Cơn Gió Đến Muộn

Chương 43




Đây là lần đầu tiên Jojo dẫn khách đoàn tham gia du thuyền trên đảo tour năm ngày bốn đêm và cũng là lần đầu tiên cô ta để lạc mất một du khách khi du thuyền đang giữa biển khơi.

Jojo liên hệ chủ du thuyền, tìm tất cả các gian phòng và các ngõ ngách trên du thuyền một lần nữa nhưng không thấy Trần Niệm.

Cô ta cảm thấy như trời đất sụp đổ, đành sắp xếp chuyển toàn bộ hành khách lên một chiếc du thuyền khác, thuyền trưởng dừng tàu, sau đó báo cảnh sát.

*

Ba ngày sau.

Vụ án mạng tại khu sân chơi dành cho thiếu nhi không có chút tiến triển, Lý Linh Ninh và Hàn Khiêm theo dõi sát sao Phùng Đức Hoa cũng không phát hiện bất cứ điều gì bất thường.

Chu Huyền kiểm tra toàn bộ các vụ bạo hành gia đình trong toàn thành phố, khá nhiều người phù hợp với phác họa chân dung hung thủ nhưng không một ai có liên quan đến Phùng Đức Hoa.

Vụ án như kim mò đáy biển, đội trinh sát hình sự gặp áp lực lớn chưa từng có.

Đúng lúc này đội hình sự lại được giao thêm một vụ án khác.

Có một du khách mất tích trên du thuyền, ba ngày sau cảnh sát vớt được một bộ thi thể ở dưới biển bị trương sình và hoàn toàn biến dạng, giao lại cho đội trinh sát hình sự.

Cảnh Nguyệt tự mình giám định, xác thực thi thể vừa vớt được chính là du khách mất tích – Trần Niệm.

Cảnh Nguyệt giao báo cáo nghiệm thi cho lão Tù, nhờ chú ấy liên hệ với người nhà đến cảnh cục nhận thi.

Sau khi cô chỉnh lý xong toàn bộ tư liệu thì đã quá nửa đêm, ánh trăng treo cao trên đỉnh đầu. Đi ngang văn phòng trinh sát hình sự, Cảnh Nguyệt thoáng trông thấy Sở Từ, cô do dự một lát rồi mới tiến vào.

Sở Từ cũng mới trở về cảnh đội, lần này còn có Tần Hàm và Trần Thần từ Cục cảnh sát thành phố Dương về cùng.

Tần Hàm vốn được điều từ thành phố Lô sang thành phố Dương cùng lúc với Sở Từ nên tất cả mọi người trong đội đều biết anh ấy, chỉ có Trần Thần là gương mặt mới, là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, mấy người đàn ông độc thân trong cảnh đội đều sáng mắt, nhìn Trần Thần không rời mắt.

Trần Thần vẫy tay, mỉm cười: “Xin chào, tôi là Trần Thần, là đàn em của lão đại ở thành phố Dương.”

“Chào Trần Thần, tôi tên Yến Vũ.”

“Tôi là Chu Huyền!”

“Tôi là Hàn Khiêm… Á….”Hàn Khiêm vừa lên tiếng bị Lý Linh Ninh đạp mạnh một cú, đẩy anh ấy ra trước mặt Trần Thần.

“Tớ là Lý Linh Ninh, giang hồ gọi Tiểu Linh Thông, cậu cần thông tin gì cứ hỏi tớ; ví như cảnh đội của chúng ta người nào đáng tin cậy, người nào thường hay giở trò mèo…”

Trần Thần đưa mắt nhìn Hàn Khiêm rồi sang Lý Linh Ninh, mau mắn đáp lời: “Được!”



Chờ mọi người chào hỏi xong Sở Từ mới lên tiếng: “Chu Huyền và Trần Thần ở lại với tôi một chút, tất cả anh em về trước, ngày mai chúng ta họp thảo luận vụ án.”

