Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 2: Cho tôi đi, tôi muốn




Đường Tâm Nhan nhìn ánh mắt sắc lạnh đến đóng băng của người đàn ông, nghiêng đầu ủy khuất

“Anh hung dữ như vậy làm gì? Không đáng yêu chút nào cả…”

Giọng nói ngọt ngào bất giác mang theo mang theo sự quyến rũ khiến người đàn ông nào cũng phát cuồng.

Mặc Trì Úy liếc nhìn Đường Tâm Nhan từ trên cao xuống, ánh mắt nhìn từ khuôn mặt nhỏ tinh xảo cho đến dáng người lả lướt của cô, ánh mắt sắc nhọn, mặt mang theo vẻ coi thường.

Đường Tâm Nhan tựa như không nhìn thấy ánh mắt xuyên thấu đó của Mặc Trì Úy, chóp mũi bay tới hương thơm nam tính mát lạnh. Cô vứt bỏ khăn tắm trên tay, men theo mùi hương vị dễ chịu kia từ dưới đất bò dậy hướng tới gần hắn.

Mặc Trì Úy đang muốn nhặt khăn tắm lên, đột nhiên một mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi, ngay sau đó là thân thể mềm mại nóng bỏng của thiếu nữ.

Nhìn cô gái lao vào vòng tay mình, bắp thịt toàn thân Mặc Trì Úy đột ngột căng cứng.

Đường Tâm Nhan đã hoàn toàn bị thuốc khống chế, cô muốn tỉnh táo lại, nhưng không có cách nào chống cự cảm giác khô nóng mãnh liệt này được.

[Truyện được Edit và đăng tại yeungontinh.vn]

Trong lòng cô thấp thoáng nhận thức mơ hồ rằng, ngoại trừ Phó Tư Thần thì không có người đàn ông nào khác có thể bước vào căn phòng này.

Bọn họ là vợ chồng, trong thâm tâm cô đã nguyện ý đem trong sạch mà mình đã cất giữ nhiều năm giao cho anh.

Cánh tay mềm mại không xương vòng lấy cổ của người đàn ông, Đường Tâm Nhan giống như mèo bổ nhào qua hôn lên đôi môi gợi cảm của hắn.

Lạnh buốt, mỏng mềm.

Như người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, Đường Tâm Nhan dùng sức hôn hắn, vừa ngây ngô lại nóng bỏng, vừa gặm, vừa mút, vừa vuốt ve, không ngừng cọ xát lên đôi môi mỏng của hắn.

Từ trong đôi môi đỏ thắm phát ra âm thanh mê người, mềm mại đến tận xượng, trêu chọc lòng người.

Mặc Trì Úy có bệnh thích sạch sẽ, từ trước đến nay không gần nữ sắc, những năm gần đây không phải là không có phụ nữ tìm đến tiếp cận hắn, nhưng cho tới giờ vẫn chưa có người phụ nữ nào to gan như vậy.

Đang lúc thất thần, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, to gan hướng tới phần bụng hắn tìm kiếm, đôi môi đỏ mỏng hôn lên cái cằm đầy lạnh lẽo cứng rắn của hắn, thổ khí như lan¹.

Mặc Trì Úy mày kiếm hơi nhíu lại.

[Truyện được Edit và đăng tại yeungontinh.vn]

Cầm lấy điện thoại vẫn nắm trong tay, người bên kia đầu điện thoại vẫn chưa cúp máy, hắn trầm mặt lạnh lùng nói

“Có tới không?”

“Tứ ca, tối nay Chi Hoành đã cho thêm ‘chất’ vào rượu của anh, cậu ấy muốn anh phá thân trai tân 28 năm qua. Hơn nữa, đêm nay người được đưa đến trong phòng anh nghe nói là người đẹp nhất An Thành, anh cứ hưởng thụ thật tốt đi!”

Mặc Trì Úy còn chưa kịp nói cái gì, đầu bên kia đã cúp máy.

Cô gái mềm mại trong ngực thấy hắn thờ ơ, mắt hạnh ướt sũng nhìn hắn, giống như mèo con đáng thương

“Vì cái gì anh lại tin tưởng Đường Vũ Nhu như vậy? Cô ta nói em cùng người đàn ông khác cùng một chỗ thì liền ở cùng một chổ sao? Em vẫn còn trong sạch, trong sạch anh có biết không?”

Thân thể hắn giống như băng có thể làm dịu đi sự khô nóng trong người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vùi vào trong cổ hắn, không ngừng cọ xát, hai tay ôm thật chặt hắn

“Rõ ràng chúng ta trước kia tốt như vậy, anh vì cái gì từ chối em...”

Trong mắt Mặc Trì Úy lóe ra tia sáng lạnh lẽo

“Cô nhận lầm người rồi.”

Đường Tâm Nhan lắc đầu, đôi môi đỏ mọng mềm mại dán lên yết hầu của hắn, giọng nói mềm mại

“Không, em sẽ không nhầm đâu. Đây là phòng 2068. Đặt phòng rồi, chỉ có hai chúng ta mới được vào...”

[Truyện được Edit và đăng tại yeungontinh.vn]

Yết hầu bị cô nhẹ nhàng hôn lên, một luồng nhiệt phun trào dọc theo cơ thể chạy thẳng xuống phần bụng dưới.

Mặc Trì Úy cúi xuống nhìn cô gái nhỏ trong ngực, con ngươi cô như bảo thạch ngập nước, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, giống như bôi lên một lớp phấn, vừa xinh đẹp lại quyến rũ.

Giống như một tiểu yêu tinh trong rừng nửa đêm.

Ánh mắt Mặc Trì Úy tĩnh lặng đến mức không nhìn ra được chút tình cảm nào, vung tay lên, không chút nào thương hương tiếc ngọc đẩy cô ra.

Nhặt lên khăn tắm buộc vào eo, sau đó nắm lấy cánh tay trắng nõn mềm mại của cô, ném cô ra khỏi phòng.

....

Sau khi Đường Tâm Nhan bị ném ra khỏi cửa, cô yếu ớt ngã xuống đất, hai tay ôm lấy thân thể như bị hàng nghìn con kiến ​​gặm nhấm, vừa khó chịu vừa thống khổ.

Cô chủ động như thế, nhưng hắn vẫn thờ ơ...

[Truyện được Edit và đăng tại yeungontinh.vn]

Là một người phụ nữ có nhan sắc có vóc người, là cô không có sức quyến rũ? hay "Phó Tư Thần" có bệnh khó nói?

Một người đàn ông say rượu bước tới, chuẩn bị đi vào phòng đối diện thì nhìn thấy Đường Tâm Nhan với hàng mi dài rũ xuống, lão ta sửng sốt, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn như nhìn thấy con mồi

“Thì ra là Tâm Nhan a, nửa năm trước cô rút khỏi làng giải trí, tôi còn đau lòng một hồi lâu!”

Người nói là Tổng Giám đốc của một hãng mỹ phẩm dưỡng da, mà trước kia Đường Tâm Nhan đã làm người phát ngôn cho công ty lão, về sau bởi vì lão ta có hành vi không đứng đắn với cô nên cô liền chấm dứt hợp đồng.

 [Truyện được Edit và đăng tại yeungontinh.vn]

________________________

¹ Thổ khí như lan (吐气如兰): Câu đầy đủ là “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc” (吐气如兰, 奉身如玉) hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.