Cổ Xuyên Kỳ Duyên

Chương 47: Trên đường đi




Hiện tại ở trước mặt nàng Bạch Vân Hoài đã nói ra sự thật mọi chuyện năm đó, hắn biết nàng không phải nữ nhi của hắn, cho nên hắn không hề yêu thương gì nàng, giây phút đó đáy lòng Bạch Tử Linh đột nhiên cảm thấy chua sót, cảm giác này trước kia nàng chưa từng trải qua, Bạch Tử Linh chưa từng trải qua, ngay cả bản thân nguyên chủ cũng vậy, nhưng khi Bạch Vân Hoài nói ra những lời đó bản thân nàng lại cảm thấy chua sót.

Vì sao lại thấy chua sót?

Đối với nguyên chủ, từ khi nàng nhận thức được mọi chuyện thì nàng đã nhận định Bạch Vân Hoài chính là phụ thân của nàng, mẫu thân Lạc Tuyết mất sớm, Bạch Vân Hoài chính là người thân duy nhất còn trên đời nàng có thể dựa dẫm, thế nhưng hắn lại đối xử với nàng chẳng khác nào người ngoài. Hắn chưa bao giờ đặt chân đến Linh Viên để thăm nàng, cũng chưa từng ôm nàng vào lòng an ủi giống như cách hắn làm với Bạch Phi Nhược, càng không có tặng lễ vật nhân dịp sinh thần của nàng giống như tặng cho Bạch Phỉ Thúy, hắn để mặc nàng chịu sự khi dễ từ nha hoàn, để mặc nàng chịu sự sỉ nhục từ người khác, trong mắt hắn không hề có nữ nhi là nàng, nhưng với nàng mà nói hắn chính là phụ thân của nàng!

Hiện tại hắn thừa nhận hắn không phải phụ thân thân sinh của nàng, nàng cũng chẳng phải là nữ nhi của hắn, nàng là dã chủng của mẫu thân cùng người nam nhân khác, hắn đối xử với nàng như vậy là điều tất nhiên, hắn thậm chí còn muốn giết chết nàng, nếu không phải có đạo Thánh chỉ giáng xuống, chỉ sợ nàng đã không thể sống được đến ngày hôm nay. Cảm xúc chua sót dần dần được thay thế bằng sự oán hận, nổi hận này đột nhiên bừng lên như lửa gặp dầu, bùng cháy mãnh liệt suýt nữa khiến nàng không thể khống chế, nam nhân trước mặt này, hắn không chỉ không phải phụ thân thân sinh của nàng mà còn là kẻ thù giết hại phụ thân nàng, hắn dung túng độc phụ Viên Minh Hân ép chết mẫu thân nàng, hiện tại lại xem nàng như một con cờ để lợi dụng, nàng hiện tại hận không giết chết hắn.

Giết chết hắn...

Giết chết Bạch Vân Hoài...

Là hắn...

Hắn giết phụ thân nàng, ép chết mẫu thân nàng...

Hô hấp Bạch Tử Linh hơi dồn dập, nàng siết chặt bàn tay, móng tay đâm vào da thịt, máu từ lòng bàn tay chảy ra, cơn đau khiến nàng bừng tĩnh, lúc này đây quyền khống chế lại lần nữa trở lại tay nàng, Bạch Tử Linh mặc dù muốn gặp nguyên chủ nhưng không phải là trong trường hợp thế này, hơn nữa... nàng không thích bị người khác khống chế.

“Vị hôn phu của ta là ai?” Bạch Tử Linh cố gắng trấn tỉnh bản thân, nàng vốn dĩ xuất thân là đặc công, tinh thần của nàng vững vàng hơn bất kì ai, chỉ là dạo thời gian gần đây, cuộc sống yên bình ở cổ đại khiến nàng hơi buông lỏng, tinh thần không còn ở trong trạng thái cảnh giác tối cao như trước kia, hơn nữa bởi vì chuyện của nguyên chủ mà nàng bị ảnh hưởng khá nhiều, cho nên mới dễ dàng khiến cho nguyên nắm được quyền chủ động, khiến nguyên chủ dễ dàng khống chế cảm xúc bản thân, hiện tại nàng nâng cao tinh thần, nguyên chủ nếu muốn giành lại quyền chủ động thì tinh thần phải cứng rắn hơn nàng.

