Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá

Chương 91: Vận đào hoa




“Cha…” Bạn nhỏ Ưng Phúc An gọi một tiếng đặc biệt vang dội, cả người giống như con báo nhỏ chạy tới bên Thượng Tá. Ưng Trường không tiếp được bé con, thuận thế hướng lên không không trung tung lên. Hai cha con chơi trò chơi mặc kệ ở địa điểm nào cũng không có bị cản trở.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng kéo cánh tay anh. “Trường không, mau dừng lại ngay.”

Ưng Trường không vội vàng ôm lấy Tiểu Phúc An dừng lại, không hiểu nhìn vợ:“ Vợ, thế nào?”

“Khiến bọn nhỏ nhìn thấy, ngộ nhỡ bắt chước thì làm thế nào?” Cô biết trẻ nhỏ rất hiều kì, chỉ cần cảm thấy mới lạ là sẽ bắt chước.

Ưng Trường không nhìn theo tầm mắt vợ, quả nhiên có không ít đứa nhỏ với ánh mắt tỏa sáng nhìn tới họ, ánh mắt ấy không sai thì chính là sự ngạc nhiên, hiếu kì và thích thú.

Một nhà ba người, bạn nhỏ ở giữa dắt tay hai người lớn, bước chân bước cũng phải dùng sức hơn bình thường. Nhìn dáng vẻ hả hê của Tiểu Phúc An lúc này chính là biểu hiện của chú Khổng Tước nhỏ kiêu ngạo, thỏa mãn đi.

Thượng tá trở lại, thức ăn chuẩn bị buổi sáng nhất định không đủ. Vì vậy csau khi tính toán, cô liền bảo anh đưa cô đến chợ mua thức ăn, mua khá khá thực phẩm.

Mai Ngạn Đình ở trong nhà, hơn nữa đã nấu xong cơm. Nghe được tiếng chìa khóa, vội vàng chạy ra mở cửa: “Chị Tích Mộng, a! anh rể cũng về rồi sao!”

Ưng Trường không gật đầu một cái, trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì, liền sải bước mang thức ăn vào trong bếp.

Mai Ngạn Đình có chút sợ, nuốt nước miếng một cái. “Chị Tích Mộng, cơm em đã nấu xong nhưng anh rể trở lại có thể không đủ có khi phải nấu thêm thôi.” Hạnh Nhược Thủy để túi xách xuống nói: “ Ừ, không việc gì, không vội.” Rồi pha một ấm trà. Đem ly của Thượng tá rửa sạch sẽ, rót trà. Lại chuẩn bị điểm tâm cùng trái cây để bọn họ ăn lót dạ trước.

Nhìn Thượng tá từ trong bếp đi ra, Nhược Thủy hỏi: “ anh trước ăn một chút đi, em sẽ nấu cơm, rất nhanh có thể ăn. À, anh có muốn tắm qua một chút?” Dù sao Thượng tá tắm cũng rất nhanh, không làm trễ thời gian ăn cơm.

Thượng tá cúi đầu nhìn y phục trên người đáp một tiếng. “Ừ.”

“Ngạn Đình, em tới giúp chị.” Mai Ngạn Đình vội vàng đi theo, cô vốn đã tính như thế. anh rể khí thế quá lạnh rồi, cô không dám cũng anh rể một mình một chỗ.

Thượng tá nghe thế đau lòng, sợ vợ quá mệt mỏi bèn gọi: “Vợ, nghỉ một chút trước đã, anh còn chưa đói bụng.”

Hạnh Nhược Thủy kéo tay áo, đối với anh cười cười. “ không có việc gì, cũng không phải làm gì vất cả. anh tắm rửa chờ một chút, rất nhanh có thể ăn cơm.” Món ăn thật ra thì không nhiều lắm, cô chỉ nấu một lượng vừa đủ. Hai người đồng thời nấu nướng rất nhanh liền đem món ăn cắt thái đâu vào đấy, chỉ chưa cho lên bếp nấu.

Mai Ngạn Đình lúc rửa rau không cẩn thận làm ướt quần áo

Nhược Thủy thấy liền giục: “ Đi đổi bộ trang phục khác đi em, xuống là có thể ăn cơm.”

Mai Ngạn Đình liền đi ra ngoài. Cô ấy vừa đi khỏi, Thượng tá liền đi vào, cánh tay vững vàng ôm trụ eo vợ. Đầu tựa vào vai cô nói nhỏ: “ Vợ ơi, vợ làm thức ăn thật là thơm.”

Hạnh Nhược Thủy cười duyên, Thượng tá miệng càng nói càng ngọt. Hạnh Nhược Thủy chọc chọc anh. “ anh tựa sát vào lưng em như thế, sau đó hai người cùng ngã vào trong nồi thì làm thế nào?”

Thượng tá nghe thế càng không có buông tay, lại còn trên cổ trắng nõn của cô hôn mấy cái rồi thì thầm: “ Vợ không sợ, anh sẽ phía dưới làm đệm thịt cho em! Sau đó, đem cái nồi rách này xử lí, lại dám tổn thương vợ anh, tất nhiên là giết không tha!”

Hạnh Nhược Thủy rụt cổ, quay đầu liếc anh một cái, nhưng lại nhịn không được cười đùa: “ Cũng không phải vật sống, mà anh cứ giết không tha, giết không tha là sao!”. Vừa cười cô vừa nghĩ: Đây chính là khả năng của Thượng tá luôn luôn có thể khiến cho tâm tình của cô tốt lên.

Ưng Trường không không tha lại bồi thêm: "Nói không chừng nó bây giờ đang phản bác: ai nói ta không phải vật còn sống!Chỉ là các ngươi không nghe được mà thôi."

Hạnh Nhược Thủy quay đầu lại cắn cắn trên mặt hắn một cái. “ anh càng ngày càng làm càn à nha!”

Thượng tá bị cắn, nhất thời vui mừng: “ Vợ, người bạn kia của em định ở lại thành phố Z phát triển sao?”

“Ừ. Cô ấy là cô nhi, hiện tại bạn trai cũng không biết tung tích. Bạn trai cô ấy còn vay nợ lãi suất cao, những người đó đang ép cô ấy trả nợ, cho nên cô ấy chạy trốn tới nơi này. em cũng hi vọng cô ấy có thể ở nơi này, quên Ryan đi. Cô gái nhỏ này sống thật không dễ dàng gì. Đợi cô ấy có thể quên bạn trai cũ kia, em còn muốn giới thiệu cho những anh em bằng hữu của anh đấy. Cô ấy tốt vô cùng, tâm địa lương thiện, tính tình cũng không tồi.”

