Hai người kia cũng có chút giật mình, bởi vì nhìn cô nhu nhu nhược nhược, không nghĩ tới cô lại có thể làm ra chuyện tình kịch liệt như vậy.
Thương Duy Ngã phái người tới rốt cuộc cũng đuổi theo.
"Đứng lại!" Hạnh Nhược Thủy hét lớn, bình rượu trong tay bể tan. "Đừng lại đây, nếu không tôi liền chết ở trước mặt anh!"
Sau đó lại chuyển tầm mắt sang hai người kia."Tôi muốn gặp Dã Lang."
Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó đang muốn bỏ đi, nhưng điện thoại hắn chợt vang lên. hắn nghe máy, sau đó rất nhanh liền ngắt máy."Lão đại phân phó dẫn cô vào trong."
Hạnh Nhược Thủy nghe những lời này, thân thể lay động một chút. Nửa bình rượu trong tay sau khi vào cửa đã bị người ta lấy. Cô không lên tiếng, đi vào trong.
Cô căn bản không có chú ý cảnh tượng xa hoa truỵ lạc bên trong, chỉ đi theo người phía trước, bởi vì cô đầu có chút choáng váng.
Đèn trong thang máy rất tối, trong đó có một mặt tường là gương.
Dẫn cô đi lên, là tầng cao nhất.
Hạnh Nhược Thủy nhắm mắt, không nhìn người trong gương. Vào thang máy không bao lâu, nhưng cô lại cảm thấy giống như đợi một thế kỷ. Đinh một tiếng, đem cô từ trong hoảng hốt giật mình tỉnh lại. Vội vàng mở mắt, đi theo ra ngoài.
người dẫn cô lên dừng ở cửa ra vào, đối với cô làm một ra dấu tay."Vào đi thôi."
Hạnh Nhược Thủy không do dự, liền đi vào. Làm cho cô bất ngờ là bên trong cũng giống như một căn phòng bình thường, lắp đặt thiết bị rất hiện đại, nhưng cũng không có gì kỳ quái.
Mà phía bên tay trái là một dáng người thoải mái đơn độc nằm trên ghế sofa, là một người đàn ông. không biết vì sao, bên cạnh anh ta là hai người mặc áo đen cao lớn rắn rỏi, nhưng người Hạnh Nhược Thủy chú ý tới là anh ta.
anh mặc áo sơ mi trắng, quần đậm màu. Giờ phút này anh đang nhắm mắt lại, không biết là ngủ thiếp đi hay là giả ngủ. Ngũ quan rất xuất sắc, nhìn cả người có thể nói là vô cùng lịch sự nho nhã.
anh trong tưởng tượng của cô không cùng một dạng, cô còn tưởng rằng sẽ là một người cường tráng, mặt dữ tợn, nhưng rất hào phóng rộng rãi. nhưng người trước mắt lại ngược như thế, hoàn toàn không nghĩ tới anh là một lão đại Hắc bang tiếng tăm lừng lẫy, còn là một thủ lĩnh quân hỏa!
Hạnh Nhược Thủy lau nước mắt, đi tới trước mặt anh.
Bên ngoài tia chớp ẩn giật từng cái, nhìn có chút hoảng sợ.
Hạnh Nhược Thủy chú ý mặt của anh ta thật bình tĩnh. nhưng mà cô cảm giác kỳ quái, hình như anh đang chịu đựng đau đớn gì đó. Đứng một lúc, cô không nhịn được hỏi: " anh có khỏe không?"
anh ta khoát tay, hai người đứng bên cạnh liền đóng cửa đi ra.
Sau đó anh mở mắt, chống lại tầm mắt của cô. anh đang, vẫn như cũ, luôn khí thế bức người. Ánh mắt của anh cũng không hung ác, nhưng rất sắc bén, giống như có thể đem người ta ra nhìn thấu."Tại sao?"
Hạnh Nhược Thủy ngẩn người, không hiểu ý tứ của anh.
"Tại sao hỏi như vậy?" Dã Lang nhìn cô gái nhỏ trước mắt, có chút bất ngờ khi cô hỏi câu đó. anh cho là anh giả bộ rất tốt.
Trên thực tế anh biết cô vào đây, dám dùng bình rượu đập đầu thì anh có chút bất ngờ. Nếu như là đàn ông, anh liền sai người ném ra ngoài, nhưng đây lại là người phụ nữ, hơn nữa còn là người con gái nhu nhu nhược nhược.
Hạnh Nhược Thủy giờ mới hiểu được."Tôi cảm thấy anh hình như rất đau. Lúc trước tôi có nghe nói qua, nếu xương cốt bị tổn thương, khi trời mưa gió sẽ rất đau. Ba tôi bị phong thấp, gặp thời tiết thay đổi như vậy sẽ rất khó chịu."
Dã Lang từ từ nheo mắt lại, sau đó giật giật khóe miệng."Vậy còn cô?" anh chỉ chỉ đầu cô.
Hạnh Nhược Thủy lắc đầu một cái."Tôi không chú ý." Cô chỉ một lòng muốn gặp Dã Lang, căn bản không chú ý tới mình đang bị thương.
Dã Lang đột nhiên cười ha ha, cho người ta cảm giác tâm tình anh rất tốt. Mặc dù giờ phút này, trong xương tủy anh giống như có hàng vạn côn trùng đang cắn cắn, đau đến nổi sau lưng anh đã đầy mồ hôi.
Trên thực tế, những người đứng ngoài cửa nghe tiếng cười của anh, đều ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trong mắt họ đều hiện lên tia không hiểu.
"Hãy nói mục đích đến đây của cô." Dã Lang bưng ly trà lên, uống một hớp.
Hạnh Nhược Thủy hít một hơi, nhắm mắt chống lại ánh mắt của anh."Tôi muốn nhờ anh giúp tôi tìm một người, sau đó cứu anh ấy, ở nước X."
Lông mày anh tuấn hơi hơi nhíu lên. Tay phải xoay xoay cái nhẫn lục bích trên ngón tay trái."Cho dù là một cỗ thi thể?" anh đang cười, là nụ cười rất lạnh.