Bạch Vân Hoài cũng nhận thấy Bạch Tử Linh có chút khác thường, nàng đeo khăn che mặt cho nên hắn không thể nhìn thấy cảm xúc trên gương mặt nàng, vì vậy hắn đặc biệt chú ý đến đôi mắt của nàng, trong đôi mắt nàng chứa rất nhiều cảm xúc, đầu tiên là lạnh nhạt, đối với hắn một bộ dạng không quan tâm, sau đó đột nhiên lại lộ vẻ chua sót, tựa hồ như không mong chờ sự khẳng định từ hắn, hiện tại đôi mắt lại chứa đầy oán hận, hận thù cùng bình tĩnh đan xen, như ngọn lửa giữa bão tuyết, mặc dù rất nhanh biến mất nhưng Bạch Vân Hoài vẫn bắt gặp.

Bạch Tử Linh đây là làm sao vậy?

Hắn không phải là quan tâm đối phương, chỉ là đối phương có cảm xúc khác thường khiến hắn phải nâng cao cảnh giác, dù sao hiện tại Bạch Tử Linh không còn là Bạch Tử Linh trước kia nữa, ai biết được nàng có làm ra chuyện gì tổn hại đến hắn hay không? Mặc dù hắn biết nữ nhân chân yếu tay mềm như nàng không thể làm gì được hắn nhưng từ xưa có câu không thể xem thường nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân nhìn có vẻ vô hại, mà hiện tại Bạch Tử Linh không có vẻ gì là vô hại cả.

“Người đó là ai?” Thấy Bạch Vân Hoài không trả lời, Bạch Tử Linh lên tiếng lập lại: “Kẻ có hôn ước với ta là ai? Vị hôn phu của ta là ai?!”

“Ngươi không cần biết.” Bạch Vân Hoài nhíu mày: “Đợi khi ngươi đến tuổi cập kê ngươi sẽ gả cho hắn, đến lúc đó ngươi mới biết cũng chưa muộn.” Bạch Vân Hoài không muốn cùng nàng nói nhiều, hắn sợ bản thân sẽ bị nàng chọc giận, đến lúc đó bị kích động nói lỡ lờ thì không hay, dù sao kế hoạch vẫn chưa được hoàn thành trọn vẹn, hắn tất nhiên không muốn bất kì kẻ nào phá đám, đặc biệt là nàng.

“Đến lúc đó mới biết cũng chưa muộn?” Bạch Tử Linh cười lạnh: “Ngài cảm thấy, ta sẽ đồng ý gả cho hắn sao?” Buồn cười, một người chưa từng gặp mặt mà muốn nàng gả cho hắn? Bạch Tử Linh chưa bao giờ thật sự ngoan ngoãn nghe lời bất kì ai, trước kia như vậy, bây giờ cũng như vậy, huống hồ người ra lệnh lại là Bạch Vân Hoài.

Thần sắc Bạch Vân Hoài hơi nghiêm trọng: “Chuyện này không tới lượt ngươi đồng ý.” Thánh chỉ đã hạ, Bệ hạ tuyệt đối sẽ không rút lại lời nói của mình, cho nên chỉ có biện pháp duy nhất là Bạch Tử Linh phải đồng ý mối hôn sự này, nếu không chọc giận long nhan, thứ phải trả giá chính là tru di cửu tộc, Bạch Tử Linh chết thì không sao, bất quá hắn sẽ không để nàng làm liên lụy đến Bạch gia, cho nên dù nàng không đồng ý đến lúc đó hắn vẫn có biện pháp đưa nàng lên kiệu hoa.

Bạch Vân Hoài đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Bạch Tử Linh, lúc này Lạc Hàm xuất hiện, nàng vốn đang nấp ở một nơi không xa cho nên khi Bạch Vân Hoài vừa rời khỏi nàng liền đi ra, hiển nhiên nàng cũng đã nàng thấy cuộc đối thoại của hai người, chính là nàng có chút kinh ngạc khi biết được Bạch Tử Linh lại có hôn ước trong người.