Thượng tá bật cười." anh làm sao lại nghe ra, em thật giống như bán em gái của mình vậy?"

"em không nói mạnh miệng đâu, cô là tốt vô cùng a. em còn sợ cô không muốn mấy binh lính các anh ấy!" Mặc dù bọn họ lòng dạ rất tốt, nhưng là gặp mặt thì ít mà xa cách thì nhiều đối với người phụ nữ mà nói rất khó chịu và không cam lòng.

Thượng tá chỉ sợ cô nói thêm điều tức giận, vội vàng ôm sát cô."Dạ, vợ nói đều là đúng! Thế cô ấy bắt đầu tìm việc làm rồi sao?"

Hạnh Nhược Thủy dẩu môi, đây cũng là chuyện rất phiền não."Cô ấy đang tìm, nhưng là còn chưa có tin tức tốt. Cô chỉ có trình độ học vấn trung bình, trước là giáo viên, không có kinh nghiệm công việc khác. em mang cô ấy đi tới các trường tiểu học vài lần, nhưng họ không tiếp nhận trình độ học vấn của cô ấy. Thành phố Z lại vốn ít cơ hội việc làm, những việc khác thì càng khó tìm kiếm rồi."

Thượng tá nghiêm túc nghe, cuối cùng nhíu mày một cái hỏi: "Có cần anh tìm giúp một trường học rồi nói chuyện hay không?"

" không cần!" Hạnh Nhược Thủy một tiếng cự tuyệt. Vừa lúc một món ăn ra lò, cô liền tắt máy, xoay người lại nhìn Thượng tá. Nhón chân lên, hôn một cái lên môi của anh."em biết anh không thích nhất chính là đi nhờ vả quan hệ, em không muốn anh không vui. Hơn nữa, em tin tưởng em có thể giải quyết được."

Cô dĩ nhiên biết, Thượng tá quan hệ so cô rộng hơn nhiều lắm. nhưng, làm lính người người đều có một cỗ khí thế, Thượng tá càng quá mức, để cho anh đi chạy cửa sau cầu người khác, tương đương với cho anh ấy cái bạt tai. Lúc ban đầu cô không hiểu, hôm nay hiểu rõ, chuyện không quá cấp thiết cô không muốn anh phải cuốn vào những chuyện vụn vặt như này.

Ưng Trường không trong lòng rất cảm động, nhưng không biết nói những gì, vì vậy ôm cô chặt hơn một chút lại hôn cô không dứt.

Phía ngoài phòng bếp.

Mai Ngạn Đình đổi xong quần áo, đang muốn đi vào phòng bếp xem có hay không có thể giúp một chút, liền nghe được một đoạn đối thoại.

."Cô ấy đang tìm, nhưng là còn chưa có tin tức tốt. Cô chỉ có trình độ học vấn trung bình, trước là giáo viên, không có kinh nghiệm công việc khác. em mang cô đi tới các trường tiểu học vài lần, nhưng họ không tiếp nhận trình độ học vấn của cô ấy. Thành phố Z lại vốn ít cơ hội việc làm, những việc khác thì càng khó tìm kiếm rồi."

"Có cần anh tìm giúp một trường học rồi nói chuyện hay không?"

" không cần!"

Mai Ngạn Đình không có nghe tiếp, chỉ cảm thấy hai chữ " không cần", khiến cho cô cả người từ trong ra ngoài tản mát ra một cỗ ý lạnh. Thì ra là, chị Tích Mộng là có thể giúp cô!

Mai Ngạn Đình từ từ đi trở về ngồi xuống trên ghế sa lon, kinh ngạc nhìn, đầu óc trống rỗng, trong lòng rối mù. Cô không cách nào hình dung loại cảm giác này, quá khó chịu.

không bao lâu, Thượng tá giúp một tay bưng món ăn đi ra."Ưng Phúc An, rửa tay đi, rồi đến ăn cơm!"

"Vâng!" Tiểu tử từ trên ghế salon nhảy xuống, chạy vào phòng rửa tay.

Hạnh Nhược Thủy nhìn hài tử vội vã bước chân, cũng không nhịn được cười."Ngạn Đình, tới dùng cơm thôi."

"Vâng." Mai Ngạn Đình đáp một tiếng, tầm mắt làm bộ như đang nhìn TV, cố gắng hít sâu tới bình phục tâm tình của mình.

Trên bàn cơm, Hạnh Nhược Thủy nhạy cảm phát hiện, Mai Ngạn Đình tâm tình có chút không đúng."Ngạn Đình, em không sao chứ?"

Mai Ngạn Đình vội vàng lắc đầu, cố gắng cười cười."em không sao, thật không có chuyện gì."

Hạnh Nhược Thủy nhìn ra được cô ấy miễn cưỡng cười, trong lòng chắc đang nghĩ đến vấn đề công việc. Những ngày đối với kết quả tìm việc mà nói cô ấy bị đả kích quá lớn."Ngạn Đình, chuyện công việc ngươi đừng lo lắng. Chị nghĩ qua, em có thể tới công ty bọn chị đi làm."

" nhưng em cái gì cũng không biết!" Nếu như không có nghe được đoạn hội thoại vừa rồi, Mai Ngạn Đình khẳng định rất vui mừng. Bây giờ nghe, mùi vị cũng không hẳn là tốt. Công ty vốn chính là của cô, an bài một người đi vào không phải là vấn đề lớn, nhưng......

Hạnh Nhược Thủy dịu dàng cười cười." không sao, chị an bài cho em chức vị này không khó. Chị nghĩ, coi như có thể qua thông qua quan hệ an bài ngươi đến trong trường học đi, cũng không phải là kế hoạch lâu dài. Theo xã hội phát triển, đối với giáo trình độ năng lực học vấn của giáo viên yêu cầu càng ngày càng cao. Nếu như em không thể tiếp tục thi đậu trình độ học vấn cao hơn, sớm muộn gì cũng xuất hiện vấn đề giống như vậy. Cho nên, chị thực sự muốn em tốt nhất nên đi học trung tâm bổ túc học tập một kỹ năng nào đó, ví như máy vi tính. Những kỹ năng này có thể bổ sung kinh nghiệm của em, mặc kệ tới khi nào đều là vốn sống, chỉ cần kiên trì học tập. em nói có đúng hay không?"