Mấy ngày nay Sở Từ không ở văn phòng nhưng phòng của anh rất sạch sẽ, anh nhìn mấy chậu sen đá Lý Linh Ninh mới mua đặt ở bệ cửa sổ, tâm trạng cũng tốt hơn.

“Tôi có một nhiệm vụ đặc biệt quan trọng giao cho hai người!” Sở Từ phát hai tập văn kiện cho Trần Thần và Chu Huyền: “Tên Judge, giam tại Kansai đã vượt ngục.”

“Judge?” Trần Thần kêu lên kinh ngạc, “Không phải lão đại đã…”

Trần Thần che miệng nhìn chằm chằm Sở Từ nuốt câu muốn nói xuống.

Chu Huyền lật xem, trông thấy tấm ảnh anh ấy khẽ ngạc nhiên: “Chị dâu Hàn Bình?”

Năm đó Dư Sinh chịu trách nhiệm nằm vùng trong một tổ chức buôn bán ma túy xuyên quốc gia AK, trợ giúp cảnh sát đánh tan nhiều vụ giao dịch ma túy của AK khiến AK không khỏi ngoài nghi trong tổ chức có nội gián. Dư Sinh bị thủ hạ bán đứng và trở thành đối tượng tình nghi lớn nhất. Vì không muốn làm lỡ mất kế hoạch của cảnh sát đã bố trí và cũng để đảm bảo Sở Từ không bị lộ thân phận, Dư Sinh đã nhạy bén chuyển sự nghi ngờ của AK thành cuộc tranh quyền đoạt lợi trong nội bộ tổ chức.

Dư Sinh đã liều cả tính mạng của mình chỉ chứng Judge, kẻ cầm đầu nhóm thứ ba trong tổ chức AK, đã buộc anh ấy tiết lộ các tin tức giao dịch cho cảnh sát để có thể lên nắm quyền tại AK. Judge bị AK bắt và tra tấn liên tục. Sở Từ tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ trong tổ chức, trợ giúp cảnh sát bắt gọn tập đoàn mua bán ma túy lớn nhất Đông Nam Á, đồng thời thành công lùng bắt được Judge.

Tên Judge vô cùng thù dai, hắn đã vượt ngục chắc chắn sẽ trả thù những người thân của kẻ đã hãm hại hắn.

Đáy mắt Sở Từ lộ ra tia đau xót, anh kể tóm tắt mối hận giữa Judge và nhà họ Dư: “Bắt đầu từ hôm nay hai người đến ở nhà họ Dư, trước khi Judge chưa bị sa lưới hai người nhất định phải bảo vệ mẹ con của Hàn Bình 24/24, bảo đảm bọn họ được an toàn!”

“Vâng!”

Chờ Chu Huyền và Trần Thần đi, Sở Từ uể oải tựa lưng vào thành ghế, vừa mới nhắm mắt liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Sở Từ mời vào.

Cảnh Nguyệt cầm theo hai ly café, đưa cho anh một ly rồi ngồi xuống một cách tự nhiên.

“Đội trưởng Sở… tôi có thể trò chuyện với anh một lát được không?”

Cảnh Nguyệt là người ít giao tiếp, công tác ở cảnh cục hơn một năm nhưng tất cả đều là sơ giao. Không biết từ khi nào cô coi việc trò chuyện với Sở Từ như một thói quen. Từ sâu trong tâm trí, cô đã coi Sở Từ như một người bạn tâm giao.

Cà phê có bỏ thêm chút đường, cũng không đắng lắm, Sở Từ nhấp một ngụm xua tan mệt mỏi.

Anh đưa mắt nhìn Cảnh Nguyệt, điềm tĩnh như nước.

“Giáo sư Cảnh muốn nói chuyện gì?”

“Anh đã biết nghi phạm vụ án Kim Việt Thanh và vụ án tự sát liên hoàn là ai?” Cảnh Nguyệt nhìn Sở Từ chằm chằm, giọng cả quyết.

Sở Từ mỉm cười, ánh mắt nhu hòa: “Giáo sư rất khẳng định suy đoán của mình?”

