Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Chương 14: Chu Hạo Tính Kế




Cô nằm trong lòng bà khẽ gật đầu xong tách ra khỏi cái ôm của bà, đưa tay lên lau nước mắt đã đầy trên mặt của mình. Hướng nhìn bà cười vui vẻ, nói:

"Con không sao đâu.”

Bà cũng nhìn cô xem cô đã ổn định hơn chưa, đến khi thấy mọi chuyện đã ổn thì mới gật đầu với cô.

"Được rồi, vậy thiếu phu nhân lên phòng nghỉ ngơi đi, còn những chuyện ở đây cứ để tôi lo."

Nói xong bà định đứng lên đi lại bàn dọn dẹp thì cánh tay bị cô nắm níu lại, bà khó hiểu quay lại nhìn.

Cô đã đứng lên từ lúc nào giờ đây đang đứng đối diện bà, xong không nói lời nào mà đưa tay qua lau đi những giọt nước mắt còn vươn lại trên khuôn mặt hằng đầy nếp nhăn như ẩn như hiện trên đó.

Cho thấy bà đã trải qua đời người cũng khá dài. Quản gia Lý ngạc nhiên trước hành động đó của cô, giây sau liền cười hạnh phúc, cô gái nhỏ này lúc nào cũng làm cho bà có cảm giác như một người con gái chăm sóc cho mẹ già của mình từng li từng tí vậy.

Xác định đã lau sạch cô mới bày ra khuôn mặt hớn hở nói:

“Thôi con lên lầu đây, bác giúp con dọn nó với nhé” Nói xong cô chạy nhanh lên lầu, bà nhìn theo chỉ biết lắc đầu cười, mới đó mà đã vui vẻ trở lại rồi. Không biết là thật lòng hay đang cố tỏ ra mình ổn đây nữa?

Thôi dù sao bà cũng mong cô có được cuộc sống hạnh phúc không phải chịu khổ nữa.

Quay lại Chu Hạo, sau khi anh đánh cô xong thì đi nhanh ra xe kêu Tiểu A chở mình đến công ty.

Tiểu A đứng đợi anh thấy anh tức giận từ trong biệt thự đi ra thì không biết đã xảy ra chuyện gì, xong chỉ lặng lẽ đi qua mở cửa cho anh rồi trở lại ngồi vào chỗ lái của mình. Chu Hạo nhìn chằm vào bàn tay phải của mình, bàn tay này khi nãy đã không kịp suy nghĩ mà đã ra tay với cô. Nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra, lòng anh vẫn còn cảm thấy tức giận vì thái độ không xem anh ra gì của cô.

Tiểu A quan sát qua kính chiếu hậu, suy nghĩ không lẽ Tổng giám đốc và phu nhân lại gây nhau nữa rồi? Hôm nay anh không đợi cô ấy ra đi làm cùng mà kêu chạy xe đi ngay.

Sau một hồi suy nghĩ đắn đo cuối cùng cậu cũng lấy can đảm, miệng ngập ngừng lên tiếng:

"Thiếu phu nhân cô ấy không đi làm với chúng ta hay sao thể Tổng giám đốc?”

Nghe được ba chữ “thiếu phu nhân" anh lại lần nữa nổi nóng quát lớn.

"Tôi đã nhắc bao nhiêu lần là không được gọi cô ta là phu nhân rồi mà.” Tiểu A giật mình khi đột nhiên anh lại phản ứng gay gắt như thế, cậu cũng nhanh chóng sửa lại cách xưng hô của mình để anh nguôi giận.

"Vâng, tôi xin lỗi. Vậy An Hạ tiểu thư không đến công ty cùng chúng ta sao?”

Quay mặt ra ngoài nhìn dòng xe chạy tấp nập vội vã của mọi người cho kịp giờ đến công ty, rồi trả lời câu hỏi của cậu một cách hời hợt:

"Kệ cô ta."

Tiểu A nghe xong cũng không hỏi anh thêm nữa mà tập trung lái xe của mình.

Mắt thì nhìn cảnh vật bên ngoài nhưng trong tâm trí của anh thì nhớ cái tát khi nãy mình đã đánh cô, nhìn xuống bàn tay mình lần nữa.

Mày anh nhắn lại một cách khó chịu, anh chưa đánh phụ nữ bao giờ, nhưng lại không hiểu vì sao lại vì một câu nói của cô mà mất khống chế như thế.

Tối nay lại có bữa tiệc với gia đình, không biết có bị phát hiện không nữa?

Đưa tay lên day hai bên thái dương, nhằm chặt mắt lại để bình ổn cảm xúc trở lại bình thường.

Thật là phiền phức mà, lần này về nhất định anh phải lập một hợp đồng hôn nhân với cô mới được. Chờ Uyển Nhi trở về bên cạnh anh thì bắt cô lập tức cút đi ngay cho khỏi chướng mắt.

Lấy cô về chỉ mới hơn một tháng mà khiến anh quá mệt mỏi, đau cả đầu.

