Con Dâu Hoàng Gia

Chương 29: Giúp đỡ




Phượng Loan hoàn toàn không nghe khuyên bảo, tiếp tục cãi nhau với Tương Trắc Phi, "Ồ, thì ra bộ dáng như vậy đã kêu là khi dễ." Ngữ điệu của nàng khinh mạn, "Quên đi, được rồi! Hôm nay là ngày đại hỉ, ồn ào chỉ thêm không thoải mái cũng không có ý nghĩa. Ta đại nhân không chấp tiểu nhân, bồi tội với ngươi chỗ không đúng, được chưa?"

Tương Trắc Phi mở to hai mắt nhìn, lệ tràn hoen mi, "Ngươi..."

Phượng Loan trừng mắt nhìn lại, "Như thế nào, ngươi còn muốn cùng ta đánh nhau mới hết giận sao?"

Tương Trắc Phi bị nghẹn kinh khủng, đương nhiên không thể đánh, cũng không thể mắng, đối phương cũng đã 'bồi tội', bản thân mình còn có thể thế nào đây? Tiếp tục náo loạn, ngược lại ra vẻ mình không nói đạo lý rồi.

Ở trong lòng yên lặng nuốt một ngụm máu, cắn răng nói: "Quên đi, ta cũng không tính toán."

"Tốt lắm, vậy liền coi là hòa hảo rồi." Lần thứ hai Đoan Vương phi lên vũ đài ba phải, cười cười, "Nhìn hai người các ngươi, giống như tiểu nha đầu ưa thích giận dỗi, nhưng sau này đừng như vậy nữa."

Phượng Loan cười nói: "Ta mới không giận dỗi."

Đoan Vương phi cười cười, không đưa ra bình luận nào. Nàng vốn là đang mang thai, không nên quá mức vất vả, hơn nữa mới vừa rồi được xem một màn vui vẻ cũng đã đủ, cho nên nói: "Các ngươi đều đi về trước, Vương Gia còn cùng khách nhân uống rượu ở đằng trước, tối nay mới quay lại."

Phượng Loan và Tương Trắc Phi nhẹ nhàng cúi đầu, từ biệt chủ mẫu.

Nha hoàn Vương phủ dẫn đường, đều tự đưa các nàng tới chỗ ở mới trong phủ Đoan Vương.

Phượng Loan được an bài ở Noãn Hương Ổ, Tương Trắc Phi thì ở Bích Tình Hàm Yên Quán, không nói là xa hơn, vừa vặn còn phải đi ngang qua Noãn Hương Ổ. Chờ Phượng Loan vào sân, bên ngoài Tương Trắc Phi dừng lại nghỉ, dậm chân nói: "Đắc ý cái gì? Chúng ta cứ từ từ mà chờ xem!"

Nha hoàn sợ nàng gây chuyện, khuyên nhủ: "Trắc phi, chúng ta cũng đi về trước thôi."

Tương Trắc Phi oán hận không thôi xoay người rời đi.

******

Bên trong Noãn Hương Ổ, Phượng Loan canh thời gian nghỉ ngơi trong chốc lát, đứng lên nói: "Đi Uy Nhuy Đường."

Ánh mắt Bảo Châu khó hiểu, "Tiểu thư..." Dừng một chút, ý thức được xưng hô sai lầm, vội vàng sửa lời nói: "Tại sao Trắc phi lại muốn ra ngoài? Vương Gia còn chưa trở lại, hay tạm thời đừng rời đi."

Chờ Tiêu Đạc đến? Khóe miệng Phượng Loan hơi vểnh lên, chờ hắn trở về vậy coi như trễ rồi.

"Dù sao đang nhàn rỗi, đi qua tìm Vương Phi nương nương nói chuyện một chút."

Vẻ mặt Bảo Châu có chút lo lắng, lắp bắp nói: "Như vậy không được đâu? Chúng ta không ở Noãn Hương Ổ chờ Vương Gia trở về sao?"

"Cách trời tối còn sớm lắm." Phượng Loan ý tứ sâu sắc nhìn nàng, cười nói: "Hơn nữa, ta còn không vội, ngươi nóng nảy cái gì?' Nói đến Bảo Châu mặt đỏ tai hồng, không thèm để ý đến nàng nữa, "Đi thôi."

Dù sao đã nhắc nhở qua, không nghe lời, cũng đừng oán lòng dạ mình ác độc.