Cảnh Nguyệt lắc đầu: “Tôi chỉ tin chắc một điều đội trưởng Sở sẽ không vô duyên vô cớ bỏ đi khi chưa hoàn tất vụ án, và bây giờ anh đã trở về nói rõ anh đã có kết quả cho những suy luận của mình.”

Sở Từ lẳng lặng nhìn vào mắt của Cảnh Nguyệt tầm nửa phút, rồi thu hồi tầm mắt. Anh phải thừa nhận Cảnh Nguyệt là một người phụ nữ có khả năng quan sát vô cùng sắc bén.

Trước mặt cô, anh hầu như không có chỗ ẩn thân.

“Giáo sư Cảnh có hứng thú gia nhập đội hình sự làm cố vấn tâm lý phác họa chân dung nghi phạm không?” Sở Từ đề nghị, ý nghĩ này xuất hiện trong đầu anh từ lâu, Cảnh Nguyệt có sức quan sát và năng lực phân tích logic cao, có độ nhạy bén với các vụ án, hơn nữa cô có một kiến thức y học phong phú, bình tĩnh khách quan, có thể phát triển theo hướng chuyên viên phác họa tâm lý tội phạm.

Cảnh Nguyệt vẫn còn đang suy nghĩ đề nghị của Sở Từ, về mặt thời gian cô không còn đủ sức đảm đương thêm một công việc mới.

“Giáo sư Cảnh không phải đang viết tiểu thuyết trinh thám sao. Nếu cô gia nhập vào đội hình sự sẽ có trợ giúp rất lớn cho việc sáng tác, đặc biệt là quá trình phân tích vụ án.” Thấy Cảnh Nguyệt vẫn còn do dự, Sở Từ dụ dỗ từng bước.

Anh có thể nhìn ra được Cảnh Nguyệt rất thích suy luận, ngoại trừ có dụng ý riêng, Sở Từ cũng thật lòng cho rằng Cảnh Nguyệt có thể thử tiếp nhận công việc này.

Cảnh Nguyệt là người cực kỳ coi trọng công việc; hiện tại cô chỉ là pháp y theo hợp đồng của Cục cảnh sát, chương trình giảng dạy của trường không nhiều, các nghiên cứu sinh cô đang phụ trách đã có thể tự mình hoàn tất các nhiệm vụ cô giao nên cô mới có thể làm được một số việc cô thích như viết tiểu thuyết, phát chương trình radio. Tuy nhiên, nếu cô đồng ý với đề nghị của Sở Từ điều đó có nghĩa cô phải chấp nhận bỏ một công việc.

Làm cố vấn pháp y, phác họa tâm lý chân dung tội phạm có trợ giúp rất lớn cho cô, vì vậy có lẽ không nên bỏ qua.

Cảnh Nguyệt nhìn Sở Từ: “Để tôi suy nghĩ thêm!”

“Được!” Sở Từ nhấp một ngụm cà phê, “Tôi vừa nghe xong tiết mục mới nhất của giáo sư.”

Cảnh Nguyệt ngồi ngay ngắn, chờ Sở Từ đánh giá.

Sở Từ nhìn vào đáy mắt lấp lánh ánh sáng của Cảnh Nguyệt, bộ dạng ngoan ngoãn chăm chú của cô khiến lòng anh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, hai tay anh vuốt nhẹ lên thành ly.

“Cô bí rồi?”

Cảnh Nguyệt khẽ nhíu mày, thầm nghĩ, quả nhiên người chuyên nghiệp vừa nghe sơ đã phát hiện được vấn đề của cô. Cô bỗng chốc thấy “rung rinh” với đề nghị trước đó của Sở Từ.

*

Vụ án Trần Niệm được chính thức chuyển cho đội hình sự của Sở Từ. Sáng sớm tất cả anh em trong đội tự giác đến phòng họp chờ mở cuộc họp phân tích vụ án.