Buổi tân hôn đó anh chạm vào cô chỉ là tức giận nhất thời mà mất đi lí trí. Anh bây giờ không cho phép bản thân chạm vào cô thêm lần nào nữa, loại phụ nữ như cô không biết đã qua tay bao nhiêu thằng đàn ông rồi, cô không sạch sẽ thì làm sao anh lại có thể muốn cô.

Mẹ của anh ngay từ đầu đã phản đối cuộc hôn nhân này, vậy thì anh mượn tay của bà để xua đuổi cô và nhằm qua mặt bà nội vậy. Vừa hay mẹ cũng thích Uyển Nhi vẹn cả đôi đường như thế, thì sao anh có thể bỏ qua cơ hội này. Nhếch môi một cái anh khá hài lòng với kế hoạch này của mình, đưa tay xuống sờ lên mũi suy nghĩ trong giây lát rồi hướng ánh mắt nhìn Tiểu A căn dặn.

"Tối nay cậu sắp xếp làm sao cho mẹ tôi và An Hạ gặp mặt nhau, quan trọng là trong một tình cảnh càng éo le càng tốt.”

"Tại sao phải lựa hoàn cảnh không thích hợp để gặp ạ? Không phải mẹ chồng và con dâu nên gặp nhau lúc vui vẻ sao?”

"Tôi nói gì thì cậu cứ làm theo đi, bây giờ cậu muốn quản việc tôi làm của tôi luôn hay gì?"

"Dạ tôi không dám”

Anh thôi không nhìn cậu ta nữa mà quay trở lại nhìn tiếp cảnh vật bên ngoài, ngón tay gõ gõ nhẹ nhàng trên đùi, tạo ra tư thế hết sức thoải mái và tận hưởng. Trong đầu anh nhớ đến khuôn mặt của cô rồi nghĩ thầm trong lòng, cuộc chơi bây giờ mới chính thức bắt đầu, An

Hạ cô nhớ cùng tôi chơi tốt trò chơi này đó.

Cái giá mà cô phải trả khi muốn gả vào nhà họ Chu nó không hề dễ như cô tưởng tượng đầu, rồi sẽ có một ngày tôi sẽ khiến đuôi hồ ly của cô hiện ra trước mặt mọi người và tôi sẽ cho mọi người thấy bộ mặt giả tạo của cô. Nở một nụ cười bí hiểm, mặt chợt lạnh lại rồi nói thầm trong miệng.

"An Hạ chúc may mắn.”

[.]

An Hạ nhìn mình trong gương, khuôn mặt phờ phạt trông thấy, mắt đỏ lên vì vừa mới khóc, má trái vẫn còn in những ngón tay của anh trên đó.

Từ từ đưa bàn tay lên sờ vị trí ấy, khi đầu ngón tay tiếp xúc với da mặt liền truyền đến cảm giác đau rát khiến cô nhịn không được mà nhíu mày lại.

Tuy quản gia Lý đã giúp cô chườm đá nhưng có vẻ do vết

đánh quá mạnh mà nó chưa thể lặng nhanh xuống. Lại nhớ lời anh căn dặn khi sáng rằng tối nay sẽ có buổi tiệc gia đình, mà bây giờ mặt như thế này thì sao đây? Mặc dù trên thực tế thì cô đã là vợ của anh được hơn một tháng nhưng nói về gặp mặt gia đình chồng thì có lẽ đây là lần đầu, bởi vì hôn lễ lần đó của hai người chỉ có sự xuất hiện của bà nội và ba của anh.

Sẽ ra sao khi cô vác cái khuôn mặt này đi gặp họ trong buổi tiệc đầu tiên của gia đình?

Từ lúc cô về căn nhà này rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu gian khổ rồi?

Cô đã làm gì sai mà anh có thể ghét cô đến như thế?

Còn nữa cô gái mà anh hay nhắc là ai?

Người mà anh yêu sao?

Vậy anh đồng ý cưới cô làm gì rồi bây giờ trút giận lên cô? Bao nhiêu là câu hỏi đang hiện trong đầu cô mà nó không có đáp án. Người khiến cô sầu não lại không ai khác chính là người chồng trên danh nghĩa này.

Nhắm chặt mắt lại, An Hạ đưa hai tay lên ôm lấy đầu một cách bất lực. Cô nhớ mẹ và chị quá, làm sao cô mới có thể về thăm họ được đây? Về đó thì lại gặp ba không thích mình, ở lại căn nhà này thì có Chu Hạo ghét bỏ mình.

Đến cuối cùng việc cô xuất hiện trên cuộc đời này là sai sao?

Nếu không sai sao ai cũng chán ghét khi nhìn thấy cô thế?

Càng nghĩ nỗi uất ức trong lòng ngày một tăng cao, nước mắt cũng từ khóe mi chảy ra. Ở đây không có ai cả, cô có thể thoải mái khóc một trận không có ai thấy rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.