Ra cửa, có nha hoàn Ngô Đồng ở phía trước dẫn đường, "Trắc phi, mời đi hướng bên này." Nàng là nha hoàn phủ Đoan Vương, và một người nữa tên Thu Vũ, cùng nhau được phân đến Noãn Hương Ổ, xem như có nhiệm vụ giúp tân Trắc phi quen thuộc với Vương phủ.

Theo khía cạnh khác mà nói, đồng thời coi như là Đoan Vương phi mai phục cơ sở ngầm.

Phượng Loan ở phía sau lặng lẽ đánh giá nàng.

Thật sự là khéo nha! Kiếp trước thời điểm mình tiến vào Vương phủ, Ngô Đồng đã là nhất đẳng nha hoàn bên cạnh Đoan Vương phi. Bởi vì mình xuất thân là cung nữ, cũng không có người hầu hạ, Đoan Vương phi liền đem Ngô Đồng 'yêu thích' đưa đến bên người mình làm nha hoàn, chăm sóc việc ăn uống sinh hoạt thường ngày của mình.

Ha ha..., nha hoàn tốt, năm đó đến tột cùng ngươi đã cho ta ăn cái gì?

"Trắc phi?" Ngô Đồng một mặt đi đường, một mặt quay đầu chỉ dẫn, nhìn thấy ánh mắt chủ tử có chút sáng ngời quá mức, không khỏi nghi ngờ nói: "Như thế nào rồi? Nô tỳ không có đi sai đường đâu."

Phượng Loan cực kì quen thuộc phủ Đoan Vương, đương nhiên biết nàng không đi sai đường, thu lại ánh mắt, cười cười, "Hình như ta nhìn thấy mặt sau lỗ tai ngươi, có một nốt ruồi nho nhỏ."

Là vì cái này? Ngô Đồng nhẹ nhàng thở ra, sờ lỗ tai của mình, "Đúng vậy, từ nhỏ nô tỳ đã có một nốt ruồi như vậy." Nàng mỉm cười, "Mặc dù không đẹp, nhưng đại sư coi bói nói, đây là nốt ruồi phúc khí, dặn dò tuyệt đối đừng phá đi."

Nàng còn tuổi nhỏ, dù biểu hiện không sốt sắng, nhưng không ngượng ngùng, rất là thong dong hào phóng.

Phượng Loan cười tán thưởng trong lòng, không sai, không sai, thật là hạt giống tốt có thể bồi dưỡng thành một gốc cây.

Đoàn người đi đến Uy Nhuy Đường của Đoan Vương phi.

Lúc này mặt trời chiều hạ xuống phía tây, ánh chiều tà sáng rực giống như bụi phấn ngũ sắc, lan ra khắp bầu trời, bao phủ toàn bộ phủ Đoan Vương trong đó, bất luận là mái cong uốn vểnh, hay ngói xanh tường trắng, đều bị một tầng hào quang vàng nhạt mờ ảo phủ xuống.

Phượng Loan thân mặc y phục lụa mỏng màu hồng đỏ có tay áo rộng*, ánh hào quang chiếu xuống, khiến cho toàn thân của nàng sáng rực lấp lánh.

Bọn nha hoàn vây quanh nàng như chúng tinh củng nguyệt, đi vào trong sân Uy Nhuy Đường.

Vẻ mặt người trong Uy Nhuy Đường lắp bắp kinh hãi, chẳng rõ sao Trắc phi không ở trong phòng chờ Vương Gia, lại chạy đến chỗ của Vương Phi làm gì? Phải biết rằng, tất cả mọi người đều lén cá cược, xem đêm nay Vương Gia đến phòng vị Trắc phi nào trước? Trừ bỏ vài lão ngoan cố, chủ yếu đều cho rằng Vương Gia sẽ đi chỗ của Phượng Trắc phi trước.

Không nghĩ tới, lúc này nàng lại có thể chạy tới Uy Nhuy Đường!

Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, kinh ngạc thì kinh ngạc, không ai dám thất lễ vị Phượng Trắc phi có xuất thân thế gia này, sớm đã có hạ nhân đi vào thông báo. Mục ma ma nhận được tin, tự mình đi ra nghênh đón, "Trắc phi, tại sao không ở trong phòng chờ Vương Gia? Bên ngoài gió nổi lên rồi, Vương Phi nương nương thỉnh Trắc phi đi vào nói chuyện."

