Cổ Xuyên Kỳ Duyên

Chương 17: Nguyệt Mãn Lâu đấu giá




“Chủ tử, thuộc hạ không hoàn thành được nhiệm vụ, xin chủ tử trách phạt!” Giọng nói của hắc y nhân mặc dù kiên định nhưng lại nhịn không được mà run rẩy. Do hắn không hoàn thành nhiệm vụ nên bị chủ tử phạt là điều hiển nhiên, chỉ là... sau này có lẽ hắn không thể tiếp tục làm một sát thủ của La Sát Môn nữa rồi!

“Ta thật sự đã xem thường hắn.” Giọng nói lạnh lẽo, không chút độ ấm vang lên trong đại điện tối tăm.

Hắn đã thật sự xem thường vị Dạ Vương gia của Yến Vân này rồi!

Một mình hắn mà lại giết được hơn phân nửa số thuộc hạ của La Sát Môn, so với Thái tử hoàng huynh của hắn, đúng là không hề thua kém, chỉ sợ thủ đoạn của hắn còn vượt xa.

Bất quá nếu đã nhận tiền thì mối làm ăn này không thể huỷ, đó quy tắc của La Sát Môn, không cần biết thực lực Yến Thanh Dạ như thế nào, người này nhất định phải giết!

“Sát, nhiệm vụ này giao cho ngươi, không quá sức đối với ngươi chứ?!” Nâng mắt liếc nhìn hắc y nhân không tiếng động xuất hiện bên cạnh hắn, lạnh lẽo nói.

“Thuộc hạ tuân mệnh!” Dứt lời, hắc y nhân liền biến mất không thấy bóng dáng.

“Về phần ngươi, chắc không cần bổn Môn chủ phải mở miệng nhắc nhở đâu?”

Hắn không cần kẻ vô dụng, giữ kẻ vô dụng bên cạnh chẳng khác nào là tự hại chính mình!

