Cơn Bão Màu Cam

Chương 29: Chương 29





Từ Hàng với mấy đứa còn lại vội vàng chào hỏi anh, Giang Tri Tân cũng cười bảo: “Đi thôi, tôi đưa mấy cậu về.”
Từ Hàng vội xua tay: “Có người nhà đến đón em rồi.”
Giang Tri Tân gật đầu: “Tới bãi đậu xe trước đi.”
Mưa vẫn còn nặng hạt, cũng may bãi đậu xe cách đó không xa, lúc ra thì xe của nhà Từ Hàng đã đợi sẵn ở lối vào đang gọi điện cho Từ Hàng, hai người còn lại cũng tiện đường theo về.
Mưa to quá, còn chưa kịp chào nhau, Giang Tri Tân và Phương Hiệt đã nhìn ba người đóng cửa xe mất rồi.

Sau khi lên xe, Giang Tri Tân bật hết điều hòa lên trước rồi chỉnh nhiệt độ ở mức tối đa, sau đó quay đầu nhìn Phương Hiệt.
Toàn thân Phương Hiệt ướt sũng, trên mặt cậu đầy nước, ngồi trên ghế phụ như bốc ra hơi nước.

Giang Tri Tân cũng không khá hơn là bao, nhưng ngoài quần và giày, ít nhất phần thân trên của anh vẫn còn khô.
Phương Hiệt đang tìm giấy vệ sinh để lau nước mưa trên mặt, cậu sờ xoạng quần áo mình tìm thấy nửa gói khăn giấy đã bị nước mưa làm ướt.

Phương Hiệt hơi cau mày, cảm nhận được ánh mắt của Giang Tri Tân bèn xoay người hỏi: “Có giấy không?”
“Không mang theo” Giang Tri Tân nhìn áo ướt sũng của Phương Hiệt, cảm thấy được sưởi ra hơi nước, anh bảo: “Cởi quần áo ra trước đã.”
Trên người mặc quần áo ướt thật sự không thoải mái.

Hôm nay Phương Hiệt mặc một chiếc áo khoác denim.

Sau khi bị ướt, cậu không cảm thấy gì ngoài cảm giác nặng nề và lạnh lẽo, cậu không do dự nhiều, cởi áo khoác và ném ra hàng ghế sau.
Một giây tiếp theo, Giang Tri Tân cũng kéo khóa áo khoác xuống, để lộ một chiếc áo phông đen bên trong.
Giang Tri Tân mặc một chiếc áo len có khóa kéo, màu xám nhạt, mặc khi đi ra ngoài nó không bị ướt.


Cởi áo xong anh nghiêng người nhìn Phương Hiệt ngồi ghế phụ thản nhiên ra hiệu:
“Lại đây.”
Theo bản năng mà Phương Hiệt đến gần: “Cái gì?”
Giây tiếp theo, đôi mắt của Phương Hiệt tối sầm lại.
Giang Tri Tân không nói thêm câu nào, thản nhiên lấy áo khoác choàng lên đầu Phương Hiệt, giúp cậu lau nước mưa trên đầu và mặt.
Phương Hiệt sững sờ, ngồi đó không nhúc nhích cảm nhận được động tác của Giang Tri Tân.
Động tác của Giang Tri Tân không hề nhẹ, kỹ thuật giống như mấy ngày trước tắm cho bánh trôi trong bồn tắm, hơn nữa còn qua loa hơn, như thể anh đang cầm giẻ lau chà.

Áo khoác rất mỏng, thoang thoảng mùi bột giặt và nhiệt độ cơ thể ấm áp của Giang Tri Tân.
Phương Hiệt bị áo ụp kín, khứu giác và xúc giác vẫn có thể cảm nhận được nhưng đầu óc dường như đã ngưng trệ, trống rỗng.
Giang Tri Tân đang làm gì thế?
Đang làm gì đấy?
Đôi mắt cậu bị lớp áo chặn lại, ánh sáng le lói theo động tác của Giang Tri Tân, lúc cậu nhìn xuống còn có thể nhìn thấy eo của Giang Tri Tân.