"Ừ!" Mai Ngạn Đình nặn ra một nụ cười." Chị Tích Mộng suy tính chu đáo, cám ơn chị!"

"Vậy thì tốt, ăn cơm thôi. Mọi chuyện sẽ càng ngày càng tốt, sẽ không càng ngày càng tệ đâu, yên tâm." Hạnh Nhược Thủy vỗ vỗ đầu vai của cô.

Mai Ngạn Đình ừ một tiếng, vùi đầu ăn cơm, che giấu cảm xúc trong mắt. Cái mũi của cô, rất chua rất chua.

Ưng Trường không một mực nhìn cô, một tiếng cũng không nói ra. Mắt sáng như đuốc, tựa hồ có thể nhìn thấu người khác.

Cơm tối trên bàn, một nhà ba người nhiệt nhiệt nháo nháo nói chuyện phiếm. Mai Ngạn Đình cơ hồ không nói gì, chính là cười cũng là hết sức miễn cưỡng.

Hạnh Nhược Thủy nhìn cô, ở trong lòng thở dài một cái. Chỉ là gắp cho cô một miếng thịt."Ăn nhiều thức ăn một chút, đừng chỉ cố ăn cơm."

"Cám ơn chị Tích Mộng." Mai Ngạn Đình thật nhanh ngẩng đầu cười cười.

Hạnh Nhược Thủy thấy rõ ràng, ánh mắt của cô ấy là ướt, hiển nhiên đang khóc. Làm cho trong lòng cô có chút không yên, nhưng không biết nói cái gì cho phải.

Ăn xong bữa cơm, Mai Ngạn Đình liền tranh việc rửa chén dọn dẹp phòng bếp, tất cả đều không cho Hạnh Nhược Thủy giúp một tay.

Hạnh Nhược Thủy hiểu cô cần tỉnh táo, liền cho cô ấy làm. Quay người lại, liền bị Thượng tá kéo về phía phòng ngủ. Cô vừa nhìn, dường như sắc mặt Thượng tá cũng không quá tốt.

Cửa phòng lại đóng.

"Sao thế?" Hạnh Nhược Thủy vội vàng ôm eo của anh, thân ái anh, cười làm nũng. Cô coi như là hiểu, biện pháp trấn an Thượng tá tốt nhất chính là hung hăng làm nũng!" là bởi vì Mai Ngạn Đình?"

Thượng tá hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào. Vợ của anh, anh cũng không dám nói một lời nói nặng, thế mà vợ lại phải nhìn tới sắc mặt người khác.

Hạnh Nhược Thủy bật cười, Thượng tá nhà cô tính tình ngày càng ngày càng trẻ con rồi."Được rồi mà, cô ấy những ngày qua bị rất nhiều đả kích, rất không dễ dàng. Cô cũng không phải là cố ý tỏ sắc mặt, là thật sự trong lòng rất khó chịu."

Thượng tá bĩu môi, cúi đầu hôn lên trên cần cổ cô, buồn buồn nói: " anh không thích cô ấy."

Hạnh Nhược Thủy lần nữa không nhịn được cười, cô ôm lấy lưng của anh, không nói gì. Thượng tá đối với người yêu thích là một cái đã định, ấn tượng đầu tiên không tốt, về sau sẽ rất khó sửa lại."Tốt lắm, nghỉ một lát tắm đi, một thân mồ hôi đấy."

"Vợ,em dám ghét bỏ anh!" Thượng tá uất ức tố cáo.

"Nào có. em chính là muốn cho anh tắm, thoải mái một chút. em cũng không cảm thấy khó chịu?" Chỉ là, bọn họ giống như cũng đã quen rồi.

" không khó chịu, thói quen." Thượng tá buồn bực ở trong cần cổ cô, còn hôn liên tục. Nếu không phải là mới vừa cơm nước xong, anh nghĩ ôm vợ rồi.

Hạnh Nhược Thủy mắt trợn trắng."Vậy cũng tốt, vậy thì không tắm."Thượng tá lại không muốn:"Muốn tắm, em giúp anh chà lưng anh liền tắm."

Hạnh Nhược Thủy lần này là hoàn toàn là cười khổ. anh là cùng Phúc An giống nhau đi? " anh cho rằng anh và hài tử Phúc An?"

"Vậy em giúp hay không giúp?" Thượng tá đứng thẳng thân thể, một tay ôm eo của cô, một tay năm ngón tay tính chất uy hiếp định bắt lấy cô.

Hạnh Nhược Thủy cực sợ anh gãi ngứa, nào dám nói không. Vội rụt thân thể một cái, đồng ý một tiếng."Được, dĩ nhiên được!"

"Này còn chấp nhận được." Thượng tá mổ cô một cái, đổi thành ôm eo của cô bằng cả hai cánh tay vững chắc.

Hạnh Nhược Thủy đẩy một cái cánh tay của anh."Tốt lắm, ta nên đi xuống. Phải khuyên nhủ người ta tiểu cô nương, để tránh cô suy nghĩ nhiều quá."

Thượng tá bất đắc dĩ buông lỏng tay, biết vợ mình nhiệt tình. Chỉ là trong lòng đối với Mai Ngạn Đình ghét lại thêm mấy phần. Hạnh Nhược Thủy xuống lầu, thấy Tiểu Phúc An chiếm cứ TV đang xem Anime, cô trực tiếp vào phòng bếp. Mai Ngạn Đình đã dọn dẹp gần xong, đang dùng vải mềm lau bếp. Cô rõ ràng có tâm sự, động tác rất chậm, ngay cả có người đi vào cũng không phát hiện ra.

Hạnh Nhược Thủy im lặng thở dài một cái, đi tới, cầm lên một khối khác khăn lau dọn."Ngạn Đình?"

Mai Ngạn Đình bị sợ đến thét chói tai, đợi chú ý tới Nhược Thủy, vẻ mặt lại cứng ngắc."Chị Tích Mộng, là chị à?"

"Nghĩ gì mà chuyên chú thế!" Hạnh Nhược Thủy có lúc rất sợ tình cảnh thế này. Bởi vì nhìn không thấu tình cảm, suy nghĩ chân thật trong cô ấy, cô không biết phải nói cái gì, làm cái gì mới phải. Ngạn Đình, tình cảm như vậy thiện lương, Hạnh Nhược Thủy còn có một chút áy náy ở bên trong. Nếu như cô không có đến thành phố Y, có lẽ Hứa An và Mai Ngạn Đình có thể cả đời bên nhau cũng nên. Cho nên, cô không nhịn được nghĩ làm điều gì đó, đền bù cho Mai Ngạn Đình.

