Edit: Cô Dờ
Buổi tối Cố Trầm ôm Nhạc Doanh Khuyết bắt nạt y thật lâu, cho tới khi Nhạc Doanh Khuyết mở miệng kêu Cố Trầm ca ca thì hắn mới buông tha. Hai người ngủ chưa được bao lâu thì bên ngoài có tiếng động.
Nhạc Doanh Khuyết ngủ rất nông, một cơn gió lay cỏ động cũng có thể tỉnh, y khẽ đẩy cánh tay đang khoác trên người mình ra, "Cố Trầm, Cố Trầm."
Cố Trầm sực tỉnh, giọng còn hơi khàn khàn, "Đi tiểu sao?"
Nhạc Doanh Khuyết lắc đầu, giọng nói của Lục Lân vọng vào, " Đại thiếu gia."
Cố Trầm nhắm mắt lại hít sâu một hơi rồi nặng nề thở ra. Lục Lân cái gì cũng tốt, thái độ làm người rất chân thật, làm việc cũng đúng mực đáng tin, nhưng trong việc đối nhân xử thế thì kém không chịu được. Nhiều lúc Cố Trầm không tiện lộ diện, Lục Lân lại cố tình toàn đến vào lúc canh ba.
"Vào đi." Nghe thấy Đại thiếu gia cho phép Lục Lân mới đi vào.
"Đại thiếu gia, Thiếu nãi nãi." Lục Lân không dám liếc mắt nhìn trên giường, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim nói với Đại thiếu gia, "Rất nhiều nhân công trong đoàn thuyền bị Nhị thiếu gia đuổi."
Đoàn thuyền Cố gia bây giờ chỉ được cái mã, bây giờ vẫn còn trụ được ở An Thành nhưng mối làm ăn ít đến đáng thương, đuổi nhân công cũng là điều trong dự đoán.
Cố Trầm hỏi, "Lục Sương đã về chưa?"
"Đệ đệ hôm qua gửi thư, nói là mấy ngày nữa sẽ về đến An Thành." Lục Lân trả lời, "Trương đại nhân phái người đến nói, ngày mai hy vọng có thể được gặp mặt thiếu gia."
"Trương đại nhân tới rồi sao! Ngày mai mời đại nhân tới thôn trang đi."
Dặn dò xong, Lục Lân rời đi, trước khi đi nhìn thấy Đại Thiếu nãi nãi thì lắm miệng hỏi một câu, " Đại Thiếu nãi nãi, nghiên mực chuộc về có hư hỏng gì không?"
Cố Trầm ngẩn ra, hắn đã quên béng mất việc này, giờ Lục Lân nhắc mới nhớ ra, mặt Cố Trầm nóng lên. Thấy sắc mặt Đại thiếu gia khác thường, Lục Lân thầm nhủ mình lắm lời rồi, vội cáo lui.
Chờ Lục Lân đi rồi, Nhạc Doanh Khuyết mới hỏi: "Ngươi chuộc lại nghiên mực cho ta?"
Chuyện này nếu đã lộ rồi thì không cần giấu nữa, Cố Trầm đặt ở chỗ cao, người thường đi vào phòng là thấy ngay nhưng Nhạc Doanh Khuyết thì không, "Ừm, ta quên không nói với ngươi."
"Cảm ơn." Nhạc Doanh Khuyết sáng bừng ánh mắt nhìn hắn, "Cha ta thưởng cho lúc nhỏ đó, có một lần khen chữ ta đẹp, thế là thưởng cho cái nghiên mực đó."
Cố Trầm không nhìn nổi dáng vẻ chua xót của Nhạc Doanh Khuyết, "Lại còn cảm ơn cái gì, vậy ta lại càng phải chuộc lại nó."
Chiếc nghiên mực kia là ánh sáng trong đời y, không ai hiểu được lúc nhận được nó y đã vui vẻ thế nào. Y cũng muốn được coi trọng, nói là coi trọng thì có vẻ hơi tham lam, cho dù chỉ là một chút quan tâm nho nhỏ cũng đủ làm Nhạc Doanh Khuyết vui mừng.
