Con Dâu Hoàng Gia

Chương 27




Tuy nói Tần Thái hậu đã hạ ý chỉ, nhưng Phượng Loan vẫn muốn làm một chút công phu mặt ngoài. Vốn đi làm thị thiếp cho Tiêu Đạc đã khiến người ta cười đến rụng răng, nói không ít lời khó nghe, nếu bản thân mình còn vội vàng gả vào phủ Đoan Vương, khẳng định càng thêm bị chướng tai, ngay cả toàn bộ Phượng gia đều sẽ bị mất hết mặt mũi.

Bên ngoài có đủ loại ngờ vực vô căn cứ, nói Nhị tiểu thư Phượng gia đã nguyện ý làm thiếp, nhưng giờ vì Tương Gia còn gây ngột ngạt, lại không muốn đi phủ Đoan Vương nữa. Nghe nói đã thắt cổ lần thứ ba, còn đập đầu vào tường, ở nhà kêu trời trách đất, mạng nhỏ nhanh chóng bị giày vò đến sắp chết rồi.

Vì việc này, Phụng Quốc Công Phượng Uyên tức giận đến phát bệnh.

Mỗi người đều cảm thán, lần này Phượng gia thật sự là gặp xui xẻo, mặc dù không cam lòng, nhưng bị vướng bởi ý chỉ của Thái hậu, sợ là chỉ có thể ngậm bồ hòn nhận lấy thôi, đánh rớt răng nanh còn phải nuốt luôn máu.

Phượng Loan chỉ tránh bên trong Vọng Tinh Bão Nguyệt các, bên ngoài thì mượn cớ bệnh, mỗi ngày vui vẻ ung dung tự tại.

----- mới không cần vội vàng nhìn thấy Tiêu Đạcđâu.

Mấy ngày nay, Phượng Loan bận bịu kiểm kê nha hoàn Vương phủ đi theo của hồi môn, Bảo Châu, Đại Mạo là không cần phải nói, trong đám tiểu nha đầu cũng chọn vài người hữu dụng. Nhưng còn Bích Lạc, nhớ lại sau khi Phượng gia gặp chuyện không may, các nữ quyến đều thắt cổ tự tử bỏ mình, cuối cùng chính là Bích Lạc, người sắp sửa xuất giá, đã lặng lẽ kiếm bạc an tang các nàng.

Cho nên, cho dù Bích Lạc lười biếng, chỉ mong chờ được thả ra ngoài, nhưng cho tới bây giờ mình đều không có trách nàng. Tính người luôn phứa tạp, ở trước mặt thấy không rõ, nhất thời cũng là nhìn không thấu, ngược lại đến thời khắc mấu chốt mới có thể đem bản tính của con người lộ ra.

Bích Lạc là một nha hoàn có tình có nghĩa.

Phượng Loan tìm nàng nói riêng, "Ta biết, trong nhà của ngươi đã định ra việc hôn sự trước cho ngươi, chỉ chờ Phượng gia đưa lại khế ước bán thân, là có thể đi ra ngoài trải qua cuộc sống gia đình rồi."

Bích Lạc đỏ mặt, "Dạ.

Phượng Loan cười nói: "Hiện nay ta phải đi làm Trắc phi ở phủ Đoan Vương, tuy rằng người bên ngoài chê cười, nhưng các ngươi theo ta làm của hồi môn qua đó sẽ không chịu khổ. Ta nghe nói, trong nhà của ngươi đính ước một người mặc dù không tệ, nhưng điều kiện cũng không tốt lắm. Nếu ngươi nguyện ý, ta lập tức sẽ trả lại cho ngươi khế ước bán thân, để ngươi thành thân, sau đó cả nhà các ngươi làm thị tì ngoại viện cho ta.

Cuộc sống của nữ nhân đúng là ở bên trong, nhưng bên ngoài cũng phải có người, bằng không đối với sự việc xảy ra bên ngoài coi như là đuôi mù.

Bích Lạc nghe vậy ngẩn ra, "Chuyện này..." Nàng có chút ngoài ý muốn, càng thêm cảm kích và áy náy, "Tiểu thư ưu ái, nô tỳ luôn có ý nghĩ muốn đi ra ngoài, vẫn là, vẫn là, đều không thể nào tận tâm."

"Chuyện thường tình của con người mà thôi." Phượng Loan nhẹ nhàng bỏ qua điều này, nói: Mặc kệ ngươi có đáp ứng hay không, ta vẫn đưa lại khế ước bán thân cho ngươi. Ngươi không theo ta, thì ta cho ngươi mấy chục lượng bạc để lập gia đình, nhưng nếu đi theo, trên tay ta nắm nhiều cửa hàng có tiền lời cao, sẽ tùy tiện giao cho các ngươi một cái mà kinh doanh, hàng năm chia huê hồng, tuyệt đối sẽ không thiếu cả nhà các ngươi."

