Con Đường Giải Oan Của Nữ Pháp Y

Chương 39: 39: Nhà Giam 9





Cố Dĩ Di thấy ánh mắt của nàng, lập tức xấu hổ, nhiệt độ trên mặt không thể giảm xuống.

Bây giờ đó là tình huống khó xử, cô sẽ không vì một bộ đồ lót mà bỏ chạy được, ngược lại cô cần bình tĩnh lại, bước nhanh tới nắm lấy tay Yến Quy và dẫn nàng vào phòng ngủ của mình.Đợi khi Yến Quy đã ngồi trên giường rồi, cô mới nhanh chóng tìm nội ý và khăn tắm rồi lao vào phòng tắm như một cơn gió.Yến Quy nhìn cánh cửa bị vô đóng lại lắc đầu cười.Nhìn quanh trong phòng ngủ, Yến Quy đã từng rất quen thuộc với chỗ này, Cố Dĩ Di là người rất tình cảm, có thể nói ngôi nhà này vẫn như ngày nào.

Ánh mắt Yến Quy rơi xuống mặt bàn, có một số điểm khác biệt tinh tế mà nàng vẫn nhận ra, tấm ảnh chụp chung của hai người đáng lẽ ở trên bàn nhưng giờ đã không còn nữa.Cố Dĩ Di sẽ không tự mình cất nói đi, bởi vì cô hoàn toàn không nhớ đến Sở Ngôn, vậy ai đã mang bức ảnh đi? Yến Quy nghĩ đến một người có khả năng lớn nhất chính là Nhậm Du Nhiên.

Năm đó chuyện hai người họ ở cùng nhau, chỉ có hai người là Nhậm Du Nhiên và Trương Sảnh biết thôi, lúc đó hôn nhân đồng tính là không hợp pháp, tính chất công việc không cho phép họ công khai mối quan hệ giữa những người yêu nhau ở khắp mọi nơi.Yến Quy có thể hiểu được hành động của Nhậm Du Nhiên, Sở Ngôn đã chết rồi, cái chết của nàng đã giáng một đòn nặng nề vào Cố Dĩ Di, thật không dễ dàng gì để gỡ bỏ được miếng thịt thối này, mọi thứ về Sở Ngôn đều không thể xuất hiện lại trong cuộc sống của cô nữa.Sau khi tắm xong, Cố Dĩ Di dọn dẹp phòng tắm, kiểm tra cửa sổ và tắt đèn trong phòng khách rồi mới trở lại phòng ngủ.Yến Quy đang dựa vào đầu giường xem điện thoại, biểu tình trên mặt có chút nghiêm túc.

Vẻ mặt này của nàng có lẽ là liên quan đến công việc, Cố Dĩ Di chui vào trong chăn ở bên cạnh, cúi người hỏi nàng: "Làm sao thế?"Yến Quy đưa điện thoại cho cô để cô có thể nhìn rõ được nội dung trên màn hình." Trần tỷ kết hợp dữ liệu phân tách DNA của máu trên bồn rửa mặt tại hiện trường, có hàng nghìn khả năng có thể xảy ra, phải mất rất nhiều thời gian để phân tích DNA của hung thủ từ đó."Cố Dĩ Di nhìn vào dữ liệu trong điện thoại di động trên tay mình thấy rất đau đầu, hỏi: "Vậy phải làm thế nào?"Yến Quy lắc đầu nói: "Không có các nào khác, chỉ có thể từ từ phân tích thôi.


Ngày mai tôi sẽ bảo Lý Vân Trường và Giang Vọng đến giúp phòng thí nghiệm, có thể nhanh được ngày nào hay ngày đó vậy."Đây là một khối lượng công việc vô cùng lớn và nhàm chán, không có đường tắt."Ngày mai chúng ta đến Bình Lăng một chuyến đi, biết đâu có thể tìm ra được manh mối mới." Cố Dĩ Di ăn ủi nàng nói.Yến Quy gật đầu, tắt điện thoại để sang một bên sau đó nằm xuống bên cạnh Cố Dĩ Di.Căn phòng chìm vào bóng tối, Cố Dĩ Di theo hơi thở quen thuộc mà lại gần, thuần thục tìm cánh tay của Yến Quy và ôm lấy nó.

