Con Dâu Hoàng Gia

Chương 49: Vương Phi gặp nguy hiểm?




Phượng Loan ra khỏi Noãn Hương Ổ, không nhanh không chậm đi đến Uy Nhuy Đường.

Lúc đi ngang qua lầu Ám Hương Sơ Ảnh, trước mặt có người đi tới, có người bưng nước canh, có người cầm này nọ, nếu không thì là người chạy nhanh đi truyền tin tức, nhóm nha hoàn và ma ma vội vàng qua lại không ngớt.

Phượng Loan đi về phía trước, nhìn thấy bậc thang mình và Đoan Vương phi bị ngã lúc trước, không khỏi nhìn thêm vài lần.

Nếu..., ngày đó mình không xúc động đi đỡ nàng ta? Khả năng tình huống sẽ không giống nhau.

Nhưng trên đời cho tới bây giờ đều không có 'nếu', sự tình đã qua đi, nên ngẩng đầu nhìn về phía trước, ứng phó với tương lai, mà không phải là cả ngày hối tiếc quá khứ, vậy thì uổng phí hết thời gian và tâm tư rồi.

Khóe miệng Phượng Loan hơi vểnh lên, cất bước thong dong đi về phía trước.

Cách đó không xa, một bà tử mặc y phục vải thô màu nâu từ bậc thang bên kia đi xuống. Hơi kỳ quái là, bà ta cố ý tránh đi bậc thang bên phải, tận lực dựa vào bên trái mà đi, sau đó từ hàng rào hoa bên kia đi tới.

Trong lòng Phượng Loan nhảy lên, ánh lửa nhoáng tới còn không rõ ràng.

Nàng giơ tay đụng Bảo Châu, thấp giọng nói: "Đi dò hỏi xem bà tử kia là người nào, làm cái gì."

Bảo Châu là người ham hư vinh còn lỗ mãng, nhưng năng lực làm việc cũng cao nhất, lúc này từ từ chậm bước lại phía sau, nói vài câu giao việc cho tiểu nha hoàn tâm phúc, sau đó tiếp tục thẳng lối đi theo chủ tử.

Vào Uy Nhuy Đường, bên trong không khí vui mừng.

Phượng Loan là người thức thời, trước mắt đúng là thời điểm Đoan Vương phi đắc ý nhất, bản thân mình phải tận lực lưu lại không gian cho nàng ta và tiểu Quận Vương, Tiêu Đạc mà không phải vọt nhanh vào cho chướng mắt. Nên chỉ đứng bên ngoài chờ, chờ bọn người Tương Trắc Phi đã tới, cùng nhau chào hỏi liền trở về.

Có nha hoàn tới tiếp đón, cười nói: "Phượng Trắc phi mời uống trà." Cũng không vội mời nàng đi vào trong.

Phượng Loan cười cười, lẳng lặng nhàn nhã uống trà ở bên ngoài.

Giờ phút này bên trong Uy Nhuy Đường, Mục ma ma và nha hoàn cùng đám người vú nuôi không ngừng chúc mừng, không ngừng nói lời may mắn, "Chúc mừng Vương Gia, chúc mừng Vương Phi nương nương, tiếng khóc của tiểu Quận Vương vang dội có sức, trưởng thành nhất định là nhân trung long phượng."

Tiêu Đạc cười nói: "Lời này không sai."

Đoan Vương phi cười theo, nhưng sắc mặt lại tái nhợt và suy yếu.

Đứa bé này, là nhi tử trông mong từng ngày từng tháng, nhưng lại làm khổ mình thảm như vậy. Thậm chí có khoảnh khắc, chính mình cũngchịu không nổi. Hoàn hảo, tốt lắm, ông trời chiếu cố, Bồ Tát phù hộ, cuối cùng cũng bình an sinh ra, sau này mình đi tới chùa làm lễ tạ ơn!

Mục ma ma cười nói: "Nhìn tiểu Quận Vương xem, lớn lên giống Vương Gia cực kỳ, cũng giống Vương Phi nương nương nữa."

Đứa nhỏ vừa ra đời chỉ như một khối phấn hồng, làm sao nhìn ra được? Nhưng loại lời nói khách sáo vui mừng này, phụ mẫu nào cũng thích nghe, Đoan Vương phi mỉm cười, "Mọi người cực khổ rồi, thưởng."