Vừa vào trong Sở Từ đã thấy mọi người đã ngồi ngay ngắn, anh cười thầm: vụ án không chút tiến triển, sợ bị la nên người nào người nấy đều đặc biệt ngoan ngoãn.

“Hiện tại Chu Huyền đang có nhiệm vụ khác sẽ không tham gia vào vụ án này, công việc của cậu ấy sẽ giao cho Tần Hàm.” Sở Từ ngồi xuống, nói về việc của Chu Huyền trước.

“Tần Hàm, cậu báo cáo lại những manh mối mà Chu Huyền đã sàng lọc được.”

Tần Hàm giỏi vi tính, sau khi nhận được thông tin của Chu Huyền tối qua, anh ấy cả đêm thống kê và tìm kiếm theo những manh mối ấy.

Anh ấy chiếu toàn bộ kết quả lên màn chiếu: “Trong vòng ba tháng, cả thành phố nhận được tổng cộng 532 vụ án bạo hành gia đình, trong đó có 113 người phù hợp với phác họa chân dung, có 31 người thường xuyên chịu bạo hành gia đình.”

“Tiểu Linh Thông báo cáo phần nhóm cô đã điều tra.” Mấy ngày nay Sở Từ tuy không ở cảnh đội nhưng Lão Tù luôn báo cáo tiến triển vụ án với anh.

“Trương Lệ là con một, cha mẹ không ở thành phố Lô. Năm năm trước gả cho Phùng Đức Hoa, hiện đang là nhân viên tư vấn khách hàng trực tuyến của một công ty về công nghệ. Em đã đến công ty cô ta điều tra, Trương Lệ là một người hiền lành, có mối quan hệ tốt với đồng nghiệp. Cô ta biết mình đã kết hôn nên cũng rất cân nhắc các mối quan hệ thân thiết. Trương Lệ ở căn hộ thuê, rồi xây sửa lại, căn của cô ta khá cách biệt với hàng xóm. Bà chủ nhà ở hai tầng, tầng trệt làm cửa hàng bán tạp hóa, ai đi ra vào đều có camera ghi hình lại. Em đã trích suất camera nhưng chưa thấy ai khả nghi.”

Lý Linh Ninh hít sâu một hơi, tiếp lời: “Trong lúc em đang lấy lời khai thì đồng nghiệp cô ta vô tình để lộ một manh mối. Trong bữa tiệc thường niên của công ty, Trương Lệ trúng một phần bảo hiểm nhân thọ trị giá 35 triệu tệ. Em đã liên hệ với công ty bảo hiểm, người được nhận phần bảo hiểm này này chính là chồng của nạn nhân, Phùng Đức Hoa. Phùng Đức Hoa không có công việc ổn định, mê bài bạc, thiếu nợ rất nhiều; đối với vợ mình hắn không đánh thì mắng, mối quan hệ hai vợ chồng hoàn toàn không tốt. Hơn nữa, hắn gần đây còn lớn tiếng cam đoan sắp nhận tiền bồi thường bảo hiểm, nhất định sẽ trả nợ, hiện là kẻ bị tình nghi nhiều nhất. Tuy nhiên, theo lời khai của Phùng Đức Hoa ngày Trương Lệ tử vong hắn đánh bài ở hội quán Tiểu Phương, những người ở đó cũng có thể làm chứng cho hắn.”

“Đội trưởng, tên Phùng Đức Hoa này quả thật rất đáng nghi. Em và Hàn Khiêm theo dõi hắn suốt mấy ngày nay, hắn hoàn toàn không chút đau khổ nào trước cái chết của vợ mình, cả ngày chỉ đánh bài.” Lý Linh Ninh càng nói càng tức giận.

“Ừm, rất tốt.” Sở Từ không đưa ra kết luận: “Hàn Khiêm, tra được nguồn gốc quần áo của nạn nhân chưa?”

Hàn Khiêm lắc đầu: “Bộ âu phục trên người Trương Lệ đúng là hàng nhập khẩu, giá cả khá đắt. Tôi đã kiểm tra các cửa hàng bán sỉ, loại vải này được lưu hành từ năm ngoái, hầu như mấy cửa hàng lớn đều có bán. Nếu như hung thủ không phải là người mua số lượng lớn thì sẽ không được ghi chép lại.”

