Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 39: Chương 39





Vân Thư hiểu như không hiểu: “Vậy để tôi lọc lại chút đã, anh nói nhiêu quá rồi.” Thực ra Vân Thư vận chưa hiêu, những nêu như trực tiếp nói không.

hiểu thì mất mặt quá, cho nên mới nói suy nghĩ lại một lúc.
Tạ Mẫn Hành nhìn ra ý của Vân Thư, chỉ cảm thấy ô ông trời công bằng, ông trời có thê cho Vân Thư một vẻ ngoài xuất tục, linh hồn thú vị, nhưng lại cho cô một bộ não chậm chạp: “.

.

Vậy được, từ từ hiểu, không hiểu ở đầu thì cứ hỏi tôi.”
Vân Thư lại ôm chăn mỏng ngồi ở bên cạnh, ngồi trên giường với tư thế giông Tạ Mẫn Hành, lưng dựa vào giường, hai chân khép lại, tay chống lên mặt nghiêm túc suy nghĩ.
Tạ Mẫn Hành lo lãng cô bị lạnh, đang mùa đông, dù cho CÓ ấm thì không đắp chăn cũng sẽ cảm lạnh.

Nên anh lập tức vén chăn của mình ra: “Đắp lại đi.”

*Ô, được.” Vân Thư ném chăn mỏng, chui vào trong chăn của Tạ Mẫn Hành.

Tứ chỉ của cô lạnh lẽo, nên cần lò sưởi Tạ Mẫn Hành đến làm ấm.
Nửa tiêng sau, Tạ Mẫn Hànhđọc đến trang sách cuối cùng, Vân Thư mới giật mình vui vẻ: “Tôi hiểu rồi, ý anh là tôi không thích hợp.”
Lúc này Tạ Mẫn Hành muốn hỏi Vân Thư, giọng điệu vui vẻ đó của cô là nghĩ thông suốt sau này phải làm gì nên vui vẻ? Hay là vì hiểu được ý của những lời nói vừa rồi nên vui vẻ?
Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Đúng, chính là ý này.”
“Vậy sao anh không nói thẳng, còn quay vòng vòng, giận quá đi.”
Tạ Mẫn Hành thầm nghĩ: Tôi đây là vì ai chứ.

Chẳng phải là lo lắng nói không dễ nghe, khiến cô buôn, rồi bị cô chê bai saol Tạ Mẫn Hành đưa tay tắt đèn: “Ngủ đi, thời gian không còn sớm nữa.”
“Đừng mà, tôi vẫn chưa nói xong.”
“Ngày mai nói tiếp.” Tạ Mẫn Hành đặt gối xuống cho Vân Thư: “Ngủ đi.”
Vân Thư thấy anh thật sự: buồn ngủ: *Ò” một tiếng, rồi nằm xuống giường, sau đó bỗng nhiên trừng to mắt: “Không đúng, sao mình lại năm trên giường chứ?”

Vân Thư đang muốn vén chăn xuống giường thì đã bị Tạ Mẫn Hành kéo lại, ôm vào trong lòng: “Cô đừng động đậy, mau ngủ đi.

Lại chẳng phải chưa ngủ cùng nhau.”
Chẳng phải chưa ngủ cùng nhau?
Lúc nào chứ? Đêm đó thật sự ngủ cùng nhau rồi sao? Lo lắng đã xảy ra rồi à? U là trời!
Tạ Mẫn Hành là muốn cô yên tĩnh năm trong lòng mình nên mới nói như v nhưng ai ngờ Vân Thư lại cho là thật.
“Tôi vẫn muốn ngủ sô pha.

Cái đó, Tạ Mẫn Hành anh đừng ôm tôi nữa.”
Lúc này Tạ Mẫn Hành đã nhắm chặt mắt, thân thê mệt mỗi: “Trên người cô lạnh như vậy, đợi âm lên rôi qua đó.
Tôi ngủ trước.”
Trong đâu Vân Thư trồng rồng, tim đập thình thịch như säp muốn nhảy ra ngoài, thần quỷ sai khiên gật gật đâu.
Hóa ra là muôn sưởi âm cho cô.
Khóe miệng Vân Thư nhéch lên ngày càng lớn, cười thành trăng lưỡi liêm trong phòng ngủ tối tăm.
Cho đến khi cô ngủ thiếp đi, Tạ Mẫn Hành mới mở mất nhìn lây Vân Thư: “Đồ quỷ, đúng là khiến tôi phí sức.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.