" Ngươi đừng nói chuyện, thân mình còn rất suy yếu." Tiêu Đạc giơ tay về phía nàng, trong mắt tỏ vẻ vui sướng không che giấu được, đối với đích thê sinh hạ trưởng tử rất là vừa lòng, "Nghe lời, nằm nghĩ cho tốt."

"Vâng." Đoan Vương phi vui mừng thỏa mãn nở nụ cười.

Tiêu Đạc cúi đầu nhìn trong tã lót của nhi tử, yêu thích không buông tay, vui vẻ nói: "Tiểu tử kia, tiểu bại hoại, ngươi lại làm khổ mẫu phi quá mức, thật sự là một đứa nhỏ bướng bỉnh."

Đoan Vương phi đau lòng con trai bảo bối, oán trách nói: "Nào có phụ thân như Vương Gia vậy? Nhi tử vừa sinh ra, chưa nói phải yêu thương thật nhiều, làm gì có thể nói xấu chứ." Nàng nói mấy câu, liền không nhịn được có vẻ thở không nổi, không còn hơi sức, "Ai, đúng là mệt nha."

"Được rồi, đã bảo ngươi đừng nói chuyện mà." Tiêu Đạc gọi vú nuôi lại đây ôm đứa nhỏ, bản thân mình đứng dậy, "Các ngươi, người nào cho bú sữa thì bú sữa, nên thay tã thì thay tã, để cho Vương Phi nghỉ ngơi, đừng để đứa nhỏ ầm ỹ tới nàng."

Đoan Vương phi thấy trượng phu săn sóc chu đáo, hơn nữa nhi tử vừa sinh ra, tảng đá lớn luôn lơ lửng trong lòng rơi xuống, không khỏi yên tâm cười nói, "Được, ta ngủ một lát." Nàng nhắm mắt lại, bởi vì thật sự là quá mệt mỏi.

Chờ Tiêu Đạc đi ra ngoài, chúng cơ thiếp cũng đã đến đông đủ.

"Vương Phi vì bổn vương sinh hạ trưởng tử, hôm nay tất cả mọi người đều có thưởng." Tâm tình của Tiêu Đạc tốt, nhìn từng người cơ thiếp như hoa như ngọc, đặc biệt cái kia còn chưa có viên phòng, lại đẹp như thiên tiên.

Hiện tại tốt lắm, có trưởng tử rồi, đích thứ đã được rõ ràng.

Chúng cơ thiếp khác có thể bắt đầu sinh con nối dòng, vì chính mình khai chi tán diệp, sau này một đám đứa nhỏ vây quanh mình, đứa lớn dẫn đứa nhỏ lại đây kêu "Phụ vương.", trường hợp này hẳn là náo nhiệt.

Tiêu Đạc quan trọng nhìn Phượng Loan, ừ..., sau này cùng với Đại Bảo Bối sinh nhiều đứa chút. Tốt nhất là sinh nữ nhi trước, chờ trưởng tử của Vương Phi lớn lên vài tuổi, rồi lại sinh nhi tử, như vậy vợ cả tốt thì tự nhiên thiếp sẽ được sống yên ổn với nhau, miễn cho xảy ra mâu thuẫn xung đột, cả nhà hòa thuận tốt đẹp.

Nam nhân sao, luôn ảo tưởng tề nhân chi phúc* ôm ấp đề huề.

*ý nói một nhà có thê và thiếp là tổ hợp mỹ mãn gọi là tề nhân chi phúc

Phượng Loan thấy bộ dáng và vẻ mặt của hắn vô cùng đắc ý, cảm thấy rất rõ ràng, chỉ là không nói ra.

Tiêu Đạc lại nói vài câu khách sáo, sau đó nói: "Không còn sớm nữa, các ngươi đều tự trở về nghỉ ngơi trước đi. Mấy ngày nay Vương Phi cần nghỉ ngơi, không cần thỉnh an, chờ đến lúc lễ tắm ba ngày thì mọi người cùng nhau lại đây nữa." Ánh mắt quét về phía Phượng Loan, ý là, ngươi đừng vội đi ta còn có lời muốn nói.

