Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 34: Anh định ngủ với người phụ nữ bên cạnh tôi à







Cô đứng ở lối vào của siêu thị trong bệnh viện, cứ lặng lẽ chờ đợi như vậy, không biết cha cô nói gì với Cố Diệu Thành?Bầu trời vẫn xám xịt, nhưng cũng không mưa to như hôm qua nữa. Cô hít sâu một hơi, thở ra một làn sương lạnh.Trời đã vào đông rồi, Vân Khanh rụt người lại, cúi đầu lấy cà phê ở tủ di động. Người đàn ông phía sau đã đi theo cô rất lâu.Đột nhiên, một chiếc áo khoác lên vai cô.Cô theo phản xạ định gạt đi, đơn giản là vì hương vị quen thuộc này làm cô đau đớn.Cố Trạm Vũ đè lại, giọng nói không vui: "Nhìn cho rõ đi, đó là áo của cô!"Vân Khanh cúi đầu, quả nhiên là dì Mai mang quần áo đến cho cô thay, chắc là do anh ta cầm suốt nên có mùi thuốc lá.Bây giờ hai người đối diện nhau cũng chỉ có sự yên lặng chứ không còn bầu không khí huyên náo như ngày trước.Chẳng biết anh ta có còn nhớ lời thề hẹn đợi chờ trong quá khứ không?Cố Trạm Vũ cúi đầu, nhìn thấy được vết sẹo tròn nhỏ trên cánh tay cô. Vết sẹo màu hồng dưới làn da trắng của cô càng thêm nổi bật.Anh ta ngẩng đầu, cách bệnh viện không xa có thể nhìn thấy sân vận động của trường cấp ba, mấy học sinh mặc đồng phục đang chạy.Tầm mắt hơi lắc lư, Cố Trạm Vũ giống như nhìn thấy một cô gái mặc áo trắng váy xanh đang đứng dưới bóng cây, cô mười lăm tuổi, tóc dài, gương mặt vô cùng xinh đẹp, thu hút không ít ánh nhìn. Sau đó có ba cậu học sinh nói chuyện với cô, cậu học sinh cao to nhất đột nhiên chạy đến kéo cà vạt rồi trói tay cô, trong lúc cãi vã, cô cố gắng bảo vệ quyển sách tiếng Anh kia. Cậu học sinh này nhướn mày, gõ nhẹ một cái, một thứ màu hồng nhạt rơi xuống bụi cỏ.Cậu học sinh cúi xuống nhìn, thì ra đó là băng vệ sinh.Mấy cậu bé mười lăm mười sáu tuổi mặt đỏ bừng, ngón tay lạnh ngắt, không biết có nên nhặt hay không.Bỗng nhiên một cánh tay nhào tới, kèm theo một âm thanh tức giận run rẩy: "Cố Trạm Vũ, tên ác ma này!"Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, nho nhỏ, cũng hơi sợ.Lúc đó trong miệng cậu ta đang ngậm một điếu thuốc, vừa ngẩng đầu lên đã chọc phải tay cô.Không nhớ rõ lúc đó cô có khóc hay không, nhưng ngày hôm đó cậu ta đi theo cô đến tận nhà thì mới biết thì ra cô là con gái thầy chủ nhiệm...Cố Trạm Vũ hoàn hồn, vuốt ve vết sẹo: "Chỉ một điểm nhỏ như vậy, không ngờ lại đi theo cô cả đời."Vân Khanh cúi đầu nhìn cánh tay mình, kéo kéo tay áo để giật khỏi tay anh ta.Cố Trạm Vũ lại nắm lấy tay cô: "Đi đến trường cấp ba một chút?""Chúng ta đã như thế này rồi, đừng chà đạp lên kí ức nữa." Vân Khanh cười nhạt, giọng nói vang lên trong gió thê lương đến khó hiểu.Cố Trạm Vũ nhất thời không biết nói gì, anh ta nhìn đôi môi đỏ của cô, mềm mại, anh ta vẫn còn nhớ mùi vị của nó, luôn luôn