"Ừ." Bộ dáng Phượng Loan kiêu ngạo khinh cuồng, tự mình đi vào.

Mục ma ma bĩu môi đi theo sau nàng.

Bên trong, bởi vì Đoan Vương phi mang thai, nên đã sớm thay ra y phục thường ngày, những con chim nhạn được thêu tỉ mỉ trên làn gấm vân nam màu hồng cánh sen, bên dưới phối với váy dài thêu bách điệp được đặc chế rộng rãi. Tóc cũng được chải đơn giản, chỉ cắm hai cây trâm ngọc sáng bóng, mấy đóa hoa châu, để tránh quá đơn thuần, nhìn không may mắn.

Bởi vì biết đêm nay trượng phu sẽ không tới phòng mình, nên cũng đã rửa bớt trang điểm.

"Tiểu Loan." Đoan Vương phi có chút không ngờ, "Sao muội không ở lại trong phòng? Lúc này đến đây, bộ dáng bây giờ của ta đang tóc tai bù xù, thực sự đón tiếp muội không được chu đáo rồi."

Phượng Loan cúi chào cho có lệ, không chút khách khí tiến tới ngồi xuống ghế.

Mục ma ma chen miệng nói: "Vì là Phượng Trắc phi, đổi lại là người khác, nhất định Vương Phi nương nương sẽ không gặp."

Vẻ mặt Phượng Loan không cho là đúng, "Ta cũng không phải người ngoài." Lại nói: "Hơn nữa, ngũ quan của đại biểu tỷ vốn sạch sẽ, không cần nổi bật, nhàn nhạt trong suốt cũng rất đẹp."

Giọng điệu nàng tự nhiên mà còn chân thật, Đoan Vương phi nghe xong, không khỏi có nhiều thêm vài phần ý cười.

Mục ma ma kêu nha hoàn dâng trà cho Phượng Loan, hoàn toàn thức thời, "Nô tỳ đi xuống trước."

Người trong phòng lui xuống hết.

Đoan Vương phi dựa lên gối mềm, nhẹ nhàng nói: "Xem ra muội mới tới Vương phủ nên cảm thấy không quen, sợ người lạ, nên muốn tìm ta trò chuyện." Nàng nở nụ cười, "Nhưng hôm nay là ngày tốt của muội và Tương Trắc Phi, hơn nữa tối hôm nay, Vương Gia chắc chắn sẽ đi qua bên muội, nên muội ngồi một lát thôi rồi quay về sớm chút đi."

"Muội không quay về." Vẻ mặt Phượng Loan giận dỗi và ủy khuất.

Đoan Vương phi hỏi: "Làm sao vậy?"

Phượng Loan chống má, thầm nói: "Vốn ta không nghĩ sẽ..." Như ý thức được mình nói sai, nàng nhấp môi, đột nhiên phiền chán nói: "Vì việc muội gả vào Vương phủ, khẳng định Nhu Gia tức giận lắm, vẫn không chịu nói chuyện với muội."

Chuyện này thực sự là thật.

Không biết Mục Nhu Gia là tức giận, hay xấu hổ, tóm lại từ lúc sự việc xảy ra đã không thấy nàng ta tới tìm mình nữa.

Đoan Vương phi thấy bộ dáng trẻ con của nàng, không khỏi buồn cười.

Xem ra là bản thân mình quá khẩn trương rồi, tuy rằng bộ dạng biểu muội rất đẹp, xuất thân tốt, đến cùng thì tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ là một tiểu cô nương chưa trưởng thành mà thôi. Vào Vương phủ, không nói lo lắng Vương Gia đối với nàng thế nào, cũng không lo đến các cơ thiếp khác, chỉ nghĩ đến việc Nhu Gia tức giận? Thật sự là khiến người ta không biết nên khóc hay cười.

"Đại biểu tỷ." Phượng Loan mở to đôi mắt sáng, hỏi: "Người nói xem, có phải Nhu Gia không bao giờ để ý tới muội nữa hay không?"

"Ta không biết, chắc sẽ không đâu." Tâm tình Đoan Vương phi thay đổi, hoàn toàn kiên nhẫn giống như đang dỗ dành tiểu hài tử, "Nhu Gia chỉ là chưa nghĩ thông suốt thôi, khi nào nghĩ xong sẽ tốt rồi."