"Đúng!" Hạnh Nhược Thủy mím môi, không một chút băn khoăn. Trong lòng lại dâng lên một cỗ sóng lớn.
"Có thể. Nếu vậy tôi được gì." anh đổi chân gác, mắt sáng như đuốc.
"Tôi không biết anh muốn cái gì. Những gì tôi có đều ở đây, chỉ cần anh đồng ý.".
Hạnh Nhược Thủy còn chưa rõ ràng, anh đã đi đến trước mặt cô, ôm hông của cô đỡ lấy cô thân thể đang khẽ nghiêng đổ của anh.
"Tôi muốn thân thể của cô, mạng của cô......"
Hạnh Nhược Thủy giương mắt, liền nhìn đến mắt gọng kiếng màu vàng, ánh mắt sắc bén. không lớn, nhưng là rất sáng. Trong đó, cô nhìn thấy mình, rất nhếch nhác."Được."
Môi Dã Lang lướt qua khóe miệng cô, dừng ở bên tai: "Vào trong tắm một chút, tôi chờ cô." Sau đó, buông cô ra.
"Phòng tắm ở đâu?"
Dã Lang nằm lại trên sô pha, tay tùy ý chỉ.
Hạnh Nhược Thủy không nói gì, đi vào phòng tắm. Ở trong gương, nhìn thấy một người con gái đầu thấm đầy máu, thật là nhếch nhác.
Cô đã từng ảo tưởng qua, trước đêm động phòng hoa chúc, mình sẽ tắm rửa sạch mỗi tấc da thịt, chờ người đàn ông của mình. nhưng mà hôm nay, tất cả ảo tưởng đều là chuyện cười. Giờ phút này cô chỉ thầm nghĩ tắm rửa sạch, đưa mình lại chỗ Dã Lang. Chờ kết thúc, sẽ có thể đi cứu Trường không.
Cô không biết, nếu để cho Trường không lựa chọn, anh sẽ lựa chọn tử vong hay là lựa chọn cô dùng loại phương thức này tới cứu anh. Có lẽ anh tình nguyện chết, cũng hi vọng cô tự yêu quý bản thân mình. nhưng với cô mà nói, nếu như không có anh, cô còn sống cũng không thú vị. Chỉ cần anh còn sống, cô cũng sẽ có dũng khí đối mặt tương lai.
Cho nên sự lựa chọn của anh, cô không dám nghĩ tới!
Cô chỉ muốn đem anh cứu ra, những thứ khác không rảnh đi bận tâm. Cô mặc kệ tương lai, chỉ để ý giờ khắc này.
Nước vẩy trên vết thương, rốt cuộc cũng đau rát. Loại đau đớn này, làm cho cô thanh tỉnh. Giờ phút này, cô cần này đau đớn tới để mình thanh tỉnh hơn.
Cô không do dự, rất nhanh tắm sạch, lau khô thân thể. Đây là lựa chọn của cô, không có gì do dự.
Vốn là muốn thay đổi y phục, cuối cùng lại cảm thấy không cần thiết. Vì vậy mặc áo choàng tắm vào, lau khô tóc liền đi ra ngoài.
Dã Lang khôi phục trạng thái lúc trước, giả vờ ngủ say. Cũng không nhúc nhích, giống như đang ngủ thiếp đi.
"Tôi đã tắm xong." Hạnh Nhược Thủy đứng trước mặt anh. Đôi tay nắm vạt áo choàng tắm, hơi dùng sức. Có lẽ, chính cô cũng không phát hiện.
Cô luôn luôn để ý thân thể trong sạch hay không. Đối với Thương Duy Ngã, cô vì giữ trong sạch, ngay cả chiêu tự sát cũng đem ra. Vậy mà hôm nay, lại tự mình dâng lên miệng người, thật là châm chọc!
không thể nói không! So với an nguy của Trường không, những thứ khác đều không quan trọng!
Dã Lang chậm rãi mở mắt, nhìn cô gái mặc áo choàng tắm trước mắt. Da thịt trắng noãn bởi vì hơi nước mà trở nên đỏ bừng, vóc người nhỏ nhắn thon gầy, ngũ quan cũng rất khá, mắt to trong suốt.
Cặp mắt trong suốt kia, rõ ràng sợ hãi, mà vẫn còn giả bộ bình tĩnh. Giống như dê con đối mặt với sói, rõ ràng muốn chạy trối chết, nhưng lại ép buộc chính mình đứng lại. Rất thú vị!
Cô nhất định không biết, bộ dáng đơn thuần mà điềm đạm đáng yêu này, lại có thể dấy lên dục vọng chinh phục của đàn ông. Vậy sẽ làm cho người đàn ông chỉ muốn xé miếng vải vóc cản trở, sau đó đem cô ăn vào bụng.
Dã Lang chậm rãi nhếch miệng. Thật là một con cừu non nớt. anh dám khẳng định, cô vẫn còn thân xử nữ. Bộ dáng không lưu loát này, không thể giả được."Thế nào, không biết lấy lòng đàn ông? Hay là nói, cô chờ tôi tới lấy lòng cô?"
Sau đó, anh nghe thấy âm thanh hút một hơi không khí. Cô sợ hãi!
Hạnh Nhược Thủy ngẩn người, vừa sải bước qua, đưa tay cởi áo sơ mi của anh. Có lẽ nói cởi cũng không đúng, căn bản là nó bị cô xé rách.
Dã Lang thiếu chút nữa bật cười. anh rất hoài nghi, cô có biết hay không cái gì gọi là lấy lòng? Cô giống như là cùng y phục của anh có thù oán, hận không thể trực tiếp bắt bọn nó xé toang.
anh có lý do hoài nghi, nếu như dùng lực lớn hơn, cô thật sự sẽ xé nát áo sơ mi cùng quần của mình.
Đôi tay nhỏ bé, mềm mại không xương kia đang bận rộn, nhưng vẫn đang run rẩy.