Nhạc Doanh Khuyết rũ mắt cúi đầu xuống, không cần nhìn Cố Trầm cũng biết là mắt Nhạc Doanh Khuyết đã ướt lệ. Vài suy nghĩ lập lờ lướt trong đầu Cố Trầm, nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của Nhạc Doanh Khuyết, hắn dường như đoán ra được một ít, lại tựa như không thể nắm bắt.
Trong phòng lặng im không một tiếng động, Cố Trầm bỗng dưng lại gần hôn lên vành tai Nhạc Doanh Khuyết, Cục Bánh của hắn tốt như vậy, hắn sao nỡ nhìn thấy dáng vẻ u buồn còn cố tươi cười của y.
"Không chỉ chữ viết đẹp, đầu óc cũng lanh lợi, dạy một lần là nhớ kỹ, tính tình ôn nhuận, lòng dạ khoan dung, quan trọng nhất là..." Cố Trầm dừng lại một chút nhìn Nhạc Doanh Khuyết, "Một lòng một dạ, toàn tâm toàn ý đối với ta."
Khiến cho Cố Trầm ngạc nhiên chính là Nhạc Doanh Khuyết không xấu hổ đẩy hắn ra, trái lại còn ngập ngừng nhìn mình, "Cố.... Cố Trầm."
Cố Trầm bỗng nhiên nghĩ, mình không biết về quá khứ của Nhạc Doanh Khuyết, cũng không biết vì sao chân y bị phế, vì sao lại thích mình, một cái nghiên mực cũng có thể làm y vui vẻ, vậy có lẽ là trước kia Cục Bánh của hắn sống không tốt lắm.
Ngày hôm sau, hắn đưa theo Nhạc Doanh Khuyết đi đến thôn trang. Ra khỏi cửa Tây, người vô cùng thưa thớt, thỉnh thoảng có vài tiều phu đốn củi đi ngang qua. Hai người tới thôn trang chưa bao lâu thì xe ngựa của Trương đại nhân dừng trước cổng thôn trang, trong xe không chỉ có Trương đại nhân mà còn có một nam tử rất anh tuấn.
Cho hạ nhân lui hết xuống, bốn người đi vào trong phòng. Trương đại nhân rất khách khí với nam tử kia, lúc ngồi xuống mới nói: "Đây là Đoan vương."
Cố Trầm sửng sốt, kinh hãi đứng lên hành lễ.
Đoan vương Cảnh Hàn là đệ đệ ruột của hoàng đế, là người thân nhất của hoàng đế, có thể hạ mình tới nơi này thật sự khiến Cố Trầm kinh sợ.
Cảnh Hàn mặc một thân bạch y, mỉm cười phe phẩy quạt trong tay, "Miễn nghi lễ phiền phức đi, nghe nói Cố Đại thiếu gia có thể biến bạc thành giấy Tuyên Thành tiện mang bên người, hoàng thượng rất coi trọng việc này."
Cố Trầm hổ thẹn, "Bẩm vương gia, thảo dân đã nghĩ chuyện này nhiều ngày rồi, nhưng làm thế nào để không xuất hiện hàng giả thì vẫn chưa có biện pháp."
Cảnh Hàn cũng nói rằng vấn đề tiền bạc này không thể giải quyết một sớm một chiều, hắn khẽ phe phẩy quạt, im lặng liếc mắt nhìn Nhạc Doanh Khuyết.
Lòng Cố Trầm trầm xuống, đang muốn ngăn lại ánh mắt của Đoan vương thì nghe Trương đại nhân nói: "Ban đầu cống phẩm vẫn do đoàn thuyền Cố gia vận chuyển, nhưng bây giờ ngươi không phải đương gia nữa, còn bảo ta thay ngươi lưu lại mối làm ăn, Cố Trầm ngươi có tính toán gì chưa? Không thể giả điên giả dại để đệ đệ ngươi phá nát đoàn thuyền được."
"Tất nhiên là không thể để cho Cố Uyển xằng bậy, bây giờ nó là đương gia Cố gia, không thể trực tiếp đòi lại được. Thảo dân đã có tính toán, nếu nó dám có tâm tư quá phận, thảo dân sẽ tiên hạ thủ vi cường."
Cảnh Hàn bưng chén trà, khẽ vuốt mép chén, rũ mắt nhìn hai chân Nhạc Doanh Khuyết đánh giá một lượt, chậm rãi hỏi: "Cố thiếu gia có biết ai làm hại mình không?"