Những tin tình báo mà Lạc Tịch tìm thấy quả nhiên không thể tin tưởng tuyệt đối được, dù sao các nàng cũng không phải được huấn luyện để trở thành người thu thập tình báo, Lạc Y Cung lấy y thuật làm đầu, trận pháp thứ nhì, cơ quan tình báo hay tổ chức sát thủ gì đó, Lạc Y Cung không có hứng thú làm, cho nên Lạc Tịch thu thập được một ít đầu mối đã là tốt lắm rồi, có trách thì trách bản thân nàng đã không chút do dự tin tưởng vào những thông tin trên giấy, nếu không cũng không để lộ sơ hở.

“Ngươi đã nghe hết rồi? Nếu như vậy ngươi hắn là biết vị hôn phu của ta là ai chứ?!”

“Chuyện này...” Lạc Hàm mím môi: “Thứ cho nô tì bất lực, thông tin của tiểu thư chỉ được tóm gọn trong vài trang giấy tuyên thành, về phần tiểu thư có hôn ước trong người hay không... bên trong không có đề cập đến.”

“Cho nên... thật ra ngươi không hề biết gì về việc này?” Bạch Tử Linh đi đến bên bàn ngồi xuống, nàng nhìn xuống bàn tay nhuộm mâu tươi của mình, thần sắc lạnh nhạt, tựa hồ không có một chút đau đớn.

“Tiểu thư người bị thương rồi.” Thanh Nhi bước vào nhìn thấy bàn tay nhuộm máu tươi của Bạch Tử Linh liền nhịn không được hốt hoảng kêu lên, vội chạy đến xem xét vết thương của nàng, thấy không có nặng lắm mới thở phào nhẹ nhõm.

“Không có việc gì.” Thanh Nhi lúc nào cũng làm quá lên như vậy, vết thương nhỏ như vậy đối với nàng hoàn toàn không gây ra chút ảnh hưởng nào.

“Sao lại không có việc gì? Người xme máu chảy ra như vậy... không được, để Thanh Nhi đi tìm đô băng vết thương giúp tiểu thư.” Dứt lời Thanh Nhi liền chạy đến bên tủ lục lội tìm đồ băng bó vết thương, Bạch Tử Linh cũng mặc kệ nàng.

“Thánh thượng ban hôn, xem ra thân phận của vị hôn phu của ta cũng không thấp.” Loại người như Bạch Vân Hoài, cho dù Thánh thượng ban hôn mà thân phận đối phương đối với hắn không đáng là gì thì hắn chẳng có lý do gì giữ lại cái mạng này của nàng, chỉ sợ thân phận của đối phương không thấp, nếu không Bạch Vân Hoài sẽ không kiên quyết muốn gả nàng cho hắn, sợ là... đối phương rất có thể là người của hoàng thất.

Nếu là người của hoàng thất thì quả thật khiến nàng cảm thấy phiền muộn, Bạch Tử Linh không có ý định gả cho người, trước kia ở hiện đại nàng không có thời gian yêu đương, càng không có hứng thú yêu đương, hiện tại xuyên qua cổ đại, nàng chỉ muốn sống một cuộc sống bản thân cản thấy thoải mái, không chịu sự ràng buộc của bất kì ai, không nghĩ đến lại xuất hiện một vị hôn phu chưa từng gặp mặt. Nếu đối phương là loại người bình thường, tùy tiện tìm là thấy thì nàng cũng không cần phải lo lắng, bởi vì không cần nàng ra tay, Bạch Vân Hoài đã ra tay trước rồi, nhưng Bạch Vân Hoài lại vì một đạo Thánh chỉ mà kiên quyết giữ mạng nàng lại, nếu không phải đối phương là người có thân phận thì cần gì Bạch Vân Hoài lại kiêng kỵ như vậy?

Người hoàng thất, chỉ cần nghĩ đến là Bạch Tử Linh không có hảo cảm, nàng trưởng thành trên một nền văn minh xã hội chủ nghĩa, ở nơi đó dân quyền làm chủ, nàng là con người của bóng đêm, đối với những người làm chính trị có chút bày xích, mặc dù nơi này về cơ bản không hề giống với hiện đại nhưng ở đây Hoàng đế là cao nhất, loại người cao cao tại thượng, thích làm theo ý mình như đám người hoàng thất, tùy tiện định đoạt mạng sống của người khác, Bạch Tử Linh tất nhiên là không muốn cùng bọn họ tiếp xúc.