Mà chủ nhân của đôi tay nhỏ bé này, hơi thở rõ ràng có chút nặng. Có thể thấy được cô rất khẩn trương, hô hấp cũng khó khăn, vậy mà vẫn còn cậy mạnh. người đàn ông kia, rất quan trọng với cô?
anh không khỏi nhớ tới Mạc Vấn. Mạc Vấn nghĩ đối với anh cô là cả thế giới, đúng là cô gái ngu ngốc.
Rất nhanh, anh liền không để cho mình lại nhớ tới.
Rốt cuộc, cái áo sơ mi đắt giá kia đã bị cô cởi ra. Cô lại đưa tay cởi thắt lưng của anh, loạn kéo bừa bãi. Dường như, càng kéo càng chặt hơn.
anh dám cam đoan, nếu cô không cúi thấp đầu, anh nhất định có thể ở trong mắt cô thấy chất lỏng.
Dã Lang lần nữa không nhịn được ha ha mà cười. Đưa tay sờ mặt cô, nói: "Mọi người phụ nữ đều giống như thế này lấy lòng đàn ông sao? Cái cứng rắn kia sẽ không chịu được mà muốn mềm xuống rồi."
Cô như thế này không gọi là hấp dẫn, mà là giết người đấy!
Hạnh Nhược Thủy dừng lại, đỏ mặt không muốn tiếp tục. Cô không có kinh nghiệm, cũng không xem qua những loại phim kia. Cô rất vội vàng, muốn sớm xong việc để có thể mau mau đi cứu người!
Dã Lang ngưng cười, đè cô dưới thân. Trong mắt cô anh thấy được tia hoảng hốt. Thật thú vị!
"Cô muốn tôi cứu người đàn ông này chứ?" Đầu lưỡi anh liếm môi một cái, tầm mắt nhìn về phía bụng của cô."Thân thể này anh ta còn chưa chạm qua, hôm nay cho tôi không hối hận sao?"
" không cần anh lo!" Hạnh Nhược Thủy lớn tiếng kêu lên. Nhịp tim đông đông, nhảy nhanh, giống như muốn nhảy ra ngoài.
Cô cố ý không muốn nghĩ đến vấn đề này, thế nhưng anh lại cố ý muốn nhắc tới, thật đáng giận!
Nụ cười Dã Lang không đổi nhìn cô. Đỏ bừng mặt, cánh môi kiều diễm ướt át, đôi mắt ẩm ướt...... anh cảm giác chính mình đang... từ từ ngẩng đầu. Hoảng hốt nghĩ lại, giống như lần đầu tiên cùng Mạc Vấn.
Khi đó anh còn là một thằng ranh mới lớn, không có kỷ xảo, lại càng không hiểu lần đầu tiên là như thế nào. Mạc Vấn khẩn trương muốn chết, nhưng vẫn chịu đựng sợ hãi, tiếp nhận anh xâm chiếm. Cô đau đến nổi không ngừng rơi nước mắt, thế nhưng anh lại chỉ biết đòi lấy, đòi lấy nữa.
Chờ khi tất cả kết thúc, nhìn vết đỏ trên khăn trải giường. Nhìn đôi mắt ướt át động lòng người của người dưới thân, anh như người tỉnh mộng.
"Như vậy hôm nay, tôi liền dạy cô cách lấy lòng người đàn ông." Dứt lời, anh cúi đầu xuống.
Đôi tay Hạnh Nhược Thủy nắm thành quyền, nhìn anh từ từ cúi xuống, tự nói với mình không thể trốn tránh. nhưng vẫn theo bản năng rụt cổ lại, ngăn cản anh tới gần.
không thể trốn!
"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên."Lão đại, Cô Lang tới."
Dã Lang dừng động tác, sau đó từ từ đứng lên. Nhìn lại quần áo, hoàn hảo, chỉ là nút áo đã bị cởi bỏ. anh cúi đầu nhìn cô một cái, lại nhịn cười không được. Mới vừa rồi cô giằng co lâu như vậy, kết quả chỉ cởi nút áo sơ mi của anh!
Hạnh Nhược Thủy kéo chặt áo choàng tắm, như nhặt được đại xá đứng lên."Tôi vào phòng tắm." Liền nhanh chân muốn trốn vào trong.
" không cần." Dã Lang đánh vỡ mộng đẹp của cô.
Hạnh Nhược Thủy ngẩn người, lôi kéo váy. Cúi đầu, nhìn hai chân mình.
Cửa đẩy ra.
Ngay sau đó, cô ngạc nhiên nhìn người mặc đồ bệnh nhân ngồi trên xe lăn - Trang Dịch Sính." anh Trang?" Cô Lang? anh Trang cũng là người của Thiên Lang bang sao? là thư ký tỉnh ủy cũng là hắc đạo?
"AnhTrang, anh bị thương sao? Chuyện gì đã xảy ra?" Sau hôm ấy, bọn họ không còn liên lạc. Tựa như trong sách viết, tất cả điều mờ mịt
" không có việc gì." Trang Dịch Sính lắc đầu, cười cười. Đợi đến khi nhìn thấy cô mặc áo choàng tắm, liền nhíu nhíu mày.
Hạnh Nhược Thủy vội vàng níu lấy áo choàng, ánh mắt né tránh, cũng không dám nhìn.
Dã Lang cũng không vui lòng, anh thích xem cuộc vui." anh ta vì không để tôi làm phiền cô, nên cho phép tôi làm thương tổn trái tim của anh ta. nhưng mà kĩ thuật bắn của tôi quá kém, anh chưa chết."
" anh Trang, chuyện này......" Hạnh Nhược Thủy nghẹn họng nhìn trân trối. Cô thật là không ngờ, Trang Dịch Sính có thể vì mình mà làm đến nước này.
Ngay cả không yêu, phần ân tình này cũng đủ nặng, rung chuyển lòng người.
"Đừng nghĩ nhiều, không phải hoàn toàn chỉ vì cô." Trang Dịch Sính nhìn cô gật đầu một cái, sau đó dời tầm mắt sang Dã Lang."Tôi nhớ rõ chúng ta cùng chung nhận thức."