Mai Ngạn Đình cười cười, lắc lắc đầu, cúi đầu lại tiếp làm việc." không có, em cái gì cũng không có nghĩ a."

"Ngạn Đình, chị cũng không biết lời của chị nói em có thể hay không nghe vào. nhưng mà chị nói nói lại, cũng không bằng chính em có thể nghĩ thông suốt. Chị chỉ hi vọng, em không quá để tâm vào những chuyện vụn vặt."

Từ thái độ của Mai Ngạn Đình đối với Hứa An liền có thể nhìn ra, cô là một người rất cố chấp. người như vậy, thường dễ dàng chui vào trong ngõ cụt của chính mình.

"em biết rồi, chị Tích Mộng.

Hạnh Nhược Thủy không có nói gì nữa, cầm lấy khăn trong tay cô ấy lau dọn."em trở về tắm, đi ngủ sớm một chút. Còn dư lại mấy việc này chị làm là tốt rồi."

"Vậy em về phòng trước đây." Mai Đình nhanh chạy đi ra.

Hạnh Nhược Thủy nhìn bóng lưng cô ấy, thở ra một hơi thật dài.

Mai Ngạn Đình ở trên bậc thang đụng phải Ưng Trường không đang đi xuống, chống lại cặp mắt giống như đem người nhìn thấu, cô sợ đến nỗi chân cũng không cất bước rồi." anh, anh rể."

Thượng tá quét mắt qua cô, gật đầu một cái, như cũ không có biểu cảm gì.

Thời điểm, hai người lướt qua nhau, Mai Ngạn Đình giống như cảm thấy một cỗ khí lạnh hướng trên người mình thổi qua. Khó khăn bước qua, cô nhấc chân liền hấp tấp chạy lên.

Trở lại trong phòng, đóng cửa lại đem thân thể dính vào trên cửa, tim Mai Ngạn Đình nhảy vẫn đập nhảy từng hồi! Cặp mắt kia, thật quá đáng sợ!

Bình tĩnh ngồi lại, cô lại không nhịn được nghĩ, anh ấy thật sự rất đẹp trai! So với bất kỳ người đàn ông nào cô đã gặp đều suất hơn rất nhiều! Hơn nữa anh thật sự rất cao, rất mạnh mẽ, tựa như một ngọn núi hùng vĩ! Cùng người đàn ông như vậy ở chung một chỗ, nhất định cảm thấy rất an toàn.

Mai Ngạn Đình không khỏi cười khổ, người đàn ông xuất sắc như thế vĩnh viễn đều cùng với cô vô duyên! Nếu như không phải cùng cảnh nghèo khổ, có lẽ ngay cả Hứa An cũng không thể coi trọng cô!

Mai Ngạn Đình, ngươi chính là người không ai muốn không ai thương! không có ai sẽ thật lòng đối với ngươi tốt cả!

Hai chân co lại, Mai Ngạn Đình chậm rãi trượt xuống trên mặt đất, dựa lưng vào cửa, đầu tựa vào giữa hai chân. Từ từ, lại tuôn ra rất nhiều rất nhiều nước mắt.

Cô chỉ là muốn có một phần công việc ổn định, có một ngôi nhà, có một người đàn ông yêu thương của chính mình, cứ như vậy mà thôi! Tại sao, vẫn là khó khăn như vậy?

Có phải hay không mặc kệ cô cố gắng thế nào, cũng nhất định không có được hạnh phúc? nhưng tại sao người khác dễ dàng như vậy liền có tất cả, mà cô mặc kệ cố gắng thế nào đều là uổng công? Tại sao!

Có phải hay không cô chưa đủ tốt? nhưng cô chỗ nào không tốt, ai có thể nói cho cô biết? Hay là nói, tất cả đều là số mệnh? Cô muốn có hạnh phúc, chẳng lẽ chỉ có thể đầu thai lần sau sao?

......

Thu thập xong phòng bếp, một nhà ba người an vị ở trên ghế sofa xem ti vi, tâm sự.

Hạnh Nhược Thủy có điểm tâm tình không có ở yên, cô lo lắng cô bé Mai Ngạn Đình kia. nhưng là, cô thật không biết làm sao giúp cô ấy.

Cô mới vừa rồi đã nghĩ tới, công ty có môt số lượng lớn phiếu cần dính dán, thường thường bởi vì vấn đề dán phiếu vấn đề gặp nhiều khó khăn. Nếu như đặc biệt bố trí một nhân viên dán phiếu, như vậy tốc độ kết toán cũng nhanh, mà những nhân viên làm việc khác cũng không cần đem thời gian bỏ ở việc dán.

Cũng không biết, Mai Ngạn Đình trong lòng nghĩ như thế nào, cô ấy có hay không nguyện ý làm phần công việc này?

Ưng Trường không cánh tay ôm trên eo cô, ghé sát lại gần bảo:"Đừng luôn nghĩ tới chuyện của người khác, anh sẽ ghen."

Đây là lần đầu tiên Thượng tá trực tiếp thừa nhận ăn giấm chua, cho nên Hạnh Nhược Thủy cũng không khỏi cười."Được, em không nghĩ nữa."

nhưng là, Hạnh Nhược Thủy lại nhớ tới một chuyện khác, đó chính là mẹ của Phúc An. Có muốn hay không nên hỏi? Hay chờ đến lúc Thượng tá tự mình nói?

"Vợ, ánh mắt của em có cái gì không đúng nha?" Thượng tá lợi hại, nhìn một cái cũng biết ánh mắt của vợ lúc này cùng bình thường không giống nhau.

Hạnh Nhược Thủy bị anh chọc cho cười ha ha không ngừng."Thế nào không được bình thường? anh gần đây làm việc trái với lương tâm đúng không, cho nên bị em xem có chút giật mình đi?"

"Việc trái với lương tâm à? Vậy anh suy nghĩ một chút." Vì vậy, Thượng tá rất nghiêm túc mà nghĩ xem. Hồi lâu, lắc đầu một cái."Giống như không có! Vợ, nếu không em nhắc nhở một chút coi?"

" không nói! anh cứ từ từ suy nghĩ, không nghĩ ra được buổi tối ngủ trên sàn nhà đi!"

Thượng tá buồn bã kêu thảm thiết.

Ưng Phúc An thấy cha như thế, cũng vui vẻ liền giả giọng con vịt nhỏ kêu cạc cạc cạc, đem ba người cùng chọc cười.