“Tiểu thư, có cần điều tra chuyện này?”

“Không cần.” Lạc Hàm không biết chuyện này có nghĩa là bí mật này được chôn giấu rất sâu, cho dù có điều tra cũng chưa chắc đã tìm được manh mối gì.

Lạc Hàm trầm mặc, mặc dù Bạch Tử Linh nói không cần nhưng nàng cảm thấy vẫn nên điều tra thì tốt hơn, dù sao thì... Cung chủ của các nàng còn chưa nhận lại vậy mà hiện tại lại xuất hiện một vị hôn phu không biết từ đâu đến, đó là hôn nhân đại sự của Bạch Tử Linh, cũng là hôn nhân đại sự của Lạc Y Cung, các nàng có thể không lo lắng sao chứ?

“Tiểu thư, băng bó xong rồi, sau này người đừng làm tổn thương mình nữa có được không?” Hiển nhiên Thanh Nhi cũng nhận thấy vết thương của Bạch Tử Linh là do móng tay của nàng gây ra.

“Vừa rồi không kìm chế được cảm xúc cho nên mới như vậy, sẽ không có lần sau.”

“Như vậy thì tốt.”

“Thanh Nhi, đi chuẩn bị hành lí ngày mai ta sẽ lên đường đi Hương Sơn Tự.”

Thanh Nhi cùng Lạc Hàm đồng thời sửng sốt, không phải là nàng nói không muốn đi sao, hiện tại đột nhiên thay đổi ý định là như thế nào?

Thanh Nhi nhanh chóng phản ứng lại: “Tiểu thư, không phải là người không muốn đi sao?”

“Đi, vì sao lại không đi?” Nàng muốn nhìn xem bọn họ kéo nàng vào chuyện này là muốn thực hiện âm mưu gì.

Sáng hôm sau.

“Tam tiểu thư đến rồi đấy à? Ta còn tưởng Tam tiểu thư sẽ giống như ngày hôm qua, bắt mọi người đợi một lúc rồi mới đến nói là không đi nữa chứ.”

Bạch Tử Linh vừa bước vào đại sảnh, lời châm chọc của Tứ phu nhân liền truyền đến, nàng liếc mắt lên nhìn Tứ phu nhân, hôm nay Tứ phu nhân vẫn mặc hồng y rực rỡ, khiến nàng càng trở nên kiêu sa quyến rũ, không thể không nói loại nữ nhân như Tứ phu nhân quả thật là rất thích hợp với màu đỏ, bất quá nàng ta không cảm thấy rằng đi chùa cầu phúc mà lại mặc bộ hồng y này, không phải là quá nổi bật hay sao? Mặc dù đi chùa cầu phúc chỉ là trên danh nghĩa nhưng màu đỏ vẫn thật sự quá chói mắt, xem ra Tứ phu nhân trong lòng không có tin phật, đi chùa cầu phúc lần này chỉ là nghe theo lời Đại phu nhân, mà mục đích của nàng là muốn lôi kéo Lâm thị đi cùng, tránh khi nàng ta vắng mặt, Lâm thị lại được Bạch Vân Hoài sủng ái.

“Làm chậm trễ chuyến đi lần này, cho dù có mười Tam tiểu thư cũng gánh vác không nổi đâu.” Thấy Bạch Tử Linh im lặng không nói, Tứ phu nhân được nước lấn tới, không khách khí buông lời châm chọc, dù sao hiện tại trong lòng nàng đối với Bạch Tử Linh cũng có chút oán khí. Nàng vốn không có đặt Bạch Tử Linh vào mắt, ngay từ đầu mục đích của nàng vẫn luôn là mẫu tử Lâm thị, có trách thì trách Lâm Tâm Lan chán ghét Bạch Tử Linh cho nên mới lôi kéo Bạch Tử Linh vào chuyện này, nếu Bạch Tử Linh an phận đi cùng các nàng, nàng sẽ không gây khó dễ với đối phương, chỉ là không ngờ Bạch Tử Linh lại từ chối chuyến đi lần này, dù sao chuyến đi lần này cũng được tổ chức trên danh nghĩa của nàng, Bạch Tử Linh như vậy chẳng khác nào đang xem thường nàng, chẳng khác nào vả thẳng vào mặt nàng một cái tát?