“Vâng... chủ tử!”

~~~

Trước mặt nàng là một toà lầu hai tầng, xây dựng theo kiến trúc cổ đại, lồng đèn đỏ treo khắp nơi, cực kì hoa lệ. Dòng người không ngừng ra vào, trên tầng hai, không ít nữ tử đứng nơi đó, tay giơ khăn vẫy chào.

Nơi này là... thanh lâu trong truyền thuyết đây sao?! Thật đúng là tai nghe không bằng mắt thấy!

Thấy Bạch Tử Linh không rời mắt khỏi tòa lầu hai tầng, Dạ nhếch môi cười yêu mị: “Linh Nhi tiểu mỹ nhân, nàng là lần đầu đến đây?!”

Đối với một tiểu thư khuê các mà nói, hỏi nàng ta đến thanh lâu bao giờ chưa thì đó chính là sự sỉ nhục, dù sao nàng cũng xuất thân từ Thừa tướng phủ, lễ giáo tuy không được dạy dỗ đầy đủ nhưng thân phận là không thể thay đổi, bất quá Bạch Tử Linh đối với những thứ đó vốn dĩ không hề bận tâm, cho nên đối với lời nói của Dạ nàng cũng không trả lời.

Quán bar thì nàng đi rồi nhưng thanh lâu thì chưa từng có cơ hội, dù sao thanh lâu cũng chỉ tồn tại trong phim ảnh, ở hiện đại bây giờ làm gì còn thanh lâu nữa mà đến?

Không giống chủ tử bộ dạng bình tĩnh, Thanh Nhi phía sau lộ vẻ mặt không vui, nếu không phải có bản lĩnh thì nàng sớm đã dạy dỗ nam nhân này một trận! Dù thế nào đi nữa thì tiểu thư nàng cũng là Thừa tướng Tam tiểu thư, tuy không được sủng ái nhưng thân mang họ Bạch, sao có thể để một nam nhân dẫn đến thanh lâu cơ chứ?!

Bên trong Nguyệt Mãn Lâu so với bên ngoài còn muốn náo nhiệt hơn, bởi vì hôm nay là lễ hội cho nên thanh lâu vô cùng nhộn nhịp. Mùi son phấn nồng nặc khiến Bạch Tử Linh khó chịu nhíu mày nhưng khiến nàng khó chịu nhất chính là ánh mắt của những người xung quanh.

Từ khi ba người bước vào, ánh mắt của những người xung quanh đều dõi theo ba người, nam nhân thì thèm khát nhìn hai nữ tử, nữ nhân thì say mê nhìn hồng y nam tử, một số người tỉnh táo thì âm thầm suy đoán thân phận của hồng y nam tử, nơi này là thanh lâu nổi tiếng, hắn lại dám dẫn nữ nhân vào, rốt cuộc là muốn làm gì?!

Nguyệt Mãn Lâu không đơn giản chỉ chào đón nam nhân mà ngay cả nữ nhân, chỉ cần có tiền đều có thể tùy ý ra vào, có một số người không thích đùa giỡn cô nương của Nguyệt Mãn Lâu thì có thể dẫn cô nương từ bên ngoài đến, tóm lại, Nguyệt Mãn Lâu vừa là thanh lâu lại vừa là khách điếm.

“Vị công tử cùng hai vị cô nương đây, không biết đến Nguyệt Mãn Lâu của chúng tôi là có chuyện gì?!” Giọng nói quyến rũ từ phía sau truyền đến, thân là nữ nhân Bạch Tử Linh cũng cảm thấy rung động.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một hồng y nữ tử xinh đẹp đứng đó, nàng khoảng hai mươi tuổi, một bộ dạng xinh đẹp không phải là tuyệt sắc nhưng lại quyến rũ không nói thành lời, một thân hồng y chói mắt, cực kì thích hợp với nơi phong nguyệt như thế này! Mặc trên người không khiến nàng trở nên thô tục mà còn rất hài hòa, tựa như nó là dành riêng cho nàng ta, nàng nở nụ cười đầy phong tình, bộ dạng chọc người yêu thích. Thân thể tựa như không xương, vô cùng quyến rũ như rắn, đuôi lông mày ẩn ẩn ý xuân khiến cho ánh mắt thêm vài phần tư mị.

“Đến thanh lâu tất nhiên là để tìm vui! Mỹ nhân, nàng thật sự xinh đẹp, mặc dù có chút không bằng Linh Nhi của ta!” Dạ lưu manh đùa giỡn hồng y nữ tử, hắn cười vô cùng yêu nghiệt khiến những người nào nhìn vào cũng bị hắn mê hoặc.