nhớ.Khẽ nuốt nước bọt, anh ta nhíu mày thật sâu: "Vân Khanh, cô có thể nói chuyện tử tế với tôi không? Đừng có cầm súng cầm dao nữa."Vân Khanh cười, ngẩng đầu lên: "Tôi vẫn luôn nói chuyện như vậy, sao bây giờ anh mới cảm thấy không chịu nổi? Bởi vì những gì tôi nói đều là sự thật! Làm anh đau lòng à? Được rồi, tôi sẽ bình tĩnh nói chuyện với anh, bây giờ cha tôi đang nói với cha anh về chuyện li hôn của chúng ta, anh có tin không?"Cố Trạm Vũ hơi cứng người, ánh mắt đầy sự thù địch: "Cha cô biết chuyện của chúng ta cũng không tức chết, cô ngây thơ nghĩ rằng mình có thể li hôn sao?""Đúng, Anh và Vân Sa có thể ngủ với nhau sau lưng tôi, tôi không tin mình không thể li hôn"Cố Trạm Vũ lộ ra vẻ mặt tự giễu, nhìn cô một cái rồi thấp giọng nói: "Vân Khanh, tôi cũng có nhu cầu sinh lý, nếu như không được thỏa mãn từ cô thì tôi sẽ tìm đến những người phụ nữ khác.""Tôi không cho anh sao?" Vân Khanh đột nhiên trừng mắt với anh ta: "Anh muốn không!"Ánh mắt anh ta lạnh như băng, cuộc cãi vã lại đi vào bế tắc: "Nói chung, cô đừng hòng thoát khỏi tôi, quên chuyện đó đi!"Vân Khanh hung hăng giật tay ra, đúng lúc này điện thoại vang lên, dì Mi gọi nói cha cô bảo cô trở lại....Khi quay lại phòng bệnh thì Cố Diệu Thành đã biến mất.Trên đầu giường có một văn kiện, Vân Thừa Thư đang đeo kính đọc, Vân Khanh đi tới bên cạnh, "Cha, đây là..."Thỏa thuận ly hôn?“Cha chồng con bắt cha kí vào hợp đồng cổ phần quà tặng này." Vân Thừa Thư tháo kính xuống, sắc mặt nhợt nhạt, cầm tay Vân Khanh thở dài: "Sau khi nói chuyện với thư kí Cố hơn hai tiếng, cha từ kiên quyết để con và Cố Trạm Vũ ly hôn biến thành bị dao động lung lay."Vân Khanh nhíu mày: "Cha?""Cha chồng con đã nói một câu chạm đến nỗi đau của cha. Sức khỏe của cha hiện tại làm sao có thể trở thành chỗ dựa cho con được nữa? Con gái... Cha không những không chăm sóc được cho con mà ngược lại còn khiến con lo lắng cho cha, cha không có tư cách để bảo con và Cố Trạm Vũ ly hôn. Điều cha lo lắng nhất là tính cách của con, con đã coi cuộc hôn nhân này như một niềm tin, hơn nữa còn là mối tình đầu hơn mười năm, bây giờ nếu như thực sự ly hôn, cha không biết con có còn dũng khí để bước tiếp hay không?""Con..." Từ khi Đoàn Kiều Kiều mang thai thì Vân Khanh đã quyết định ly hôn rồi.Nhưng cô vẫn chưa từng nghĩ đến cuộc sống của mình sau khi li hôn. Nếu như không có những kí ức mười năm trước và những dấu vết của Cố Trạm Vũ, cô không thể tưởng tượng được mọi thứ sẽ như thế nào.Vân Thừa Thư thấy cô không nói được lời nào thì trong lòng đã hiểu, vô cùng xót xa."Con là con gái bảo bối của cha, cha sợ con sẽ làm khổ bản thân mình." Vân Thừa Thư cố kìm nước mắt: "Còn nữa, cha chồng con nhất định không đồng ý cho hai đứa ly hôn. Cha đã trở mặt với ông ta nhưng cũng không