"Nhưng, nhưng muội..." Phượng Loan cuối đầu, không được tự nhiên nói: "Muội vào Vương phủ làm Trắc phi." Nàng nắm lấy tay áo của Đoan Vương phi, vùi đầu vào cạnh nàng vừa khóc vừa nói: "Cũng không phải muội nguyện ý, muội..., muội không giống như Tương Trắc Phi, gấp gáp muốn tới Vương phủ."

Nàng càng khóc càng thương tâm, nghẹn ngào nói: "Đại biểu tỷ, muội không hề có ý, không hề nghĩ tới sẽ cùng người tranh..."

Đoan Vương phi thầm thở dài.

Cũng không hoài nghi Phượng Loan, giống như Phượng gia, Mục gia, Phạm gia, thậm chí Tần gia, tiểu thư con vợ cả của mấy nhà này chưa bao giờ lo lắng việc xuất giá, chính là một nhà có nữ nhi muôn nhà cầu. Lúc trước thời điểm tuyển chọn Vương phi cho Thành vương Tiêu Trạm, Phượng gia cũng không có hứng thú gì, chớ nói chi là làm Trắc phi của phủ Đoan Vương.

Nhưng việc đã thành sự thật không thể thay đổi nữa rồi.

Đoan Vương phi rũ mắt xuống, nhìn biểu muội khóc đến thương tâm, đánh giá vẻ đẹp của nàng, gia thế, và tính tình hồn nhiên rực rỡ không hiểu chuyện, cùng với việc không tình nguyện làm Trắc phi. Có lẽ, chỉ cần mình nắm chặt cho tốt, nàng sẽ là sự giúp đỡ có lợi nhất cho mình trong vương phủ.

Ít nhất..., trước khi mình sinh hạ nhi tử là được.

Dù sao hậu viện nho nhỏ của Vương Phủ, ngoài mình ở trong này, còn có năm nữ nhân, à không..., nếu như tính luôn vị này, vậy là sáu nữ nhân.

Mình có thể có nhiều sự giúp đỡ thì sẽ tốt hơn.

"Được rồi, đừng khóc nữa." Đoan Vương phi vỗ nhè nhẹ bả vai của biểu muội, đưa khăn tới, "Mau lau đi, sau đó rửa mặt để khỏi bị sưng, bằng không khi Vương Gia trở lại, nhìn thấy muội khóc hai mắt sưng như hạt đào, thì làm sao coi được? Ta sẽ khuyên nhủ Nhu Gia, muội đừng nghĩ nhiều nữa, an tâm ở trong vương phủ sống cho tốt là được."

Nhưng Phượng Loan vẫn cứ khóc, không nghe khuyên bảo.

Đến khi ở bên ngoài Tiêu Đạc cùng tân khách uống rượu xong, trở lại hậu viện, nghe người nói Phượng Trắc phi đã đến Uy Nhuy Đường, cũng đi đến đây. Vừa vào cửa, chỉ thấy Phượng Loan đang vùi đầu vào người Vương Phi, bả vai còn run run, cũng chẳng thèm ngẩng đầu, ngay cả Vương Phi gọi nàng đứng lên chào hỏi, cũng vẫn nằm bất động.

Vẻ mặt Đoan Vương phi khó xử, cười giải thích, "Tính tình Tiểu Loan còn trẻ con. Nói nàng đến Vương phủ, có lẽ Nhu Gia giận nàng, đã ở chỗ ta thương tâm cả buổi, khuyên mãi cũng không tốt."

Tiêu Đạc tiến lên kéo nàng, khuyên nhủ: "Đừng khóc nữa."

Phượng Loan không thèm để ý tới hắn.

"Hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, khóc cái gì?" Tiêu Đạc hơi trầm mặt, nhưng nghĩ vốn nàng luôn yếu ớt, lại nghĩ tới dáng vẻ xinh đẹp động lòng người kia, nên càng thêm kiên nhẫn, "Đừng giở tính trẻ con nữa, mau đứng lên."

Phượng Loan thút tha thút thít đáp: "Không cần, ta..., mắt ta sưng hết rồi." giữ chặt Đoan Vương phi không buông tay, "Ta thành dạng này, không thể nào gặp người khác nữa, các người đừng ép ta."

Tiêu Đạc và Đoan Vương phi nhìn nhau, đều dở khóc dở cười.

Mà Phượng Loan vẫn nắm thật chặc Đoan Vương phi, Tiêu Đạc không dám dùng sức, vạn nhất va đụng Vương Phi đang mang thai, đây không phải là kiếm thêm chuyện sao? Chỉ đành phải buông lỏng tay, ôn nhu nói: "Ta ra ngoài trước, ngươi đi rửa mặt, lấy đá lạnh đắp lên mắt, ta chờ một lúc rồi tiến vào nói chuyện."