Bích Lạc không thể tưởng được còn có chuyện tốt như vậy!

Đại Chưởng Quỹ của một cửa hàng nha, bao nhiêu quản sự ngoại viện chen lấn cũng đều không giành được, một nhà của mình lại có thể đơn giản dễ dàng có được? Nghĩ tới mình và vị hôn phu đều là con cả, phía sau còn một đám đệ đệ muội muội, việc ăn mặc, cưới xin, cái nào mà không xài đến bạc? Nếu như có thể có một cửa hàng tiền lời kinh doanh tốt, chờ nhận huê hồng, cuộc sống đã có thể thoải mái hơn rồi.

Bích Lạc động lòng, lại cảm thấy nhận lấy thì ngại, "Nô tỳ..."

Còn chưa nói hết, Đại Mạo từ bên ngoài cầm một phong thư tiến vào, "Tiểu thư có thư." Đến gần tai nàng nói nhỏ một câu, "Thành vương Điện hạ đưa tới."

Ánh mắt Phượng Loan vô cùng kinh ngạc, nhận thư, "Các ngươi đều đi xuống trước đi."

Bản thân vừa mở thư ra thì thấy, trên tờ giấy tuyết trắng hai chữ 'Bằng hữu' như mây bay nước chảy lưu loát sinh động hành văn liền mạch lưu loát, trang giấy và nét mực, giống như thấy được gương mặt của Tiêu Trạm, tuấn mỹ, kiêu ngạo, còn có một chút buồn bực, ---- lúc trước mình cự tuyệt hắn, kết quả lại làm thị thiếp cho Tiêu Đạc, chắc chắn Tiêu Trạm sẽ không thoải mái.

Phượng Loan mỉm cười.

Ý tứ của hắn, chính là nói mình không nên nản chí, không nên nghĩ không thông, hắn còn muốn người bạn này sao? Nhưng bản thân mình sắp trở thành tiểu tẩu tử của hắn, đã không còn thích hợp làm bằng hữu nữa rồi. Lúc trước mình nói những lời kia, bất quá là vì trấn an hắn thôi, không thể tưởng được hắn vẫn còn nhớ.

Phượng Loan thắp ngọn nến, đem phong thư thiêu hủy.

Nhưng đáy lòng có một chút thản nhiên buồn bã.

Không phải là mình thích hắn, mà là giờ phút này Thành vương Tiêu Trạm còn trẻ, mang theo sự chất phác sạch sẽ của một nam tử, giống như một loại thạch anh trân quý. Nhưng sự chất phác sẽ không kéo dài lâu lắm, một khi cuộc tranh giành ngôi vị bắt đầu, loại thạch anh Tiêu Trạm sẽ chậm rãi thay đổi, mất đi vẻ chất phác, rồi cũng trở nên giống với những hoàng tử khác.

******

Ngày hôm sau, Đoan Vương phi phái người lại đây thương lượng ngày vào phủ.

Người tới nói: "Chúng ta theo ý của Vương Phi nương nương, tất nhiên tiểu thư Phượng gia muốn có chút kiêu ngạo, huống hồ Phượng Nhị tiểu thư còn là biểu muội, ngày gả đi sẽ để nàng chọn trước. Sau khi chờ Phượng Nhị tiểu thư dàn xếp việc vào phủ tốt rồi, mới cho Tương thị vào cửa, ý tứ của người là lớn nhỏ trước sau phải có thứ tự."

Chân thị nghe xong cười lạnh, "Phủ Đoan Vương các ngươi thật sự phúc hậu, có được Tiểu Loan của chúng ta làm Trắc phi còn không biết đủ, lại muốn thêm một Trắc phi khác, rõ ràng khiến người ta ngột ngạt!"

"Phu nhân bớt giận." Người tới đã sớm chuẩn bị thật tốt việc bị mắng máu chó đầy đầu, trưng lên khuôn mặt tươi cười, "Chuyện này thật không thể trách Vương Gia và Vương Phi nương nương, bọn họ đều không biết chuyện. Chẳng ai nghĩ tới Thái hậu nương nương sẽ lại hạ thêm một ý chỉ tứ hôn, Vương Phi nương nương cũng nói, thật sự là khiến Phượng Nhị tiểu thư chịu ủy khuất rồi."

Chân thị lạnh lùng nói: "Tiểu Loan của chúng ta bị bệnh."

"Phu nhân yên tâm, sau khi Phượng Nhị tiểu thư vào Vương Phủ, sẽ có người tỉ mỉ chiếu cố." Trong lòng người tới thầm mắng, Tương Gia thật sự không nhìn được mà, chỉ làm cho người ta thêm phiền toái, trên mặt còn phải luôn trưng ra tươi cười, không ngừng thuyết phục.