"Vợ, em nói anh xem rốt cuộc là chuyện gì?" Thượng tá ôm vợ, chỉ vào con vịt nhỏ bên cạnh, vẻ mặt rất khổ não.

Hạnh Nhược Thủy cười khanh khách, lắc đầu một cái.

Bé con nào đó nghe mẹ cười, cũng cười theo.

Thượng tá vội vã cùng vợ trải ga giường, thời gian còn sớm liền đem Ưng Phúc An xách vào phòng tắm, tắm xong liền bắt về phòng ngủ. Thật may là Ưng Phúc An người bạn nhỏ rất biết điều, cũng không khóc nháo gì.

Hạnh Nhược Thủy bị anh kéo vào trong phòng tắm, ngay cả quyền cự tuyệt cũng không có, liền bị Thượng tá lột sạch y phục, sau đó ôm vào trong bồn tắm.

"Thượng tá, anh điên rồi!" Hạnh Nhược Thủy cười đến không ngừng được.

Thượng tá cúi đầu liền gặm, còn khiêu khích nhìn cô, thanh âm buồn bực tỏa ra ngoài."Vợ ôm trong ngực, không điên là không được!"

Hạnh Nhược Thủy bắt đầu cũng ngứa ngáy tâm can, sau lại đầu óc liền nóng hừng hực, cái gì cũng nghĩ không được.

Kích tình đi qua, Thượng tá ôm vợ, ở bên tai cô nói một câu: "Vợ, ngày mai anh dẫn em đi một nơi."

"Ừ." Hạnh Nhược Thủy mắt cũng không mở ra, mơ hồ đáp hết xong là ngủ mất rồi.

Thượng tá ôm cô, trong đêm tối đang muốn nhắm mắt lại, trong lúc bất chợt nghe được ngoài hành lang truyền đến một chút tiếng vang. Cẩn thận nghe, đó là tiếng bước chân, mặc dù thả rất nhẹ rất chậm. Trải qua phán đoán, là có người hướng trên tầng thượng đi tới.

Thượng tá hơi nheo lại hai mắt, nghĩ một lát, đem vợ ở trong ngực từ từ để xuống, thay cô đắp chăn cẩn thận. Mở cửa phòng, lặng lẽ đi lên lầu.

......

Mai Ngạn Đình ở trên giường lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng ngủ không được. Càng nghĩ, càng thấy được trong lòng rất khó chịu không sao áp chế xuống, cũng thở không nổi.

Rốt cuộc, cô bò dậy, muốn đi tầng thượng hóng mát một chút. Cô sợ đem mọi người đánh thức, cho nên thận trọng, từng bước từng bước từ từ đi lên.

Đẩy ra cửa tầng thượng, bên trong chung cư cũng không quá tối, bởi vì đèn đường chung quang mờ vàng có thể thấy được. Đèn đường chiếu rọi, chiếu rọi thành các loại hình dáng rừng cây, núi giả, đài phun nước...... Tất cả cảnh vật của chung cư hiện lên rất rõ.

Hô hấp thật sâu, trong không khí có hương cỏ xanh mát mẻ, thỉnh thoảng còn kèm theo mùi thơm thoang thoảng..... Tất cả đều tản ra mùi vị của sự hạnh phúc.

Cô đang ở trong hoàn cảnh như vậy, cảm thụ tất cả những thứ này, nhưng đây tất cả đều cùng cô không liên quan, vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về cô! Vĩnh viễn cũng không!

Mai Ngạn Đình từ từ đến gần hàng rào. Từ từ nhìn xuống, là khu vườn của biệt thự, cỏ xanh, hoa cỏ điểm thêm vẻ đẹp nơi đó. Nước trong hồ đáy hồ trong suốt, phản chiếu trong bầu trời đêm đầy sao.

Đêm đã khuya, gió mát tràn tới, thổi bay mái tóc dài của cô.

Cô chậm rãi giang hai cánh tay, đón gió, có loại kích động"Tôi muốn cưỡi gió quay về". Nếu như cứ như vậy nhảy xuống......

"Cô có thể lựa chọn cái chết, nhưng xin không cần ở chỗ này nhảy. Nhà tôi rất sạch sẽ, không có hứng thú chứa chấp một con cô hồn dã quỷ."

Thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến.

Mai Ngạn Đình bị dọa sợ kêu lên một tiếng kêu chói tai, bỗng chốc xoay người lại, con mắt trừng to. Thật may là hàng rào đủ cao, nếu không cô có thể đã trượt chân té đi xuống rồi. Trong bóng tối, ở cửa tầng thượng xuất hiện một bóng đen cao lớn, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng có thể nhìn đến đôi ánh mắt đặc biệt sáng tỏ.

Mai Ngạn Đình muốn phản bác, rồi lại không biết nói gì, chỉ là ấp a ấp úng."Tôi, tôi......"

"Cô không phải cùng tôi giải thích, chết sống của cô là cô tự cô lựa chọn. Tôi cũng chỉ là thay vợ tôi cảm thấy không đáng giá, cô ấy đang cố gắng muốn giúp cô, mà cô lại muốn chết. Những chiến hữu của tôi bất cứ lúc nào cũng có thể hi sinh vì nhiệm vụ, bọn họ là bảo vệ tổ quốc bảo vệ nhân dân bỏ ra tính mạng trẻ tuổi, mà cô chẳng có việc gì, cư nhiên như thế không tiếc sinh mệnh!"

"Tôi——"

"Chớ nói với tôi cô vận mệnh thê thảm, cô còn sống, trẻ tuổi có sinh mạng có thân thể khỏe mạnh, cô không có tư cách nói thảm. Nếu như cô cảm giác mình rất thảm, như vậy cô cũng không xứng có được hạnh phúc."

Sau đó anh lạnh lùng xoay người, biến mất trong tầm mắt, lưu lại một câu: nhớ chớ làm dơ bẩn vườn hoa nhà tôi!

Mai Ngạn Đình kinh ngạc mà nhìn ngoài cửa không có một bóng dáng, rất lâu sau đó, mới nhớ lại muốn hô hấp. Thanh âm của anh rất lạnh, lời nói ra sắc bén như đâm vào lòng người, lại xông phá tất cả trở ngại trực tiếp ghim đến trong lòng của cô.

anh nói: cô còn sống, trẻ tuổi có sinh mạng có thân thể khỏe mạnh, cô không có tư cách nói thảm. Nếu như cô cảm giác mình rất thảm, như vậy cô cũng không xứng lấy được hạnh phúc.

