Cô Vợ Trẻ Con Mười Triệu Của Tổng Giám

Chương 5




Cô mặc áo choàng tắm màu trắng, tóc dài đã được cô lau khô trong lúc kéo dài thời gian trong phòng tắm, hiện tại đang phủ xuống vai cô, cô khẩn trương bước ra khỏi phòng tắm, vốn tưởng rằng cô sẽ nhìn thấy Đông Phương Thuật đang nhìn chằm chằm để cưởi nhạo mình

Không ngờ Đông Phương Thuật đang vùi đầu vào bàn làm việc, anh ta vừa phê duyệt giấy tờ, một bên lại còn chủ trì cuộc họp qua webcam

Anh chỉ liếc nhìn Liễu Duy Nhu khi cô đi ra phòng tắm,nhìn về phía bàn trà

"Ở đó canh nóng vừa mang đến, em uống trước đi"

Không ngờ rằng Đông Phương Thuật còn giúp cô gọi canh nóng, cô nhất thời phát hiện thật sự cô không thể hiểu người đàn ông này

Nhìn canh nóng đang tỏa hương trước mặt này, Liễu Duy Nhu mới giật mình thấy bụng mình đã kiến nghị

Từ buổi chiều tan học cho tới bây giờ, liên tiếp trải qua giông tố, cô cùng mẹ và em trai không có một bữa tối hạnh phúc, cô đã quên luôn cơn đói , chỉ đến khi nhìn bát canh nóng cô mới nhận ra

Cô liếc trộm Đông Phương Thuật, anh ta không để ý đến cô mà tiếp tục làm việc, Liễu Duy Nhu ngồi xuống, từ từ uống từng chút một

Nước canh ấm áp vào đến dạ dày trống rỗng, một cảm giác ấm áp bắt đầu xuất hiện trong lòng co

Cô chuyên tâm uống canh, một hơi lại một hơi, giống như chỉ cần uống canh có thể xua tan đi phiền muộn trong lòng

Mãi cho đến khi canh hết, cô ngẩng đầu lên mới phát hiện Đông Phương Thuật đã không làm việc, mà ngồi ở ghế sofa quan sát cô

Cô nhanh chóng nhìn về hướng khác, một lúc lâu mới đem ánh mắt trở về

Cô không nói chuyện, anh ta cũng không nói, giống như đang đợi cô quên mất sợ hãi , cùng khẩn trương

Cô tự nói với bản thân không thể tránh né, nếu đã đi đến nơi này, thì cũng phải nói gì chứ

"Tôi....". Liễu Duy Nhu hít thở thật sâu, đè nén thân thể đang run rẩy:" Anh đã nói.... Giá tiền tự tôi đưa ra"

"Đúng vậy, em muốn ra giá bao nhiêu?"

Liễu Duy Nhu cười khẽ, trong tiếng cười có cả ý châm biếm, cô đang cười nhạo bản thân mình

Cô có phải nên cho rằng mình thật may mắn vì tự đưa ra giá của ban thân, người đang ngồi trước mặt cô lúc này chính là ông trùm của khách sạn, , giá trị con người anh ta lên đến hơn trăm triệu, mà anh ta coi trọng cô, còn để cô tự ra giá

"Anh có thể xác định xem tôi đáng giá bao nhiêu?"

Đông Phương Thuật vung tay:" tôi từ trước đến nay nói lời giữ lời"

"Nếu tôi thét giá cao thì sao?"

"Vậy tôi cũng đành phải chấp nhận chứ sao?". Đông Phương Thuật giống như có tính toán từ trước

Nhìn bộ dạng anh ta tràn ngập tự tin khiến cô cảm thấy căm ghét cuộc đời

Vì sao cùng là con người, nhưng số phận lại khác nhau, cô gặp cảnh khốn khó mà phải bán thân mà anh ta lại có thể tùy ý vung tay giống như dùng bao nhiêu tiền cũng không hết

Nhìn như vậy trong phút chốc cô muốn đưa ra giá trên trời (ý chỉ ra giá cao). Dù sao Đông Phương Thuật không quan tâm thì cô cần gì phải quan tâm

Cô cũng không phải là người phụ nữ như vậy, cô cũng không cho phép mình căm ghét cuộc đời, không cho mình đáng thương lại càng đáng thương, không cho bán đứng bản thân mình, như vậy bản thân lại càng rẻ mạt

"Mười triệu". Cô đấu tranh sau đó nói ra giá của mình

Đông Phương Thuật đối với giá cô đưa ra không ý kiến, anh lấy chi phiếu viết số tiền vào sau đó ký tên

"Đây là mười triệu, ngày mai em có thể ra đổi tiền được rồi"

Chỉ đơn giản như vậy, có lẽ cô kiếm tiền hết đời cũng không thể nhanh chóng kiếm ra con số này, vậy mà chỉ cần mấy giây Đông Phương Thuật đã nhanh chóng xài hết

Quả nhiên khoảng cách giữa con người với con người không cách nào rút ngắn, càng xa thì càng mất đi thăng bằng.