Ánh mắt hồng y nữ tử rơi vào người tử y nữ tử bên cạnh hắn, tuy không nhìn rõ dung mạo dưới lớp khăn che mặt nhưng chỉ cần nhìn đến thần thái lạnh lùng, khí chất cao lãnh cũng đủ biết đây không phải là loại người tầm thường.

Dù sao người đến cũng là khách, nhìn cách ăn mặc cũng biết họ là người có tiền, khách quý như vậy mà không tiếp, Nguyệt Mãn Lâu sẽ để một con cá lớn chạy mất!

“Mộng Cầm, đưa ba vị đây lên lầu hai.”

“Công tử cùng hai vị cô nương mời theo hướng này.” Nữ tử gọi Mộng Cầm dẫn ba người đến một căn phòng chữ Nhất ở lầu hai, tuy không nhìn rõ đại sảnh nhưng tầm nhìn nơi này cũng không tệ.

“Linh Nhi tiểu mỹ nhân, lát nữa sẽ rất thú vị đấy!” Dạ ngồi xuống bàn, tay tùy tiện chống bàn, ánh mắt rơi xuống đài phía dưới lầu.

Xung quanh đài lúc này đã đầy người, mặc dù trên đài hiện tại vẫn chưa có ai nhưng ánh mắt bọn họ vẫn tập trung nhìn trên đài, dường như trên đài có gì đó rất thu hút bọn họ.

“Lát nữa?!”

Lát nữa sẽ có chuyện gì sao?

“Mỗi tháng Nguyệt Mãn Lâu sẽ có một buổi đấu giá các cô nương diễn ra... mà hôm nay lại trùng hợp là ngày đó!” Dạ bí hiểm cười.

“Cốc cốc!” Tiểu nhị mở cửa, cẩn thận đem một bình trà đặt lên bàn rồi nhanh chóng lui ra ngoài, điều này khiến Bạch Tử Linh không khỏi nheo mắt, người của Nguyệt Mãn Lâu được dạy dỗ tốt như vậy, xem ra người phía sau hẳn cũng không phải loại người tầm thường.

Trong lòng thầm nghĩ, cổ đại này thật sự là kì quái, cũng thật có nhiều chuyện khó hiểu, bất quá nếu không liên quan đến nàng, nàng sẽ không bận tâm nhiều, dù sao mục đích hôm nay của nàng ra khỏi phủ là muốn thay đổi không khí, gặp gỡ bạch y nam tử là ngoài ý muốn, cùng thanh y nữ tử cãi vả cũng là ngoài ý muốn, hiện tại lại xuất hiện một hồng y nam tử yêu nghiệt tự xưng là Dạ, mà nàng lại cùng hắn đến thanh lâu, đúng là hết chuyện ngoài ý muốn này đến chuyện ngoài ý muốn khác.

“Các vị khách quan, như các vị đã biết, hôm nay Nguyệt Mãn Lâu chúng tôi mỗi tháng một lần tổ chức đại hội đấu giá các cô nương! Hoan nghênh các vị đã đến tham dự!”

“Không biết hôm nay Nguyệt Mãn Lâu có cô nương mới hay không?!”

“Thuỷ Nhu cô nương sẽ xuất hiện chứ?”

“Tất nhiên rồi! Dù sao Thuỷ Nhu cô nương cũng là hoa khôi của Nguyệt Mãn Lâu!”

“Hôm nay thế nào Hạ thiếu gia cũng sẽ có mặt.”

“Hả? Tại sao?!”

“Ngươi đúng là không biết gì cả! Thủy Nhu cô nương là hồng nhan tri kỷ của Hạ thiếu gia, Hạ thiếu gia tất nhiên là sẽ đến xem nàng!”

“...”

Tiếng nghị luận bên dưới không ngừng vang lên, Bạch Tử Linh bên trên nhíu mày suy tư.

Hồng nhan tri kỷ?!

Nàng thật tò mò, rốt cuộc vị Thuỷ Nhu cô nương này là người thế nào, một thanh lâu nữ tử lại có thể trở thành hồng nhan tri kỷ của Hạ Danh?!

Hạ thiếu gia mà mọi người nhắc đến không ai khác chính là Hạ Danh - Đại thiếu gia Tả Thừa tướng phủ, là huynh đệ tốt của Đỗ Thanh Triệt, trong ấn tượng hắn cũng không tệ, tuy cùng những người khác giống nhau đều chán ghét nàng nhưng đồng thời cũng chẳng ưa gì Bạch Phi Nhược.

Thân là nhi tử Thừa tướng, vậy mà cùng thanh lâu nữ tử kết giao, trên dưới Thành Thiên Quốc sợ chỉ có một mình Hạ Danh mới dám làm điều đó. Luận tính phong lưu của hắn, nữ nhân cùng hắn tiếp xúc không dưới trăm người nhưng chỉ có vị Thủy Nhu cô nương này là ở bên cạnh hắn lâu nhất.