Dã Lang cười, hai tay vuốt vuốt."Chính cô ấy tìm tới cửa cầu xin tôi, cũng không phải là tôi tìm cô ấy làm phiền."
Trang Dịch Sính nhìn anh một lúc, rồi quay sang Hạnh Nhược Thủy."Nhược Thủy, không phải cô nghĩ anh ta đã chết?"
"Sống hay chết, cũng phải chính mắt tôi nhìn." Nếu không, cô sẽ không tin tưởng. Để một mình cô lại trên thế giới, Trường không sao lại tàn nhẫn như vậy?
Trang Dịch Sính hơi cau mày." anh ta bị nổ tan xương nát thịt, có lẽ sẽ không tìm thấy thi thể. Coi như anh ta còn sống, anh ta cũng là lính đặc chủng, nếu như bản thân anh ta trốn không thoát, như vậy muốn cứu anh ta cũng không phải dễ dàng."
"Dù vậy tôi cũng muốn thử." Cô nhìn lại anh, ánh mắt kiên định." anh Trang, tôi biết anh có ý tốt. nhưng bây giờ tôi sẽ nghe không đâu. Tôi muốn đi tìm anh ấy, con tim của tôi muốn thế."
Trang Dịch Sính nhìn cô hồi lâu, gật đầu nhìn về phía Dã Lang. Giơ tay lên, nắm quyền, đặt ở ngực trái."Cô vẫn muốn ở đây?"
Dã Lang cười cười, lại gần lỗ tai Trang Dịch Sính nói: "Đừng cho là tôi không biết bí mật của anh. Cơ hội của anh chỉ có một lần."
" anh Trang!" Hạnh Nhược Thủy quát to một tiếng, vọt tới trước mặt anh, ngồi xổm xuống."Tôi cám ơn tâm ý của anh. nhưng mà, là tự tôi tới đây. Đây là cuộc sống của tôi, nên tự tôi sẽ cố gắng, mà không phải do người khác thay tôi chịu khổ."
Dã Lang huýt gió. anh đã hiểu vì sao Trang Dịch Sính vì cô ăn mà chịu đau thương.
Trang Dịch Sính nhìn cô một lúc rồi rời đi. Để lại cho cô hai chữ —— bảo trọng!
Nhìn cửa đóng lại, chỉ còn lại hai người bọn họ. Hạnh Nhược Thủy khẽ tách đôi môi, thở ra một hơi.
Dã Lang nghênh ngang nằm lại sô pha, hai chân dài tách ra."Chúng ta tiếp tục. Hi vọng vừa trải qua thời gian thư giản này, cô có thể có tiến bộ."
Hạnh Nhược Thủy quay đầu, nhìn khóe miệng tươi cười của anh, từng bước từng bước đến gần. Cô mới vừa đến gần, chân dài của Dã Lang gạt ra, cô liền lảo đảo ngã nhào trên người anh.
Dã Lang một tay ôm hông cô, vừa nói tay vừa dò xét vào trong áo choàng tắm."Da không tệ." anh nhỏ giọng phát biểu. nhưng trong mắt lại là trêu đùa **.
Hạnh Nhược Thủy cương cứng một chút, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Cái gì cũng không muốn nghĩ, rất nhanh sẽ trôi qua!
......
Hạnh Nhược Thủy được kiểm tra đầu, bôi thuốc. Cô dùng sức không lớn, nên đầu cũng không thương tổn nghiêm trọng, không cần băng bó. Chẳng qua lúc ấy có chút choáng váng mà thôi.
Bác sĩ rời đi.
Dã Lang che miệng ngáp một cái, chân mày khẽ nhíu hạ xuống, chỉ là thoáng qua trong nháy mắt.
Hạnh Nhược Thủy lại chú ý tới."Có phải còn đau hay không? Nếu không, tôi dùng rượu thuốc giúp anh xoa?" Bão táp ngoài cửa sổ dường như không muốn dừng lại, anh nhất định rất khó chịu.
"Được." Dã Lang rộng rãi nằm bò trên giường. Phân phó người đem rượu thuốc mang vào, liền thúc giục cô mau mau xoa thuốc.
Trời đã dần dần sáng.
Hạnh Nhược Thủy quỳ gối trên giường, thay người đàn ông đang nằm nhắm mắt xoa rượu thuốc. Cô không biết anh có phải ngủ thiếp đi không, nhưng tay của cô đã nhanh không còn cảm giác rồi. nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, không dám dừng.
Cô dừng lại, đấm bóp cánh tay của mình.
Đột nhiên, một cánh tay vươn ra, bắt được cánh tay của cô, liền kéo cô xuống giường.
"Ngủ." anh bá đạo ra lệnh, không biết có phải vừa tỉnh hay không, nhưng thanh âm có chút khàn khàn.
Hạnh Nhược Thủy kinh ngạc mà nhìn anh.
"Ngủ, nếu không tôi sẽ đổi ý." anh lại nói, nhưng mắt cũng không mở ra.
Hạnh Nhược Thủy lập tức nhắm mắt lại. Thân thể cứng nhắc, một lát sau mới chậm rãi buông lỏng. Trong đầu cô thoáng qua rất nhiều thứ, lóe lóe, thế nhưng lại ngủ thiếp đi.
Đợi hô hấp của cô trở nên đều đều, Dã Lang bỗng chốc mở hai mắt ra. Nhìn cô, trong tròng mắt mang theo một chút không rõ tâm tình.
Khóe miệng chậm rãi câu lên. Thầm nghĩ, thật là một người phụ nữ thú vị. Ngốc ngốc, nhưng là thật đáng yêu.
......
Hạnh Nhược Thủy ngủ một giấc đến gần mười giờ, khi tỉnh lại đã là xế chiều. Trên giường chỉ có một mình cô.
Cô mở mắt nhìn trần nhà, nằm một lúc, mới chậm rãi bò dậy. Hai chân cong lên, cằm đặt tại phía trên. Từ cửa sổ trên cao nhìn xuống, có thể thấy chỗ rất xa, thấy thị trấn T phồn hoa náo nhiệt.