Đoan Vương phi nghe giọng điệu hắn ôn nhu, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.

Nhưng trên mặt không biểu hiện gì, vẫn cười khuyên, "Tiểu Loan, muội đứng lên đi?" dỗ dành nàng nói: "Vương Gia sắp ra ngoài rồi kìa, còn không nhanh lên đi rửa mặt, rồi ra ngoài bồi tội với Vương Gia nữa."

Phượng Loan lại cự tuyệt không chịu, bất luận Đoan Vương phi khuyên như thế nào, cũng không đồng ý, cứ nằm im bất động trên giường mỹ nhân.

Tiêu Đạc đợi một lúc lâu, tiến vào liếc nhìn, nhíu mày nói với Đoan Vương phi: "Thời gian không còn sớm, ngươi đang mang thai cũng nên nghỉ sớm một chút." Quét mắt nhìn qua Phượng Loan, "Bên ngoài đêm khuya nhiều sương, cứ để nàng ngủ lại Uy Nhuy Đường, các ngươi hãy ngủ sớm đi, ta đi trước đây."

Đoan Vương phi nghe ý hắn như vậy, đêm nay tự nhiên là muốn qua đêm bên Tương Trắc Phi.

Trong lòng nói không nên lời là thở dài nhẹ nhõm hay nổi khí, nhưng bất luận như thế nào, trên mặt luôn mỉm cười, ủng hộ quyết định của trượng phu vô điều kiện, "Được, Vương Gia đi thong thả." Nàng khó xử chỉ Phượng Loan, mấy cái móng vuốt nhỏ còn nắm thật chặc không buông tay, "Chuyện này ta…"

Tiêu Đạc lắc đầu, khoát tay nói: "Được rồi, ngươi không cần đưa."

Dưới cái nhìn của hắn, trong nhà Phượng Loan được nuôi quá mức yếu ớt. Tính tuổi thì nàng mới mười bốn, rốt cuộc vẫn còn hơi nhỏ. Mà nàng đang ở chỗ của Vương Phi, bản thân mình không tiện nhỏ giọng khuyên bảo, cũng không thể cứng rắn lôi kéo, dù sao cũng phải cho Vương Phi vài phần thể diện.

Cũng cùng thời điểm lúc trước Vương Phi gả cho mình, lớn tuổi rồi, bản thân tính tình cũng càng trầm ổn chu đáo.

Thôi, về sau sẽ chậm rãi dạy nàng.

Mà trong phòng, Phượng Loan thấy Tiêu Đạc đi rồi cũng từ từ không khóc nữa. Sau đó lại được Đoan Vương phi dỗ dành, cuối cùng ngoan ngoãn đi rửa mặt, đem cặp mắt sưng to trở lại, nhưng vẻ mặt vẫn bực bội không lên tiếng.

Đoan Vương phi buồn cười nói: "Ngươi thật đúng là lộn xộn, giống y như tính bướng bỉnh của Nhu Gia."

Phượng Loan thầm nghĩ, nếu mình không như vậy, đêm đầu tiên Tiêu Đạc không phải đến tìm mình sao? Tội gì làm cho Vương Phi nương nương nhớ kỹ chứ? Cơ hội thật tốt này, vẫn để cho biểu muội Tương Trắc Phi thân ái thôi.

Tốt nhất Tương Trắc Phi sớm mang thai, bị mọi người chú ý, sẽ không có người cả ngày nhìn mình chằm chằm rồi.

Đương nhiên, muốn chuyện này thành công không phải một ngày là xong.

Cho dù hôm nay Tiêu Đạc đi nơi đó của Tương Trắc Phi, nhưng chưa hẳn có thể làm cho nàng thụ thai, bất quá không sao, mình còn có thể tìm cơ hội tác thành cho bọn hắn. Lui một bước mà nói, cho dù tạm thời Tương Trắc Phi không mang thai, mình cũng sẽ đem sự nổi bật cho nàng, làm cho nàng đắc ý, làm cho nàng liều lĩnh, làm cho nàng trở thành một cây gai trong lòng Đoan Vương phi!

Mà bản thân mình, đương nhiên phải làm người hầu nho nhỏ bên cạnh biểu tỷ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.