Bạch Tử Linh nghĩ mình là ai? Nàng ta bất quá cũng chỉ là một nữ nhi do thiếp thất sinh ra, từ khi nàng vào phủ nàng ta vẫn luôn là tiểu thư thất sủng, là phế vật bị người khác khinh thường, loại phế vật như vậy thì có tư cách gì mà xem thường nàng?!

“Tứ phu nhân, ta kính ngươi là trưởng bối mới gọi ngươi một tiếng phu nhân, bất quá đừng có vì vậy mà ỷ thế làm càn, ta không nói không có nghĩa là để mặc tùy tiện khi dễ ta.”

“Ngươi...” Tứ phu nhân đứng bật dậy, tay chỉ thẳng vào mặt lam y nữ tử trước mặt, ánh mắt hiện lên tia lửa giận không hề che giấu: “Đừng nghĩ rằng ngươi hiện tại thay đổi tính tình liền có thể thay đổi địa vị của mình, mặc kệ thì thế nào thì ngươi cũng chỉ là một phế vật của Thừa tướng phủ, còn chưa đến lượt ngươi tỏ thái độ đâu!”

“Người không phạm ta, ta không phạm người, ta nhắc nhở ngươi một câu, tốt nhất là đừng trêu chọc ta, nếu không... ngươi sẽ không muốn biết hậu quả là gì đâu.” Sáng sớm là thời điểm mà tâm trạng Bạch Tử Linh không được tốt lắm, lại gặp phải Tứ phu nhân buông lời khiêu khích, nàng không vươn tay chụp chết nàng ta đã là giới hạn rồi.

“Bạch Tử Linh! Ngươi uy hiếp ta?!”

Mẫu tử Lâm thị vừa bước vào đã nhìn thấy một màn này, Bạch Tử Linh hôm nay mặc lam y tươi mát, tô điểm lên khí chất lạnh lẽo của nàng, mà Tứ phu nhân lại một thân hồng y, đỏ rực như lửa, các nàng mặc y phục khác nhau nhìn qua chẳng khác nào như nước với lửa, mà tình huống hiện tại cũng chính là như thế.

“Mới sáng sớm sao lại cãi nhau rồi? Lão gia biết được sẽ không vui đâu, ta nói đúng không tỷ tỷ?” Lâm Quế Chi cười cười, đối với ánh mắt chứa đầy tia lửa giận của Tứ phu nhân làm như không thấy.

“Giả vờ làm người tốt cái gì?” Tứ phu nhân hừ lạnh, đối với bộ dáng quan tâm của Lâm thị thì lộ vẻ khinh thường, nàng dẫn đầu đoàn người rời khỏi đại sảnh.

Bạch Tử Linh liếc mắt nhìn Lâm Quế Chi, sau đó ánh mắt nàng rơi vào người Lâm Tâm Lan, Lâm Tâm Lan lúc này đang nhìn nàng với ánh mắt châm chọc, đáy mắt của đối phương còn chứa đầy tia đắc ý, Bạch Tử Linh thu hồi tầm mắt, cũng bước chân rời khỏi đại sảnh.

“Đi thôi...” Lâm Quế Chi lôi kéo tay nữ nhi ra ngoài, nụ cười trên mặt sớm đã biến mất, nàng vốn không muốn cùng Bạch Tử Linh đối đầu nhưng nghĩ đến ủy khuất mà nữ nhi phải chịu, trong lòng nàng liền sinh ra bất mãn đối với Bạch Tử Linh, nếu đã không thể tránh thì không bằng đối mặt, như vậy cũng tốt, dù sao nàng cũng không bản thâm vì vậy mà lại thua một nha đầu - người bị đồn là phế vật như Bạch Tử Linh!