Nhưng chuyện này không kéo dài được bao lâu, giây tiếp theo Giang Tri Tân đã lấy áo ra, anh cau mày liếc Phương Hiệt rồi nói: “Tạm như này thôi, về trước đã.”
Đôi mắt của Phương Hiệt nhìn được lại ánh sáng, Giang Tri Tân chuẩn bị lái xe, Phương Hiệt nhìn thấy đường nét sườn mặt sắc rõ của anh.
Phương Hiệt quay đầu lại thắt dây an toàn, nhìn về phía trước, chậm rãi nói như thể một lúc lâu sau mới có phản ứng.
“Ừ.”
Đường về nhà bị ùn tắc, lái xe từ công viên về đến tiểu khu mất gần 1 tiếng, dọc đường vẫn chưa tắt hệ thống sưởi.


Lúc vào khu thì WeChat đổ chuông mấy lần, mở nó ra xem thì thấy Tưởng Hân Hinh và Từ Hàng báo tin về nhà an toàn, Từ Hàng cũng hỏi cậu rằng cậu về chưa.
Phương Hiệt trả lời: “Về rồi.”
Sau khi vào cửa, Giang Tri Tân thản nhiên ném áo khoác của mình ra nói với Phương Hiệt: “Em đi tắm trước đi.”
“Anh tắm trước đi.” Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân.
“Chậc.” Giang Tri Tân cũng cảm thấy có chút khó chịu quần áo ướt sũng dính vào người.

Anh bước vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói: “Nhanh lên.”
“Anh trước.” Phương Hiệt đứng yên đấy, giọng điệu kiên trì: “Anh tắm xong thì tôi tắm.”
Giang Tri Tân nghe xong quay đầu lại nhìn Phương Hiệt, bất lực hỏi: “Ai trong chúng ta đã dầm mưa lâu hơn, quần áo của ai ướt hơn?”
Giọng điệu của Phương Hiệt bình tĩnh: “Tôi, nhưng anh đi tắm trước đi.”
Nhất thời Giang Tri Tân không nói chuyện, chỉ nhìn Phương Hiệt, một lát sau đột nhiên nở nụ cười.
“Ok anh trai cool ngầu, tôi đi tắm trước còn em đi thay quần áo trước được không?”
Phương Hiệt ra hiệu đã biết, cậu quay người bước vào phòng ngủ.
Quần áo ẩm ướt dính vào người cảm giác rất khó chịu, vừa lạnh vừa ẩm, Phương Hiệt đóng cửa lại, lần lượt cởi quần áo và quần dài sau đó mặc đồ ngủ.
Mang hết đồ bẩn ra cửa, cậu nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng, đèn bên trong bật sáng, một tiếng nước yếu ớt truyền ra.
Giang Tri Tân đi tắm.
Phương Hiệt nhìn phòng tắm, sau đó quay vào bếp đun một nồi nước nóng, rót hai cốc, cầm trên tay một cốc và cốc còn lại đặt trên bàn.

Khoảng mười phút sau, cửa phòng tắm mở ra.

Giang Tri Tân mặc đồ ngủ tóc ướt sẫm gật đầu với Phương Hiệt.

“Mau đi tắm rửa.”
Chờ lúc Phương Hiệt tắm rửa xong đi ra,
cốc nước nóng trên bàn đã uống một nửa.

Giang Tri ra khỏi phòng ngủ, mặc quần áo đi ra ngoài.
Phương Hiệt ngạc nhiên: “Anh định ra ngoài à?”
Cậu hỏi xong thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đã nhẹ hơn một chút, nhưng vẫn đang rơi.

Giang Tri Tân gật đầu, đi tới cửa bắt đầu thay giày.
“Khoảng giờ trước có nhóm đưa rượu tới, tôi muốn qua xem.”
“Cố Tuần không ở quán à?”
“Ở, nhưng loại rượu này khá đắt, kiểm tra xong không thành vấn đề gì còn tính cùng nhau đi ăn cơm gì gì đó nữa.”
Giang Tri Tân đổi giày xong, ngước lên nhìn Phương Hiệt: “Em ở nhà đợi đi, ăn trưa …”
Anh nhìn thời gian, 12:40.
“Chắc tôi sẽ về muộn, em gọi đồ hộp rồi ăn một mình được không?”
“Được—” Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân, đột nhiên hỏi: “Có muốn tôi đi cùng anh không?”
“Ở nhà ngâm mình một chút đi, dầm mưa cả sáng vẫn muốn đi chơi.”
Giang Tri Tân mở cửa, thản nhiên vẫy tay với Phương Hiệt.
“Đi đây.”
Mưa vẫn chưa dứt, lúc Giang Tri Tân đến Vân Thất, xe chở rượu đã dừng ở cửa, Chu Hồng đã bất chấp đội mưa để bê rượu đến quán bar, còn Cố Tuần và ông chủ giao rượu đứng nói cười trước cửa quán, Gianh Tri Tân bước tới chào rồi vỗ nhẹ vào lưng Cố Tuần.
Chủ giao rượu là một người đàn ông trung niên vô tư, họ Chu, đã giao rượu cho Vân Thất được hai năm, cũng rất quen với Giang Tri Tân.