Cô kinh ngạc mà nhìn xem, không có ý kiến gì.
Cánh cửa sau lưng đẩy ra, vang lên tiếng bước chân nhỏ nhẹ.
Cô vừa quay đầu, nhìn thấy Dã Lang tựa vào cạnh cửa, hai chân bắt chéo, trong tay bưng một ly rượu."Tỉnh rồi thì đứng lên đi. Sau đó xuất phát thôi."
Hạnh Nhược Thủy vừa nghe, lập tức bò xuống giường. Kết quả bởi vì quấn chân vào chăn, cả người té rầm xuống giường.
Dã Lang được giải trí rồi.
Hạnh Nhược Thủy bị tiếng cười kia làm cho mặt đỏ tới mang tai, vội vàng vọt vào phòng tắm, tiếng cửa đóng lại.
Mà ngoài cửa lại nghe một trận cười vui vẻ của ai kia, lần nữa mãnh liệt xoáy vào lỗ tai, hoài nghi có phải hay không gần đây lỗ tai xảy ra vấn đề, luôn nghe nhầm.
Chờ Hạnh Nhược Thủy rửa mặt, lại bị anh yêu cầu nấu cơm. Vì vậy, cô lại đi vào phòng bếp, không biết nên coi là bữa trưa hay là bữa tối nữa.
Dã Lang không nói gì, ăn thật ngon lành.
"Đến đó, mọi thứ phải nghe theo tôi, nhớ chưa?"
Hạnh Nhược Thủy sửng sốt một chút, sau đó như con gà mổ thóc gật đầu mạnh."Tôi biết rồi."
"Trừ cười, đem tất cả sắc mặt khác thu về cho tôi. Nếu xảy ra chuyện không may, tôi sẽ không chịu trách nhiệm." anh chùi miệng, nói.
Hạnh Nhược Thủy gật đầu, không lên tiếng.
Mãi cho đến ngồi trên máy bay đi nước X, cô còn cảm thấy giống như ở trong mộng. Cô không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy, Dã Lang liền chịu giúp cô.
Đêm qua mưa to gió lớn, hôm nay đúng là sau cơn mưa trời lại sáng, trời xanh vạn dặm.
Hạnh Nhược Thủy nhìn mây trắng ngoài cửa sổ, trên đó cô thấy gương mặt người mình nhớ thương. Trường không, em tin tưởng anh nhất định còn sống, nhất định còn sống! anh chờ em, em nhất định sẽ tìm được anh!
Đột nhiên, một bàn tay to vươn ra, quay mặt cô lại.
"Ở bên cạnh tôi, đừng nghĩ tới người đàn ông khác, tôi sẽ mất hứng. Thời điểm tôi mất hứng sẽ làm sự tình bình thường tương đối dọa người." anh cười híp mắt nói.
Hạnh Nhược Thủy biết, anh nói được là làm được."Có sách không, cho tôi một quyển sách?" Nếu như không có việc gì làm, cô nhất định sẽ nghĩ.
"Đi bên tôi, nghe lời tôi nói, nếu như cô không muốn mất mạng." Vẻ mặt của anh lập tức nghiêm túc.
Hạnh Nhược Thủy không dám không nghe, lỗ tai giống như tai mèo dựng thẳng lên. Mặc dù cô đã chuẩn bị cái chết, nhưng nếu như có thể sống, đó là đương nhiên phải sống sót!
"Từ khi lên máy bay, cô chính là người phụ nữ của tôi, nhớ kỹ thân phận...... Nếu như muốn nhìn thấy hắn ta, nhất định không lộ ra bất kỳ vẻ mặt gì, đặc biệt là vui mừng. Những người đó thích nhất nhìn người khác không thoải mái, cho nên nếu cô vui vẻ, bọn họ sẽ giết anh ta."
"À?" Hạnh Nhược Thủy kêu lên."Tôi quên cho anh xem hình người tôi muốn tìm. Tôi ——"
Dã Lang giơ tay lên vỗ vỗ mặt của cô."Chớ lộ ra biểu tình ngu xuẩn như vậy."
Hạnh Nhược Thủy hiểu rõ, anh biết được mục tiêu là ai. Vì vậy, tâm lại bỏ lại trong bụng. Cũng đúng, tin tức gì mà Thiên Lang bang không biết, tùy tiện có thể điều tra ra."Thật xin lỗi."
"Thật biết nghe lời, tôi thích người phụ nữ biết nghe lời." anh lần nữa vỗ vỗ mặt của cô, tiếp tục nói.
Ban đầu Hạnh Nhược Thủy không chút khẩn trương, nhưng sau khi nghe Dã Lang nói, ngược lại làm cô càng khẩn trương. Bị Dã Lang trừng mắt liếc, cô mới cố gắng điều chỉnh tốt.
Lộ trình tiếp theo, Dã Lang nhắm mắt lại, ít nói hơn.
Hạnh Nhược Thủy bị anh ôm vào ngực, rất không thoải mái, nhưng không dám tránh, sợ sẽ chọc giận anh. Cho đến khi anh ngủ thiếp đi, buông tay ra, cô mới chậm rãi ngồi thẳng, nửa người đều tê rần.
Rốt cuộc, máy bay cũng hạ cánh.
Thời điểm đi ra phi trường, cánh tay Dã Lang liền khóa tạ hông Hạnh Nhược Thủy.
Hạnh Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn anh, bị anh cúi đầu hôn một cái, cô ngẩn người, ngay sau đó cười ngọt ngào dính trên người anh. Làm cho người cảm thấy cô thật xinh đẹp đáng yêu.
Đi ra sân bay, có một nhóm người đang chờ bọn họ. Trong đó có người Trung Quốc, cũng có người nước X.
Hạnh Nhược Thủy không hiểu ngôn ngữ nước X, cho nên nghe không hiểu. nhưng mà, Dã Lang có dẫn theo một người phiên dịch. Cô vẫn thủy chung nở nụ cười ngọt ngào, dựa vào người Dã Lang.