thể nào sánh bằng Cố gia được. 40% vốn chủ sở hữu của Cố gia sẽ được chuyển nhượng sang cho con, đó là thành ý của cha chồng con, cũng là sự nhẫn nhịn nhiều nhất."Vân Khanh cầm tài liệu đọc lướt qua một lượt.Cha cô đã kí tên, người thừa hưởng hợp pháp là cô và Vân Dật....Cố Trạm Vũ bị gọi lúc nửa đêm, người nhà Cố gia vô cùng lộn xộn.Người hầu nơm nớp lo sợ, không ai dám lại gần xe lăn.Cả biệt thự ngập tràn không khí quỷ dị.Gương mặt Cố Trạm Vũ vẫn thâm trầm như nước, cũng đã quen với cái không khí chán nản này. Anh ta vẫy tay ý bảo người hầu lui xuống, cởi áo khoác, đi tới ôm lấy Lục Nhu Hi, "Mẹ...""Mẹ đã bảo con về sớm một chút mà! Sao vẫn còn đi uống rượu?" Lục Nhu Hi mắng anh ta, hai mắt đỏ hoe: "Đi uống rượu vì con tiểu tiện nhân Vân Khanh kia có đúng không? Chẳng lẽ con đã quên tại sao mẹ bị liệt hai chân rồi à? Con quên rồi sao?"Giọng nói vô cùng bén nhọn, Cố Trạm Vũ lạnh lẽo: "Con không quên."Lục Nhu Hi nắm chặt lấy bộ tây trang của con trai: "Vậy con có biết lúc con thả lỏng, người cha khốn nạn của con đã đưa 40% cổ phần công ty cho con tiểu tiện nhân đó?"Cố Trạm Vũ sửng sốt.Lục Nhu Hi nhìn ánh mắt của anh ta liền hiểu được, Cố Diệu Thành lừa gạt mọi người."Nếu như không phải mẹ còn mấy tâm phúc ở Cố thị thì chẳng biết khi nào hai mẹ con chúng ta mới biết được chân tướng! Lại bị ông ta đùa giỡn một trận. Cố Diệu Thành... Mấy năm nay đều giả vờ như vậy! Bây giờ lại còn dám làm ra chuyện này... Tặng cho Vân Khanh cũng chẳng khác nào tặng cho Vân gia. Mà trọng điểm là sau khi Vân Thừa Thư chết thì Vân gia chỉ còn một độc đinh, mẹ còn không hiểu được suy nghĩ của ông ta sao! Lão già khốn nạn... thực sự nghĩ đó là mầm mống của mình, ha ha ha. Cố Diệu Thành, làm vợ chồng mấy mươi năm, ông muốn thỏa lòng đúng không! Còn lâu tôi mới cho ông toại nguyện...Bà ta khóc sướt mướt, Cố Trạm Vũ nhíu chặt lông mày, không biết bà ta rốt cuộc đang nói cái gì.Anh ta ngồi xổm xuống, cố gắng trấn an: "Mẹ..."Lục Nhu Hi ngẩng đầu, trong mắt là sự bi thương và ủ rũ: "Con trai! Trái tim của cha con không đặt trên người con, con có hiểu không? Ông ta đã giao 40% cổ phần cho người khác, lừa dối, không quan tâm đến sống chết của mẹ con chúng ta! Thế nên mẹ cũng không thể để con thua thiệt được! Con phải dày vò Vân Khanh, hành hạ cô ta, giúp mẹ trả thù!"Mỗi lần bà ta nói muốn xé xác Vân Khanh, Cố Trạm Vũ luôn im lặng không nói gì.Nhưng đây là mẹ anh ta, Cố Diệu Thành không yêu mẹ anh ta thì anh ta yêu.Anh ta gần như chết lặng gật đầu, Lục Nhu Hi nắm chặt lấy tay anh ta: "Bỗng chốc mất đi 40% cổ phần, nhưng con cũng đừng hoảng hốt! Con trước tiên đi ổn định Cố thị, chúng ta vẫn còn ông ngoại của con... Mấy năm nay ông ngoại vẫn âm thầm giúp con mở đường, rất yêu thương con. Nhưng con lại luôn luôn