Gã cười nói: “Cố Tuần bảo chắc cậu bận việc gì đó nên không qua, tôi còn tưởng Vân Thất sắp có bà chủ!”
Giang Tri Tân cũng bật cười: “Sao lại tưởng tượng xa thế, nhà có việc nên hơi chậm.”
“Đến lúc tìm đối tượng rồi, tôi có một cháu gái nhỏ hơn cậu ba tuổi, làm ở một doanh nghiệp nhà nước, xinh đẹp, để tôi mai mối cho cậu he!”

Giang Tri Tân nghe đối phương nói xong thì mỉm cười bảo: “Chú giới thiệu cho Cố Tuần này, nó hợp hơn tôi đấy.”
Cố Tuần cũng cười tiếp lời: “Đúng đấy, sao không giới thiệu cho tôi một người?”
Ông chủ Chu nhìn Cố Tuần: “Dẹp đi, cậu còn đẹp hơn cả cháu gái tôi.”
Mấy người cười nhạo, đứng ở cửa đùa giỡn vài câu, v.v … Sau khi tính hết các loại rượu, đã gần bốn giờ, Giang Tri Tân chuyển tiền qua, bên kia cũng rất thoải mái nên phải đãi họ một bữa ăn.
Bây giờ không rõ là bữa trưa hay bữa tối, nhưng tinh thần ông chủ Chu đang tốt nên vừa vào bàn đã gọi đồ uống.

Cố Tuần và Chu Hồng tối phải trông bar, Giang Tri Tân không ép họ uống nên anh đành phải uống một mình.
Ăn một bữa phát đến 7 giờ, ăn uống gần ba giờ, dù tửu tượng anh có tốt nhưng khi ra ngoài đầu óc vẫn hơi lơ mơ.
Mưa đã tạnh, con đường ẩm ướt, tiết trời sớm tối của mùa đông, đèn neon phản chiếu trên mặt đường đầy nước, ánh sáng lan toả trong bóng tối.

Giang Tri Tân với Chu Hồng và Cố Tuần thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng đuổi được người đi, lấy một điếu thuốc bỏ vào miệng.
Chu Hồng nhìn anh lo lắng hỏi: “Anh Giang, anh không sao chứ?”
“Không sao.” Giọng điệu của Giang Tri Tân hơi ồm vì anh đang cắn điếu thuốc “Quay lại bar đi, đêm nay anh không qua đó.”
“Ok, anh bắt taxi về nhé.” Cố Tuần vẫy một chiếc taxi, “Ngày mai em lái xe của anh về.”
Chờ gọi xong, Giang Tri Tân ngồi ở hàng sau ngẩng đầu đóng cửa.

Sau khi đưa mắt báo cáo địa chỉ, người lái xe khó chịu nhìn qua gương chiếu hậu rồi mới từ từ lái xe về phía trước.
Thật ra Giang Tri Tân không say đến mức bất tỉnh, đêm nay anh thật sự uống quá nhiều, cuối cùng lần lượt uống rượu đỏ, vàng và trắng, ngoài ra sáng nay anh còn bị mưa dầm thấm vào, giờ đầu óc có chút choáng váng, đau quá.
Cảm giác này tiếp tục kéo dài cho đến khi Giang Tri Tân trở về nhà, đi vào phòng khách ngã trên sô pha, bánh trôi vốn dĩ đang nằm trên ghế sô pha bị anh doạ chạy tới gầm bàn kêu meo meo.
Phòng khách không có ai, anh còn không thèm bật đèn, bộ quần áo ban ngày còn vắt trên sô pha, Giang Tri Tân kéo qua che mặt lại.
Một lúc sau, anh nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng bước chân từ xa đến gần, dừng lại bên cạnh anh.
“Anh uống rượu à?”
Giọng của Phương Hiệt xuyên qua lớp quần áo truyền tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.