Đây là lần thứ ba hai người ngủ chung giường và cũng là lần duy nhất tỉnh táo, cả hai đều có vẻ hơi kiềm chế.

Nhưng Cố Dĩ Di lại rất trân trọng nó, thậm chí còn có chút kích động không muốn ngủ, cô ôm lấy cánh tay của Yến Quy, cả người không rời.Thân thể Yến Quy đột nhiên cứng đờ, từ cánh tay truyền đến một cảm xúc mềm mại, k1ch thích lưng nàng tê dại.Cố Dĩ Di dường như không cảm nhận được điều đó, càng tiến lại gần hơn.Nửa người Yến Quy tê dại, nàng nằm trên giường, thấp giọng nói: "Không buồn ngủ à?"Cố Dĩ Di dựa vào nàng, thở dài thỏa mãn nói: "Thực ra là rất buồn ngủ, ngày mai còn phải đến Bình Lăng, nhưng em không thể ngủ được.

Cũng không nỡ ngủ." Rất dễ dàng để ngủ, nhắm mắt lại đã là ngày mai rồi, ngày mai thì sẽ không thể ôm Yến Quy ngủ nữa.Yến Quy im lặng một lúc lâu, Cố Dĩ Di gần như nghĩ rằng nàng đã ngủ rồi, đang ngẩng đầu lên nhìn nàng, không ngờ người đó đột nhiên trở mình, nằm nghiêng đối mặt với cô, duỗi tay dài ra để ôm lấy cô, ôm chặt cô trong vòng tay.Cố Dĩ Di đột nhiên mở mắt ra, khi nàng phản ứng lại thì đã bị Yến Quy ôm vào lòng rồi và có thể nghe thấy tiếng tim nàng đập mạnh."Ngủ đi." Yến Quy nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng dỗ dành.

Thịch, thịch.Cả căn phòng đều ngập tràn tiếng tim đập, hỗn độn với nhau, không phân rõ được là của ai.Bộ đồ ngủ của Yến Quy có hai cúc áo phía trên bị lỏng, Cố Dĩ Di hô hấp khó khăn, trong vòng tay nàng cô thấy rất rõ xương quai xanh trắng nõn đó.


Cơ thể Yến Quy rất gầy, ôm nàng rất chắc, nhưng Cố Dĩ Di cũng không muốn buông tay.

Ở trong vòng tay nàng cảm giác rất an toàn, Cố Dĩ Di nắm lấy bộ đồ ngủ của nàng, vùi mặt vào trong vòng tay nàng.Một lúc sau, Cố Dĩ Di đột nhiên nói: "Thực ra hôm nay, đột nhiên em tới đón chị...!là bởi vì Diêu Viễn nói rằng anh ấy đã nhìn thấy chị và...."Yến Quy đ ầu tiên là ngạc nhiên, sau đó đột nhiên, mọi chuyện là như vậy.

Chẳng trách người này lại đột nhiên nóng lòng muốn đến đón nàng như vậy, hóa ra là nghe Diêu Viễn nói mình đi chơi với người phụ nữ khác."Có phải là chị cảm thấy sức khống chế của em có chút mạnh mẽ đúng không?"Yến Quy mỉm cười, ôm chặt cô, nói: "Không." Dừng lại một chút lại nói: "Cô ấy là Bạch Hề Mạt, là bạn tốt của tôi, tôi coi cô ấy là em gái, hôm nay đi gặp một người bạn, cô ấy cũng quen cho nên tiện đường đến đón tôi."Cố Dĩ Di lập tức chuyển trọng tâm: "Chị coi cô ấy là em gái, vậy cô ấy coi chị là chị sao?"Hay thật.Yến Quy bất lực mỉm cười: "Chuyện đó không liên quan đến tôi."Cố Dĩ Di rất dễ dỗ, trước khi mất trí đã dễ dỗ dành rồi, Yến Quy nói gì thì chính là như vậy.

Bây giờ Yến Quy nói không liên quan đến cô ấy thực sự là không liên quan, sau đó cũng không nhắc lại chuyện này nữa.Cả hai đều rất buồn ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm, dù sao cũng mới quen chưa được bao lâu, chỉ ôm một lúc rồi lăn ra ngủ, vừa mở mắt ra thì tiếng chuông báo thức của Cố Dĩ Di cũng reo lên."Ồn ào quá!" Yến Quy không kiên nhẫn động đậy, cau mày.