Dã Lang giới thiệu cô cho những người đó. Vì vậy bọn họ thay phiên nhau nắm tay cô, ở mu bàn tay của cô hôn một cái. Nói chuyện một lúc mới vào trong xe.
Theo chân bọn họ là một chiếc xe con, có người nước X. Phiên dịch viên ngồi ở ghế phụ.
Nụ cười Hạnh Nhược Thủy đã muốn cứng lại.
Dã Lang đưa tay ôm cô vào trong ngực, nói: "Mệt mỏi? Mệt mỏi thì nằm ngủ một lúc đi." Dứt lời, còn thân mật hôn trán cô.
Hạnh Nhược Thủy biết anh đang giải vây cho cô. Vì vậy đối với người nước X cười cười, vùi mặt vào ngực anh rồi nhắm mắt lại.
Sau đó, cô nghe người nước X nói chuyện. Phiên dịch nói, hắn đang hỏi bọn anh lần này đến đây là mục đích gì.
Dã Lang trả lời có chút đạo ám muội, cô nghe không hiểu lắm. Ý tứ đại khái là muốn từ trong tù binh tìm một người giúp anh làm việc.
Rất nhanh, xe liền dừng lại.
Dã Lang thân ái cô, đánh thức cô."Bảo bối, đến rồi."
Khách sạn này đúng là đặc biệt xa hoa..., xanh vàng rực rỡ, người nhìn thấy sẽ líu lưỡi nói không nên lời.
Nếu Hạnh Nhược Thủy không được dặn dò qua, sợ rằng sẽ nhịn không được mà kêu lên. Một đường đi về phía gian phòng, cô càng thêm giật mình.
Vừa vào trong phòng, Dã Lang liền thúc giục cô đi ngủ."Lên giường ngủ trước nào, ngoan." Sau đó lại để cho phiên dịch viên giải thích với người nước X.
Hạnh Nhược Thủy đối với người đó gật đầu một cái, liền bị mang vào trong phòng. "Phòng cho tổng thống", cô không thể nào tưởng tượng được sự xa hoa của nó. Chỉ là giờ phút này trong lòng cô chứa đầy nặng nề, không còn tâm tình đi thưởng thức.
Phục vụ phòng dẫn cô vào phòng tắm. Cô sợ run một lúc, mới hiểu được cô ta muốn hầu hạ mình tắm rửa. Cô vốn là muốn cự tuyệt, nhưng mà lời đã đến khóe miệng, lại nuốt trở về. Dưới sự chỉ dẫn, cô nằm vào bồn tắm đầy cánh hoa.
Phục vụ phòng liền bắt đầu thay cô lau người.
Hạnh Nhược Thủy không quen, cảm thấy là lạ, nhưng cũng không dám lên tiếng. không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, buộc chính mình tự hưởng thụ. nhưng khi tay cô ta chạm vào chỗ kín của cô, cô rốt cuộc cũng bị sợ đến kêu to lên.
Thời điểm Dã Lang xông vào, cô đang bị sợ đến nổi đứng trong bồn tắm oa oa gọi. anh vừa xuất hiện, cô bị dọa hết hồn, vừa la lên vừa ngồi xuống bồn tắm.
Dã Lang buồn cười, đem phục vụ kéo ra ngoài. Nơi này là khách sạn cao cấp, bao gồm phục vụ xoa bóp, thậm chí giải quyết nhu cầu sinh lý. Bọn họ đều trải qua rất huấn luyện chuyên nghiệp, phục vụ rất tốt.
Hạnh Nhược Thủy nằm trong bồn tắm, còn chưa tỉnh hồn. Nghĩ đến cảm giác bàn tay vừa rồi chạm vào mình, cô đã cảm thấy thật là đáng sợ!
Cô nằm trong bồn tắm thật lâu, sau đó mới mặc áo choàng tắm đi ra ngoài.
Dã Lang ở một mình trong phòng, xem ra người nước X đã đi rồi.
Hạnh Nhược Thủy đứng trước cửa phòng tắm, dùng sức trừng mắt liếc anh một cái.
Dã Lang cười ha ha, đi tới ôm cô về phía giường."Tốt lắm bảo bối, đừng nóng giận." Nói xong, còn liên tiếp hôn cô.
Sau đó, Dã Lang đi vào phòng tắm, tắm rửa rồi thay đổi y phục.
"Đi thôi bảo bối, dẫn cô ra ngoài chơi." anh ôm cô đi ra phòng. Bên ngoài đã sớm có người chờ.
Trời đã tối, nhưng đây chính là cuộc sống về đêm.
Chiếc Rolls-Royce sang trọng dừng ở một nơi xa hoa truỵ lạc.
Hạnh Nhược Thủy bị ôm vào một căn phòng, bên trong đã có người chờ. Ba người đàn ông nước X, trong ngực mỗi người cũng ôm một người phụ nữ, ăn mặc thật nóng bỏng.
Hạnh Nhược Thủy có chút thẹn thùng dựa vào Dã Lang, mặt khẽ hồng.
Những người nước X kia nhìn cô cười không biết đang nói cái gì. Sau đó cô nghe được Dã Lang dùng tiếng nước X trả lời. Trừ cô, những người khác cũng ha ha cười. Cô càng thêm đỏ mặt như lửa.
Dã Lang cười nhìn cô, dùng sức thu cánh tay một cái, hôn xuống.
Sau đó mấy người liền nói chuyện, thì thầm mà nói cái gì, Hạnh Nhược Thủy một chữ cũng không hiểu. Cô càng không ngừng tự nói với mình phải tỉnh táo, muốn bảo trì bình thản.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bọn họ bắt đầu dời đi trận địa, đến một phòng lớn gồm bốn gian phòng nhỏ. Bốn đôi, bốn phòng. Bức tường ngăn cách chính là bức bình phong được dựng đứng lên, được quấn dây leo, có thể ngăn cản tầm mắt bên ngoài, nhưng căn bản không ngăn được thanh âm.
Hạnh Nhược Thủy có chút khẩn trương, cô rất muốn hỏi đây là muốn làm gì. Bởi vì cô thấy 3 người nước X nhìn bọn cô, mập mờ cười, từng cặp đẩy cửa vào phòng.