“Đầu tiên xin mời hoa khôi của Nguyệt Mãn Lâu - Thuỷ Nhu cô nương lên đài biểu diễn.”

Hồng y nữ tử vừa dứt lời, một nữ tử thân lam y ôm lấy cây đàn từ bên trong bước ra, váy lam dài chạm đến nền đất, lẳng lặng bước lên đài.

Dịu dàng thuần khiết!

Đó là từ ngữ chính xác nhất dùng để miêu tả lam y nữ tử.

Lam y nữ tử không phải khuynh thành tuyệt sắc nhưng là người thanh tú, gương mặt nhìn qua một lần không khỏi khiến người khác nhìn thêm lần nữa. Người như tên, dịu dàng như nước, toàn thân nàng có loại khí chất ôn nhu nhàn nhã, làm cho quanh thân nàng tựa hồ có một vầng sáng, thấy nữ tử như vậy sợ chỉ có rất ít người không thích, không phải là thương hại, mà là cảm thấy ở cùng nàng chắc chắn sẽ rất thoải mái. Bởi vì nàng tựa như hồ nước trong suốt, không hề có tạp chất, nụ cười của nàng dịu dàng nhưng lại toát lên vẻ cô đơn khó mà thấy được.

Nữ tử kia im lặng bước đi, trên tay cẩn thận cầm cây đàn, chuẩn bị xong, nàng bắt đầu ngồi xuống, nhẹ nhàng động những ngón tay thanh mảnh.

Người ở bên dưới nhìn thấy tư thế này, đều thầm than, rốt cuộc nàng là một người như thế nào, thanh lâu nữ tử làm sao thanh nhã hơn nàng đây?!

Tiếng đàn vang lên, như suối chảy róc rách, như đám mây dịu dàng, khúc nhạc thản nhiên, khúc nhạc này cũng giống như nàng, thản nhiên, ấm áp. Làm cho người ta nghe cảm thấy mọi sự mệt mỏi đều tan biến, cảm thấy ấm áp trong lòng.

Giờ khắc này, mọi người đều im lặng, họ đều đang hưởng thụ âm thanh của tự nhiên.

Bạch Tử Linh thưởng thức nhìn lam y nữ tử, tiếng đàn của nàng quả thật khiến người khác mở rộng tầm mắt! Không nghĩ đến tại chốn phong trần như vậy lại xuất hiện một nữ tử như nàng, nàng dùng lòng mình để biểu diễn.

Sư phụ nàng từng nói, mặc kệ cầm sư có giỏi hay không nhưng nếu không dùng tất cả tấm lòng để đánh đàn thì chỉ là phù vân. Chỉ có người yêu cầm thật sự mới hiểu được ý nghĩa của việc này, mà nữ tử này... một người trong sáng như vậy, giống như không thuộc về thế gian này.

Một khúc chấm dứt, mọi người vẫn chưa thoát khỏi dư âm của tiếng đàn.

Đàn xong, Thủy Nhu vẫn như cũ nhẹ nhàng ôm đàn vào trong lòng, sau đó lại im lặng bước xuống đài, nàng tựa như gió, lẳng lặng bước đến rồi bước đi. Mà mọi người cũng không dám vỗ tay, chỉ sợ quấy rầy đến sự yên tĩnh của nàng, người dưới đài cứ yên lặng nhìn nàng đi ra khỏi đây.

“Bộp bộp.”

“Quả thật không hổ danh là hoa khôi của Nguyệt Mãn Lâu...” Dạ vỗ tay cười, hiếm khi hắn thưởng thức tài đánh đàn của một nữ tử, mà nhất là nữ tử thanh lâu như nàng.

Hắn tiêu dao thiên hạ, gặp qua vô số nữ tử, nhưng hiếm khi gặp một nữ tử thanh lâu như Thuỷ Nhu cô nương này, người như vậy làm sao có thể lưu lạc chốn phong trần này?

Lúc này bên trong một căn phòng khác, sau khi bước vào Thuỷ Nhu liền cúi đầu đối với người trong phòng, nàng bước đến bên bàn đặt cây đàn xuống, sau đó mới rót trà, ý đồ muốn mời hắn dùng trà.

“Thuỷ Nhu, đàn hay lắm!” Nam tử bộ dạng tùy ý tựa người vào ghế, phát hiện người đến là Thủy Nhu không khỏi mở miệng khen nàng.

“Không biết Hạ thiếu đại giá quang lâm, Thủy Nhu đúng là có lỗi.”