Cố Dĩ Di nhanh chóng đưa tay ra và tắt đồng hồ báo thức.Yến Quy mơ màng phản ứng lại biết mình đang ở đâu, trở mình tiếp tục ngủ, nàng cùng không có ý nghĩ khó xử, dù sao trước đây nàng đã đến rất nhiều lần rồi.Cố Dĩ Di ở bên cạnh đã ngồi dậy, cô là người rất kỷ luật, buổi sáng cô nhất định phải ra ngoài chạy bộ.


Cô nhìn Yến Quy ở bên cạnh không khỏi bật cười, không ngờ pháp y Yến là người thích ngủ nướng như vậy."Mới sáu giờ sáng, vẫn còn sớm, em đi chạy bộ một chút, chị ngủ thêm lát nữa đi?" Cố Dĩ Di ôm lấy Yến Quy đã gói mình thành một chiếc túi nhỏ.Yến Quy khom người lại bảo cô đừng ép mình, chỉ vươn tay ra vẫy vẫy biểu thị là nàng biết rồi, ngay cả câu nói cũng không muốn nói.

Đều nói những người cáu kỉnh khi thức dậy vào sáng sớm có một tính khí kỳ lạ, Cố Dĩ Di chưa từng thấy qua như vậy, nhưng bây giờ cô biết rồi, tỏ ra rất kinh ngạc.

Dù Sao Yến Quy bình thường lạnh lùng uy nghiêm, vừa trưởng thành vừa lý trí, làm sao có cơ hội nhìn thấy một mặt trẻ con như thế này của nàng.Cố Dĩ Di đột nhiên cảm thấy bản thân quá hạnh phúc khi nhìn thấy một Yến Quy khác biệt như vậy, sự tương phản này thực sự rất đáng yêu.

Cô lén lấy điện thoại chụp ảnh Yến Quy trong cái túi nhỏ, cảm thấy rất vui vẻ với điện thoại, sau đó mới nhẹ nhõm ra ngoài tập thể dục buổi sáng.Yến Quy thức dậy lúc bảy giờ ba mươi, nàng đi gội mái tóc rối bù của mình, khi bước từ phòng tắm ra nàng đã hoàn toàn tỉnh táo rồi, đúng lúc Cố Dĩ Di tập thể dục buổi sáng trở về.Khi bước vào thấy nàng đang lau mặt ở trong phòng khách, Cố Dĩ Di nâng chiếc túi trên tay lên và nói: "Em mua đồ ăn sáng rồi, chúng ta ăn xong rồi xuất phát."Bữa sáng là hoành thánh, bánh tiểu long bao và sữa đậu nành, bởi vì hôm nay phải đến Bình Lăng, buổi trưa không biết lúc nào mới có thể ăn cơm nên hai người đều ăn nhiều hơn một chút.Ăn sáng xong, Yến Quy giúp Cố Dĩ Di dọn dẹp nhà cửa một chút, sau khi hai người thay đồ xong thì liền xuất phát.Khi lên xe, Cố Dĩ Di giúp Yến Quy ngả chiếc ghế bên cạnh ghế lái ra, đắp thêm cho nàng một cái chăn mỏng, để nàng ngủ thêm một chút.

Bây giờ Yến Quy không còn buồn ngủ nữa, nhưng nàng rất vui khi được hưởng sự chăm sóc từ cô, tất cả đều là của nàng.Nhìn vào mặt của Cố Dĩ Di, Yến Quy nhất thời cảm thấy hơi phức tạp.

Trước đây khi hai người mới quen nhau, Cố Dĩ Di mới có hai mươi ba tuổi, tính tình trẻ con, vừa tốt nghiệp đi làm chưa được bao lâu, Sở Ngôn luôn chăm sóc cho cô.


Bởi vì lý do gia đình nên ở bên Cố Dĩ Di từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, nếu ở bên ngoài cô không tỏ ra mạnh mẽ thì người khác sẽ bắt nạt cô, nói cô không có cha mẹ nuôi dưỡng.

