“Dì Dung, dì tốt nhất nên cho con một giải thích hợp lý! Nếu không, đừng trách con tổn hại tình cảm và thể diện hai nhà Ưng Cố!” Trong mắt Ưng Trường không đỏ ngầu như phát hỏa, giống như muốn ăn tươi nuốt sống luôn cả Dung Tú Mỹ nếu không nói rõ mọi chuyện với hắn.
“Trường không, sao lại nói lung tung với dì ngươi!” Dương Tử Vân đuổi theo tới vừa lúc nghe được những lời nói vô phép của con trai mình, vội vàng lên tiếng trách cứ.
Ưng Trường không vừa đặt Phúc An từ trong ngực hắn xuống, mấy bước đi vọt đến bên cửa sổ bệnh viện, không do dự cúi người nhảy xuống.
“Trường không!” Dương Tử Vân sợ hãi quát to một tiếng, vọt đến bên giường. Con trai bà đã chạy về phía cỗ xe Hummer kia, trong chốc lát Hummer liền biến mất ở cửa lớn bệnh viện.
Thở phào nhẹ nhõm, xoay người trở lại bên cạnh Dung Tú Mỹ. “em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Dung Tú Mỹ lau nước mắt ngước đôi mắt ngập nước kể với Tử Vân. “Miêu Miêu nó bị Hạnh Nhược Thủy đẩy xuống cầu thang, bây giờ còn đang cấp cứu. Chị, em Miêu Miêu một đứa bé như vây, em lo lắng……”
Nói đến đây bà không cầm được nước mắt, không nói được nữa, khóc đến rất đau lòng.
Dương Tử Vân nhíu chặt chân mày, kinh ngạc với những gì mình nghe được. “Nhược Thủy đẩy Miêu Miêu xuống cầu thang? Này, trong này có hiểu lầm gì không a?” Nhược Thủy vừa nhìn chính là cô gái tính tình rất thiện lương, cũng sẽ không làm ra chuyện ác độc như vậy.
“Chân Chân tận mắt nhìn thấy, còn có thể hiểu lầm gì a! Chị, coi như nó là bạn gái Trường không, chị cũng không thể thiên vị nó! Miêu Miêu em, Miêu Miêu em nếu có chuyện gì không hay xảy ra, vậy em cũng không muốn sống nữa!”
“Này, này……” Dương Tử Vân cũng sửng sờ, không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn nhìn về phía Chân Chân muốn xác định lại mọi chuyện. “Chân Chân, là thật?”
Lưu Chân Chân gật đầu một cái, ngay sau đó lại vội vàng giải thích: “Bác, con biết Nhược Thủy không phải cố ý. Lúc ấy họ nài nĩ liền lôi kéo, Nhược Thủy nhất định là lỡ tay đẩy Miêu Miêu.”
......
Ưng Trường không lái Hummer rất nhanh, cơ hồ chớp mắt một cái đã đến cửa đồn cảnh sát.
Vọt vào, nhìn thấy một người liền nắm lấy cổ áo hắn, cắn răng rống: “Các ngươi vừa mới bắt cô bé kia lại!”
“ anh là ai a? Nơi này là đồn cảnh sát, không phải là nơi anh có thể giương oai!” Mặc dù dợ hãi nhưng y vẫn là cảnh sát, không thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy được.
Ưng Trường không nện một quyền lên mặt hắn, đánh hắn té xuống đất, đụng vào một đám bàn ghế. người nọ còn chưa giãy giụa, lại bị Trường không bắt. “Nói, cô bé đó ở đâu?”
người nọ chặn lại hai dòng máu mũi, tiếp xúc với ánh mắt kiên định của Ưng Trường không co rúm lại một chút. Cũng không dám kêu nữa lời, vội vươn ngón tay chỉ. “Cô ta ở phòng tra hỏi bên kia.”
Ưng Trường không một cước đạp đổ hắn trên mắt đất, người của đồn cảnh sát bị kinh động chạy đến đây. Ưng Trường không không có thời gian theo chân bọn họ nói nhảm, sử dụng quả đấm cùng cặp chân trực tiếp đánh ngã người thành một đường là hiệu quả nhất nhanh chân chạy đến phòng tra hỏi.
Một cước đá văng cửa, liền nhìn thấy mọt người đàn ông đang nắm tóc Nhược Thủy, quăng một cái tát lên trên mặt đang đỏ ửng của nàng.
Cặp mắt Ưng Trường không nhất thời đỏ máu khí huyết trong người như sôi lên, bay lên không hai chân thành cây kéo kẹp cổ người nọ, làm hắn ngã xuống đất, Xông lên thật sự là một trận quyền đấm cước đá, tựa như người nằm trước mắt là kẻ thù không đội trời chung với hắn.
Hạnh Nhược Thủy còn đang trong sự sợ hãi, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, vội vàng xông đến kéo hắn. “Trương không, Trường không anh không nên đánh, anh sẽ đánh hắn chết mất, Trường không......”
Vừa hung hăng giáng xuống một quyền, Ưng Trường không nghe được tiếng của vợ yêu, rốt cuộc thu tay. Một tay ôm lấy Nhược Thủy vào trong ngực, như ôm lấy bảo bối mất đi được lại. Máu trong mắt, lúc hắn cắn răng không ngừng hít sâu, từ từ biến mất.
Khẽ đẩy cô ra, nâng mặt cô lên, thấy mặt đã sưng như bánh màn thầu còn chảy máu đôi gò máu đã đỏ ửng không thể đỏ hơn, hắn hét lớn một tiếng: “ anh bẻ gãy tay tên khốn này!”