"Đi thôi, bảo bối." Dã Lang ôm cô, đi vào gian phòng của bọn anh.
Qua cánh cửa, Hạnh Nhược Thủy xoay người hỏi: "Này ——"
Ngón tay Dã Lang chặn bờ môi cô, ý bảo cô chớ lên tiếng.
Lời nói của Hạnh Nhược Thủy đột nhiên ngừng lại, trừng tròng mắt nhìn anh, sau đó bị Dã Lang ôm lấy, ném tới trên giường, anh ngay sau đó đè lên. Chăn cũng kéo lên, đắp lên hai người.
Dã Lang môi hôn ở bên cổ cô, dán lỗ tai của cô, cực thấp cực thấp nói: "Đây tất cả cũng là vì cứu người, phải biết phối hợp."
Sau đó liền bắt đầu hôn cô, từng chút một, vô cùng tuyệt hảo.
Thân thể Hạnh Nhược Thủy cứng ngắc, nghe được tiếng thở dốc của người đàn ông cùng người phụ nữ phòng bên cạnh truyền đến. Cô rất muốn hỏi một chút, cứu người cùng làm chuyện này có liên quan gì? Cho dù có, cũng nên lấy lòng mới đúng......
nhưng mà, vào thời điểm này cô không dám lên tiếng
"A ——" Hạnh Nhược Thủy kêu khẽ một tiếng, bởi vì bàn tay Dã Lang đã vào trong y phục của cô, véo một cái." anh ——"
"Bảo bối, đừng nóng vội." Dã Lang nói giọng khàn khàn, lại áp vào bên tai cô nói."Kêu thành tiếng như bọn phụ nữ kia đi."
Hạnh Nhược Thủy ngạc nhiên Cái loại âm thanh đó, cô nghe được mặt liền đỏ tới mang tai, tại sao phải kêu như vậy? Cô dùng sức ôm cổ anh, đến bên tai anh nói: "Tôi sẽ không."
Dã Lang chống thân thể, cúi đầu nhìn cô một lúc, đột nhiên cười. Nụ cười kia làm cho cô có dự cảm xấu."Tôi tới giúp em. em chỉ cần dựa theo cảm giác, hiểu chưa? Muốn tìm đến người, liền ngoan ngoãn nghe lời, đem lý trí quẳng sạch, dựa theo cảm giác đi, hửm?"
Hạnh Nhược Thủy không hiểu lời của anh, nhưng lúc anh bắt đầu trêu đùa cô, cô hoàn toàn nghẹn họng nhìn trân trối.
Thân thể cứng ngắc giống như cọc gỗ, hoàn toàn không biết làm sao. Cho đến khi Dã Lang lại một lần nữa véo cô, quăng cho cô một ánh mắt cảnh cáo.
Hạnh Nhược Thủy đột nhiên nhắm mắt lại, thật cũng tốt giả cũng tốt, chỉ coi là anh nguyện ý giúp đỡ mà báo đáp thôi. Cô cố gắng chạy xe không đầu óc, lý trí dần dần biến mất, giác quan liền thay đổi rõ ràng.
Thanh âm của cô rất không lưu loát, thậm chí có chút đè nén, nhưng mà lại để cho huyết mạch người ta phun trào.
Mẹ nó! Đáy lòng Dã Lang mắng một tiếng, eo bắt đầu ra sức vận động, ra sức diễn trò. Có câu nói, muốn cho partner diễn tốt, mình phải là một diễn viên tốt mới được.
Thời điểm bị đụng lần đầu tiên, Hạnh Nhược Thủy la hét thất thanh. Mặc dù cách lớp y phục, nhưng cũng quá mắc cỡ! Cô thật hoài nghi, Dã Lang là cố ý trêu cợt cô!
"Rất tốt, tiếp tục như thế." Giọng Dã Lang đã khàn khàn. Kế tiếp, anh cũng không để cho cô có cơ hội đem lý trí nhặt lên.
Hạnh Nhược Thủy hoàn toàn không suy nghĩ giờ phút này mình là ai, đang làm những gì, hoàn toàn dung nhập vào nhân vật này. Sau mới suy nghĩ, cô còn ngạc nhiên. Thì ra là cách lớp y phục còn có thể đem người ta trêu chọc như vậy. không biết là cô quá non nớt, hay là anh quá lão luyện!
Đến khi kết thúc, Dã Lang ôm lấy cô, giơ tay đánh xuống, làm cô hôn mê.
Cuối cùng, khi anh ôm Hạnh Nhược Thủy ra khỏi phòng thì đều nhận được những nụ cười mập mờ không dứt.
Hạnh Nhược Thủy ngủ một giấc, thẳng tới ngày thứ hai trời sáng rõ mới tỉnh lại.
Cô vừa mở mắt, liền nhìn thấy Dã Lang đang mặc quần áo.
"Thay quần áo đi, chúng ta phải lên đường."
Hạnh Nhược Thủy vừa nghe, liền từ trên giường nhảy xuống, một đầu vọt vào. Có thể biết tin tức về Trường không, làm cô phấn chấn nhưng cũng rất khẩn trương. Bất luận ra sao, chỉ cần có cơ hội đi tìm, như vậy sẽ có hi vọng!
Cố gắng lên! Hạnh Nhược Thủy dùng tay ra hiệu trong gương.
Khi ra khỏi cửa, tay Dã Lang ôm hông cô. Nhất thời Hạnh Nhược Thủy đỏ bừng cả khuôn mặt, cuối cùng cô cũng nhớ lại tối hôm qua! Mặt của cô nóng hừng hực, giống như là muốn thiêu cháy rồi.
Dã Lang đưa tay nhéo mặt cô, nói: "Sao luôn làm cho người ta cảm thấy bộ dạng ngây thơ lại mị hoặc như vậy?"
Hạnh Nhược Thủy len lén véo anh, nếu không phải cô nhớ có chuyện quan trọng, thật sự rất muốn đạp anh một cước.