Đúng vậy a, so với những thứ nguy hiểm trong cuộc sống, nơi con người vùng vẫy, giãy giụa với sinh sinh tử tử, cô đã rất may mắn. Tối thiểu, cô vẫn có thể dựa vào hai tay của mình để tìm kiếm những thứ mình muốn tới, đây cũng chính là một loại hạnh phúc, không phải sao?

Mai Ngạn Đình hít thật sâu một hơi, xoay người đi xuống lầu, trở lại trong phòng.

Mà ngay khi cửa phòng của cô đóng lại, trong bóng đêm, lao ra một thân ảnh cao lớn, rắn, giống như trong sứ giả của đêm tối.

......

Ngày thứ hai.

Sau khi ăn sáng, Thượng tá liền lôi kéo Hạnh Nhược Thủy phải ra khỏi cửa, nói muốn mang cô đi gặp một người.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng gọi Mai Ngạn Đình tới."Ngạn Đình, em trông Tiểu Phúc An giúp chị. Nếu như muốn đi ra ngoài, hộp ở cửa trước có tiền nhé.”

"Chị Tích Mộng, chị hãy yên tâm đi, em sẽ nhìn chú ý đứa nhỏ." Mai Ngạn Đình cười khoát khoát tay, ngồi vào vị trí bên cạnh Tiểu Phúc.

Hạnh Nhược Thủy không kịp nói gì, liền bị Thượng tá một tay ôm đi ra cửa.

Rất xa, còn có thể nghe được thanh âm bọn họ cãi vã, tràn đầy vui vẻ.

Mai Ngạn Đình từ cửa nhìn ra ngoài, cho đến khi không nhìn thấy bóng người. nhưng lòng tràn đầy cảm giác hâm mộ. Thật sự rất hạnh phúc!

"Rốt cuộc đi nơi nào vậy?" Hạnh Nhược Thủy ngồi bên cạnh, nháy mắt nhìn Thượng tá. người này làm gì mà thần thần bí bí, chính là không chịu nói với cô.

"Giả bộ đáng yêu cũng không hiệu quả đâu, chờ đến nơi em sẽ biết. Ngoan, rất nhanh sẽ đến!" Thượng tá đưa tay, sờ sờ đầu của cô.

Hạnh Nhược Thủy dẩu môi."Vậy cũng tốt." Thượng tá miệng ngậm chặt rồi, anh không muốn nói, cô hỏi thế nào đều vô dụng.

không bao lâu, anh lái xe vào một vị khu chung cư cũ. Chung cư hoàn cảnh tốt vô cùng, cũng rất an tĩnh. Sau đó, xe dừng ở một căn lầu.

Hạnh Nhược Thủy từ từ ngồi ngay ngắn người lại, cô đã đoán được. nhưng là cô không nói gì, đi theo Thượng tá lên lầu hai, nhìn anh gõ lên cánh cửa một vài tiếng vang.

"Xin chờ một chút!" Phía sau cửa, là giọng nói của người phụ nữ.

Thượng tá tựa hồ sợ cô hiểu lầm, đặc biệt nhìn cô một cái.

Hạnh Nhược Thủy đối với anh cười cười, ý bảo anh yên tâm đi.

Cửa kéo ra, lộ ra khuôn mặt phụ nữ. Cô ấy cười theo kiểu chào hỏi." anh đã đến rồi sao." Ngay sau đó cô ấy chú ý tới Hạnh Nhược Thủy, khẽ giật mình.

"Xin chào, chúng ta lại gặp mặt." Hạnh Nhược Thủy khoát khoát tay, cũng không nghĩ là cô ấy chính là người ngày đó ở bên ngoài nhà trẻ, trực giác của cô đã không sai.

Hồi này,Ưng Trường không giật mình."Hai người đã gặp qua?"

Hạnh Nhược Thủy cười cười."Từng có gặp mặt một lần. Thượng tá, có thể hay không đi vào trước rồi nói, anh ngăn cản đường đi đấy."

Viên Mộng nghe được cô nói thế, nhất thời liền cười." là lỗi của tôi, mời vào thôi."

Hạnh Nhược Thủy vào cửa, quan sát hoàn cảnh phòng ốc. Đơn giản gồm một phòng ngủ, một phòng khách, mặc dù cũ, nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ, bố trí rất tinh tế. Thô sơ giản dị vừa mắt, tương đối thoải mái.

Thượng tá chăm chăm nhìn biểu tình của vợ, giống như là xác nhận cô có hay không có cái gì không đúng.

Hạnh Nhược Thủy thừa dịp Viên Mộng đi pha trà, tiến tới bên lỗ tai anh nói: "em hiểu rõ cô là mẹ của Phúc An, không phải đối tượng bên ngoài của anh."

Thượng tá hận nghiến răng nghiến lợi, ở trên eo cô bấm một cái, thiếu chút nữa làm cô thét chói tai ra tiếng.

Viên Mộng đi ra mời hai người" Uống ly trà ăn chút trái cây thôi."

"Cám ơn. Ừ, trà này thật là thơm!" Hạnh Nhược Thủy hít một hơi Trà Hương.

Thượng tá nhìn cô, nói: "Xem em như vậy, người khác còn tưởng rằng anh ngược đãi em đấy!"

"Ha ha, biết là tốt rồi, về sau đừng quên hảo hảo bồi thường em."

Viên Mộng nhàn nhạt cười, nhìn bọn họ cãi vã. Đối với đôi vợ chồng này, trong lòng cô hết sức cảm kích. Bọn họ đem con của cô chăm sóc tốt như vậy, lại luôn luôn giúp đỡ cô. Phần ân tình này, cũng không biết cuộc đời này có cơ hội báo đáp hay không.

Hạnh Nhược Thủy cũng không nghĩ ầm ĩ quá lâu, một là đây đang là địa bàn của người khác, hai là cô không biết ba của Phúc An ở nơi nào, chỉ sợ chạm đến nỗi đau của người ta.

Ưng Trường không trước cho họ làm quen nhau, họ chào hỏi sau, sau liền hỏi tới sức khỏe của Viên Mộng.

"Tôi đã tốt lắm, hai người yên tâm đi." Da dẻ của cô quả thật khá lên rất nhiều, cuối cùng đã có chút huyết sắc rồi, nhưng vẫn mang chút tái nhợt.

