Cô Vợ Mất Trí Của Tổng Tài Độc Ác

Chương 1: Không Có Quyền Lựa Chọn




Trong một căn biệt thự lớn ở khu đắt đỏ bật nhất Bắc Kinh đang vang vọng tiếng cãi nhau.

Bên trong bầu không khí mâu thuẫn như bao trọn lại tất cả những gì thuộc về căn biệt thự to lớn này.

Người đàn ông trung niên đang hùng hổ tức giận tay chỉ thẳng vào mặt cô gái xinh đẹp đang đứng đối diện ông.

- Ta nhắc lại lần nữa.

Mọi chuyện ta đã sắp xếp ổn thỏa, con chỉ có thể nghe theo chứ không có quyền lựa chọn_ ông ta quát lớn khiến mọi người xung quanh đều lo sợ

- Nhưng làm sao con có thể cưới người mình không yêu bây giờ?_ người con gái bất giác lên tiếng rồi khóc nấc

- Nhưng con là con của ta.

Mọi thứ ta đưa ra con đều phải chấp nhận.

Con không nhớ đến ta đã có ơn gì với con sao.

Con muốn gia đình cưu mang con sẽ tan vỡ sao, con muốn sự nghiệp của người nuôi dưỡng con phá sản sao_ ông ta lại càng tức hơn khi nói

Cô không nói gì nữa mà chỉ biết quay lưng lại đi về phòng mình.

Mặc cho người mẹ dịu dàng đã kéo lấy cánh tay cô chỉ mong cô có thể vui vẻ làm thuận lòng cha của mình.

Nhưng cô cũng gạt bỏ mà đi thẳng về phòng

Khóa chặt cửa lại.

Cô thất thần dựa thân mình vào cánh cửa rồi buông thả lực để mặc bản thân từ từ ngã bệch xuống mặt nền lạnh lẽo

Cô sợ...thật sự rất sợ.

Sợ cảm giác sẽ phải chung sống với người mình không có cảm giác gì về mặt tình cảm, sợ trao bản thân cho người lạ.

Nhưng cô cũng sợ ba mẹ mình sẽ buồn.

Cô không thể từ bỏ hạnh phúc của mình, cô muốn tìm người mà mình yêu dù họ không giàu có, không quyền lực để sống một cuộc sống yên bình nhất có thể...Nhưng hơn hết cô không muốn mình là đứa con bất hiếu

Cô là đứa trẻ không nơi nương tựa.

May mắn được ba mẹ mang về nuôi nấng.

Làm sao cô có thể làm phật lòng họ.

Vì ơn của họ đối với cô thật sự quá lớn.

Không cùng dòng máu nhưng họ vẫn luôn yêu thương và che chở cô hết mực, xem cô như con ruột hết lòng cưng chiều

Bây giờ gia đình gặp khó khăn.

Sự nghiệp cha nuôi của cô đang trên bề vực phá sản.

Ông muốn gã cô cho nhà họ Lục.

Nhưng về phía người ta ra sao, tuổi tác, dáng vóc, tính cách, dung mạo cô đều không biết.

Về quyền lực chắc chắn hắn rất có quyền nên cha cô mới bắt cô gả cho hắn.

Tâm trạng cô rối lên, cô biết dù có chống đối đến đâu lựa chọn cuối cùng của cô vẫn như thế..

"Cạch" - cô mở cánh cửa phòng của mình ra từng bước từng bước tiến xuống phòng khách.

Cô sẽ phải nói những điều mà cô không muốn nói

Cô đứng sau lưng cha của mình mà nặng nề nhằm mắt thốt lên 3 chữ

- Con chấp nhận!!!

Vẻ mặt của người đàn ông trung niên liền biến đổi.

Ông ta vui vẻ cười nói như chưa hề xảy ra chuyện gì

- Tốt...tốt lắm.

Thế mới là Đường Nhã Tịnh con gái của Đường Việt Bân này.

Quyết định của con rất sáng suốt.

Con mà chấp nhận sớm thì cha cũng không nặng lời rồi.

Bà Đường...bà mau dẫn com gái yêu quý của chúng ta đi ra ngoài mua sắm ăn uống những gì thích.

Để con bé vui vẻ trước khi về nhà chồng_ ông Đường cười hả hê rồi cầm lấy di động trên bàn đi thẳng lên lầu tiến vào phòng làm việc

Để lại phòng khách một khung cảnh không thể đau xót hơn nữa.

Cô ngã quỵ xuống thể hiện sự bất lực đối với hạnh phúc của bản thân.

Hơn hết cô hiểu bản thân mình lúc này.

Một thứ cảm giác vô cùng khó chịu đang xâm nhập vào trong lòng cô, trong trái tim cô

Bà Đường nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô.

Bà đã ngăn cản cha cô nhưng đều không khả thi.

Ý của ông như ý của trời.

Ông đã quyết định thì không ai trong nhà có quyền lên tiếng hay chống lại

- Con gái à! Con sao rồi? Đứng dậy nào con.

Mẹ đưa con ra ngoài dạo cho khuây khỏa được không.

Chúng ta sẽ cùng đi dạo, cùng trò chuyện như hai người bạn được không con?_ bà Đường

- Mẹ..._ cô gọi một cách đầy chua xót và nghẹn ngào.

Tiếng gọi nghe đã xé lòng của người nghe

- Mẹ hiểu...mẹ hiểu mà.

Mẹ xin lỗi, mẹ không thể giúp gì được cho con.

Nghe lời mẹ, đứng lên nào con.

Ra ngoài với mẹ.

Con ở nhà chỉ thêm buồn phiền thôi_ bà Đường ôm cô vào lòng an ủi

Cuối cùng cô cũng đứng dậy.

Biết đâu cô sẽ cảm thấy ổn hơn khi ra ngoài cùng bà.

Mẹ và cô rất thân thiết.

Tuy cô không phải con ruột của bà nhưng bà luôn chăm sóc cô như đối với con ruột của mình.

Cô nghĩ cô sẽ tâm sự và bày tỏ cảm xúc, những gì trong lòng ra với bà một cách tự nguyện và tự nhiên nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.