“Được bán từ năm ngoái, số lượng tiêu thụ rất cao, người mua rất nhiều hơn nữa các tiểu thương đều chỉ lưu camera trong vòng nửa năm, nếu muốn trích suất camera điều tra không những không còn, mà cho dù có thì phạm vi điều tra hơn 300 cửa hàng vải là quá lớn, chưa loại trừ khả năng hung thủ mua lại từ cửa hàng nhỏ lẻ.”

“Tiểu Linh Thông, cô tiếp tục cùng các anh em theo dõi Phùng Đức Hoa, Tần Hàm điều tra tin nhắn và lịch sử cuộc gọi của hắn trong thời gian ba tháng gần đây, ngay cả tin nhắn chat cũng phải tra…” Sở Từ đang nói chuyện chợt một tiếng chuông điện thoại vang lên.

Sở Từ cau mày: “Ai?”

Mọi người nhìn nhau, lắc đầu.

Cảnh Nguyệt ngắt máy, chỉnh qua chế độ rung, áy náy nhìn mọi người: “Là của tôi.”

Sở Từ nói tiếp: “Nếu như hung thủ thật sự là Phùng Đức Hoa, hắn lại có chứng cứ vắng mặt…phần nhiều hắn thuê người ra tay. Vậy hắn nhất định phải liên hệ với đối phương. Lão Tù, chú và Yến Vũ qua du thuyền xác định lại lần nữa có phải Trần Niệm tự sát hay không….”

Di động trong túi Cảnh Nguyệt rung không ngừng, đều là điện thoại của Tân Yến.

“Xin lỗi, đội trưởng Sở, tôi phải nhận điện thoại.”

Tân Yến là trợ lý của cô hai năm nay, biết cô đang ở Cục cảnh sát sẽ không nghe điện thoại nhưng vẫn liên tiếp gọi đến cho cô chứng tỏ có việc rất gấp.

“Giáo sư Cảnh mau đến trường đi ạ.” Giọng của Tân Yến vô cùng lo lắng.

Cảnh Nguyệt ngạc nhiên: “Xảy ra chuyện gì?”

“Giáo sư Trương cho người đến phá văn phòng… ‘Ầm’… Giáo sư Trương… có chuyện gì….” Giọng nói của Tân Yến đứt quãng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng đập phá đồ đạc.

Tân Yến không biết nguyên nhân nhưng Cảnh Nguyệt thì rõ mười mươi, có lẽ lý do là danh sách duyệt thực tập tại phòng nghiên cứu Nam Đô.

“Giáo sư Cảnh có cần giúp một tay không?” Sở Từ bố trí xong nhiệm vụ cũng ra khỏi văn phòng, nghe được tiếng ồn ào từ điện thoại, quan sát biểu hiện của Cảnh Nguyệt nên anh lên tiếng hỏi.

Cảnh Nguyệt nhìn Sở Từ một lát, không từ chối.

*

Tin tức Giáo sư Trương dẫn theo vài người đến đập phá phòng làm việc của giáo sư Cảnh đã lan khắp trường, ngoài hành lang đám sinh viên nhốn nháo đứng coi, mãi cho đến khi hiệu trưởng đến nhóm người của giáo sư Trương mới chịu ngừng tay, nhưng văn phòng đã bị đập phá tang hoang.

Giáo sư Trương thở phì phò, ngồi trên ghế, phía sau Hà Uyển Tình khóc bù lu bù loa, còn mấy người kia thì đứng rải rác.

Giáo sư Trương là tay già đời, tuy tính cách ông ta nóng nảy, nhưng vì là người đã cống hiến khá nhiều cho trường nên hiệu trưởng cũng không dám nghiêm khắc phê bình. Hơn nữa Cảnh Nguyệt đang không có ở văn phòng, vì muốn sự việc được giải quyết êm thắm nên hiệu trưởng không ngừng khuyên can, mong ông ta có thể nguôi giận, đừng tính toán với lớp trẻ.