Cô nhận tiền, như vậy tiếp theo cô sẽ phải trả giá thật lớn

Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Liễu Duy Nhu, Đông Phương Thuật nhướn mày thật cao

"Thế nào, em còn lời gì muốn nói?"

"Nếu tôi đã nhận tiền của anh rồi, vậy...."

"Tôi không phải là người tốt, nhưng tôi cũng không phải là cầm thú, sẽ không vừa đưa tiền xong liền nhào về phía em"

"Là tôi.... Nếu không phải lúc này, tôi sợ mình sẽ mất đi dũng cảm". Cô thật vất bả lấy dũng cảm đem tự ái mà vất bỏ đi

"Cũng được, tự mua quà cũng tự bóc quà, loại cảm giác này cũng không tệ". Đông Phương Thuật hướng cô ngoắc ngoắc đầu ngón tay

Đã như vậy anh cũng không khách sáo

"Đến trước mặt tôi.... Chính là chỗ đó, đừng nhúc nhích"

Anh muốn cô đứng cách mặt anh 3,4 mét

"Đem áo choàng tắm cởi ra". Đông Phương Thuật ra lệnh

Liễu Duy Nhu kinh ngạc, chần chừ

"Thế nào, không phải đã bán cho tôi sao?". Anh nói xấu xa

Thì ra trong lòng anh ẩn dấu hơi thở bá đạo. Một khẩu lệnh cũng khiến anh hưng phấn không thôi

Đúng vậy, cô đã bán cho anh, lấy mười triệu

Liễu Duy Nhu run run lấy tau cởi dây bên hông áo choàng tắm sau đó chậm chạp cởi áo choàng tắm ra, cô phơi bày toàn bộ thân hình mảnh khảnh ở trước mặt anh

Đông Phương Thuật cực kì hài lòng

Xem ra mười triệu anh bỏ ra rất đáng

Mặc dù khuôn mặt cô không quá xinh đẹp, nhưng thân thể lại cân xứng vô cùng, hơn nữa anh còn ngửi được hương thơm của xử nữ ( gái còn trinh)

Bờ vai mảnh khảnh, bộ ngực mỹ lệ trắng như tuyết, tuy không quá to, nhưng lại cân đối đủ để 1 tay anh nắm trọn

Mê người nhất là quầng nhũ trắng hồng, khi gặp ánh mắt soi mói nóng bỏng của anh, đầu v* nhạy cảm mà vun cao hơn

Xem ra cô là một cô bé nhạy cảm.... Anh cực kỳ hài lòng

Liễu Duy Nhu cố gắng để cho hay tay của mình không che đậy thân thể lại, nước mắt uất ức của cô đã dâng lên

Cô đang run rẩy, cực kỳ run , bị anh phát hiện ra

Nụ hoa màu hồng nhạt nơi quầng vú thật mê người, thật muốn nuốt một ngụm đem nó ngậm vào, chắc chắn mùi vị sẽ rất tuyệt

Đông Phương Thuật cảm thấy như có một luồng hơi nóng bốc lên giữa đũng quần, anh bắt chéo chân kẹp lại, tránh cho bản thân trong lúc nhất thời quá mức không khống chế được

Nói cũng kỳ lạ, bản thân anh đã qua thời kì thanh niên xúc động, làm sao có thể chỉ vì nhìn một phụ nữ không mặc gì mà đã không chịu nổi đây?

Anh đã cùng trải qua với biết bao mỹ nữ, nhưng cô gái ngây thơ này lại khiến anh khó mà nhịn được

Tầm mắt anh di chuyển xuống, phát hiện cô mặc quần lót cotton màu trắng thật là đáng yêu, so với những cô em mặc những chiếc quần lót đủ kiểu lại có thể hấp dẫn anh hơn

Đông Phương Thuật mất kiên nhẫn đè nén thân thể, không muốn mình giống như những thanh niên còn trẻ nữa

Anh thích trò chơi ra khẩu lệnh này, thật là thú vị

"Đem quần lót cởi ra". Anh muốn xem nơi bí mật chưa từng được người đàn ông nào thám hiểm

"...". Liễu Duy Nhu ngây ngốc nhưng cô vẫn chưa làm theo

"Em không có nghe sai, cởi nó...."