nóng nảy, lần trước ông con gọi điện nói về chuyện của Phi Vũ cũng là để cho con bình tĩnh lại một chút! Mẹ đang cầu xin ông nội để cho hai mẹ con chúng ta quay lại nhận tổ tông."Nghĩ đến ông lão uy phong lẫm liệt, chỗ dựa khổng lồ vững chắc, trong lòng Cố Trạm Vũ mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.Nhưng nghĩ đến chuyện Cố Diệu Thành thực sự dám rút cổ phần cho Vân Khanh thì đáy lòng anh ta lại chìm xuống, mây mù che phủ....Ba ngày sau Vân Khanh trở về trung tâm thành phố, phòng khám vẫn còn nhiều việc cần cô giải quyết, hơn nữa cô cũng sắp xếp chuyển viện cho cha cô.Nhà cách bệnh viện Nhân Y rất xa, dì Mi đến đó thì không có chỗ ở, Vân Khanh đành thuê tạm một căn phòng ở gần bệnh viện.Chiều hôm đó, Tô Gia Ngọc gọi điện thoại cho cô, nói là đã sắp xếp được một phòng bệnh tốt.Vân Khanh lập tức chạy tới bệnh viện Bắc Nhân, hai người thuyết phục mãi thì chủ nhiệm khoa mới chịu để lại."Vị trí rất tốt, gần nhà vệ sinh, cũng không ồn ào, cha tớ ở đó rất thoải mái, đây chắc là căn phòng tiện nghi nhất rồi.""Cảm ơn cậu, Gia Ngọc." Vân Khanh đột nhiên ôm lấy cô ấy, cảm thấy rất hổ thẹn."Sao lại phải khách sáo như thế?" Tô Gia Ngọc bĩu môi: "Cậu đúng là cứng đầu, Cố Trạm Vũ sắp xếp phòng bệnh cao cấp như thế thì không chịu nhận, lúc này cậu còn cứng đầu làm cái gì? Phẫu thuật van tim cần chi rất nhiều tiền cậu có biết không? Tiền của anh ta, cậu việc gì phải từ chối chứ?""Tớ không muốn cha tớ khó chịu."Tô Gia Ngọc cũng cảm thấy thế, cha Vân rất cố chấp....?Vân Khanh rời khỏi bệnh viện thì ghé vào siêu thị mua ít đồ rồi đến căn phòng mới thuê.Thứ sáu có giảm giá nên siêu thị rất đông người.Cô chen chúc từ tầng hai lên tầng ba, mua cũng được khá nhiều đồ. Đang chuẩn bị xách đồ về nhà thì đột nhiên có tiếng động bên khu tráng miệng.Vân Khanh nghe được tiếng chó sủa bên cạnh.Đoàn người vội vàng di chuyển, một cái đuôi lớn màu đen vụt qua. Chưa kịp nhìn rõ đó là gì thì con vật khổng lồ đã chạy loạn khắp nơi, sau đó tựa như phát hiện ra cái gì mà lao về phía cô!Này này...Vân Khanh hét lên, cả người va vào quầy tính tiền.Cô cúi đầu, con chó đen thè lưỡi, vồ lấy hai chân cô.Vốn dĩ cả người màu đen nhưng đỉnh đầu lại bị nhuộm màu hồng, trông khá trào lưu...Vân Khanh nhìn nó, nhíu mày, cảm thấy khá quen mắt, nhưng lại không xác định được.Con chó lớn lo lắng sủa vài tiếng, quay đầu đi, rồi lại quay lại nhìn cô.Vân Khanh hiểu ý tiến lên một bước, con chó vẫy đuôi lao nhanh về phía trước.Cô dường như hiểu ra, chạy tới.Đoàn người bị dọa dạt ra, cô thấy dưới quầy có một quả bóng màu hồng đang nằm.Đến gần mới phát hiện thì ra là một bé gái bị ngất!Tóc buộc hai bên, gương mặt trắng như sứ, vô cùng đáng yêu, nhưng cái miệng nhỏ nhắn lại trắng xanh.Con chó lớn cắn mạnh vào ống quần cô, ô ô rên rỉ."