Trong lòng Tạ Mẫn Hành cổ vũ Vân Thư: Cô phải đến trễ đó.
Tạ phu nhân không biết con trai giỏ trò quỷ, lúc này càng thêm bất mãn với Vân Thư, dâng trà mà cũng có thể đến trễ, không hiểu quy củ.
Thê nhưng ông nội Tạ lại không nói gì, hàm dưỡng của ông ây nói cho ông ấy biết phải nhẫn nhịn..
Một tiếng sau, Vân Thư xuắt hiện, cô nhìn ra được ô ông nội Tạ cũng có chút giận dữ: “Không hiểu quy củ.
Đâu có con dâu nào đi dâng trà mà cũng có thể trễ hai tiếng đồng hồ chứ.”
Vân Thư ấm ức đứng ở giữa, dáng người nho nhỏ rụt bả vai nhận sai: “Xin lỗi ông nội.
Con bị lạc đường.”
Nghe vậy tính tình Tạ phu nhân nổi lên, giận dữ nhìn Vân Thư đứng ở trung tâm: “Hoa viên lớn như vậy, con còn có thể lạc đường sao? Người giúp việc có ở khắp nơi, con không biệt mở miệng đi hỏi sao?” Giọng điệu Tạ phu nhân khẽ cao, đều có thể nghe ra âm thanh chỉ trích Vân Thư.
Vân Thư cảm thấy càng ấm ức, hoa viên vốn không có người, sao lại nhằm vào cô chứ.
Vân Thư biết mình vừa mới làm vợ, ngày đầu tiên xuất hiện chuyện không hay như vậy cô cũng rất áy náy, nên nhẫn nhịn không lên tiếng.
Xem như là bị mắng vài câu.
Tạ phu nhân nhìn dáng vẻ Vân Thư không nói lời nào, cho rằng nhà mình Xui xẻo cưới một người đầu gỗ chỉ biết hư vinh, ham quyên thế nhà bà ây.
Lúc này cơn thịnh nộ của bà ây càng lớn hơn: “Hỏi con đó, có biết hỏi đường hay không.”
Vân Thư không phải là người luôn có tính tình tốt, luôn nhân nhịn, cô cãi lại: “Con biết hỏi đường, nhưng con không tìm thấy người giúp việc.”
Vân Thư nói đều là sự thật nhưng mọi người lại không tin.
Tạ Mẫn Hành tin, nhưng anh sẽ không nói ra.
Tạ Mẫn Hành bưng chén trà lên thành công che khóe môi anh đạng.
nhéch lên, tầm mắt mọi người đều ở trên người Vân Thư, nên cũng không đề ý đến anh.
Tạ phu nhân với Vân Thư lý luận: “Lúc tôi đến đây còn bảo bọn họ đi ra hoa viên tưới nước, nhưng con lại không thấy sao? Vân Thư, nơi này không phải là nhà họ Vân, xin con thành thật một chút.”
Vân Thư trăm miệng không thê biện minh, nhưng cô lại khăng khăng: “Con không thấy ai cả, không tin có thể xem camera giám sát.”
Mẹ chồng nàng dâu lần đầu tiên, chính diện giao phong, tranh chấp không dừng.
Ngay từ đầu Tạ phu nhân đã chướng mặt Vân Thư, bà ấy luôn cho răng cô là con dâu nhà mình bỏ tiền mua, hoàn toàn không xứng với con trai mình.
Lần này bà ấy khiển trách Vân Thư ở trước mặt ông nội Tạ, trên cơ bản là thể hiện lập trường của bà ấy ở trước mặt Vân Thư.
Ông nội Tạ đen mặt lên tiếng: “Đi gọi người giúp việc ở hoa viên sáng nay tới đây cho tôi.”
Chỉ chốc lát sau toàn bộ người giúp việc đều đến, dị khẩu nói: “Tướng.
quân, chúng tôi đều ở trong hoa viên, còn thây thiêu phu nhân đang đi dạo.”
Vân Thư không ngờ người giúp việc lại nói nhưử vậy, cô bât ngờ ‹ chỉ vào người giúp việc ở đây hỏi: “…Máy người thây tôi sao?”
Người giúp việc gật đầu: “Thấy.”
Vân Thư lắc đầu không thể tin được, giò phút này đã không muôn ở lại nhà họ Tạ nữa, đây đều là người kiểu gì vậy.
Cô cười nhạo mình “ ngu xuẩn”, sau đó không đầu miệng với Tạ phu nhân nữa, cũng không nói chuyện với bất kỳ ai, chỉ đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.
Bầu không khí cứ cứng đơ như vậy..