Anh thích nhìn bộ dáng tay chân luống cuống cùng ngại ngùng đỏ mặt của cô

"Hay là muốn tôi cởi cho em". Anh xấu xa đề nghị

"Không...". Cô không dám nhìn anh ta, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của anh ta, đem vật che chắn duy nhất trên người cởi ra

Thật đẹp, vùng đất hoang của cô............

Tam giác thần bí tuyệt đẹp, da cô trắng nõn nên nó càng hiện lên rõ ràng

Mà bộ lông tuyệt đẹp, chưa hề có người khai phá

Cô không dám nhìn anh ta, lại cảm thấy rõ ràng, sự chú ý của anh tập trung chỉ ở một điểm

Cô chưa bao giờ bị quan sát như vậy, không phải nói là, cô chưa bao giờ đứng trước mặt người đàn ông mà không mặc gì

"Tình dục là một chuyện làm người ta say đắm, khi đã sa vào đó rồi thì sẽ muốn ngừng cũng không được". . Đông Phương Thuật lấy thân phận người từng trải nói với Liễu Duy Nhu những chuyện mà cô sắp tair qua

Đông Phương Thuật mở rông hai chân, khiến Liễu Duy Nhu nhìn rõ sự thay đổi của vật dưới đũng quần anh

Vật nam tính của anh đã sớm có phản ứng

Liễu Duy Nhu chỉ ngó rồi xấu hổ nhanh chóng chuyển ánh mắt

"Đi lại đây với tôi". Anh lại ra một chỉ thị

Liễu Duy Nhu không thể không thể không nghe theo, cô đi về phía anh

"Giúp tôi cởi quần áo". Anh muốn cô quỳ xuống dưới hai chân anh, giúp anh cởi quần áo

Ngón tay của cô không kìm được mà run rẩy, khóe mắt chảy xuống giọt nước mắt uất ức

Đông Phương Thuật lấy tay lau đi nước mắt của cô, nhưng không có ý thương xót. Cô là người phụ nữ anh dùng mười triệu để mua, anh có quyền đòi hỏi muốn làm gì cô thì làm

Đông Phương Thuật thấy đôi tay luống cuống của cô, anh giúp cô một tay, đem quần của mình cởi ra

Lộ ra chính là một cây gậy khổng lồ khiến cô sợ hãi, nhìn bộ dáng ngây người của cô khiến anh tức cười

"Lần này không cho em chạy trốn nữa"

Anh nhớ lần trước cô nhìn thấy anh không mặc gì, còn nhìn thấy vật tượng trưng phía dưới của anh, mà nhanh chóng chạy trốn, để anh khắc sâu ấn tượng với cô

Đây chính là người đàn ông....

Mặc dù không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy, mà lần trước cô đi nhầm phòng cũng từng thấy qua, chỉ là" lúc đó" và" bây giờ" khác biệt quá lớn

Trong lòng cô vẫn còn khiếp sợ

"Đây là chỗ mẫn cảm nhất của đàn ông, nếu người phụ nữ lấy tay hoặc dùng miệng vỗ về sẽ khiến nó rất thoải mái....". Khi nào thì anh giống như thầy giáo dạy tình dục rồi

Lấy tay hoặc dùng miệng vỗ về.... Cô bắt đầu hoài nghi, vật to lớn như vậy, lấy tay còn thể, nhưng dùng miệng....

Đông Phương Thuật thấy bộ dạng do dự của cô, lập tức cho cô một đáp án khẳng định

"Có thể". Anh để vật to lớn ngay bên môi cô, muốn cô mở miệng ngậm vào

Hai chân anh mở rộng, cô quỳ gối ở dưới, mở miệng đem vật to lớn nhét vào

"A, trời ơi...." . Cô ngượng ngùng nếm thử mùi vị kì lạ,cả người khẽ run

Bàn tay anh đặt ở sau gáy cô, dùng sức áp nhẹ cô, muốn cô đem vật to lớn của mình ngậm vào nhiều hơn

Liễu Duy Nhu có cảm giác cái vật đó ở trong miệng mình càng trở nên to lớn

"Quá tuyệt vời....". Đông Phương Thuật mạnh mẽ hít thở, động tác của cô khiến anh thỏa mãn vô cùng

Anh ước gì cô có thể đem tất cả nó ngậm vào

Cô ngượng ngùng uốn cong lưỡi chạm vào đỉnh đầu mẫn cảm của anh, một đời lừng lẫy của anh suýt tý nữa đã bị kỷ lục ngắn ngủi ấy hủy hoại chỉ trong chốc lát