Trước cửa Hữu Thừa tướng phủ xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn, bất quá không phải một chiếc mà là ba chiếc, ba chiếc xe ngựa được trang trí đơn giản, bên ngoài thùng xe cũng không có kí hiệu của Hữu Thừa tướng phủ, nhìn qua chẳng khác nào xe ngựa bình thường của thương nhân, xem ra chuyến đi lần này Bạch gia không muốn để người khác biết đến, dù sao như vậy cũng rất tốt, tránh được không ít phiền toái.

“Tứ phu nhân một chiếc, ta cùng Lan Nhi một chiếc, chiếc còn lại của Tam tiểu thư, Tam tiểu thư không có ý kiến gì chứ?”

Không thể không nói sự sắp xếp của Đại phu nhân vô cùng hợp ý nàng, Tứ phu nhân và Lâm thị hiện tại đối đầu gay gắt không thể nào để hai người bọn họ ngồi trên cùng một chiếc xe ngựa được, bởi vì chỉ sợ còn chưa đến được Hương Sơn Tự bọn họ đã đánh nhau đến sức đầu mẻ trán. Mà Lâm Tâm Lan cùng nàng không hợp, dù sao sau chuyện ngày đó ở Linh Viên, nàng dù không muốn vẫn phải kết thù với nàng ta, Lâm Quế Chi cũng vì nữ nhi mà đối với nàng có thành kiến, mặc dù không biết ngày hôm qua xảy ra chuyện gì nhưng nhìn bộ dạng tức giận của Tứ phu nhân hôm nay, xem ra nàng cũng không thể ngồi cùng nàng ta, không bằng chuẩn bị ba chiếc xe ngựa, mỗi người một chiếc, không ai tranh cãi với ai, đoạn đường đi cũng có thể an tĩnh nghỉ ngơi.

“Tất nhiên là không.”

“Xe ngựa này đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đấy, tỷ tỷ...” Lúc đi ngang qua người Bạch Tử Linh, Lâm Tâm Lan đã kề sát tai nàng nói một câu như vậy, vốn dĩ còn nghĩ nàng ta đã biết khó mà lui, không nghĩ đến nàng ta vẫn chưa lĩnh giáo đủ, còn có thời gian đến trêu chọc nàng.

Chuẩn bị cho nàng? Nàng rất chờ mong đâu!

Bạch Tử Linh cười lạnh, đối với lời của Lâm Tâm Lan làm như không nghe thấy mà thản nhiên bước lên xe ngựa, bởi vì chỉ có một mình nàng nên xe ngựa của nàng nhỏ hơn xe ngựa của Tứ phu nhân và Lâm thị nhiều, bất quá đối với một mình Bạch Tử Linh mà nói thì nơi này cũng đủ rộng rãi.

“Lộc cộc, lộc cộc.”

Bạch Tử Linh an vị ngồi trong xe, đôi mắt nhắm lại, tựa hồ như đang ngủ say, bất quá những động tĩnh bên ngoài đều không qua khỏi tai nàng. Xe ngựa đã đi được hơn hai canh giờ, có vẻ như đã rời khỏi kinh thành một đoạn khá xa, trên đường đi khá là yên tĩnh, ngoại trừ tiếng lá xào xạc cũng không nghe được bất kì âm thanh nào, xe ngựa đi thẳng một đường, hoàn toàn không có gặp trướng ngại vật gì, xa phu bên ngoài đánh xe, nàng ngồi bên trong nhắm mắt dưỡng thần, mặc dù mọi thứ diễn ra rất bình thường nhưng linh cảm nàng mách bảo có thứ gì đó không ổn đang xảy ra. Xe ngựa rời khỏi kinh thành chưa được bao lâu, đám người Tứ phu nhân lại bảo muốn nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, Bạch Tử Linh chỉ ngồi suốt trong xe mà không có ra ngoài, bất quá xuyên qua cửa sổ nàng có thể thấy được mẫu tử Lâm thị đang cùng Tứ phu nhân trò chuyện, chẳng biết bọn họ đang nói gì nhưng nàng có thể cảm nhận tầm mắt họ đang nhìn về phía nàng, thầm nghĩ hai kẻ ác ở chung với, chắc chắn là không có chuyện tốt lành gì rồi. Sau khi nghỉ ngơi xong, mọi người lại tiếp tục lên đường, hiện tại xe ngựa đã đi được hai canh giờ nhưng Tứ phu nhân lại không có dấu hiệu dừng lại nghỉ ngơi. Dựa vào tính cách hay nũng nịu của đối phương, chỉ sợ ngồi trong thùng xe chưa đến một canh giờ thì đã than ngắn thở dài, huống hồ còn có một đứa trẻ như Bạch Tử Kiện đi theo, nàng ta lại càng không thể không nghỉ ngơi, xem như đường đến Hương Sơn Tự vất vả, nếu không tranh thủ thời gian thì tối nay sẽ không đến được nhưng sức lực con người có hạn, Bạch Tử Kiện là một đứa trẻ, tất yếu muốn nghỉ ngơi, vậy mà Tứ phu nhân lại cứ cho xe ngựa chạy thẳng một đường.