Đừng lo lắng..." Vân Khanh nhanh chóng ngồi xổm xuống đỡ cô bé lên, lay đầu cô: "Bánh bao sữa, tỉnh tỉnh?""Tôi gọi 120 rồi.""Con cái nhà ai đây? Sao lại để nó chen lấn ở chỗ nào?""Tôi đến đã nhìn thấy con bé rồi, nó đứng với con chó ở đây, hình như đang cố gắng lấy kẹo giảm giá. Cô bé đáng thương, cố gắng kiễng chân nói mình muốn cái gì, tôi cũng nghe thấy nên hỗ trợ vài câu, nhưng mà nhiều người quá nên không ai để ý đến nó..."Không để ý đến đám đông đang bàn tán, Vân Khanh vạch mí mắt cô bé lên, con ngươi đen láy vẫn có thể cảm nhận được tia sáng kích thích.Cô cầm cánh tay nhỏ bé bắt mạch, sau đó cởi áo khoác của cô bé, lấy một cái ống hút trên quầy, sau đó dốc ngược cô bé lên để cô bé há miệng ra, sau đó đưa ống hút từ từ vào trong, thổi từng hơi cho cô bé.Các phương pháp hô hấp nhân tạo thông thường không thể đi sâu vào bên trong phổi, có thể bỏ lỡ mất thời gian cấp cứu.Giằng co một lúc lâu, cô bé cũng bất ngờ ho một tiếng.Vân Khanh đặt cô bé nằm xuống đất, ấn huyệt nhân trung.Con chó lớn đau lòng liếm mặt chủ nhân, cọ cọ vào người cô bé. Cuối cùng cô bé này cũng chậm rãi mở mắt, nhíu mày: "Này, đừng có liếm tao nữa!"Vân Khanh thở phào nhẹ nhõm, khẽ nâng mí mắt cô bé lên.Một bàn tay nhỏ nhắn bỗng chạm vào tay cô, đôi mắt to tròn đen láy nhìn sang: "Ôi! Một chị gái xinh đẹp. Nhưng mà nhìn chị thật là giống mẹ em... Mẹ!"Vân Khanh: "..."Hả? Cứ thế làm mẹ à?Nỗi buồn tuổi tác lại lóe lên trong lòng cô. Nhưng khi nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu trước mặt, cô lại vui vẻ.Vân Khanh cảm thấy tim đập thình thích, làm cô hơi đau đớn, nhưng cơn đau này lại rất nhẹ nhàng.Chẳng lẽ lần đầu được người khác gọi là mẹ nên chưa quen?Cô bỗng nhiên thấy buồn cười, một cô gái như cô sao dạo này lại hay gặp trẻ con thế cơ chứ?Vân Khanh vươn tay, đặt cô bé lên bụng con chó, nhẹ nhàng khiển trách: "Túi sữa, có biết là suýt chút nữa cháu bị sốc chết rồi không hả? Lần sau đừng chen chúc ở nơi đông người như thế nữa, để cha mẹ cháu bế.""Cha cháu quá bận, mẹ cháu thì lại chẳng bao giờ ôm cháu cả..." Cô bé xoa xoa ngón út, vẻ mặt vô cùng đáng thương.Vân Khanh nhìn quần áo trên người cô bé, sạch sẽ, còn là hàng hiệu.Vân Khanh buồn cười xoay người: "Dì còn có việc, đứng ở đây đừng đi vào kia chen lấn nữa, dì đi trước đây.""Bát Bát, dì không quan tâm chúng ta nữa rồi! Mày nói xem, nếu chúng ta đứng đây rồi bị một chú xấu xa nào đó bắt đi thì phải làm sao đây?"Vân Khanh: ..."Tao thật là đáng thương mà, muốn hộp kẹo đó nhưng mà không với tới, cũng chẳng có ai chịu lấy giúp tao...""