Cô gái bé nhỏ này.... Dưới bề ngoài ngây thơ chính là linh hồn của yêu nữ

Anh không thể không nhìn lại cô

"Đủ rồi". Anh cắn chặt răng buông tha lúc này, duỗi cánh tay nhấc cô lên, muốn cô vòng tay qua cổ và ngồi trên đùi anh

Bây giờ trên ghế sofa ngoại trừ anh ngồi còn có cô

Bộ ngực diễm lệ đang đặt ngay cằm anh, chỉ cần anh nghiêng về phía trước là có thể ngậm lấy

Anh không chần chừ.... Lấy lưỡi thăm dò trước, đóa hoa dưới sự cắn mút của anh mà bắt đầu nở rộ

Anh tinh tế nhấm nháp , mà bên kia nụ hoa còn lại cũng được bàn tay anh chăm sóc

"A....". Âm thành gì vậy? Cô quả thật không dám tin, người đang kêu ra âm thanh rên rỉ lại chính là mình?

Cô vốn chuẩn bị tâm lý, cho dù thế nào cũng phải cắn răng mà chịu đựng, cô tuyệt đối không thể nào chìm trong đó....

"Đừng.... Như vậy....". Cô muốn đưa tay ngăn cản anh, nhưng cánh dường như không có sức lực

"Em sẽ thích". Anh khẽ cắn nụ hoa của cô

"A...."

"Phản ứng này thật mê người"

Anh sao không hiểu suy nghĩ của cô chứ, cô muốn đánh nhanh thắng nhanh, nhưng làm sao anh có thể cho cô được như ý nguyện

"Trải ngiệm tình dục hoàn toàn không có gì xấy hổ"

Bàn tay vuốt ve làn da trắng như tuyết của cô, cảm xúc mềm mại vô cùng kích thích lòng bàn tay của anh

Anh tò mò, nơi u cốc thần bí chưa ai khám phá liệu có khiến người ta điên cuồng giống vậy không?

Ngón trỏ khẽ chui xuống vùng đất huyền bí, tìm kiếm đóa hoa nhạy cảm kia....

"A....". Cô khẽ kêu lên, khi anh đụng chạm tới điểm nhạy cảm của cô

Tìm ra rồi

Đông Phương Thuật dùng sức khẽ xoa nụ hoa của cô, cô còn chưa từng trải qua loại cảm xúc xa lạ này, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên

"Để cho tôi vào....". Cái tay còn lại của anh tiến vào khe hở của cô

Có rồi, anh đã cảm thấy có chút ẩm ướt

Anh cho ngón tay vào

Cảm giác có một thứ lạ đang đi vào, cả người cô bỗng chốc cứng đờ

"Nào, thả lỏng....."

Liễu Duy Nhu dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh

Trong mắt cô tràn ngập hoang mang không biết làm sao

Cô tưởng rằng dùng mười triệu để mua, anh ta sẽ rất hung hăng, nhưng lại không có, anh mặc dù rất bá đạo, rất đáng ghét, nhưng lúc này cô không ngờ anh lại dịu dàng như vậy

Anh dùng tay đẩy khe hở ướt át của cô, đem phái nam mạnh mẽ ở ngay lối vào

Nhân lúc cô vẫn chưa có nhận ra, thì nhanh chóng xông vào phá rách tấm màng mỏng, xuyên vào trong

Cô đau đến mức liên tiếp hít không khí khóe mắt rưng rưng,

"Đau.... Đi ra ngoài. Anh đi ra ngoài đi". Cô nắm chạy tay, đánh vào vai anh

"Đừng cử động, ngoan, đừng cử động sẽ nhanh không đau....". Anh nắm chặt vòng eo thon thả của cô, cây gậy vẫn đang ở trong cô

Liễu Duy Nhu khóc , anh chưa bao giờ bị nước mắt của phụ nữ khống chế, nhưng bây giờ anh rất muốn hôn cô, an ủi cô

Đông Phương Thuật cảm thấy mình có thể bị mê hoặc rồi, chuyện này thật sự không phải chuyện tốt

Đông Phương Thuật ghét mình bị mất khống chế, anh không hề dịu dàng nữa, cũng không khống chế dục vọng của mình nữa, anh thong thả kéo ra lấp vào

Liễu Duy Nhu chưa bao giờ trải qua chuyện này chỉ có thể đi theo anh, anh cứ thể ra vào khiến nụ hoa của cô phải mở ra

Cô thật đau, nhưng khi đau đớn qua đi chỉ có thể hình dung là khoái cảm lại tới

Đau đớn cùng kích thích đồng thời tồn tại

Giống như lúc này trong lòng cô đang cảm nhận về người đàn ông Đông Phương Thuật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.