Trực giác của nàng chưa bao giờ sai, mũi nàng lúc này không còn ngửi được mùi mồ hôi nồng nặc nữa, những tiếng hô hấp nhẹ nhàng cũng cũng biến mất, không khí xung quanh lúc này yên tĩnh đến dị thường, bất quá tiếng ngựa va chạm với nền đất vẫn còn vang lên, xe ngựa vẫn đang di chuyển, chỉ là Bạch Tử Linh biết xa phu của nàng đã biến mất rồi.

“Lạc Hàm?” Giọng nói của nàng không lớn, giống như tiếng gió thổi qua, mang theo âm thanh đi vào cõi hư vô rồi biến mất, bất quá chỉ cần là người có võ công chú ý một chút thì có thể nghe thấy giọng nói của nàng.

Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, thùng xe như có phải chịu một sức nặng của vật gì đó mà hơi hạ xuống, rèm cửa bị vén lên, để lộ dung nhan quen thuộc của người trước mắt.

“Tiểu thư...” Chuyến đi lần này Bạch Tử Linh không có mang theo Thanh Nhi, bởi vì nàng cảm thấy để Thanh Nhi ở lại Thừa tướng phủ sẽ an toàn hơn, an toàn với cả Thanh Nhi và cả nàng nữa, cho nên Lạc Hàm là người phụ trách bảo vệ Bạch Tử Linh trong chuyến đi lần này. Chỉ là Lạc Hàm không tiện ra mặt gặp người khác, bởi vì Bạch Tử Linh cảm thấy nếu hiện tại để lộ sự tồn tại của Lạc Hàm thì có thể khiến đám người ở Thừa tướng phủ, đặc biệt là Đại phu nhân cảm thấy nghi ngờ, cho nên Bạch Tử Linh chỉ để nàng âm thầm bám theo, nàng bám theo đối phương cũng đã được một đoạn, phát hiện đối phương an toàn mới thả chậm tốc độ, mặc dù nói bản thân có võ công nhưng Lạc Hàm vẫn cảm thấy bản thân vẫn cần phải nghỉ ngơi. Khi phát hiện xe ngựa của đám người Tứ phu nhân đi một mạch hơn hai canh giờ mà không hề dừng chân thì Lạc Hàm hơi nghi ngờ, cho nên lúc này nàng tăng tốc độ mà bám theo sát nút, đến gần mới phát hiện hai chiếc xe ngựa đi đầu đã rời đi, chỉ còn lại chiếc xe ngựa của Bạch Tử Linh bị bỏ lại, mà lúc này xa phu cũng nhân cơ hội chạy trốn, đáy lòng liền biết đây là trò quỷ mà bọn họ bày ra.

“Xa phu đâu rồi?” Bởi vì Lạc Hàm vén màn xe lên cho nên Bạch Tử Linh mới thấy được phong cảnh xung quanh, lúc này bốn phía đều là rừng rậm, ngoại trừ âm thanh của gió cùng tiếng lá cây xòa xạc thì không còn gì nữa, rất rõ ràng nàng đang ở một nơi mà chính bản thân nàng không biết nó là đâu.

“Chạy rồi.” Lạc Hàm nhếch môi: “Có vẻ như kế hoạch của bọn họ là bỏ lại một mình tiểu thư ở nơi này.”