“Trường không!” Hạnh Nhược Thủy muốn ngăn ngăn cản không để cho hắn làm chuyện mất đi lý trí nhưng cũng không còn kịp rồi.
Ưng Trường không một cước giẫm lên cổ tay người kia, dùng sức nghiền một cái, cùng với tiếng hét như giết heo, vang lên một thanh âm xương cốt vỡ vụn.
Những người kia thật vất vả đến bên người này, nhìn một màn này, đều run một cái.
“Ai còn động thủ đánh cô ấy, ai?” hắn giống như một con báo hung ác, đôi mắt quét qua những kẻ đang đứng co rúm bên ngoài, toàn thân tản ra hơi thở nguy hiểm khiến người khác sợ hãi. Giống như ai giống động đến, hắn sẽ cắn đứt cổ người đó.
Tất cả mọi người yên tĩnh, ai cũng không dám lên tiếng, không dám thở mạnh xuống. Trên thân người này mặc hưu nhàn đồ rằn ri, hơn nữa bản lĩnh của hắn, vừa nhìn chính là quân nhân, hơn nữa không phải bình thường quân nhân.
Tất cả mọi người yên tĩnh, ai cũng không dám lên tiếng, không dám thở mạnh.
" người nào!" Vừa rống một tiếng, đất rung núi chuyển.
“Trường không, em không sao.” Hạnh Nhược Thủy kéo tay của hắn, cố gắng trấn an con báo phát điên này.
Cánh tay Ưng Trường không chụp đến, ôm hông của cô nắm ở bên cạnh.
“A——“ vừa lúc đụng phải chỗ bị đá, bên hông truyền tới từng đợt đau đớn, Hạnh Nhược Thủy đau đến nhăn mặt kêu lên.
Ưng Trường không tự nhiên sẽ không bỏ qua tiếng kêu rên này, ôm cô xoay người, lấy thân thể mình ngăn trở cô, vung áo lên nhìn. Da thịt trắng nõn bên hông in đậm trên đó là một ấn tím hồng!
Chậm rãi quay người lại, cắn răng từng chữ từng chữ hỏi: "Đây là người nào đá?"
“Trường không, chỉ là bị thương ngoài da. em cũng không thấy rõ người đó là ai.” Có câu nói, dân không đấu lại quan. Nơi này là đồn cảnh sát, ai biết bọn họ sẽ triều tập bao nhiêu người. Trương không có lợi hại nữa, nhưng hai tay khó địch bốn tay.
nhưng Ưng Trường không vừa hô, dường như có tật giật mình, ngay tức khắc trong đám người có một người liền co rúm lại một chút, đang định lặng lẽ rời đi.
Ánh mắt Ưng Trường không đầy sát ý, một tay xông đến níu lấy người kia đập xuống đất, thanh âm đụng thật to vang lên. hắn đang muốn đứng dậy, Ưng Trường không hung hang một cước giẫm lên một cái chân của hắn.
"Vị đại ca này, ta không biết nàng là nữ nhân của ngươi, nếu như mà hiểu biết rõ ta nhất định sẽ không đụng nàng một sợi lông! ngươi tạm tha ta lần này đi!"
Ưng Trường không hừ lạnh một tiếng, đột nhiên câu khéo miệng cười. “ ta có thể tha cho ngươi.”
“Cảm ơn, cảm ơn!” người nọ vội nói cảm tạ, nhưng lời còn chưa dứt, hắn liền kêu lên như giết heo. Bởi vì một chân của hắn, bị người đạp vỡ xương.
“Trường không!” Hạnh Nhược Thủy chưa bao giờ thấy Ưng Trường không như vậy, bị sợ đến trợn mắt hốc mồn. Mặc dù hắn nghiêm túc, nhưng chưa bao giờ nồng nặc sát ý đến như vậy. không sai, sát ý! Cho đến giờ phút này, nàng mới ý thức được, người cô yêu là một quân nhân đã giết người!
“ ta tha mạng cho ngươi, chỉ bỏ một chân của ngươi. ngươi nên may mắn ngươi chỉ đá cô ấy một cái, nếu không ngươi phải bỏ một cặp chân!” Thanh âm lạnh lùng, giống như Diêm Vương đến từ địa ngục, đó giống như là một chuyện bình thường. Trong khoảnh khắc, đã đoạt tính mạng con người.
Lần này, mọi người câm như hến. Đồn cảnh sát bọn họ không phải chưa từng gặp người hung ác, nhưng người cay ác như hôm nay, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Hơn nữa đã có vết xe đổ rồi, còn ai dám đưa đến cửa cho hắn bỏ gân xương!
“Vợ, chúng ta đi bệnh viện.” Ưng Trường không ôm cô lên, bao bọc trong ngực đi về phía cửa.
Đúng lúc, một tiểu lâu la che chở một người từ bên ngoài đi vào. Mọi người ngăn ở cửa chạy ra, nhìn thấy cửa tinh là cục trưởng. Cục trưởng bọn họ cũng là nhân vật bản lĩnh, lúc này có người làm chỗ dựa rồi há chi phải sợ cái tên “ hổ báo trường mẫu giáo” ấy nữa.
“ người nào đến đồn cảnh sát đập phá?” người đến có vóc dáng cao lớn, khổ người đặc biệt lớn, mặt chữ quốc, thoạt nhìn rất uy nghiêm.
" ta." Ưng Trường không ôm vợ, lạnh lùng vén khóe miệng.
Hạnh Nhược Thủy co rúm lại một chút, trong mắt tràn đầy lo lắng.
người nọ thấy Ưng Trường không, mắt lập tức trợn tròn.