..."Vân Khanh phục rồi, đi đến trước quầy: "Cháu muốn loại nào?"Cô bé cười toe toét, nhấc váy chạy ào tới: "Đây ạ! Một hộp chocolate này, một hộp có hình Kingkong, một hộp hình Arale!"Vân Khanh cúi người tìm mấy hộp đó rồi đưa cho cô bé: "Cầm chắc nhé, cháu đứng đây chờ cha mẹ có được không?"Nói xong, cô xoay người đẩy xe về phía quầy thu ngân.Chỉ là mới đi được hai bước thì lại có hai cái đuôi đi theo mình, một cái đuôi còn chạy hết bên nọ bên kia.Một người một chó nói chuyện với nhau."Bát Bát, đừng có nhìn nữa, không phải mua cho mày đâu. Mày nhìn bụng mày đi, không phải bụng chó mà là khinh khí cầu đấy! Lão Lục đã nói rồi, mày mà không giảm cân thì sẽ không giới thiệu bạn gái cho mày đâu. Không có bạn gái thì làm sao sinh con được? Không có con thì sau này già rồi ai chăm sóc đây? Tao mà lớn là tao sẽ đi lấy chồng, còn Cát Cát thì lại là một tên ngốc, mày không giảm béo thì mày dựa vào ai? Mày nhìn đấy, mày thảm như vậy, còn không mau giảm béo đi!"Vân Khanh yên lặng lắng nghe, sau đó nhịn không được quay đầu nhìn cô bé mới bốn năm tuổi.Tư duy logic đến mức làm người ta hổ thẹn.Cái miệng nhỏ này cũng độc lắm.Con chó nghe xong thì hai mắt u ám, gần như sắp khóc, ngồi chồm hỗm trên mặt đất không chịu đi.Vân Khanh cảm thấy vô cùng đáng thương liền đi tới dỗ dành nó một lúc thì nó mới chịu đi tiếp.Một người một chó đi phía sau, gương mặt nhỏ nhắn lóe lên một tia sáng, chậm rãi theo kịp.Lúc tính tiền Vân Khanh mới mở mang tầm mắt, điện thoại của cô bé kia đã được kích hoạt Alipay?Trẻ con đã tự thanh toán tiền? Trong lúc cô còn đang ngỡ ngàng thì cô bé đã lấy đồ ra thanh toán, sau đó vừa đi vừa trò chuyện với ai đó trên Wechat.Cứ thế đi mất.Vân Khanh cảm khái, không biết cha mẹ thế nào mới có thể sinh ra được một cô bé như vậy.Quầy hàng bên kia vẫn đang kêu mua cái gì trên ba trăm thì có thể được tặng một món quà, phụ nữ thấy giảm giá thì luôn yếu lòng.Vân Khanh nhìn liếc về cửa một chút cũng không thấy cô bé và con chó đâu, chắc là sống ở gần đây.Cô đến trước quầy tính tiền, sau đó ôm hai túi đồ ra khỏi siêu thị.Hôm nay cô không lái xe, đang chuẩn bị đi đến trạm xe bus.Bỗng nhiên có một tiếng gọi sau lưng truyền đến: "Mẹ xinh đẹp! Con đây! Bên này bên này!"Vân Khanh quay đầu lại, thấy một chiếc Bently màu đen sang trọng.Sau đó, một cái đầu nhỏ thò ra khỏi cửa sổ xe, theo đó là một cái đầu chó lớn.Khóe mắt cô khẽ cong lên, thuận thế đi tới: "Cha mẹ đến đón..."Hai chữ "cháu à" còn chưa nói ra khỏi miệng đã nuốt vội trở lại vì người đang ngồi trong xe.Ánh mặt trời lúc chiều tà hắt lên thân người đàn ông, đôi chân dài tinh tế, thẳng tắp mà mê người.Mái tóc cắt ngắn đen như mực, cúi đầu cau mày nhìn đồng hồ."Lão Lục, đừng nóng vội, người con đợi đến rồi!"Giọng nói non nớt của túi sữa làm anh ngẩng đầu, nhíu mày nhìn sang.Vân Khanh chạm phải ánh mắt này thì trái tim theo bản năng đập nhanh hơn, gương mặt lập tức trở nên bối rối.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.