Khuyên can mãi, nhưng Chân thị không thèm hé miệng, chỉ nói nữ nhi bệnh không nhẹ, không thể động đậy.

Người Phủ Đoan Vương đã hao hết miệng lưỡi, vẫn không thể khuyên nổi, chỉ đành thất vọng ra về.

Đến buổi chiều, tự mình Tiêu Đạc tới một chuyến.

Bởi vì ý chỉ của Thái hậu đã hạ xuống, chuyện Phượng Loan làm Trắc phi của hắn đã không thể thay đổi được nữa, nên không cần kiêng dè, lần này tất nhiên chẳng cần đêm khuya trèo tường lẻn vào, mà là quang minh chính đại từ cửa lớn tiến vào thăm bệnh.

Đương nhiên, trước phải đi thăm hỏi Phượng Uyên, dù sao ông ta cũng tức giận đến đổ 'bệnh'.

Chân thị nghe được tin tức, đi trước tới Vọng Tinh Bão Nguyệt các, dặn dò nữ nhi, "Lát nữa Tiêu Đạc lại đây, để cho ta ứng phó, dù sao cũng không thể dễ dàng đáp ứng hắn! Ngươi là cô nương da mặt mỏng, chỉ cần tránh ở bên trong là tốt rồi."

Phượng Loan cười nhẹ, "Mẫu thân yên tâm, con biết phải đối phó với hắn thế nào." Mình hiểu khó dây dưa với Tiêu Đạc, tính tình mẫu thân nóng nảy, sẽ bị hắn làm cho tức giận thôi, khổ như thế làm gì chứ? Còn không bằng để bản thân mình đuổi hắn đi.

Không lâu sau, Tiêu Đạc tự mình lại đây.

Cách bình phong bằng lụa mỏng, nhóm nha hoàn ma ma đứng đầy phòng, hắn ở đối diện hỏi: "Bệnh của ngươi có nặng không? Ta cho người đem theo một ít dược liệu lại đây, đều là bổ huyết ích khí."

Phượng Loan nhẹ giọng nói từng chữ, "Đa tạ Đoan Vương Điện hạ quan tâm."

Tiêu Đạc lại hỏi: "Đã chọn ngày xong chưa?"

Giọng điệu Phượng Loan mang theo ba phần giận dỗi, bảy phần thầm oán, "Đoan Vương Điện hạ còn quan tâm chuyện này? Tương Gia biểu muội còn chưa đủ việc sao? Ta không vội đâu, về sau hãy từ từ nói thôi."

Tiêu Đạc nghe xong thấy buồn cười, đây là đang ghen tuông hả? Hắn ngẩng đầu nhìn ra phía sau bức bình phong, mơ mơ hồ hồ, nàng nằm nghiêng mặt trên giường mỹ nhân, nói vậy giờ phút này khuôn mặt nhỏ nhắn đang xị ra đây.

"Đúng rồi." Tiêu Đạc ngoắc tay, cho người ôm một cái lồng sắt tiến vào, "Ta mang cho ngươi một con mèo con, đã được người đặc biệt dạy dỗ tốt lắm, nhu thuận nghe lời, ngươi nuôi làm trò tiêu khiển đi. Đừng có cả ngày buồn bực, tìm ít việc vui giải sầu, bệnh sẽ mau khỏi."

Phượng Loan hỏi: "Ta và Tương Trắc Phi mỗi người có một con sao?"

Tiêu Đạc nghe giọng nàng chua chát, thật sự không thể ngưng cười, "Ngươi như thế nào chỉ toàn nói nghiêng lệch vậy? Được rồi, ta biết chuyện Tương Trắc Phi khiến cho ngươi mất hứng, đừng dỗi nữa, đây là đặc biệt mua cho ngươi thôi."

Phía sau bức bình phong hoàn toàn im lặng.

Tiêu Đạc lấy ra một tờ giấy từ trong lòng, đưa cho nha hoàn, chỉ vào bên trong nói: "Phía trên này ta đã chọn vài ngày tốt, ngươi chọn một đi, trở về ta sẽ cho người đi an bài."

Sau bình phong, Phượng Loan nhìn tờ giấy kia cười lạnh, cố ngăn sự xúc động muốn xé nát nó, tiếp tục dùng giọng điệu chua chát hỏi: "Vậy sao, không phải ta chọn một ngày, còn dư lại chính là ngày Tương Trắc Phi vào cửa?"

"Nếu ngươi không thích." Tiêu Đạc nói: "Để nàng ta đổi ngày khác cũng được."