Phượng Loan không thể làm bộ như không thấy, chỉ phải lưu lại.

Tương Trắc Phi nhìn vào mắt, nhịn không được nổi lên ghen tuông, nhưng vẫn cắn răng bước đi.

Còn Miêu phu nhân chỉ nở nụ cười từ đầu tới cuối, giống như Đoan Vương phi sinh tiểu Quận Vương, nàng cũng được dính thêm không khí vui mừng, từ đầu đến chân, nơi nào cũng tỏ ra thật tình vui mừng. Nàng vừa cười vừa cúi người hành lễ, nhìn lướt qua Tiêu Đạc và Phượng Loan, sau đó không nói tiếng nào đi ra cửa.

Ngụy thị vẫn là trước sau như một, luôn mỉm cười, bộ dáng đôn hậu thành thật cáo lui.

"Ngươi tới đây." Tiêu Đạc ngoắc tay, ở trong Vương Phi không tiện thân thiết cùng Phượng Loan, nên gọi nàng đi qua phòng bên cạnh, "Những ngày qua vẫn bận chuyện Vương Phi đứa nhỏ, đã không quan tâm tới ngươi, ừ..., đón chừng còn phải bận rộn vài ngày nữa."

Ý là, chớ đa nghi, trong lòng bổn vương vẫn sủng ái ngươi.

Phượng Loan cười lạnh, nhưng biểu tình trên mặt không dám tỏ ra khác thường, chỉ cúi thấp đầu, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, "Biết gần đây Vương Gia rất bận, ta cũng không phải là loại người không hiểu chuyện." Vươn tay, vẽ vòng vòng trên đai lưng của hắn, "Khi lễ tắm ba ngày qua đi, trì hoãn vài ngày, dù sao Vương Gia cũng nên rảnh rổi đi."

Dù sao chuyện đó nhất định là tránh không khỏi, chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Nếu như thế, sao không cho hắn niềm vui? Đương nhiên phải là bộ dáng chua chát mới thích hợp.

"Ngươi cũng có lúc hiểu chuyện đó." Tâm tình của Tiêu Đạc vốn tốt, thấy thế lại mừng vui gấp bội, còn bị bàn tay nhỏ bé trêu chọc, thần hồn không khỏi có vài phần nhộn nhạo, nhưng còn nhớ rõ đây là Uy Nhuy Đường không phải Noãn Hương Ổ, vẻ mặt nghiêm chỉnh, "Yên tâm, xong chuyện ta sẽ đi xem ngươi."

Phượng Loan cúi đầu nhỏ tiếng, "Ta phải đi rồi."

"Ừm." Tiêu Đạc cười gật đầu, "Ngươi hãy yên tâm trở về, đi thôi."

Phượng Loan ngước mắt, mang theo ba phần u oán, ba phần chờ mong, lưu luyến không rời.

Tiêu Đạc nhìn bóng dáng thướt tha nhanh nhẹn rời đi, chờ đến khi nàng ra khỏi cửa, chỉ còn lại bức rèm che thủy tinh nhẹ lay động, giơ tay sờ sờ hông của mình, sự đụng chạm êm dịu, dư vị còn ở trên người nhẹ nhàng đung đưa. Xao động. Sâu trong cơ thể toát ra một cỗ tà hỏa, không thể không hít sâu một hơi, mới có thể mạnh mẽ đè xuống.

Cảm thấy Tiểu Kiều Kiều chính là yêu tình biến thành? Sao chỗ nào cũng đều quyến rũ người ta.

Giờ thì chờ đi, tương lai sẽ để ngươi khóc cầu xin tha thứ mỗi ngày.

Hắn cũng không biết, tiểu yêu tinh không có nửa phần tâm tư giống hắn, chỉ có ngập tràn u oán và sự thù hận.

******

Đêm đó, Phượng Loan cũng không ngủ được yên.

Cũng không phải bởi vì Đoan Vương phi sinh nhi tử, mà lo lắng điều gì. Nàng sinh con thì sinh, trưởng tử thì lại làm sao, chẳng lẽ còn có thể bởi vì nàng có nhi tử, có thể kêu Tiêu Đạc giết mình. Về sau Đoan Vương phi khẳng định một lòng đặt trên người con trai, nghĩ đem nhi tử nuôi lớn như thế nào, giáo dục nhi tử thành tài, chuyện nàng ta muốn quan tâm còn nhiều hơn nhều.