“Thuỷ Nhu sao lại nói như vậy? Hôm nay đến tìm nàng tất nhiên là để chúng ta cùng ôn lại chuyện cũ rồi!”

Nhấp trà, Hạ Danh bổ sung, giọng nói có chút nặng nề: “Cũng có một số chuyện...”

Quen biết Hạ Danh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Thuỷ Nhu nghe giọng nói nặng nề của hắn, ngay cả đối mặt với những kẻ muốn hại mình, hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt cười cợt, vậy mà hiện tại... rốt cuộc là có chuyện nghiêm trọng thế nào?

“Hạ thiếu gia, có gì cứ nói.” Vuốt nhẹ cây đàn trân bảo của mình, Thuỷ Nhu lạnh nhạt mở miệng.

Hạ Danh thở dài, biết rõ nàng đang muốn nói chuyện nghiêm túc nên hắn liền thu lại bộ dạng phong lưu công tử, cùng nàng bàn chính sự.

“Trên đường đến đây ta phát hiện có người chết, mặc dù đã được xử lí nhưng vết máu còn động lại, nhất định là cách đây không lâu.”

Đỗ Thanh Triệt đưa Đỗ Ngọc Trân cùng Bạch Phi Nhược trở về, để lại một mình hắn cô đơn, bất đắc dĩ đành phải đến Nguyệt Mãn Lâu tìm hồng nhan tri kỷ của bản thân, dù sao hôm nay cũng là mười lăm, thế nào cũng gặp được nàng. Chỉ là trên đường đến đây hắn phát hiện có rất nhiều vết máu, tuy không tìm được dấu vết người chết nhưng trên đất lại một màu đỏ thẳm, màu máu hòa lẫn với cánh hoa, khiến người khác không khỏi bị mê hoặc.

Dựa vào dấu vết để lại, Hạ Danh có thể khẳng định đây là người của La Sát Môn - Tổ chức sát thủ nổi danh trong giang hồ, ngay cả triều đình cũng không muốn dính đến bọn họ.

La Sát Môn nhận tiền giết người đó là điều không ai không biết, bất quá ở giữa đường chính Thành Thiên Quốc giết người đoạt mạng, chỉ có những kẻ ngông cuồng của La Sát Môn mới có thể làm ra, chỉ là về thân phận người chết... có chút phiền toái.

“Ta suy đoán đám người bị giết... hẳn là người của La Sát Môn!”

Nàng nghi ngờ nhìn Hạ Danh, không phải nàng không tin lời hắn mà nàng tuyệt đối tin tưởng lực lượng của La Sát Môn, người mà La Sát Môn muốn giết, dù chạy lên trời hay xuống đất họ đều sẽ không buông tha. Đó cũng là một trong những điều mà giang hồ kiêng kỵ La Sát Môn!

“Làm sao Hạ thiếu lại nghĩ đó là người của La Sát Môn?”

“Ta nhìn thấy hoa bỉ ngạn cùng máu hòa lẫn vào nhau, một màu đỏ thẳm khiến người khác không nỡ nhìn vào...” Hạ Danh cũng không giấu gì Thuỷ Nhu, bên ngoài đồn rằng nàng là hồng nhan tri kỷ của hắn nhưng thật ra quan hệ không tầm thường như vậy. Đôi lúc nàng cũng giúp đỡ hắn rất nhiều, đối với hắn nàng không chỉ là hồng nhan tri kỷ mà còn là bằng hữu.

Thuỷ Nhu trầm ngâm, cách thức giết người của La Sát Môn là biến ảo khôn lường nhưng khi thực hiện nhiệm vụ, họ có một biểu tượng, chính là đóa hoa bỉ ngạn màu đỏ, bỉ ngạn hoa vũ, máu đỏ ngập trời, đó là thông điệp của La Sát Môn. Người của La Sát Môn đều có xăm hình có hoa bỉ ngạn trên lưng, điều này khắp giang hồ ai ai cũng biết.

Hoa bỉ ngạn là biểu tượng của La Sát Môn, tượng trưng cho cái chết, sự ly biệt và hồi ức đau thương, bởi vì nhưng người bước chân vào con đường sát thủ, nếu không phải tuyệt vọng sắp chết chính là đau thương vô cùng.

Theo như lời Hạ Danh nói, người của La Sát Môn xuất hiện tại đây, điều đó chứng tỏ cái gì?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.