Cơn Bão Màu Cam

Chương 12: Chương 12





Có lẽ là do đêm hôm trước toàn bộ thể xác và tinh thần của Phương Hiệt đều rơi vào trạng thái căng thẳng, sau khi xoa thuốc thì ngủ thiếp đi mà không hề cảm thấy mệt mỏi.

Cho đến sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, cơn đau nhức lan ra khắp người, cảm giác không thể dậy nổi.

Cậu ngoại lệ một lần nằm hơn 5 phút rồi mới bật dậy đi lấy quần áo, các cơ đau nhức khiến cậu vận động không có sức.

Sau khi ra khỏi phòng, Giang Tri Tân đã thay quần áo, đang ngồi ở bàn ăn chơi điện thoại di động.
Đã nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên sau khi Phương Hiệt đến Thiệu Giang nhìn thấy Giang Tri Tân
thức dậy vào lúc 6:30 sáng, cậu vô thức lấy điện thoại di động ra kiểm tra xem có phải mình bị trễ giờ rồi không.
Điện thoại di động của Giang Tri Tân lần này không tắt âm, đi cách vài bước cậu có thể nghe thấy hiệu ứng âm thanh vui vẻ và độc đáo của game Anipop.
“Great” “xuất sắc” “! Unbelievable”
Xen lẫn tiếng âm thanh của game, Giang Tri Tân ngẩng đầu liếc cậu một cái: “Sớm—— 10 phút nữa mà không thấy em đi ra tôi tính xin cho em nghỉ đó.”
Trên bàn có bữa sáng, sữa và một đĩa bánh bao hấp sữa trứng.

Phương Hiệt uống một hớp sữa còn nóng.
“Thực sự không cần xin nghỉ?”
“Thật sự không cần.” Phương Hiệt uống sữa “Không sao đâu.”
“Lát nữa tôi sẽ đưa em đi học.”
Theo bản năng Phương Hiệt muốn thốt ra câu không cần phiền phức như thế, nhưng lời vừa đến miệng thì lại nuốt xuống, không nói gì.
Cậu nhớ những gì Giang Tri Tân đã nói đêm qua.
Kiêu ngạo một chút, Phương Tiểu Hiệt.
Phương Hiệt ngẩng đầu uống hết sữa, sau đó đặt cốc xuống.
“Vậy đi thôi.” Lúc hai người đi ra ngoài, trước giờ làm việc vẫn còn sớm một chút, đường cũng không quá tắc nghẽn.


Giang Tri Tân vẫn lái xe, Phương Hiệt ngồi ghế phụ bên cạnh, mở cửa sổ để làn gió ban mai tràn vào.
Công nhân vệ sinh dọn dẹp, người tập thể dục buổi sáng, những người bán hàng rong nhỏ bán đồ ăn sáng, thậm chí có thể nhìn thấy một vài học sinh mặc đồng phục học sinh đạp xe nhanh chóng qua các con phố[*]
Hơi thở thơm mát của buổi sáng cuối thu.
Khi đến cổng trường, Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt bước xuống xe rồi nói: “Học cho tốt, đừng lo nữa, chuyện này tôi sẽ giải quyết.”
Phương Hiệt đang định đi, khi nghe thấy câu này, lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm Giang Tri Tân.
“Giải quyết như nào?”
“Trẻ con nên chăm chỉ học hành, đừng lo lắng chuyện người lớn.” Giang Tri Tân cười đáp.
Thấy Phương Hiệt vẫn đứng không nhúc nhích, không bằng lòng nhìn chằm chằm anh, bèn tiếp tục bảo: “Đừng lo lắng, tôi sẽ giải quyết mọi chuyện một cách hòa bình, sẽ không có chuyện gì hết.”
Phương Hiệt vẫn không tin nhìn Giang Tri Tân, tiếng chuông trường đã vang, cậu đành phải nói “Chú ý an toàn.”
Giang Tri Tân gật đầu: “Biết rồi, đi vào đi.”
Phương Hiệt bước vào trường, lúc vào cửa không nhịn được quay đầu nhìn, Cậu cảm thấy hơi lo lắng.
Xe của Giang Tri Tân vẫn ở nguyên chỗ cũ, thấy cậu vừa đi vào trường học được một đoạn rồi mới bật xi nhan, bắt đầu di chuyển chậm rãi.
Phương Hiệt không nhìn nữa.
Hôm nay cậu đến hơi muộn, Từ Hàng đã vác “Nhạc Dương Lâu Ký” lên chỗ ngồi rồi, khi nhìn thấy Phương Hiệt, cậu ta nhanh chóng đứng dậy kéo ghế để Phương Hiệt vào, cũng nhiệt tình nói to “Chào buổi sáng bạn cùng bàn! Ăn sáng chưa?”
Phương Hiệt vẫn đang nghĩ xem liệu Giang Tri Tân sẽ giải quyết như thế nào, suy nghĩ của cậu bị giọng Từ Hàng cắt ngang.
“… Tớ ăn rồi.”
“Vừa rồi trưởng môn tiếng Anh thu bài tập về nhà, tớ đưa cả vở bài tập tiếng anh của cậu rồi nhé.