"Tôi hôm nay, trừ việc muốn cho cô gặp vợ của tôi, còn muốn mang cô đi nhà tôi xem Tiểu Phúc An một chút." Ưng Trường không đem mọi chuyện nói rõ với Viên Mộng

Viên Mộng nghe thế liền thay đổi sắc mặt. " không cần, tôi hiểu biết rõ anh quả thật rất tốt, như vậy đủ rồi!"

Ưng Trường không hiển nhiên không biết khuyên cô ấy làm sao, trên thực tế đã khuyên qua nhiều lần, nhưng Viên Mộng rất cố chấp. Vì vậy, Thượng tá nhìn về phía vợ của mình, im lặng phát ra tín hiệu càu cứu.

Hạnh Nhược Thủy hiểu biết và gật đầu với anh. Sau liền hỏi."Tại sao? Tại sao cô phải tước đoạt quyền lợi nhìn thấy mẹ ruột của Phúc An? Tôi nghĩ cô nên cho chúng tôi có một cái lý do thuyết phục!"

Viên Mộng tâm tình nhất thời liền có chút mất khống chế, lấy tay che miệng, mắt nhìn phía ngoài cửa sổ.

Ưng Trường không có chút quan tâm, mở miệng muốn an ủi cô.

Hạnh Nhược Thủy bắt được tay của anh, ý bảo anh đừng làm gì cả. Viên Mộng tư tưởng có chút sai lầm, phải để cô ấy tự giải thoát chính mình. Nếu như cô ấy không thể cùng Phúc An ở chung một chỗ, cô ấy cả đời cũng sẽ không vui vẻ."Viên Mộng, tôi cũng cần một lý do!"

Viên Mộng bật ra tiếng khóc thút thít, nước mắt liền rơi xuống."Phúc An không nên có một người mẹ như tôi, một người mẹ đã từng ngồi tù! Tôi không muốn về sau có người coi thường con, càng không muốn con biết mẹ của mình đã từng là phạm nhân!"

Cô nhắm mắt lại, nước mắt rơi như mưa, đau lòng không thôi.

Hồi này, Hạnh Nhược Thủy ngạc nhiên. Cô thật sự không ngờ, Viên Mộng đã từng ngồi tù.

Ưng Trường không nắm lên tay của cô, dùng đầu ngón tay ở lòng bàn tay cô viết xuống: em không sai!

Hạnh Nhược Thủy gật đầu một cái, hít một hơi, chờ Viên Mộng cảm xúc có thể bình thường lại."Viên Mộng, cô xem qua Forest Gump chứ?"

"Ừ." Viên Mộng cắn môi gật đầu một cái, tầm mắt nhìn dưới mặt đất.

"Tôi cũng như rất nhiều người xem qua người mẹ A Cam cùng hiệu trưởng kia một màn, nhưng có ai phát biểu, bình luận qua nói A cam là một người mẹ xấu, không phải một bà mẹ tốt? Có câu nói, con không chê mẹ xấu. Mặc dù tôi không biết năm đó chuyện gì xảy ra, nhưng tôi có thể khẳng định cô là một cô gái tốt, cũng là một người mẹ tốt. Một người phụ nữ không có gì khác ngoài việc yêu thương con của mình, như vậy cô chính là một người mẹ tốt, ai cũng không có tư cách hủy bỏ tình cảm đó của cô cả!"

" nhưng ngộ nhỡ một ngày nào đó sự thật được sáng tỏ, hỏi đứa bé phải đối mặt ra sao với sự thật tàn khốc này? Nếu như đứa nhỏ ở lại bên cạnh của cô, cũng sẽ không có cơ hội xảy ra chuyện kinh khủng đó, sẽ là một điều thật tàn nhẫn cô hiểu không! Tôi hiểu rõ tôi ích kỷ, nhưng tôi thật sự là không nghĩ......"

Hạnh Nhược Thủy thương xót nhìn người phụ nữ đang khóc thầm, biết cô ấy trong chuyện này đang rơi vào ngõ cụt của chính cô. Có lẽ chỉ khi bức cô ấy đến đường cùng, cô ây mới có thể suy nghĩ lại mọi chuyện. Cô không ngừng được liền nói tiếp: "Cô không phải là Phúc An, làm sao cô biết đứa nhỏ không thể đối mặt? Phúc An là một nam tử, tương lai là phải là nam tử đầu đội trời chân đạp đất, nếu như chỉ chút chuyện này cũng không thể chấp nhận và đối mặt, như vậy sẽ đối mặt ra sao cuộc sống khó khăn sau này? Coi như đứa nhỏ được sự bao bọc, hậu thuẫn của gia đình, đây cũng có thể bảo đảm cái gì? Có thể bảo đảm cả đời đứa nhỏ sẽ trôi chảy sao?"

"Tôi ——" giọng nói của Nhược Thủy quá nghiêm nghị, Viên Mộng có chút kinh ngạc.

Hạnh Nhược Thủy căn bản không cho cô cơ hội giải thích, lời nói sắc bén hỏi: “ Bản thân cô tự nghĩ để đứa bé ở bên người để chúng ta chăm sóc, nhưng ngươi có tính đến hay không rằng chúng ta có nguyện ý nuôi đứa bé cả đời?”

“Nhược Thủy!” Hồi này, nghe cô nói Ưng Trường không cũng có chút nóng nảy.

Hạnh Nhược Thủy không để ý đến anh, vẫn như cũ không buông tha nói."Tôi cùng Trường không bây giờ còn chưa có có đứa bé, tương lai chúng tôi có đứa bé thì sao? Tôi có đủ tinh lực chăm sóc hai đứa bé sao? Cô có thể bảo đảm tôi sẽ không thiên vị? Ngộ nhỡ đến lúc đó tôi chỉ chăm lo con của mình, mà không quan tâm Phúc An, làm thế nào? Thậm chí ta để mặc cho con của tôi khi dễ Phúc An, sẽ làm thế nào? Đến lúc đó đứa nhỏ sẽ hỏi tôi, tại sao như vậy thiên vị, có lẽ tôi sẽ nói cho Phúc An biết, bởi vì đứa nhỏ không phải con của tôi! Mà mẹ ruột của con, không cần con!"

"Đừng bảo là, cô đã nói với Phúc An! Tôi van cầu cô, không nên nói nữa!" Viên Mộng bịt lấy lỗ tai, lớn tiếng gào thét, rồi chạy thẳng vào trong phòng.