Bọn họ ngồi vào một chiếc xe, đến trại tù binh thứ nhất. Trại tù binh ở trong nhà, tương tự với ngục giam, nhưng so với ngục giam thì rộng lớn hơn nhiều. người bên trong rất nhiều, muốn tìm người không dễ dàng. người ở bên trong trẻ có già có nữ có nam có, chỉ là nam nữ được tách ra, bình thường có, thương tích có.
Mỗi lần thấy những người bị thương thoi thóp thở, Hạnh Nhược Thủy cũng không nhẫn tâm nhìn.
Dã Lang sợ cô biểu lộ tâm trạng, mỗi lần đến thời điểm mấu chốt sẽ quay đầu nói với cô hoặc là hôn cô, đem biểu tình cô che lấp.
Ngày thứ nhất, không có thu hoạch. nhưng vì che giấu tai mắt người, Dã Lang cũng mua một người, là một người Trung Quốc cường tráng.
Buổi tối trở lại khách sạn, Hạnh Nhược Thủy đứng trước cửa sổ ngẩn người, thật lâu cũng không nhúc nhích xuống. Hôm nay tìm kiếm giống như đập đầu cô một cây gậy lớn, để cho cô hiểu chuyện này cũng không đơn giản như cô nghĩ.
Dã Lang cũng không an ủi cô, có lẽ do cô đã hiểu rõ tình huống hiện tại. anh ngồi trên sô pha, mặc áo choàng tắm, nhàn nhã thưởng thức rượu đỏ.
Ban đêm, Hạnh Nhược Thủy mất ngủ. Ngoài cửa sổ ánh trăng lành lạnh, cô cứ nhìn như vậy cả đêm. Bởi vì thiếu ngủ, đầu đau như nứt.
Ngày thứ hai, nơi đến chính là một trại tù binh khác, so với hôm qua còn nhiều người hơn.
Hạnh Nhược Thủy trừng lớn mắt, nghiêm túc nhìn chằm chằm từng tù binh, sợ mình không cẩn thận bỏ lỡ, ngay cả nháy mắt cũng không dám.
Nếu không phải là Dã Lang thỉnh thoảng lại nói với cô, trêu chọc cô, người khác đã sớm phát hiện.
Đi một vòng, không có bất kỳ thu hoạch.
Tâm tình Hạnh Nhược Thủy có chút xuống thấp. Mặc dù chuẩn bị, có thể không công mà lui. nhưng chuẩn bị chỉ là chuẩn bị, không có nghĩa là không mong đợi. Nói cho cùng, trong lòng cô hy vọng xa vời còn chiếm một bộ phận lớn. Cô thậm chí có chút hoài nghi, mình có dũng khí tiếp nhận kết quả xấu?
Buổi tối, tắm rửa xong, Dã Lang ôm cô nói: "Đi thôi, dẫn cô đi chơi, nhìn cô cùng dây cung kéo căng không khác nhau mấy."
"Tôi có thể không đi sao?" Hạnh Nhược Thủy thật sự sợ chuyện đêm hôm đó, đối với đi chơi xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Vì vậy nhìn Dã Lang, hi vọng anh gật đầu.
Dã Lang cười cười, như cô mong muốn gật đầu.
Hạnh Nhược Thủy lộ ra nụ cười, một giây kế tiếp liền nghe anh nói ——"Có thể, tôi sẽ phái người tiễn cô về Trung Quốc. Tự tôi chơi mấy ngày, sẽ trở về sau."
Hạnh Nhược Thủy cũng không dám nói cái gì nữa. không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, theo sau, còn phải cười thật ngọt ngào.
Chỉ là, lần này anh không mang cô đến những chỗ ăn chơi nữa, mà là nơi xoa bóp chân. Nghe nói xoa bóp chân có trợ giúp giấc ngủ, cô đột nhiên hiểu ý tốt của anh. Trong quá trình xoa bóp, cô không cẩn thận mà ngủ thiếp đi.
Thời điểm bị đánh thức, Hạnh Nhược Thủy còn mơ mơ màng màng. Cả người dựa vào Dã Lang, hoàn toàn bị anh mang theo.
Dã Lang không thể làm gì khác hơn là khom lưng, ôm cô lên, ôm vào trong xe. Thần kinh buộc quá chặt, không phải chuyện tốt.
Hạnh Nhược Thủy bị quấy rầy, nhưng chỉ điều chỉnh thân thể một chút, tìm được tư thế thoải mái liền ngủ tiếp. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, tựa như con heo con. Đã bao nhiêu năm, anh không gặp người nào ngủ không hề phòng bị như vậy.
Dã Lang nhìn cô, không khỏi nhếch miệng, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
không phòng bị, dễ dàng nhẹ tin. Thật là một người phụ nữ ngốc! Cũng may mà cô đi theo anh, nếu không nhất định sẽ bị lừa thảm!
......
Rất nhiều người, rậm rạp chằng chịt. Có vài người sắp chết, người thân hoặc bạn bè đang đau lòng khóc, hoặc là đang cầu nguyện.
Hạnh Nhược Thủy vịn hàng rào, nghiêm túc nhìn, không dám bỏ qua bất cứ người nào. Cô có thể nghe được nhịp tim của mình, thình thịch nhảy, rất rõ ràng rất nhanh. Hô hấp cũng có chút không thuận lợi, tựa như khí quản bị nắm, có chút không thở nổi.
Khi cô nhìn đến nơi hẻo lánh, thấy người ngồi dưới đất thì không nhịn được cười lớn kêu lên: "Trường không! Trường không!"
anh nghe thấy, nhìn về hướng cô. Ngay sau đó đứng lên, cười chay qua bên này.
Hạnh Nhược Thủy liều mạng ngoắc, chỉ sợ anh nhìn không thấy!
Bang bang hai phát vang lên, Hạnh Nhược Thủy ngạc nhiên nhìn bộ ngực anh toát ra khói, sau đó phun máu, nhiễm đỏ tầm mắt của cô. Thân thể cao lớn của anh lắc lắc, sau đó từ từ ngã về phía sau......
" không!