Cảm ơn cậu cứu sống mạng chó này của tớ.”
Phương Hiệt nhớ ra tối qua cậu cho Từ Hàng mượn vở bài tập.
“Không có gì đâu, cậu có tráo câu không thế?”
Từ Hàng làm động tác ok: “Đừng lo lắng, nghiệp vụ rất thành thạo, cứ mười câu lại đổi hai câu.”
Bài tập tiếng Anh giao vào cuối tuần là một tờ báo tiếng Anh do trường học đặc biệt viết chuyên đề, toàn bộ đề là đọc hình điền từ, chính xác 150 câu.

Phương Hiệt sững sờ, sau đó quay lại nhìn Từ Hàng: “…Thường thì cậu thi tiếng Anh được bao nhiêu điểm?”
Từ Hàng mặt dày không biết xấu hổ giờ lại ngại ngùng: “So với điểm chuẩn còn một chút khoảng cách….50-60 điểm đi.”
Phương Hiệt im lặng, cuối cùng bảo: “Chúc mừng cậu.”
Từ Hàng bối rối, cũng giơ tay nói: “Cảm ơn nhá.”
Phương Hiệt:” …… “
Thẳng đến tiết tiếng Anh buổi chiều, Từ Hàng mới biết Phương Hiệt chúc mừng cái gì.
Họ của cô giáo dạy tiếng Anh là Lý, tên là Lý Băng, là một phụ nữ trẻ cao, rất xinh đẹp lại còn luôn tươi cười.

Học sinh còn thêm tên cho cô, gọi là Lý Băng Băng.
Ngoài ngoại hình ưa nhìn, khi giảng dạy cô còn rất nghiêm túc, ví dụ như các giáo viên khác lười sửa đề, chỉ bảo học sinh tự kiểm tra chéo với nhau nhưng còn cô thì nhất định sẽ tự sửa và viết nhận xét.
Trên bục giảng, một xấp bài tập tiếng Anh đặt dưới tay Lý Băng Băng.

Nó đầy những dấu vết đỏ tươi.
Sau khi ôn tập căng thẳng, vài phút cuối giờ, cuối cùng cô cũng nói về bài tập về nhà của tiết trước.
“Sáng nay ngồi chấm bài tập của mấy đứa, nhưng vẫn thấy mắc một số lỗi quen thuộc, một số bạn trong lớp vẫn còn yếu từ vựng, không hiểu nghĩa,
không phân biệt được thì và chủ ngữ ….


Cô dừng lại một tí, tiếp tục cười: “Nhưng có một số em đã tiến bộ rất nhiều, khiến tôi rất ngạc nhiên.”
Ánh mắt của Lý Băng Băng nhìn qua đây.
“Ví dụ như học sinh Từ Hàng, bài kiểm tra thường lơ lửng tầm năm mươi sáu mươi điểm mà bài tập lần này làm được được 114 điểm.”
Phương Hiệt cúi đầu, âm thầm thở dài.

Bởi vì khoảng cách quá gần, cậu nghe thấy rõ ràng sự kinh ngạc và tuyệt vọng của Từ Hàng qua hai từ[*]“Mẹ nó.”
Lý Băng Băng nhìn Từ Hàng nở nụ cười đáng sợ: “Nào, chia sẻ với các bạn cùng lớp cách nào mà em học tiến bộ như vậy.”
Từ Hàng căng da đầu đứng dậy, rõ ràng khẩn trương đến muốn chết không muốn sống, nhưng cái miệng nói vẫn không vấp: “Cũng chẳng còn cách nào ngoài phải chăm chỉ học tập, cố gắng kiên trì, cùng với sự trợ giúp từ giáo viên và bạn học…”
Trong lớp bắt đầu có những tiếng cười nhỏ ti.
Lý Băng Băng vẫn thật sự lắng nghe nghiêm túc, sau đó gật đầu với vẻ mặt “Tôi tin em” nói: “Tốt lắm, cuối tuần này thi hàng tháng, tôi hy vọng em sẽ giữ được điểm số này.

Tôi tin em có thể làm được, ngồi xuống đi.”
Phương Hiệt cảm nhận thấy nội tâm tuyệt vọng và suy sụp của Từ Hàng đã tràn ngập khắp lớp học, cậu không nén được cúi đầu xuống cười, nhưng một giây tiếp theo cậu đã nghe thấy cô réo tên mình.
“Phương Hiệt có phải là bạn học vừa mới chuyển đến không?”
Phương Hiệt đặt bút trên tay xuống, đứng dậy nhìn cô giáo trên bục giảng.
Ánh mắt Lý Băng Băng rơi vào trên người cậu, sau đó nở nụ cười: “Bài tập làm rất tốt, ngồi đi, lớp trưởng ngồi đi, học sinh trực ban hôm nay sẽ phát bài tập.

Tiết tự học tôi sẽ tới giảng, tan học.”
Cô không trực tiếp nói Phương Hiệt.