Hạnh Nhược Thủy nghe tiếng cửa đóng rầm một cái, thở ra một hơi, quay đầu lặng lẽ nhìn Thượng tá."em không phải thật là quá đáng chứ?"

Ưng Trường không lắc đầu một cái, ôm bả vai của cô. anh biết vợ của mình sẽ không bao giờ đối với Phúc An đối xử không tốt, cô chỉ là muốn mở ra nút thắt trong lòng Viên Mộng.

"Lúc em còn đang học đại học, có một lần làm tình nguyện, đụng phải một người phụ nữ. Cô ấy đã nói với em một câu, đối với một người phụ nữ mà nói, tàn nhẫn nhất chính là chuyện máu mủ chia lìa." Viên Mộng - cô ấy bây giờ thật sự quá cố chấp, đứa bé ở bên cạnh chúng ta rất tốt. nhưng bản thân Viên Mộng cũng không thể vui vẻ, bởi vì đứa bé của cô ấy không có ở bên cạnh. Đứa nhỏ có thể cả đời cũng sẽ không kêu cô ấy một tiếng mẹ, thậm chí không biết sự tồn tại của cô ấy. Đây đối với một người phụ nữ mà nói, thật quá tàn nhẫn!

"Vợ, ta hiểu!" Ưng Trường không nắm chặt cánh tay Nhược Thủy, tay khác thì từ từ vuốt tóc của cô.

Trong phòng, Viên Mộng chui đầu vào trong chăn, lặng lẽ khóc thút thít. Hạnh Nhược Thủy quá nặng lời, cô nhất thời không cách nào chịu đựng. Một câu kia"Cô là hay không đã hỏi tôi có hay không nguyện ý thay cô nuôi đứa bé cả đời" đối với cô mà nói, không khác nào đánh một đòn cảnh cáo!

Hồi lâu, Viên Mộng mới giận dỗi tựa như lau sạch nước mắt."Tốt, đứa bé của tôi, tôi tự nuôi!"

nhưng kỳ thật, đây là thanh âm trong lòng của cô, chỉ là cô không muốn đi đối mặt thôi. Cô quá yêu con của mình, sợ chuyên mình ngồi tù sẽ là vết nhơ trong cuộc đời đứa bé.

Hạnh Nhược Thủy thẳng tắp nhìn tới trước cô, dùng sức gật đầu."Rất tốt! Từ ngày mai trở đi,cô ở nhà tôi đi. Mặc dù Phúc An không phải là con ruột của tôi, dù gì tôi cũng chăm sóc thật lâu, tôi phải bảo đảm đứa bé ở với cô chung một chỗ trôi qua vui vẻ, mới không uổng công kêu tôi đây là mẹ bao lâu nay!"

Phúc An mới năm tuổi, nếu như Viên Mộng ngày ngày ở cùng, ắt là sẽ rất nhanh thích chấp nhận Viên Mộng thôi. Chờ bọn họ thiết lập tình cảm, mà có thể giao Phúc An cho Viên Mộng rồi.

Về chân tướng chuyện Viên Mộng ngồi tù, trờ về cùng Thượng tá cô muốn hảo hảo mà nói chuyện. Cô rất muốn hiểu rõ, năm đó sự việc ra sao!

"Này......"

......

Thành phố B, phi trường.

Một chuyến bay mới vừa hạ xuống, cho nên cửa ra phi trường người người đi lại đông đúc, vội vàng. không bao lâu đã yên tĩnh lại rồi. Phi trường cùng trạm xe vốn là như vậy, tới cũng vội vã, đi cũng vội vã, có ly biệt sầu não, nhưng cũng có lúc gặp lại tràn đầy vui sướng.

Cuối cùng đi ra là một cô gái cao gầy, cô đeo kính đen, một mái tóc quăn theo bước đi uyển chuyển cũng nhẹ nhàng nhấp nhô. Cô ấy mặc áo khoác đỏ rực lửa, bên trong là chân váy cân xứng màu đen bó sát, mang giày cao cổ, liếc mắt qua đoán chừng cũng tầm phải 10 cm.

Mặc dù đeo mắt kính nên che giấu một nửa dung mạo, nhưng từ phần da thịt trắng nón mịn màng lộ ra, môi trái tim quyến rũ, cả chiếc cằm nhon cùng phong cách ăn mặc, này 100% là một mĩ nữ.

Vòng eo của cô gái ấy nhỏ nhắn, như liễu yếu đu đưa theo gió rồi lại mang vẻ dẻo dai kia, dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người đàn ông. Cô ấy tay trái lôi kéo rương hành lý, tay phải chậm rãi tháo kính mát xuống. Trong nháy mắt, vẻ xinh đẹp phải gọi là điên đảo chúng sinh xuất hiện tại tầm mắt của mọi người bên, bốn phương một góc than tiếng sợ hãi.

Cô gái tựa hồ quen thuộc với chuyện như vậy, nên dường như chẳng có biểu hiện gì nhưng lại rất dễ nhận ra cô ấy vô cùng hưởng thụ loại cảm giác ngưỡng mộ từ mọi người như thế này.Ở cửa ra của sân bay, một chiếc đẹp mắt xe dừng lại, đó là một chiếc xe thiết giáp. Tựa bên cạnh thân xe là một chàng trai tướng mạo xuất chúng, trên người là một cỗ khí phách, phong cách uy nghiêm. Thấy cô gái xuất hiện, anh chậm rãi đứng lên, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt chỉ lộ ra nụ cười tươi tắn."Tiểu Tranh, hoan nghênh về nhà."

" anh hai." Cô gái lúm đồng tiền như hoa, cùng anh ôm nhau.

"Lên xe đi, tất cả mọi người ở nhà chờ em đấy." người đàn ông đó kéo cửa bên phía ghế phụ cho cô vào.

Cổ Tranh ngồi xuống, xe liền chạy ra ngoài sân bay.

Cổ Tranh nhìn cảnh sắc nhiều năm không thấy bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút hoài niệm. Nhiều năm như vậy, cô rốt cuộc lại trở về rồi. Giương mắt nhìn lên, trên bầu trời xuất hiện một màu đen điểm, là một con đại bàng lớn đang giang cánh.

Cổ Tranh nhìn nó, hình ảnh Trường không lại xẹt qua tâm trí. Nghe anh cùng ba nói, anh ấy hiện tại thành một con đại bàng chân chính! Thật ra thì, năm đó anh đã là một con Hùng Ưng. Chỉ là trải qua những năm này, anh tất nhiên xuất sắc hơn rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.