“Trò trẻ con!” Bạch Tử Linh không chút quan tâm mà phán một câu như vậy, thì ra đây là thứ Lâm Tâm Lan chuẩn bị cho nàng, lúc nãy mẫu tử nàng ta thì thầm to nhỏ với Tứ phu nhân, chỉ sợ Tứ phu nhân cũng tham gia vào chuyện này đi? Bọn họ muốn bỏ nàng ở lại trong rừng một mình, khiến nàng không tìm được lối ra và sau đó sẽ bị dã thú ăn thịt? Nếu là Bạch Tử Linh trước kia, kế hoạch này của nàng ta có thể thành công, dù sao nguyên chủ là một nữ tử không có võ công, không có năng lực bảo vệ bản thân, càng không có năng lực sinh tồn, nếu một mình ở trong rừng quả thật xác suất sống sót là rất thấp nhưng nàng thì khác, nàng là đặc công được huấn luyện thì nhỏ, người nàng còn không sợ, dã thú thì đã là gì?!

“Bọn họ quả thật là đã tìm nhầm đối tượng.”

Bạch Tử Linh mặc dù cảm thấy hành động lần này của Lâm Tâm Lan có chút trẻ con nhưng không có nghĩa là nàng sẽ không truy cứu vấn đề này, dù sao nếu hiện tại không phải nàng ở nơi này mà là nguyên chủ thì sao? Kế hoạch này của Lâm Tâm Lan có thể sẽ giết chết nguyên chủ, một nha đầu như Lâm Tâm Lan, tuổi còn nhỏ mà tâm tư đã độc ác như vậy, nhiều lần nhắm vào nàng mà đối đầu, Bạch Tử Linh là người có thù tất báo, nếu đối phương hết lần này đến lần khác muốn gây sự với nàng thì nàng sẽ không tiếp tục nhẫn nhịn nữa, đợi khi nàng trở về nàng chắc chắn sẽ khiến Lâm Tâm Lan trả giá cho chuyện này.

Lạc Hàm thấy trên người Bạch Tử Linh đột nhiên xuất hiện tia sát khí liền không khỏi giật mình, mặc dù chỉ thoáng qua nhưng nàng cảm thấy có lẽ như sắp có người phải gặp nạn, đó là cái giá phải trả cho hành động ngu ngốc lần này.

“Tiểu thư, xa phu còn chưa chạy được bao xa, có cần nô tì bắt trở về?” Bạch Tử Linh tức giận tất nhiên phải tìm một nơi trút giận, Lạc Hàm không muốn trở thành bao cát, cho nên nàng cảm thấy nên tìm một ai đó làm giảm bớt sát khí trên người Bạch Tử Linh, giống như là xa phu, kẻ đã thông đồng với đám người kia thực hiện kế hoạch này.

“Không cần.” Bạch Tử Linh phiền chán lắc đầu: “Chúng ta hiện tại đang ở đâu?”

“Có lẽ là ở trong Minh Vụ Lâm.” Dù sao thì xe ngựa cũng đã rời khỏi kinh thành một đoạn thời gian, cho nên khu rừng này rất có khả năng là Minh Vụ Lâm, nếu là Minh Vụ Lâm quả thật là không tốt lắm.

“Minh Vụ Lâm?”

“Khu rừng này ban ngày rất an toàn nhưng buổi tối thì không ai dám xác định, chúng ta vẫn nên rời đi thôi.” Minh Vụ Lâm nổi tiếng là nơi tập trung sương mù dày đặc nhất Thành Thiên quốc, một quốc gia nằm trong lục địa như Thành Thiên lại có cả một khu rừng sương mù quả thật khiến người khác kinh ngạc, điều khiến mọi người kinh ngạc hơn chính là sương mù này vốn không phải do hơi nước tạo thành, huống hồ nó chỉ xuất hiện về đêm, còn có năng lực khiến người khác rơi vào ảo ảnh, mọi người qua đêm ở nơi này đều không có mạng mà trở về, điều đáng mừng là ban ngày mọi người vẫn có thể ra vào nơi này một cách an toàn.

“Chúng ta quay lại đi.” Bạch Tử Linh không có biết đường đi ở nơi này cho nên mọi chuyện đều giao cho Lạc Hàm giải quyết.

“Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.