Cậu liếc xuống khi tờ bài thi nằm trong tay mình.
146, bị sai 4 câu, khá giống như cậu nghĩ.
Cậu cúi đầu xem mình sai câu nào, Từ Hàng buồn bã liếc tờ bài tập của cậu, sau đó lập tức mở to mắt, mặt như gặp quỷ.
“Đm – không phải người mà.”
Chờ đến khi cậu quay sang nhìn, đôi mắt của Từ Hàng đã tràn ngập vẻ ngưỡng mộ.
“Bạn cùng bàn, hóa ra cậu thật sự là học bá.”
“… Bộ câu hỏi này khá cơ bản.” Phương Hiệt bất lực, “Không khó đâu.”
“Được rồi, khiêm tốn quá mức chỉ làm đám học kém như tớ tổn thương thôi.” Vẻ mặt Từ Hàng u sầu, “Thảo nào cậu không sợ họp phụ huynh, tớ mà làm được 146 thì chắc tớ sẽ bảo nhà trường ngày nào cũng họp phụ huynh mất.”
“….không đến mức thế đâu.” Phương Hiệt nhìn cậu ta một cái, đột nhiên hỏi: “Cậu có bảng điểm của kỳ thi vừa rồi không, của cả lớp ấy.”
“Cả lớp? Tớ không có, Tưởng Hân Hinh chắc đó bản sao đó, bạn ấy là ủy ban học tập.” Từ Hàng nhanh chóng vỗ vai nhẹ người ngồi phía trước.
“Ủy ban, có bảng điểm kỳ thi vừa rồi không? Bạn cùng bàn tớ cần.”
Tưởng Hân Hinh đang xem câu sai của mình, nghe thấy thì quay lại, vừa lúc đối diện với Phương Hiệt.
Nói chung, học sinh ít nói ở trong lớp rất dễ bị lờ đi.


Dù những câu nói của Phương Hiệt không khiến người khác giận sôi, nhưng mức độ tồn tại của cậu không bị mờ nhạt.
Lý do là vì khuôn mặt của cậu.
Tuy Tưởng Hân Hinh không phải xem mặt nhìn người, nhưng bỗng nhiên nhìn đối diện với Phương Hiệt thế này, cô phát hiện Phương Hiệt có đôi mắt rất đẹp, lông mi dày dài, con ngươi như ngọc ngâm trong nước, khi nhìn người khác, đôi mắt ấy sẽ nhìn rất tập trung.
Cô ngây người một tẹo, lỗ tai hơi nóng, lúc sau mới trả lời: “Ừm, nhưng chỉ có bản PFD”
“Tớ thêm WeChat của cậu, rồi cậu gửi cho tớ một bản nhé? Cảm ơn.” Phương Hiệt lấy điện thoại di động ra, đợi một chút rồi nói thêm một câu-
“Chỉ cần danh sách top 10 thôi cũng được.”
Đưa Phương Hiệt đến trường xong nhưng Giang Tri Tân không về nhà mà đến thẳng quán bar.
Con phố này vốn là nơi thanh niên ngủ ngày chơi đêm, sôi động nhất là khoảng từ 9 giờ tối đến 3 giờ, 7 giờ sáng ở nơi đây hoang vu không một bóng người.

[*]
Giang Tri Tân dọn dẹp mấy chai rượu và ly rượu tối hôm qua còn chưa dọn, rồi vệ sinh, sau khi buồn chán lại tưới đám cây xanh ở cửa.
Sau đó anh cảm thấy mình mệt nên thản nhiên ăn hai cái bánh quy từ trong ngăn kéo của quán bar, không biết đó có phải là bánh quy của Cố Tuần hay không, rồi đi lên căn phòng gác xép của quán bar.
Căn phòng trên gác xép không lớn, có đầy thùng và hộp đựng đủ loại rượu.

Một chiếc giường nhỏ 1,2 mét gấp bằng thép kê trong góc rất sâu, đợt trước, có một khoảng thời gian khá loạn, để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, thường Giang Tri Tân sẽ ở đây trông cửa hàng.
Vừa nằm xuống giường, Giang Tri Tân đã ngủ thiếp đi.
Anh ngủ li bì, giật mình tỉnh dậy khi vì nghe thấy có tiếng bước chân đi lên lầu.
Là Chu Hồng, hắn vừa mở cửa nhìn thấy Giang Tri Tân, biểu cảm ngạc nhiên.
“Chết tiệt, anh Giang à.”
“Ừ.” Giang Tri Tân xoa mặt liếc mắt nhìn thời gian, 3 giờ rưỡi chiều.
“Em tưởng Cố Tuần cơ – sao anh đến đây sớm thế? Đúng lúc tí đi ăn cơm cùng nhau luôn đi, Có một hàng hủ tiếu khô mới mở chéo bên kia đường …”
“Mày và Cố Tuần ăn thôi.” Giang Tri Tân cười với Chu Hồng: “Anh đi ra đây một chút.”
“… Vâng.” Chu Hồng lập tức vâng lời, không nhịn được hỏi: “Anh Giang đi đâu thế?”
“Phố Trường An” gác mái rất thấp, Giang Tri Tân cúi đầu bước xuống cầu thang, từng bước một, giọng nói hơi ỉu.
“Qua tìm người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.