Chỉ khi quen biết với Sở Ngôn, ở trước mặt Sở Ngôn cô mới giống như một cô bé vui vẻ, cô rất bám Sở Ngôn, ngày nào cũng đi theo, miệng lúc nào cũng gọi " Ngôn tỷ."Bây giờ Cố Dĩ Di đã ba mươi tuổi rồi, cũng không biết đã trưởng thành hơn trước đây bao nhiêu, chỉ duy nhất ở trước mặt người trong lòng thì tình yêu nhiệt thành,can đảm và nồng nàn là không thay đổi.

Cô giống như trước đây, chưa bao giờ keo kiệt bày tỏ tình càm của mình, chỉ cần cô xác định tâm tình của mình thì cô sẽ theo đuổi và cho đi không chút do dự.

Cô không có quá nhiều, một trái tim đang quý và đầy tình yêu chân thành, tất cả đều có thể cho đi được.Có thể yêu nàng chân thành hai lần, Yến Quy cảm thấy đây là may mắn lớn nhất của nàng, tất cả những nỗi đau khác mà nàng phải chịu đựng trong cuộc đời này đều có thể chữa lành bằng tình yêu này.

Nếu có thể lựa chọn, nàng sẵn sàng dùng mọi khổ nạn để đổi lấy Cố Dĩ Di...............Khi họ đến nhà Lưu Phượng thì chưa đến mười giờ, vẫn là trưởng thôn ra tiếp đón họ, bởi vì trước đây đã từng gặp qua một lần nên trưởng thôn tiếp đón họ rất nhiệt tình, đưa bọn họ đến nhà mình uống trà.Biết hai người tới đây lần này là vì vụ án của Lưu Phượng, khi trưởng thôn tiếp đãi bọn họ cũng hỏi thăm có gì có thể giúp được cảnh sát trước.Cố Dĩ Di nói: "Chúng tôi muốn hỏi, người yêu của Lưu Phượng đã qua đời được hai mươi năm rồi đúng không?"Trưởng thôn nhớ lại một chút rồi nói: "Hơn hai mươi hai năm rồi, tôi nhớ lúc đó con gái của đại thúc mới được sáu tuổi, bây giờ đã là hai mươi tám tuổi rồi."Cố Dĩ Di hỏi: "Vậy là hai mươi hai năm qua Lưu Phượng có yêu ai nữa không?"Trưởng thôn ngẩn ra, chợt hiểu bọn họ muốn hỏi cái gì, ông còn chưa nghĩ đã xua tay nói: "Không có! Bà ấy đã góa chồng hai mươi hai năm rồi, chuyện này chúng tôi đều biết."Nhìn dáng vẻ của trưởng thôn là rất chắc chắn, nhưng Cố Dĩ Di không hết hy vọng: "Có khi nào bà ấy lén lút kết giao với ai mà các ông không biết không?"Trưởng thôn dường như có chút bất mãn với nghi ngờ của cô, nhưng ông ấy cũng không biểu lộ ra ngoài, chỉ hét gọi vào trong phòng: "Bà nó bà ra đây một chút!"Động tĩnh trong bếp dừng lại một chút, một người phụ nữ mặc tạp dề bước ra, trừng mắt nhìn chồng nói: "Gọi gì đấy! Có chuyện gì sao!"Trưởng thôn chỉ vào hai cảnh sát nói: "Bà nói cho họ biết, có phải Lưu Phượng đã ở góa hai mươi hai năm rồi không?" Ông ta lại nói với Cố Dĩ Di: "Cảnh sát, quanhệ giữa vợ tôi và Lưu Phượng rất tốt, bình thường rất gần gũi, chuyện của Lưu Phượng bà ấy biết rất rõ!"Người phụ nữ đảo mắt nói: "Tôi còn tưởng chuyện gì đại sự lắm, là như vậy đó! Đúng vậy, hai mươi hai năm qua Lưu Phượng vẫn đơn thân, nếu bà ấy có đối tượng thì tôi có thể không biết sao? Thật là, trì hoãn công việc của tôi." Nói xong, bà ta quay người đi vào trong phòng bếp."Cảnh sát các cô nhìn xem, thôn của chúng tôi lớn như vậy, trên cơ bản mọi người đều biết nhau, Lưu Phượng có chuyện gì, chúng tôi lại có thể không biết sao."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.