Khóe miệng Phượng Loan châm biếm càng sâu, hắn nghĩ tự mình đến một chuyến, tự mình để mình chọn ngày, chính là cho mình thể diện rồi hả? Chẳng lẽ mình còn hiếm lạ cùng Tương Trắc Phi tranh đoạt, vội vàng đi hầu hạ hắn sao? Thật sự là chuyện khôi hài!

Kỳ thật mình sớm đã có chủ ý.

"Chọn mùng sáu đầu tháng đi." Phượng Loan quyết định ngày, thản nhiên nói.

Nếu sớm muộn gì cũng phải vào phủ Đoan Vương, vậy thì không thể kéo dài hơn nữa, Anh Thân Vương bên kia không biết sẽ có biến hóa gì. Bản thân mình sớm thoát ly Phượng gia, Phượng gia sớm rời khỏi quan trường mới là bảo đảm nhất. Cho dù Đại Bá Phụ không phải người tốt, nhưng mình muốn trải qua ngày lành còn phải dựa vào hắn và phủ Phụng Quốc Công chống đỡ, đương nhiên trước tiên phải bảo toàn bọn họ.

"Mùng sáu?" Tiêu Đạc hỏi tới: "Ngươi xác định rồi?"

"Xác định."

Tiêu Đạc không nghĩ tới nàng dễ nói chuyện như vậy, xem ra..., vẫn không tính là khó dỗ, nữ nhân thông minh biết có chừng có mực, không khỏi cảm thấy thêm vài phần vừa lòng.

Phượng Loan lại nói: "Ta muốn cùng Tương Trắc Phi vào cửa chung một ngày."

Tiêu Đạc đầu tiên là ngẩn ra, sau suy nghĩ rất nhanh đã hiểu được.

---- đây là nàng muốn đánh vào mặt người nhà họ Tương!

Cùng nhau vào cửa, thoạt nhìn giống như Tương thị được chiếm tiện nghi, kỳ thật không phải.

Thứ nhất, đồ cưới của Tương thị khẳng định kém hơn Phượng Loan, phô trương càng không bằng, đến lúc đó hai bên đối lập, cũng đủ làm cho Tương thị trở thành chuyện cười lớn. Thứ hai, thái độ Phượng Loan khó chịu như vậy, nhất định là đến lúc đó muốn mình phối hợp với nàng, cùng nàng viên phòng trước, hạ thấp mặt mũi của Tương thị mới chịu hết giận, xem như một ván hòa nhau.

Tiêu Đạc tự nhận hiểu rõ 'thâm ý' của nàng, cười nói: "Được, đều tùy ngươi."

"Tiễn Đoan Vương Điện hạ ra ngoài đi." Phượng Loan nghe tiếng bước chân đi xa, hé đẩy cửa sổ ra một chút, nhìn bóng dáng cao lớn kia, thấy hắn hăng hái phấn chấn và tự tin, cảm thấy vô cùng trào phúng.

Hắn cho hắn là ai? Nói vài lời hay, xuống nước một chút liền khiến mình mềm lòng? Cho là tương lai hắn sẽ sủng ái mình thêm vài phần, vắng vẻ Tương thị vài ngày, bản thân mình sẽ bằng lòng đối với hắn ái mộ không thôi? Không chừng hôn sự của Tương thị, là hắn cố ý khiến Tương Cung tần tạo ra, đặc biệt để cho mình trút giận.

Theo như tâm kế thâm trầm trước sau như một của Tiêu Đạc, không phải là không thể.

Dù sao ở bề ngoài, chuyện Tương Trắc Phi không phải lỗi của hắn, mà là Thái hậu, sau đó hắn ôn nhu săn sóc đối với mình, khinh bạc Tương thị, không phải càng thể hiện ra hắn rất coi trọng tiểu thư Phượng gia sao? Không phải càng có thể lộ ra bản thân được sủng ái hay sao? Hắn muốn lấy lòng Phượng gia và mình, cũng không thể đi đánh vào mặt Đoan Vương phi? Đó là chính thê cưới hỏi đàng hoàng, còn có Mục gia làm chỗ dựa, chỉ có thể khiến Tương thị bị xui xẻo thôi.

Đương nhiên, Tương thị là biểu muội bên nhà mẹ của hắn.

Chắc là Tương Cung tần không biết Tương thị bị chịu khổ, đến lúc đó, Tiêu Đạc bị kẹp ở giữa mẫu thân và mình, nhất định là 'chịu rất nhiều rất nhiều bực bội', hơn nữa còn là vì mình.

Chậc chậc, nếu là một cô nương trẻ tuổi khác còn không bị cảm động đến chết a.

Kiếp trước, chính là như vậy mình mới rơi vào sự 'sủng ái' của hắn, căn bản nhận không ra, sau lưng sự sủng ái ngọt ngào, rốt cuộc ẩn dấu bao nhiêu điều xấu xa.

---- kiếp này mình sẽ không bị mê hoặc nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.