Cố Trầm đi lên hành lễ trước mặt Cảnh Hàn, ngăn không cho hắn nhìn Nhạc Doanh Khuyết, "Coi như đã biết, nhưng mà không có chứng cứ."
Cảnh Hàn thu quạt lại, chống lên cằm nói: "Vậy thì Cố thiếu gia phải cảnh giác hơn chút, sợ nhất là lòng người sinh tà niệm." Hắn đảo mắt, mặt mày tươi cười nhìn Cố Trầm rồi nhìn Nhạc Doanh Khuyết, "Vị đây là Cố gia Đại Thiếu nãi nãi?"
Nhạc Doanh Khuyết cúi đầu: "Thảo dân Nhạc Doanh Khuyết hân hạnh được gặp Đoan vương."
Cảnh Hàn chắt lưỡi lấy làm hứng thú, "Nhạc Doanh Khuyết, đặt tên hay lắm. Người đẹp thế này đương nhiên phải có chút khuyết điểm mới coi như hoàn mỹ."
"Vương gia!" Cố Trầm cao giọng ngắt lời.
Cảnh Hàn thu mắt lại, khóe mắt lộ vẻ tươi cười, liên tục nhận sai, "Là bản vương lỗ mãng, Cố thiếu gia đừng trách." Nghĩ một lúc lại nói thêm, "Mấy ngày này phiền Cố thiếu gia, thôn trang sẽ không đuổi người đâu chứ."
Tiễn Đoan vương và Trương đại nhân đi, hai người về Cố phủ, sắc mặt Cố Trầm vẫn chưa tốt lên tý nào. Nha đầu và tiểu tư đều không dám tới gần, không có sự cho phép của Thiếu nãi nãi, không ai dám đi vào phòng.
Biết Cố Trầm đang hờn dỗi nhưng Nhạc Doanh Khuyết không đoán được hắn lại bất chấp đạo lý thế này, hạ nhân vừa lui xuống, hắn bế Nhạc Doanh Khuyết về giường, còn mình thì ra ngồi tít ra cạnh bàn, đưa lưng về phía Nhạc Doanh Khuyết.
Nhạc Doanh Khuyết khẽ gọi, "Cố Trầm."
Cố Trầm không đáp lại, Nhạc Doanh Khuyết chống hai tay ngồi lên, cố vươn ra phía ngoài giường, "Cố Trầm."
Giả ngốc đến nghiện, chỉ nghe thấy Cố Trầm khẽ đáp một tiếng, nghiêng người nhưng không quay đầu lại. Nhạc Doanh Khuyết hết cách, đành ngập ngừng gọi, "Cố lang..." Người đang hờn dỗi kia lúc này mới quay đầu lại liếc mắt nhìn y.
Thấy Nhạc Doanh Khuyết đáng thương ngồi trên giường, Cố Trầm cảm thấy ngực thắt lại, y chỉ có thể dựa vào mình mà mình lại còn hờn dỗi.
Đương nhiên mình cũng không phải giận dỗi gì Nhạc Doanh Khuyết, chỉ là... chỉ là... Cố Đại thiếu gia chưa từng thấy mình tự ti như vậy, Nhạc Doanh Khuyết rõ ràng là của hắn mà.
Đôi mắt, bờ môi, xương quai xanh hay là mắt cá chân, đều là của hắn. Nhạc Doanh Khuyết tốt như vậy, nếu mình không coi trọng thì sẽ bị người khác nhớ thương, Cố Trầm giờ được thử nếm mùi giấm chua, hắn không nỡ để người khác nhìn thấy Cục Bánh của hắn.
Hắn đứng dậy đi tới giường, như thể vẫn còn đang ngốc chưa tỉnh, hắn nhảy bổ lên giường chui vào ổ chăn, ngón tay miết môi Nhạc Doanh Khuyết như thể trúng bùa trúng ngải, chốc lại đổi sang vuốt ve hai má, hồi lâu sau mới chịu buông ra.
Hắn mở miệng nói một câu ngây thơ vô cùng, ngây thơ tới nỗi không thể tin là do Cố thiếu gia chính miệng nói ra, "Không được nhìn người khác, chỉ được nhìn ta thôi."
Mắt Nhạc Doanh Khuyết ứa lệ, ngây ngốc nhìn Cố Trầm: "Cố lang..."