Theo tính tình của nàng ta, chỉ cần cơ thiếp không gây phiền toái, không uy hiếp được nàng ta, chỉ sợ ngay cả nhìn nhiều cũng lười.

Phượng Loan nằm ở trên giường nhẹ giọng thở dài.

Giấc mộng mới vừa rồi, lại khiến bản thân mình có đủ loại suy nghĩ với chuyện kiếp trước.

Đứa nhỏ chưa kịp sinh ra kia, rốt cuộc là con trai? con gái? Nếu sinh ra được, có phải hay không sẽ có mái tóc đen nhánh, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp trắng trẻo? Tay chân đáng yêu giống như ngó sen?

Đáng tiếc, mãi mãi cũng không có cơ hội để biết.

Nàng lăn qua lộn lại, ép buộc hồi lâu mới mơ màng ngủ thiếp đi.

Bởi vì đêm qua thời gian Vương Phi sinh con hơi trễ, kỳ thật sau khi các vị cơ thiếp trở về phòng, rửa mặt sửa soạn, cũng đã khuya khoắt rồi. Mọi người chỉ ngủ nửa buổi tối, thậm chí là ít hơn. Mà còn ngủ không được yên, cũng không chỉ có mỗi mình Phượng Loan, mọi người đều có tâm sự.

Buổi sáng ngày kế, dường như đã cách qua một trăm năm.

Hôm qua Tiêu Đạc đã nói, hai ngày nay không cần thỉnh an. Phượng Loan liền lười biếng dựa vào trên giường, mê mang, dù sao trời lạnh mình cũng không muốn ra khỏi chăn, đang nằm trong ổ chăn, Khương ma ma đi vào.

"Trắc phi, bên Uy Nhuy Đường có chút không ổn."

Phượng Loan dụi dụi mắt, "Chuyện không ổn gì?"

"Nghe nói..." Khương ma ma cúi sát xuống, thấp giọng nói: "Thời điểm canh tư, đột nhiên Uy Nhuy Đường náo động cả lên, không lâu sau, Vương Gia sai người cầm lệnh bài ra cửa, đem Lưu thái y từ trong nhà mời lại đây. Lưu thái y là loại người nào? Đây chính là người chuyên về phụ khoa."

*canh tư: 1-3 giờ sáng

Phượng Loan giật mình, chần chờ nói: "Ngươi nói là Vương Phi có vấn đề về hậu sản?"

"Có lẽ là vậy." Khương m ma ngồi xuống mép giường, quấn chăn lại cho nàng, miễn cho cảm lạnh, "Nghe nói lúc này Lưu thái y còn chưa có đi ra." Thở dài, "Nữ nhân sinh con giống như trải qua quỷ môn quan, có đôi khi, cho dù là qua được, phía sau còn nhiều thứ không nghĩ tới."

Hậu sản rong huyết? Trong đầu Phượng Loan xuất hiện bốn chữ đó.

Mà giờ khắc này, không khí bên trong Uy Nhuy Đường vô cùng khẩn trương.

"Rong huyết?" Sắc mặt Tiêu Đạc nặng nề, "Ngươi chắc chắn chứ?"

Loại sự tình này, Lưu thái y làm sao dám nói chắc chắn? Lúng túng ho khan một cái, "Hạ quan nghe nhóm bà đỡ nói tình hình cụ thể, rằng lỗ hổng phía dưới của Vương Phi có vẻ lớn, bị rách, xuất huyết rất nhiều, nghe nói đã đổi vài cái đệm giường, cũng đổi chừng mười xấp giấy xúc. Hơn nữa vừa rồi hạ quan bắt mạch, mạch tượng của Vương Phi nương nương giống hạt châu quá mức lưu loát, cho nên..., hẳn là có bảy, tám phần là hậu sản rong huyết."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nội dung vở kịch có phải hay không bắt đầu thoải mái rồi? Nữ chúa nhất định là người cuối cùng thắng lớn ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.