"Anh ơi, anh có phải là gay không?" Tần Du Du nằm nghiêng về phía Vệ Đông, gối đầu lên một cánh tay, hỏi.
"Ừm." Vệ Đông nằm ngửa, mắt nhắm lại.
"Gia đình anh có biết không?"
Vệ Đông im lặng một lúc, rồi nói: "Biết."
"Vậy họ không phản đối sao?"
Vệ Đông cười nhẹ, quay mặt nhìn Tần Du Du: "Cậu đang điều tra hộ khẩu à? Sao lắm câu hỏi thế?"
Tần Du Du ngượng ngùng cười, lộ ra hai lúm đồng tiền mờ nhạt.
"Gia đình em... ba mẹ em đều biết, lúc đó họ chẳng phản đối gì cả, còn bảo em đừng sợ, nói thích con trai cũng rất bình thường, trên đời này có rất nhiều người thích cùng giới, chẳng có gì to tát cả."
"Vậy ba mẹ cậu rất cởi mở." Vệ Đông nói.
"Ừm."
Tần Du Du có vẻ ngẩn ngơ, không biết đang nghĩ gì.
Cậu khẽ cười gượng, ánh mắt trở nên u ám: "Trước đây, em sống rất tốt... Giá như em không phải là gay thì tốt rồi, sẽ không xảy ra những chuyện đó, gia đình em cũng sẽ không thành ra như vậy..."
Vệ Đông không biết nói gì, anh khẽ thở dài, nhắm mắt lại, kéo tay Tần Du Du đặt lên bụng mình, vỗ nhẹ.
"Còn gia đình anh thì sao?" Tần Du Du lại hỏi.
"Mười năm trước tôi đã bị đuổi khỏi nhà, từ đó chưa về lại."
Tần Du Du sững người một lúc, rồi vòng tay ôm lấy eo Vệ Đông, cúi đầu cọ vào ngực anh hai cái, không nói gì nữa.
Hai người nằm sát bên nhau, chen chúc trên chiếc giường sắt nhỏ, chiếc quạt nhỏ ở góc phòng đang quay nhẹ nhàng.
Chưa bao giờ có cảm giác này, một cảm giác ấm áp khó tả, dễ chịu.
Căn phòng này Vệ Đông đã ở nhiều năm, nhưng chưa bao giờ anh gọi nơi đây là nhà, giống như mọi nơi anh từng dừng chân trước đây, đây cũng chỉ là một chỗ tạm trú.
Căn phòng thuê này, tòa nhà ống này, khu phố tạp nham quen thuộc xung quanh, chưa bao giờ có bất cứ thứ gì chạm đến tâm can anh, khiến anh có cảm giác lưu luyến.
Nhưng lúc này đây, Vệ Đông cảm nhận cánh tay đang ôm chặt lấy ngực mình, hơi thở ấm áp phả qua lớp áo phông trên vai, như thể trong căn phòng đơn sơ này, có điều gì đó trở nên mềm mại.
Ngay cả không khí cũng trở nên dịu dàng.
Có lẽ vì vẫn còn bệnh, tinh thần không tốt, Tần Du Du im lặng một lúc, hơi thở dần đều đặn, Vệ Đông quay mặt nhìn, thấy cậu nhóc đã ngủ.
Về những gì Tần Du Du nói về thân thế, thực ra Vệ Đông không hoàn toàn tin. Hai người gặp nhau tình cờ, trong hoàn cảnh đó, đối phương là người như thế nào thì trong mắt người bình thường thật khó nói rõ.
Nhưng không hiểu sao, trong tiềm thức anh vẫn tin nhiều hơn.
Trước đây Tần Du Du hẳn là có một gia đình hạnh phúc, từ sự ngây thơ vô tình lộ ra của cậu có thể thấy được, trước đây cậu hẳn là được cha mẹ yêu thương, bảo vệ tốt.
Nếu những biến cố đó là thật, thì thế giới này đối với cậu quả là quá tàn nhẫn.
Một đứa trẻ tốt như vậy, ở độ tuổi vô lo vô nghĩ, đáng lẽ phải tung bay tuổi trẻ trong sân trường, tương lai tươi sáng, lại bị những bất hạnh bất ngờ kéo vào vũng lầy tăm tối, rơi vào công viên nhỏ hẻo lánh âm u đó, bị người ta ấn vào bức tường nhà vệ sinh bẩn thỉu...
Vệ Đông nhíu mày.
Anh vươn tay kéo nhẹ chăn đắp lên cho đứa nhỏ.
- -------
Khi Tần Du Du tỉnh dậy đã là chiều tối. Mỗi lần thức giấc, cậu đều mơ màng, như thể không biết mình đang ở đâu. Khi Vệ Đông bước vào từ cửa ngoài, cậu giật mình.
"Dậy rồi à?"
"Anh." Tần Du Du dụi mắt, vén chăn xuống giường, chân lần mò tìm dép.
Vệ Đông đặt đồ ăn đã mua về lên bàn trà, rồi cúi xuống xỏ dép vào chân cậu: "Đi rửa mặt đi, ăn cơm nào."
Tần Du Du sững sờ trước hành động của anh, tay đang dụi mắt khựng lại, ngơ ngác nhìn anh.
"Sao thế?" Vệ Đông hỏi.
Tần Du Du đứng dậy, bất ngờ ôm chặt lấy eo anh.
Vệ Đông giật mình, đưa tay xoa đầu cậu.
Tần Du Du ôm một lúc, cọ mặt vào người Vệ Đông, rồi cúi đầu vào phòng tắm.