Cảnh Nguyệt đứng ở ngoài nghe hết mọi việc, nở nụ cười mỉa mai.

“Rốt cục giáo sư Cảnh cũng đến rồi! Cô và giáo sư Trương có mâu thuẫn gì chúng ta cứ ba mặt một lời nói cho rõ ràng. Ai cũng là giáo sư của Học viện Pháp y, đừng vì một chút hiểu lầm mà làm lớn chuyện.” Người đang lên tiếng khuyên răn chính là bí thư chi bộ đoàn trường, khá hiền lành.

Cảnh Nguyệt đứng ở cửa không bước vào, cô đưa mắt nhìn đám người bên trong, cũng không muốn đôi co với bọn họ, rút điện thoại chụp ảnh làm bằng chứng, sau đó gọi điện thoại báo cảnh sát.

“Alo, đây là văn phòng giáo vụ của Khoa pháp y trường Đại học thành phố Lô, có người đến phá rối mong các anh cử cảnh viên đến trợ giúp, đúng…” Cảnh Nguyệt ngoắc tay, kêu Tân Yến ra ngoài. Cô liếc mắt nhìn vết thương trên mặt cậu ấy, nói tiếp: “Có người bị thương. Vâng, tình hình rất nguy cấp… Vâng… cám ơn….”

“Cảnh Nguyệt! Cô có ý gì?!” Giáo sư Trương không ngờ Cảnh Nguyệt vừa đến, không nói nhiều lập tức báo cảnh sát. Ông ta giận đến run người.

“Chỉ là chút hiểu lầm nhỏ, giáo sư Cảnh cũng không cần báo cảnh sát!” Bí thư chi bộ khẽ cau mày, báo chí đưa tin thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nhà trường.

“Tân Yến, qua đây!”

Tân Yến thấy Cảnh Nguyệt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, cậu ấy hiểu giáo sư thật sự tức giận nên nhanh chóng đi ra đứng bên cạnh Cảnh Nguyệt.

“Cậu nói xem, chuyện gì đã xảy ra!” Cảnh Nguyệt cũng không hỏi ai, chỉ hỏi Tân Yến.

“Giáo sư Trương vừa đến đã lệnh cho ba người kia đập phá đồ đạc… nói là, giáo sư…” Tân Yến liếc giáo sư Trương và Hà Uyển Tình đứng phía sau, ánh mắt đầy sự căm ghét, “Giáo sư Trương cho rằng giáo sư lấy việc công báo thù riêng, cố ý hủy suất vào phòng nghiên cứu Nam Đô của cô Hà.”

“Cảnh Nguyệt, cô dạy được mấy năm, hướng dẫn được bao nhiêu nghiên cứu sinh mà dám làm càn như thế. Cả đời giảng dạy của tôi, cả thiên hạ đều là học trò của tôi nhưng chưa từng có ai ngang ngược như cô. Cô dựa vào cái gì dám cắt tiêu chuẩn nghiên cứu sinh của tôi sang cho nghiên cứu sinh của viện trưởng Thành… Rõ ràng cô đã thu được lợi ích gì đó, hoặc do muốn lấy lòng viện trưởng.”

Sinh viên đứng xem càng lúc càng đông, Cảnh Nguyệt ngao ngán thở dài, không muốn cho sinh viên theo học giáo sư Trương chê cười nên nói: “Các bạn mau quay về phòng học đi!”

“A!!! Đúng là có tật giật mình, muốn cho đám sinh viên giải tán!” Giáo sư Trương cười gằn. Hà Uyển Tình trước đó có nói Cảnh Nguyệt muốn cắt tiêu chuẩn vào phòng nghiên cứu ông ta còn chưa tin. Hôm nay ông ta chết điếng người khi biết được suất đó đã dành cho một nghiên cứu sinh Khoa Phân tích độc phẩm. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.