp trên và các sĩ quan nên bị giam giữ 3 tháng"

"Tôi còn chưa tiến hành các thủ tục thẩm vấn, các người khi giam như thế này là phi pháp" Hạ Nhất cười nói, mắt đánh giá 5 người này và xem xét trang bị của họ.

"Cô có lẽ cũng biết thân phận của mình, nói cho cô một chuyện này, Tướng Quân đã đổ bệnh nặng nửa năm nay rồi. Tin tức bị phong tỏa lại không có truyền ra bên ngoài tôi nghĩ cô hẳn là biết được tình hình hiện tại của mình. Đừng làm khó chúng tôi cũng đừng làm khó bản thân mình" Trung úy chắp tay sau lưng cảnh giác nhìn chằm chằm Hạ Nhất chỉ sợ cô đột nhiên nhảy lên giết người.

Thật không ngờ lão già kia lại bệnh nặng, mình còn chưa vào quân đội đã bị điều chức xem ra bọn họ đều an bài xong rồi. Còn có thể chạy trốn đi đâu nữa? Ở thực dân tinh điều tra rất nhanh hơn nữa Hạ Nhất không phải là người tham sống sợ chết.

Cô ngồi ở trên giường nghĩ ngợi thật lâu cuối cùng cô nhìn Trung uý cười và nói: " Tuy rằng bằng Luật liên bang và Cục điều tra liên bang không giúp được gì nhưng hiện tại chỉ có hai nơi này mới có thể tạm thời bảo vệ ta. Làm thủ tục đi"

Trung úy còn tưởng rằng mình phải phải thuyết phục nhiều lắm cô ta mới đồng ý, xem trong tư liệu thì Hạ Nhất là một người nóng tính. Nhất là khi bị người khác uy hiếp, cô ta phản kháng cực kỳ gay gắt bây giờ lại đột nhiên đáp ứng rất dễ dàng lại khiến cho người ta có cảm giác không an toàn.

" Nhưng mà tôi muốn biết rốt cục ai là người vui sướng đem tôi điều đến Lục quân vậy?" Hạ Nhất nhìn thấy sự căng thẳng của hắn nên cười hỏi.

Trung úy do dự một chút mà dù sao không bao lâu nữa cô ta cũng sẽ biết liền nói ra: "Là thượng tá Khải Cơ, Binh Đoàn Hồng Huyết của hắn ăn yêu cầu thêm nhân lực."

" Khải cơ Nguyên? Hắn đúng là nhớ mãi không quên, tôi chỉ cắn hắn một miếng thôi. Có cần mang thù như vậy không?" Hạ Nhất không biết nói gì luôn thì ra là tên kia đã làm đến thượng tá rồi cơ đấy cô thuận miệng nói một câu "Chức thượng tá lớn quá nhỉ! Tôi cảm thấy như là một tay che trời"

"Sư đoàn Nước Mắt Thiên Sứ cứ muốn điều cô qua nhưng bị phu nhân Lee Janne ngăn lại lại, nếu cô đã rõ ràng tất cả thì chúng ta bắt đầu thủ tục nhập ngũ" Trung úy nhìn Hạ Nhất cũng không biết vì nguyên nhân gì mà đem một số chuyện không nên nói nói ra. Có lẽ cảm thấy cô bé vừa mới trưởng thành này đã phải đối mặt với chuyện như vậy khiến hắn cảm thấy không đành lòng hoặc là muốn cô ấy chịu ít thiệt thòi hơn được một ít.

Phu nhân Lee Janne... Hạ Nhất nhìn vị trung úy 40 tuổi này thật tâm Nói: " Cảm ơn trung úy, Tôi hiểu rồi. Chúng ta bắt đầu làm thủ tục đi kéo dài thời gian làm phiền toái các ông"

"Đa tạ" Trung úy vẫy vẫy tay, mấy gã sĩ quan phía sau đều thở ra một hơi nhẹ nhõm nhưng tay vẫn không rời cây thương. Lúc này một một gã nữ sĩ quan đi từ phía sau vào mang theo một chiếc hộp màu bạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.