Vệ Đông nhìn hai vết ẩm trên ngực mình, bật cười: "Cậu lau nước mũi lên người anh à?"
Tần Du Du ló đầu ra, mặt đỏ bừng, ngượng ngùng: "...Em sẽ giặt cho anh."
Vệ Đông vào rửa tay, hỏi: "Sao lại khóc?"
"Không khóc đâu." Tần Du Du cười: "Chỉ là cảm động, không kìm được."
"Cảm động vì anh không bắt cậu đi mua đồ nấu cơm à?"
Tần Du Du quay người nhìn anh, nghiêm túc nói: "Nhất định phải làm chứ, hôm nay tại em ngủ quên. Lần sau có cơ hội em sẽ nấu cho anh một bữa thật ngon."
Vệ Đông mỉm cười: "Được."
Anh lau khô tay, đi vòng qua Tần Du Du ra ngoài.
Tần Du Du gọi anh: "Anh ơi."
Vệ Đông quay đầu: "Hả?"
"Sao lại có người tốt như anh nhỉ?"
Vệ Đông hơi ngạc nhiên, cười: "Anh á?"
Tần Du Du nhìn anh: "Anh là người tốt nhất em gặp trong hai năm qua."
Vệ Đông bỗng không biết trả lời sao, anh ngập ngừng: "Anh..."
Tần Du Du nói: "Người tốt với em nhất."
Vệ Đông im lặng.
Anh chỉ tình cờ đưa cậu nhóc này về nhà, cho cậu vài bữa ăn, vài viên thuốc, vậy mà đã trở thành người tốt nhất với cậu.
Vậy trong hai năm qua, cậu đã gặp những người nào, những chuyện gì...
Cuộc sống, hay nói đúng hơn là sự sinh tồn, khó khăn đến mức nào, khiến cậu nhận được chút lòng tốt mỏng manh giữa những khó khăn đã coi như báu vật, vô cùng biết ơn.
Vẻ mặt cậu nhóc không hề đau khổ, cậu không phải đang tủi thân vì hoàn cảnh của mình, mà là cảm thán từ tận đáy lòng.
Giọng điệu ấy thậm chí còn mang chút hân hoan.
Bởi vì cậu đã gặp được Vệ Đông, một người rất tốt với cậu.
Một người trong cuộc giao dịch thể xác bị người ngoài khinh miệt lại sợ làm đau cậu nên kiên nhẫn chuẩn bị cho cậu, một người sẵn sàng đưa cậu đi khi cậu gần như tuyệt vọng dày mặt cầu xin, một người phát hiện cậu bị thương liền đi mua thuốc, chăm sóc cậu khi sốt, còn tự nhiên giúp cậu xỏ dép.
Chỉ có thế thôi, trái tim Tần Du Du đã được lấp đầy.
Như cậu nói, vui vẻ.
Cậu nói gặp được Vệ Đông, cậu cảm thấy vui, cảm thấy rất may mắn.
Vệ Đông vỗ vỗ tay cậu: "Lại đây, ăn cơm."
Lần này Vệ Đông mua bốn hộp cơm, món ăn cũng nhiều hơn bình thường hai món, Tần Du Du ăn một cách thoải mái.
Vệ Đông không ngờ Tần Du Du gầy gò vậy mà ăn nhiều đến thế, cười hỏi mấy bữa trước có phải chưa ăn no không, Tần Du Du nói cũng không đến mức đó, chỉ là quen rồi, khi có đồ ăn thì ăn nhiều một chút, bình thường có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, ăn ít cũng không sao.
Vệ Đông hỏi cậu bình thường ăn gì.
Tần Du Du nói bánh bao*, bánh bột**, dưa cải muối, các loại tương ớt, đôi khi cũng ăn mì gói rẻ tiền, cơm hộp, tóm lại là cố gắng no bụng với số tiền ít nhất có thể.
"Có no không?" Vệ Đông hỏi.
Nụ cười Tần Du Du thoáng tắt đi, một lúc sau, cậu nói: "Mỗi tháng đến lúc phải đóng tiền cho mẹ em thì sẽ không no được. Lúc đó nhà em... cơ bản không còn một xu. Em không có học vấn, lại có tiền án, công việc đàng hoàng đều không nhận em, chỉ có thể đi làm việc vặt khắp nơi. Có lúc em làm đến bốn năm việc một ngày, nhưng nếu không tiết kiệm thì tiền vẫn thường không đủ..."
"Vì vậy... cậu mới đến đường Nam Công Viên, đúng không?"
Tay cầm đũa của Tần Du Du hơi run, cậu không ngẩng đầu lên, dùng đầu đũa gắp vài hạt cơm bỏ vào miệng, nhai hai cái rồi dừng lại.
Vệ Đông đưa tay nâng cằm Tần Du Du lên, quả nhiên mắt cậu đã đỏ.
Nhưng cậu nhóc vẫn hít nhẹ một hơi, lộ ra hai lúm đồng tiền: "Khi thực sự không đủ tiền em mới đi... Em cũng, không cảm thấy xấu hổ gì đâu, dù sao ở đây cũng không ai biết em, em không hối hận... Tình trạng mẹ em được kiểm soát khá tốt, biết đâu sau này chữa khỏi có thể xuất viện, có thể đưa bà về nhà... Em hoàn toàn không hối hận."
Edit + Beta: Ninh Hinh
Hết chương 6.
Chú thích:
*Chỗ này em bé kể là màn thầu, là loại bánh bao không nhân í.
**Ở đây em bảo là loại bánh bao có nhân như ở Việt Nam.